Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

DUYÊN HAI TA

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chết là đã hết nợ với đời. Con người đã hết nợ ở kiếp này mới có thể chết đi để luân hồi kiếp khác.

Nợ lớn nhất của con người là gì?

Nợ tình cảm.

Nợ tình cảm thì trả bằng gì?

Nợ tình, trả tình.

.

.

Mây mù che khuất ánh trăng, cả bầu trời tối đen như mực. Chớp lóe sáng rạch ngang trời, cùng tiếng sấm ầm ầm như cuồng nộ. Mưa ngày một lớn, như muốn gột tẩy tất cả dơ bẩn đã qua.

Chưa bao giờ đất trời phẫn nộ đến thế.

Có người nói, sắp tới là năm hạn.

Có người nói, là điềm báo tai ương.

Cũng có người nói:

"Sắp có chuyện nghịch thiên cải mệnh."

Sấm chớp vẫn không ngừng lại, xé toạc cả bầu trời đen kịt bằng những luồng sáng.

Qua nguồn ánh sáng ít ỏi đó, có thể nhìn thấy một người đang băng qua mưa bão tiến về phía cánh rừng hoang vu, trên lưng còn cõng thêm một thiếu niên được che chắn kĩ càng.

Người đó cả người ướt sủng, một bộ dáng chật vật cố quay đầu lại nhìn thiếu niên trên lưng, thấp giọng lên tiếng, nghe như đang trấn an:

"Tiểu Hiền, đừng sợ. Ta ở đây."

....

Thực Quốc năm 1613.

Nước Thực và Đại Đàn không thể thống nhất phân chia vùng biên ải, lại thêm hận thù từ đời trước, dẫn đến giao tranh. Dân chúng nơi nơi đói khổ, người chết la liệt khắp đường.

Vua Thực phái tướng lĩnh đến tham chiến ở biên ải phía Nam, quyết dẹp yên Đại Quốc.

Phác tướng quân dẫn 20 vạn quân ra trận, dựng lều trại cách biên cương 2 dặm.

Hai bên ở thế cầm cự, chẳng tiến một bước cũng chẳng nhường một bước, kéo dài đã hai tháng trời.

Bắc ngang hai nước Đại, Thực là một con sông, đi qua biên ải.

Mỗi tối, Phác tướng quân đều ngồi bên bờ sông này ngẫm việc quân cơ, cả quân doanh không một ai biết.

Một đêm tối muộn, Phác tướng quân vẫn ngồi cạnh con sông đó, cầu mong chiến sự sớm chấm dứt, bởi giao chiến vô nghĩa, dân chúng lầm than.

Bỗng nghe tiếng bước chân đến gần, người quay đầu: "Ai?"

"A? Ta... ta sống gần nơi này."

Một thiếu niên người Đại Đàn bộ dạng yếu đuối, mặt mũi khôi ngô sáng sủa đang sợ sệt mở to mắt nhìn hắn.

Phác tướng quân hoài nghi, đứng dậy đi đến trước mặt thiếu niên, kiếm đã tuốt khỏi vỏ: "Bốn dặm quanh đây không có người ở."

Thiếu niên cúi đầu: "Thật ra cũng không gần lắm." Sau đó y lại luống cuống "Nhưng ta không phải người xấu, ta đến đây lấy nước." Sợ người kia không tin mình, y giơ ống tre trên tay lên.

Phác tướng quân nhíu mày suy xét, bộ dạng này không thể là người biết võ công, trong tay cũng không có vũ khí, có lẽ thật sự là dân thường.

Người dân vô tội, không giết.

"Trở về đi!" Hắn quay lưng, ngồi xuống vị trí cũ, mắt tiếp tục nhìn dòng sông đang chảy xiết.

Thiếu niên kia nhìn hắn hồi lâu, rồi lại ngồi xuống cạnh hắn, dùng ống tre lấy nước, uống vài ngụm rồi mới lên tiếng hỏi:

"Vậy ngươi là ai?"

Phác tướng quân không trả lời, cũng không cho y một ánh mắt.

Thiếu niên cúi đầu như đang suy nghĩ, bộ dạng có vài phần lúng túng.

"Ngươi.... ngươi là người Thực Quốc?" Thiếu niên nhỏ giọng, y cũng không biết mình có nên hỏi hay không.

Phác tướng quân nhìn y, nhìn chăm chú đến mức làm y cảm thấy xung quanh mình đều là khí lạnh.

"Phải."

Tuy câu trả lời nằm trong dự tính nhưng thiếu niên vẫn kinh ngạc vài phần. Y sửng sốt, sau đó lại bật cười: "Vậy... Ngươi là binh lính của Thực Quốc sao? Trong cuộc chiến này?"

Trong giọng nói của y có vài phần chua xót cùng thống khổ.

Phác tướng quân không đáp.

Thiếu niên cũng không hỏi nữa, thẫn thờ nhìn theo ánh mắt của người kia.

"Nếu, cuộc chiến này không xảy ra thì tốt quá."

Phác tướng quân nhìn người bên cạnh, khẽ nhíu mày.

Y nói tiếp: "Giao tranh diễn ra, người cực khổ nhất chẳng phải người dân sao?"

Y nhìn người bên cạnh: "Giao tranh diễn ra, người đau đớn nhất chẳng phải binh lính sao?"

Phác tướng quân trong lòng kinh ngạc nhưng ngoài mặt vẫn hờ hững, đây chính xác là những gì hắn suy nghĩ.

Dưới cương vị tướng quân, hắn mới có thể suy nghĩ cho bá tánh, cho quân sĩ cùng nhau ra trận. Nhưng người này chỉ là một người dân bình thường trong loạn lạc, chỉ cần lo tới cái ăn, sống sao để không chết dưới chiến tranh là được, lại có suy nghĩ sâu sắc và tỏ tường như thế.

Trong lòng Phác tướng quân thầm thán phục. Quả nhiên Đại Đàn không phải ai cũng hiếu chiến. Trước mặt hắn bây giờ là một thiếu niên thoạt nhìn có chút ngốc, nhưng bản tính dường như rất thiện lương.

"Phải." Hắn đáp lời "Mọi chuyện sẽ kết thúc nhanh thôi."

Dường như nói trúng điều thiếu niên mong muốn, y lập tức cười rạng rỡ, hai mắt cong cong híp lại.

Lần đầu tiên trong đời, Phác tướng quân biết thế nào là một nụ cười không chứa tạp niệm, không vướng bụi trần.

Hắn đứng dậy toan trở về quân trại, lại bị thiếu niên nắm lấy tay áo níu giữ: "Ta.... Ta tên là Biện Bạch Hiền, cho ta biết tên của ngươi đi!"

Thiếu niên đang rất mong chờ, đôi mắt trong veo như sao sáng nhìn hắn chăm chú.

Hắn nhíu mày dứt tay áo, quay lưng bỏ đi. Lại không hiểu bản thân mình nghĩ gì, đi được vài bước đã dừng lại, đưa lưng về phía thiếu niên phun ra ba chữ.

"Phác Xán Liệt."

Từ hôm đó trở đi, đêm nào Bạch Hiền cũng tới tìm Xán Liệt. Có lẽ, y muốn tìm một người bạn giữa khung cảnh hoang vắng nơi biên cương này.

Hầu như đều là Bạch Hiền nói, Xán Liệt ngồi ở bên cạnh, nếu như không phải thi thoảng hắn sẽ đáp lại vài tiếng, Bạch Hiền hoài nghi hắn có để ý đến mình hay không.

Tuy vậy y vẫn rất hào hứng kể cho hắn, các phong tục nơi Đại quốc, các lễ hội diễn ra thường xuyên, các phiên họp chợ đông đúc mà ai cũng chờ đợi. Chỉ đáng tiếc, hiện tại vì chiến tranh ở biên cương, các hoạt động này không thể diễn ra.

Ngày qua ngày, đã một tháng trôi qua. Không biết từ khi nào, vào buổi tối phải ra bờ sông lại trở thành thói quen.

Thói quen của Biện Bạch Hiền, thói quen của Phác Xán Liệt.

Cũng không biết từ khi nào, đã xem nhau là bạn tâm tình.

***

Chiến trận ngày càng căng thẳng, số lần phải ra chiến trường ngày một tăng.

Tuy Thực Quốc chiếm ưu thế, nhưng thương vong cũng chẳng kém thua trận.

Giống như hôm nay, dù chỉ đánh một buổi sáng nhưng số quân thiệt mạng tính đến hàng ngàn.

Nhìn các binh lính của mình tử trận, Phác Xán Liệt làm sao có thể thoải mái.

"Ai da..... Ngươi, ngươi đây là bị làm sao?" Một tiếng nói cắt ngang suy nghĩ của hắn.

Là Biện Bạch Hiền.

Bạch Hiền ngồi xuống nhìn vết thương trên mặt hắn, tay hắn, cổ hắn, những chổ có thể nhìn thấy được hầu như đều còn vương máu.

Tâm trạng của hắn không vui, làm sao suy nghĩ đến chuyện xử lí vết thương.

"Ngươi ở yên đây!" Y lập tức chạy như bay.

Hắn mỉm cười tự giễu mình, cả ngươi cũng bỏ ta lại sao?

Bạch Hiền quay lại rất nhanh, trên tay còn cầm theo vài lọ thuốc và vải trắng. Mặt y đỏ bừng do chạy, trên trán vẫn lấm tấm mồ hôi.

"Ta làm cho ngươi, lại đây." Nói xong còn cầm tay hắn lên cẩn thận xem xét.

Bỗng nhiên, Phác Xán Liệt cảm thấy nơi ngực trái không yên.

Hắn chăm chú nhìn y đang bôi thuốc cho mình, tuy thực vụng về nhưng lại rất cố gắng nhẹ tay không để hắn đau.

Bạch Hiền lắp bắp xấu hổ: "Ngươi nhìn ta làm chi? Đừng nhìn nữa, ta không tập trung."

Xán Liệt mỉm cười xoa đầu y.

Y ngẩn ngơ nhìn Xán Liệt.

Lần đầu tiên y thấy có người cười với mình ôn nhu đến thế.

"Ngươi bị thế này... là do chiến trận sáng nay?" Bạch Hiền ngập ngừng hỏi, trên mặt đã lộ vài nét bi thương. Không hiểu vì sao thấy Xán Liệt bị thương, tim y thắt lại, đau đớn vài phần.

Xán Liệt không trả lời.

Bởi vì câu trả lời dù thế nào đều khiến cả hai đau khổ.

Có trách thì trách ông trời, cho hai ta gặp nhau nơi nghịch cảnh trêu ngươi.

Xán Liệt nhìn xa xăm, không mở miệng.

Bạch Hiền cũng cảm thấy nghẹn ngào, không lên tiếng.

Hai người đơn giản ngồi cạnh nhau đến khi hừng đông.

***

Ngày hôm sau không phải ra chiến trận, Phác tướng quân đến ven sông rất sớm. Hắn đột nhiên muốn nhìn người kia, nhiều thêm một chút.

Không lâu sau Bạch Hiền đến, y ngồi xuống cạnh Xán Liệt, lúng túng mấy phần, có điều muốn nói lại thôi.

"Có chuyện gì?" Xán Liệt phá vỡ yên lặng.

Bạch Hiền lúng túng xắn tay áo, cởi một chiếc vòng màu đỏ được đan bằng tay trên tay y ra, đeo vào tay Xán Liệt.

Xán Liệt nhíu mày nhìn chiếc vòng, rồi lại nhìn Bạch Hiền.

Y ngượng ngùng sờ mũi: "Ta mới đan thử lần đầu, lại làm rất gấp, ngươi không được cười." Nói xong còn cúi đầu thật thấp, mặt đã đỏ bừng lên.

Hắn lại nhìn chiếc vòng trên tay, đúng là làm rất vụng về nhưng lại rất hoàn chỉnh.

"Đây là gì? Tại sao ngươi lại cho ta?" Xán Liệt mở miệng hỏi, tay sờ lên chiếc vòng.

Bạch Hiền lập tức tươi cười: "Đây là vòng tay bình an, là đồ hộ mệnh mà trước khi ra trận hay nhập ngũ, nương tử thường đeo cho phu quân của mình. Là vật cầu bình an rất linh thiêng của người Đại Đàn, có thể giúp ngươi tránh tai vạ." Dường như đây là vấn đề mà y yêu thích, y rất cặn kẽ giảng giải.

Xán Liệt bỗng bật cười: "Nương tử đeo cho phu quân à?"

Bạch Hiền lúng túng, rõ ràng trọng điểm không phải cái này: "Thông thường là như vậy thôi, cũng có ngoại lệ chứ." Y lại cúi đầu, má đã đỏ bừng lên.

"Vậy ngươi cho ta để cầu bình an?" Xán Liệt không trêu y nữa.

"Ừm, sau này, đừng để bị thương nữa." Bạch Hiền lí nhí trong miệng như không muốn để người khác nghe.

Nhưng hắn nghe rất rõ.

Từ trước đến nay, người khác gặp hắn không nhường cũng kính, một thái độ nể phục nên không dám đến gần. Có thể nói, hắn rất cô đơn.

Chưa từng có người vì hắn cầu bình an, chỉ có đưa mệnh lệnh không được bại trận.

Chưa từng có người băng bó vết thương cho hắn, chỉ cần biết hắn còn sống là tốt rồi.

Chưa từng có người ngồi cạnh hắn suốt cả đêm chỉ để an ủi, chỉ để gần hắn thêm một chút.

Chưa từng có ai.

Thiếu niên này cư nhiên quan tâm hắn, lo lắng cho hắn, dù là người dưng nước lã, dù là thân phận đối đầu.

Trong lòng là một cỗ cảm xúc khác lạ, hô hấp cũng cảm thấy khó khăn.

Cảm giác này là gì? Tim đập nhanh như vậy.

Phác Xán Liệt ngẩn ngơ nhìn chiếc vòng trên tay mình, rồi lại chuyển hướng qua tay Bạch Hiền.

"Ngươi cũng có?" Hắn lại nhíu mày, vẫn nhớ y nói thứ vòng này là ai đeo cho ai. Chẳng lẽ y đã...

Dường như hiểu được ý hắn, Bạch Hiền vội xua tay: "Không phải không phải, ta còn chưa thành thân."

Y giơ tay lên đặt bên cạnh tay Xán Liệt, hai chiếc vòng đặt cạnh nhau, nhìn lại thấy vô cùng hòa hợp.

"Ta chỉ định đan một cái cho ngươi thôi, không hiểu sao sau khi đan xong lại tách được ra đến hai cái." Y lại giơ lên trước mặt Xán Liệt "Nó và cái của ngươi là một cặp đó."

Nói xong y lại cảm thấy mình ngốc, cư nhiên hôm nay toàn nói chuyện ái muội, trong lòng xoắn xuýt không thôi.

Bỗng dưng bên vai trĩu nặng, Bạch Hiền cúi đầu nhìn, thấy Xán Liệt đang ngả đầu tựa vào vai mình.

Xán Liệt tựa đầu vào vai mình.

Cơ thể y căng cứng, tim đập liên hồi, mặt nóng bừng lên, tay chân luống cuống không biết để đâu cho phải.

Xán Liệt tựa vào người kia cảm thấy rất thoải mái, hắn cũng không quản mình làm vậy có đúng hay không, chỉ biết đây xác thực là chuyện mình muốn làm.

Nhắm mắt lại, thỏa mãn ngã vào người Bạch Hiền, rất ấm áp.

"Xán Liệt, ngươi... như vậy..." Bạch Hiền ngượng ngùng mở miệng.

"Ừm, một chút thôi." Hắn không mở mắt, lười biếng trả lời, trên mặt vẫn mang nét cười.

Bạch Hiền len lén nhìn đỉnh đầu của Xán Liệt một chút, tủm tỉm cười, cũng hơi nghiêng đầu tựa vào đầu hắn, nét mặt hết sức hài lòng cùng vui vẻ.

Hai người tựa vào nhau trong khung cảnh hoang vu lạnh lẽo, nhưng trong lòng lại phi thường ấm áp.

Đêm nay trăng tròn.

***

Ngày qua ngày, hai người càng gặp nhau nhiều hơn, tình cảm cho nhau ngày càng sâu đậm. Không biết từ lúc nào đã vượt qua mức bạn tâm tình.

Là thứ tình cảm mà không phải ai cũng có thể dễ dàng mở miệng nói ra, nhưng trong lòng hai người thật sự hiểu rõ.

Cho dù con người không muốn, ý trời khó cãi. Tình hình biên cương mỗi lúc một xấu đi, cả hai bên đều mệt mỏi ở thế cầm cự. Đại Đàn gửi một chiến thư đến quân doanh của Thực Quốc, hẹn sau ngày nước rút sẽ động binh.

Trong lòng ai cũng rõ, đây sẽ là trận đánh cuối cùng, một mất một còn.

Gánh nặng đè lên vai binh sĩ ra trận, không ai dám lơ là hay thả lỏng.

Đêm trước ngày nước rút, Phác tướng quân ra ven sông gặp thiếu niên kia, lạnh lùng như ra lệnh: "Mau rời đi."

Thiếu niên mắt đã ửng đỏ, kéo tay hắn: "Ngươi đi cùng ta, binh đao lần này rất loạn, không có cơ hội sống sót."

Phác tướng quân nhìn y, ánh mắt sâu thẳm phức tạp. Hắn nhắm mắt lại, dường như cố đè nén tâm trạng của mình.

Dứt tay mình ra khỏi đối phương: "Ta phải có trách nhiệm với nhiệm vụ của mình." Hắn nhìn thẳng vào mắt Bạch Hiền "Ngươi mau rời đi, phải sống thật tốt."

Nói xong hắn kéo đối phương vào lòng mình, ôm y thật chặt như muốn nhớ thật kĩ hình dáng của thiếu niên này. Thiếu niên làm hắn si mê, làm hắn nhớ nhung.

Bạch Hiền giờ đây nước mắt giàn giụa ôm chặt lấy hắn, từng tiếng nấc của y như xé tan lòng hắn.

Nếu muốn trách chỉ có thể trách duyên hai ta không đủ.

Duyên hai ta, không đủ.

Dường như rất quả quyết, Bạch Hiền ngẩng đầu lên: "Không được, ngươi đi với ta, ngươi không thể chết."

Y nắm chặt tay Xán Liệt, ánh mắt tràn đầy bi thương, nhìn thẳng vào mắt hắn: "Cha.... Cha ta là đại soái của Đại Đàn."

Phác Xán Liệt căng cứng người, kinh ngạc nhìn y.

"Tuy hiện tại tình huống của cha ta và ta không tốt, nhưng chắc chắn ông ta không để ta chết. Ngươi đi theo ta, chỉ cần ngươi không có việc gì." Nói xong y lập tức kéo Xán Liệt đi.

"Còn chần chừ gì nữa, trời sắp sáng rồi! Ta van cầu ngươi, đi với ta!" Bạch Hiền sốt ruột, vẻ mặt khổ sở một mực kéo tay người kia đang đứng như trời trồng.

Xán Liệt tuy không giấu nổi kinh ngạc, nhưng sau đó ánh mắt lập tức lạnh như băng nhìn Bạch Hiền.

Đây là con trai của kẻ giết chết bao nhiêu binh sĩ của hắn.

Đây là con trai của kẻ làm khổ dân chúng Thực Quốc.

Đây là con trai của kẻ đầu sỏ khiêu chiến gây nên cuộc chiến tranh.

Nhưng hắn cũng chẳng tốt đẹp hơn, giết chết không biết bao nhiêu mạng người Đại Đàn.

Hắn không muốn nghĩ thêm gì nữa.

Giật tay mình ra, nhìn thẳng vào đôi mắt mở to đã sớm ướt nhòe của đối phương.

"Ta là Phác Xán Liệt."

"Là tướng quân của Thực Quốc."

"Là tướng lĩnh trực tiếp chỉ huy quân sĩ trong cuộc chiến này."

Bạch Hiền chấn kinh, y ngơ ngác nhìn Xán Liệt. Lại nhìn thấy sắc mặt của hắn, không phải đùa giỡn.

Không thể đứng vững, y loạnh choạng lùi về sau hai bước. Ánh mắt chưa từng rời khỏi người Phác Xán Liệt, nội tâm rối loạn.

Tướng quân Thực Quốc.

Quả thật, với khí chất của hắn, không thể chỉ là binh lính tầm thường.

Bạch Hiền bỗng dưng cười thật to, Xán Liệt lại thấy, y cười như đang khóc.

Cười cho định mệnh hai ta.

Khóc cho số phận hai ta.

Quả nhiên, số phận trêu người.

Hai ta, không đội trời chung.

Không thể nhìn được nữa, Phác Xán Liệt quay lưng rời đi, bỏ lại phía sau là Bạch Hiền đã cười đủ đang quỳ trên đất.

Nếu không rời đi nhanh chóng, hắn sợ mình không thể khống chế bản thân.

"Nhất định phải an toàn trở về."

Phác Xán Liệt đứng sững lại, trên mặt tràn đầy bi thương.

Bạch Hiền không thể níu giữ hắn, chỉ có thể cho hắn một lời cuối cùng.

Hắn đột nhiên cũng muốn cười, nhưng chắc chắn cười còn khó coi hơn khóc.

Gió khẽ thoảng qua làm mặt lạnh buốt, hắn mới phát hiện ra mặt mình đều là nước mắt.

Thì ra, đau đến như vậy.

Gió mỗi lúc một lớn, Bạch Hiền gượng dậy nhìn người kia đứng yên tại đó.

Y cố gắng khống chế không rơi nước mắt nữa, quay lưng vội vã muốn bỏ đi.

Ta chúc ngươi bình an, nửa đời còn lại thật hạnh phúc, thật trọn vẹn.

Bỗng gió mang một giọng nói trầm ấm đến bên tai y, giọng nói mà y luôn nhớ nhung, khắc sâu tận xương tủy, nước mắt lại thi nhau rơi xuống.

"Biện Bạch Hiền, ta nợ em."

"Nhưng ta yêu em, chưa từng hối hận."

***

Mùi máu tanh nồng xông lên, cùng tiếng binh đao vẫn chưa chấm dứt.

Đại Đàn đứng trước nguy cơ bại trận.

Đại soái của Đại Đàn và tướng quân của Thực Quốc đối đầu nhau, gươm kiếm trên tay không ngừng chống đỡ.

Xán Liệt vung tay, thanh kiếm đã kề sát cổ Biện đại soái, chỉ một lực nhỏ cũng có thể lấy mạng.

Bỗng nhiên, hắn nghĩ đến Biện Bạch Hiền.

Đây là, cha của Biện Bạch Hiền.

Chỉ vì một giây sơ hở, Biện đại soái chớp lấy cơ hội phản công, một đao hạ xuống người Phác Xán Liệt.

Hắn không né tránh.

Giây phút ngã xuống, hắn lại thấy lòng mình thanh thản lạ thường.

Dù hôm nay hắn chết, Thực Quốc vẫn thắng trận.

Hôm nay hắn chết, đền mạng cho những người đã bị hắn giết.

Hôm nay hắn chết, xem như đã trả hết nợ nước nhà.

Nhưng lòng hắn cũng trĩu nặng, nhìn chiếc vòng đỏ bị đứt đang nằm trên mặt đất.

Với tay cố gắng muốn chạm tới nó, nhưng bất lực.

Nhớ tới gương mặt của Bạch Hiền, hắn mỉm cười, quả nhiên y là xinh đẹp nhất, thiện lương nhất.

Một giọt nước mắt nhỏ xuống đất, ta đã trả nợ hết thiên hạ, lại nợ em món nợ lớn nhất đời người.

"Bạch Hiền"

"Bạch Hiền"

Hắn nhắm mắt lại.

"Ta nợ em."

"Ta yêu em."

***

Thực Quốc năm 1614, đại thắng.

Tướng quân Phác Xán Liệt hi sinh vì nước, phong Xán Yết tướng quân, dân chúng ngàn đời tưởng nhớ.

Sau khi thắng trận không kịp trở về kinh thành, các binh sĩ mang xác hắn về, làm lễ tang ngay tại quân trại.

Có một thiếu niên người Đại Đàn sống chết đòi vào.

Binh sĩ nhận ra là người trong tranh được treo tại phòng Phác tướng quân, đành phải nhường đường.

Thiếu niên kia không rơi một giọt nước mắt, ngả đầu tựa vào quan tài còn chưa đậy nắp của Xán Liệt, vuốt ve khuôn mặt hắn, lầm bầm trò chuyện.

Lại nhìn đến chiếc vòng tay bị đứt cũng được nhặt về để trong tay hắn, vì các binh sĩ thấy hắn trước khi chết vẫn cố vươn tay lấy chiếc vòng.

Y cẩn thận buộc lại, cử chỉ hết sức nhẹ nhàng.

"Đã nói phải bình an cơ mà."

Y nắm lấy tay Xán Liệt, hai chiếc vòng đỏ ở đặt cạnh nhau, quả thực một đôi.

Tay y run rẩy siết chặt, nước mắt chẳng thể rơi xuống.

"Xán Liệt"

"Em nợ người."

"Xán Liệt"

"Em yêu người."

Trên môi y vẫn giữ nụ cười, vì y biết, Xán Liệt thích nhìn mình cười vui vẻ.

Biện Bạch Hiền là con trai út trong nhà, do sức khỏe yếu ớt không thể tập võ công nên không được cha y trọng dụng, dần sinh ra xa cách giữa hai cha con. Sau bị cha ép cưới tiểu thư con nhà Thừa tướng, y quyết liệt chống cự, thừa lúc cha mình dẫn binh ra trận, trốn nhà bỏ đi. Từ lâu y đã muốn đến nước Thực ấm áp quanh năm, lại có cảm giác mình và Thực Quốc có duyên, nhân cơ hội này đến đó, làm lại từ đầu.

Nào ngờ biên cương là chiến trận, không thể đi qua, y phải sống trong một căn nhà nhỏ bỏ hoang gần con sông nối giữa hai nước.

Cho đến đêm đó, gặp được Xán Liệt.

Lúc đó y nghĩ rằng, thứ có duyên với mình không phải Thực Quốc mà là một người Thực Quốc - Phác Xán Liệt.

Nhưng tới hiện tại, rốt cuộc là duyên hay không duyên.

"Nợ này, kiếp sau có thể trả không?"

***

Binh sĩ nhìn thiếu niên nằm bên cạnh tướng quân của mình, máu nhuộm đỏ rực chói mắt.

Họ ngầm hiểu chuyện, mong muốn chôn cất hai người cùng nhau.

Không biết tin tức thế nào lại lan tới Đại Đàn, Biện tướng quân dù thua trận vẫn không màng mặt mũi, quyết tâm đến mang xác con mình về.

Đến chết vẫn không thể ở cạnh nhau.

Tin tức cũng lan rộng đến kinh thành Thực Quốc.

Phác tướng quân cùng con trai kẻ địch yêu đương.

Người đời thương xót, đến chết vẫn không thể trùng phùng.

Người đời chê trách, làm trái luân thường đạo lí nên tự chuốc tai vạ, không thể yên ổn.

Đại Đàn cũng lưu truyền một giai thoại. Bạch Hiền và Xán Liệt được xem là một tình yêu đẹp nhưng bạc mệnh. Từ đó về sau vòng đỏ cầu bình an đều là một cặp, hai người cùng đeo, không thể tách rời, ngoài cầu sự bình yên còn tượng trưng cho tình yêu và là vật đính ước cho tình cảm đôi lứa. Tương truyền hai người sau khi đeo vào, tình cảm gắn kết bền vững, sống bình yên hạnh phúc cả đời.

Vì ngày xưa Bạch Hiền đeo cho Xán Liệt.

Vì ngày xưa cảm xúc trao nhau là tình yêu.

Tuy đã chết nhưng tình cảm còn sống.

Nếu không phải số phận trêu ngươi, có khi mọi chuyện không đến bước đường cùng.

Một tiểu tiên xem chuyện trần gian, quay sang hỏi Nguyệt Lão đang se tơ.

"Sao lại có nghiệt duyên đến thế?"

Nguyệt Lão không ngẩng đầu, thở dài nuối tiếc trả lời: "Chỉ thấy chuyện trước mắt không nhìn chuyện sau này, đó là cái sai của người trần thế."

"Cũng do hắn tự đánh đổi, một mạng người đổi một kiếp duyên." Nguyệt Lão phất tay áo rời đi.

***

Thực Đàn năm 1506.

Vương gia và Hoàng đế xảy ra mâu thuẫn.

Vương gia rời bỏ kinh thành, trên người không mang bất cứ thứ gì của triều đình, chỉ dắt tay một tiểu thái y rời đi, xuống phía Nam sinh sống.

Hắn vốn được lòng dân chúng phía Nam của Thực Đàn Quốc, Hoàng đế lo sợ hắn sẽ lật đổ triều đình của mình, đem quân tiêu diệt.

Dân chúng phía Nam nhìn rõ đâu mới là minh quân, tôn Vương gia lên nắm chính quyền, thành lập quân đội theo lệnh Vương gia chống trả triều đình.

Hai phía Nam Bắc phân tranh.

Chiến tranh ngày một ác liệt, cho đến một ngày tiểu thái y đỡ cho Vương gia một đao chí mạng, không thể sống sót.

Hắn cùng đội quân của mình cuồng nộ tiêu diệt toàn bộ quân đội triều đình. Sau đó mất tích.

Dân chúng phía Nam căm phẫn vì mất đi một vị minh quân, tiếp tục sự nghiệp của Vương gia, trả thù cho tiểu thái y mà mọi người cũng hết mực yêu quý.

Thực Đàn Quốc năm 1507.

Phân chia lãnh thổ thành hai nước độc lập, phía Bắc gọi Đại Đàn, phía Nam xưng Thực Quốc.

***

Không ai quên được vào ban đêm, ngày mà tiểu thái y bị giết chết, cũng là ngày Vương gia tiêu diệt quân đội triều đình rồi mất tích, có dị tượng.

Mưa bão như cuồng nộ, sấm chớp lóe sáng liên tục đánh xuống, thanh tẩy toàn bộ nhơ bẩn còn sót lại.

Có ai biết rằng Vương gia vượt qua mưa bão, cõng trên lưng tiểu thái y đi vào rừng sâu.

"Tiểu Hiền, đừng sợ. Ta ở đây."

Hắn tin một truyền thuyết, đi tìm một lão nhân có thể cải mệnh, cứu sống người yêu của mình.

Cuối cùng, có thể gặp.

Lão nhân hỏi, hắn muốn lấy gì đánh đổi.

Hắn trả lời, mạng hắn.

Lão nhân cười vang: "Chưa đủ, nếu như vậy ngươi quá hời."

"Thêm một kiếp nhân duyên của hai ngươi, thế nào?"

Trời đã định duyên hai ngươi kiếp này chưa dứt, còn phải kéo dài đến kiếp sau.

Hắn chần chừ, rồi đồng ý.

Chỉ cần người kia sống sót.

Sau khi tiểu thái y sống lại, quên toàn bộ kí ức lúc trước, chỉ biết mình yêu sâu đậm người tên có một chữ "Xán", lại không nhớ được hình dạng của người kia, nhưng vẫn điên cuồng đi tìm.

Tìm cả đời, cũng chẳng thể gặp. Vốn dĩ âm dương cách biệt.

Duyên kiếp này không tròn, duyên kiếp sau cũng chẳng vẹn.

Thế nên mới nói, duyên nợ, đâu chỉ cắt đứt sau một kiếp.

Kiếp này nợ nhau một chữ tình, kiếp sau vẫn không thể trả.

Vậy thì, thêm một kiếp nữa.

Duyên nợ kéo dài.

Chết là đã hết nợ với đời, con người hết nợ rồi nên mới có thể chết để luân hồi kiếp khác.

Nhưng cũng có thể là chưa hết duyên nợ đã chết, gọi là nghiệt duyên, để rồi tiếp tục duyên nợ kéo dài luân hồi tới kiếp sau.

Xán Liệt và Bạch Hiền là duyên nợ kéo dài.

Duyên này dài đến đâu, không ai biết.

Nợ này nặng dường nào, không ai rõ.

***

Thực Quốc năm 1864.

"A Xán, cho ngươi này, là đồ của người Đại Đàn, có vẻ rất hay."

"Tiểu Bạch, đã bảo đừng gọi ta là A Xán nữa, đã lớn như vậy rồi, không thể..."

Hắn chưa nói xong trên tay đã được buộc một chiếc vòng đỏ.

Người kia cười vui vẻ nhìn hắn, giơ tay lên cho hắn xem, cũng có một chiếc vòng tương tự.

"Đây là gì?"

"Một ông lão cho ta, nói là đồ của Đại Đàn, bảo ta đeo cho người mình muốn đeo nhất."

A Xán nhìn tiểu Bạch cười rạng rỡ, cũng mỉm cười.

Tiểu tiên quay qua hỏi Nguyệt Lão: "Ông cho họ làm gì?"

Nguyệt Lão lắc đầu: "Ta không cho, vốn dĩ là của họ."

"Duyên hai người này, vốn chẳng đứt bao giờ."

Dù thế nào vẫn gặp nhau, dù thế nào vẫn yêu nhau, vượt qua phong ba bão táp để đổi lấy bình an hưởng lạc.

Kiếp trước đau khổ đã qua đi, kiếp này định sẵn một đời trọn vẹn.

Đó là duyên nợ, cũng là duyên phận.Chết là đã hết nợ với đời. Con người đã hết nợ ở kiếp này mới có thể chết đi để luân hồi kiếp khác.

Nợ lớn nhất của con người là gì?

Nợ tình cảm.

Nợ tình cảm thì trả bằng gì?

Nợ tình, trả tình.

.

.

Mây mù che khuất ánh trăng, cả bầu trời tối đen như mực. Chớp lóe sáng rạch ngang trời, cùng tiếng sấm ầm ầm như cuồng nộ. Mưa ngày một lớn, như muốn gột tẩy tất cả dơ bẩn đã qua.

Chưa bao giờ đất trời phẫn nộ đến thế.

Có người nói, sắp tới là năm hạn.

Có người nói, là điềm báo tai ương.

Cũng có người nói:

"Sắp có chuyện nghịch thiên cải mệnh."

Sấm chớp vẫn không ngừng lại, xé toạc cả bầu trời đen kịt bằng những luồng sáng.

Qua nguồn ánh sáng ít ỏi đó, có thể nhìn thấy một người đang băng qua mưa bão tiến về phía cánh rừng hoang vu, trên lưng còn cõng thêm một thiếu niên được che chắn kĩ càng.

Người đó cả người ướt sủng, một bộ dáng chật vật cố quay đầu lại nhìn thiếu niên trên lưng, thấp giọng lên tiếng, nghe như đang trấn an:

"Tiểu Hiền, đừng sợ. Ta ở đây."

....

Thực Quốc năm 1613.

Nước Thực và Đại Đàn không thể thống nhất phân chia vùng biên ải, lại thêm hận thù từ đời trước, dẫn đến giao tranh. Dân chúng nơi nơi đói khổ, người chết la liệt khắp đường.

Vua Thực phái tướng lĩnh đến tham chiến ở biên ải phía Nam, quyết dẹp yên Đại Quốc.

Phác tướng quân dẫn 20 vạn quân ra trận, dựng lều trại cách biên cương 2 dặm.

Hai bên ở thế cầm cự, chẳng tiến một bước cũng chẳng nhường một bước, kéo dài đã hai tháng trời.

Bắc ngang hai nước Đại, Thực là một con sông, đi qua biên ải.

Mỗi tối, Phác tướng quân đều ngồi bên bờ sông này ngẫm việc quân cơ, cả quân doanh không một ai biết.

Một đêm tối muộn, Phác tướng quân vẫn ngồi cạnh con sông đó, cầu mong chiến sự sớm chấm dứt, bởi giao chiến vô nghĩa, dân chúng lầm than.

Bỗng nghe tiếng bước chân đến gần, người quay đầu: "Ai?"

"A? Ta... ta sống gần nơi này."

Một thiếu niên người Đại Đàn bộ dạng yếu đuối, mặt mũi khôi ngô sáng sủa đang sợ sệt mở to mắt nhìn hắn.

Phác tướng quân hoài nghi, đứng dậy đi đến trước mặt thiếu niên, kiếm đã tuốt khỏi vỏ: "Bốn dặm quanh đây không có người ở."

Thiếu niên cúi đầu: "Thật ra cũng không gần lắm." Sau đó y lại luống cuống "Nhưng ta không phải người xấu, ta đến đây lấy nước." Sợ người kia không tin mình, y giơ ống tre trên tay lên.

Phác tướng quân nhíu mày suy xét, bộ dạng này không thể là người biết võ công, trong tay cũng không có vũ khí, có lẽ thật sự là dân thường.

Người dân vô tội, không giết.

"Trở về đi!" Hắn quay lưng, ngồi xuống vị trí cũ, mắt tiếp tục nhìn dòng sông đang chảy xiết.

Thiếu niên kia nhìn hắn hồi lâu, rồi lại ngồi xuống cạnh hắn, dùng ống tre lấy nước, uống vài ngụm rồi mới lên tiếng hỏi:

"Vậy ngươi là ai?"

Phác tướng quân không trả lời, cũng không cho y một ánh mắt.

Thiếu niên cúi đầu như đang suy nghĩ, bộ dạng có vài phần lúng túng.

"Ngươi.... ngươi là người Thực Quốc?" Thiếu niên nhỏ giọng, y cũng không biết mình có nên hỏi hay không.

Phác tướng quân nhìn y, nhìn chăm chú đến mức làm y cảm thấy xung quanh mình đều là khí lạnh.

"Phải."

Tuy câu trả lời nằm trong dự tính nhưng thiếu niên vẫn kinh ngạc vài phần. Y sửng sốt, sau đó lại bật cười: "Vậy... Ngươi là binh lính của Thực Quốc sao? Trong cuộc chiến này?"

Trong giọng nói của y có vài phần chua xót cùng thống khổ.

Phác tướng quân không đáp.

Thiếu niên cũng không hỏi nữa, thẫn thờ nhìn theo ánh mắt của người kia.

"Nếu, cuộc chiến này không xảy ra thì tốt quá."

Phác tướng quân nhìn người bên cạnh, khẽ nhíu mày.

Y nói tiếp: "Giao tranh diễn ra, người cực khổ nhất chẳng phải người dân sao?"

Y nhìn người bên cạnh: "Giao tranh diễn ra, người đau đớn nhất chẳng phải binh lính sao?"

Phác tướng quân trong lòng kinh ngạc nhưng ngoài mặt vẫn hờ hững, đây chính xác là những gì hắn suy nghĩ.

Dưới cương vị tướng quân, hắn mới có thể suy nghĩ cho bá tánh, cho quân sĩ cùng nhau ra trận. Nhưng người này chỉ là một người dân bình thường trong loạn lạc, chỉ cần lo tới cái ăn, sống sao để không chết dưới chiến tranh là được, lại có suy nghĩ sâu sắc và tỏ tường như thế.

Trong lòng Phác tướng quân thầm thán phục. Quả nhiên Đại Đàn không phải ai cũng hiếu chiến. Trước mặt hắn bây giờ là một thiếu niên thoạt nhìn có chút ngốc, nhưng bản tính dường như rất thiện lương.

"Phải." Hắn đáp lời "Mọi chuyện sẽ kết thúc nhanh thôi."

Dường như nói trúng điều thiếu niên mong muốn, y lập tức cười rạng rỡ, hai mắt cong cong híp lại.

Lần đầu tiên trong đời, Phác tướng quân biết thế nào là một nụ cười không chứa tạp niệm, không vướng bụi trần.

Hắn đứng dậy toan trở về quân trại, lại bị thiếu niên nắm lấy tay áo níu giữ: "Ta.... Ta tên là Biện Bạch Hiền, cho ta biết tên của ngươi đi!"

Thiếu niên đang rất mong chờ, đôi mắt trong veo như sao sáng nhìn hắn chăm chú.

Hắn nhíu mày dứt tay áo, quay lưng bỏ đi. Lại không hiểu bản thân mình nghĩ gì, đi được vài bước đã dừng lại, đưa lưng về phía thiếu niên phun ra ba chữ.

"Phác Xán Liệt."

Từ hôm đó trở đi, đêm nào Bạch Hiền cũng tới tìm Xán Liệt. Có lẽ, y muốn tìm một người bạn giữa khung cảnh hoang vắng nơi biên cương này.

Hầu như đều là Bạch Hiền nói, Xán Liệt ngồi ở bên cạnh, nếu như không phải thi thoảng hắn sẽ đáp lại vài tiếng, Bạch Hiền hoài nghi hắn có để ý đến mình hay không.

Tuy vậy y vẫn rất hào hứng kể cho hắn, các phong tục nơi Đại quốc, các lễ hội diễn ra thường xuyên, các phiên họp chợ đông đúc mà ai cũng chờ đợi. Chỉ đáng tiếc, hiện tại vì chiến tranh ở biên cương, các hoạt động này không thể diễn ra.

Ngày qua ngày, đã một tháng trôi qua. Không biết từ khi nào, vào buổi tối phải ra bờ sông lại trở thành thói quen.

Thói quen của Biện Bạch Hiền, thói quen của Phác Xán Liệt.

Cũng không biết từ khi nào, đã xem nhau là bạn tâm tình.

***

Chiến trận ngày càng căng thẳng, số lần phải ra chiến trường ngày một tăng.

Tuy Thực Quốc chiếm ưu thế, nhưng thương vong cũng chẳng kém thua trận.

Giống như hôm nay, dù chỉ đánh một buổi sáng nhưng số quân thiệt mạng tính đến hàng ngàn.

Nhìn các binh lính của mình tử trận, Phác Xán Liệt làm sao có thể thoải mái.

"Ai da..... Ngươi, ngươi đây là bị làm sao?" Một tiếng nói cắt ngang suy nghĩ của hắn.

Là Biện Bạch Hiền.

Bạch Hiền ngồi xuống nhìn vết thương trên mặt hắn, tay hắn, cổ hắn, những chổ có thể nhìn thấy được hầu như đều còn vương máu.

Tâm trạng của hắn không vui, làm sao suy nghĩ đến chuyện xử lí vết thương.

"Ngươi ở yên đây!" Y lập tức chạy như bay.

Hắn mỉm cười tự giễu mình, cả ngươi cũng bỏ ta lại sao?

Bạch Hiền quay lại rất nhanh, trên tay còn cầm theo vài lọ thuốc và vải trắng. Mặt y đỏ bừng do chạy, trên trán vẫn lấm tấm mồ hôi.

"Ta làm cho ngươi, lại đây." Nói xong còn cầm tay hắn lên cẩn thận xem xét.

Bỗng nhiên, Phác Xán Liệt cảm thấy nơi ngực trái không yên.

Hắn chăm chú nhìn y đang bôi thuốc cho mình, tuy thực vụng về nhưng lại rất cố gắng nhẹ tay không để hắn đau.

Bạch Hiền lắp bắp xấu hổ: "Ngươi nhìn ta làm chi? Đừng nhìn nữa, ta không tập trung."

Xán Liệt mỉm cười xoa đầu y.

Y ngẩn ngơ nhìn Xán Liệt.

Lần đầu tiên y thấy có người cười với mình ôn nhu đến thế.

"Ngươi bị thế này... là do chiến trận sáng nay?" Bạch Hiền ngập ngừng hỏi, trên mặt đã lộ vài nét bi thương. Không hiểu vì sao thấy Xán Liệt bị thương, tim y thắt lại, đau đớn vài phần.

Xán Liệt không trả lời.

Bởi vì câu trả lời dù thế nào đều khiến cả hai đau khổ.

Có trách thì trách ông trời, cho hai ta gặp nhau nơi nghịch cảnh trêu ngươi.

Xán Liệt nhìn xa xăm, không mở miệng.

Bạch Hiền cũng cảm thấy nghẹn ngào, không lên tiếng.

Hai người đơn giản ngồi cạnh nhau đến khi hừng đông.

***

Ngày hôm sau không phải ra chiến trận, Phác tướng quân đến ven sông rất sớm. Hắn đột nhiên muốn nhìn người kia, nhiều thêm một chút.

Không lâu sau Bạch Hiền đến, y ngồi xuống cạnh Xán Liệt, lúng túng mấy phần, có điều muốn nói lại thôi.

"Có chuyện gì?" Xán Liệt phá vỡ yên lặng.

Bạch Hiền lúng túng xắn tay áo, cởi một chiếc vòng màu đỏ được đan bằng tay trên tay y ra, đeo vào tay Xán Liệt.

Xán Liệt nhíu mày nhìn chiếc vòng, rồi lại nhìn Bạch Hiền.

Y ngượng ngùng sờ mũi: "Ta mới đan thử lần đầu, lại làm rất gấp, ngươi không được cười." Nói xong còn cúi đầu thật thấp, mặt đã đỏ bừng lên.

Hắn lại nhìn chiếc vòng trên tay, đúng là làm rất vụng về nhưng lại rất hoàn chỉnh.

"Đây là gì? Tại sao ngươi lại cho ta?" Xán Liệt mở miệng hỏi, tay sờ lên chiếc vòng.

Bạch Hiền lập tức tươi cười: "Đây là vòng tay bình an, là đồ hộ mệnh mà trước khi ra trận hay nhập ngũ, nương tử thường đeo cho phu quân của mình. Là vật cầu bình an rất linh thiêng của người Đại Đàn, có thể giúp ngươi tránh tai vạ." Dường như đây là vấn đề mà y yêu thích, y rất cặn kẽ giảng giải.

Xán Liệt bỗng bật cười: "Nương tử đeo cho phu quân à?"

Bạch Hiền lúng túng, rõ ràng trọng điểm không phải cái này: "Thông thường là như vậy thôi, cũng có ngoại lệ chứ." Y lại cúi đầu, má đã đỏ bừng lên.

"Vậy ngươi cho ta để cầu bình an?" Xán Liệt không trêu y nữa.

"Ừm, sau này, đừng để bị thương nữa." Bạch Hiền lí nhí trong miệng như không muốn để người khác nghe.

Nhưng hắn nghe rất rõ.

Từ trước đến nay, người khác gặp hắn không nhường cũng kính, một thái độ nể phục nên không dám đến gần. Có thể nói, hắn rất cô đơn.

Chưa từng có người vì hắn cầu bình an, chỉ có đưa mệnh lệnh không được bại trận.

Chưa từng có người băng bó vết thương cho hắn, chỉ cần biết hắn còn sống là tốt rồi.

Chưa từng có người ngồi cạnh hắn suốt cả đêm chỉ để an ủi, chỉ để gần hắn thêm một chút.

Chưa từng có ai.

Thiếu niên này cư nhiên quan tâm hắn, lo lắng cho hắn, dù là người dưng nước lã, dù là thân phận đối đầu.

Trong lòng là một cỗ cảm xúc khác lạ, hô hấp cũng cảm thấy khó khăn.

Cảm giác này là gì? Tim đập nhanh như vậy.

Phác Xán Liệt ngẩn ngơ nhìn chiếc vòng trên tay mình, rồi lại chuyển hướng qua tay Bạch Hiền.

"Ngươi cũng có?" Hắn lại nhíu mày, vẫn nhớ y nói thứ vòng này là ai đeo cho ai. Chẳng lẽ y đã...

Dường như hiểu được ý hắn, Bạch Hiền vội xua tay: "Không phải không phải, ta còn chưa thành thân."

Y giơ tay lên đặt bên cạnh tay Xán Liệt, hai chiếc vòng đặt cạnh nhau, nhìn lại thấy vô cùng hòa hợp.

"Ta chỉ định đan một cái cho ngươi thôi, không hiểu sao sau khi đan xong lại tách được ra đến hai cái." Y lại giơ lên trước mặt Xán Liệt "Nó và cái của ngươi là một cặp đó."

Nói xong y lại cảm thấy mình ngốc, cư nhiên hôm nay toàn nói chuyện ái muội, trong lòng xoắn xuýt không thôi.

Bỗng dưng bên vai trĩu nặng, Bạch Hiền cúi đầu nhìn, thấy Xán Liệt đang ngả đầu tựa vào vai mình.

Xán Liệt tựa đầu vào vai mình.

Cơ thể y căng cứng, tim đập liên hồi, mặt nóng bừng lên, tay chân luống cuống không biết để đâu cho phải.

Xán Liệt tựa vào người kia cảm thấy rất thoải mái, hắn cũng không quản mình làm vậy có đúng hay không, chỉ biết đây xác thực là chuyện mình muốn làm.

Nhắm mắt lại, thỏa mãn ngã vào người Bạch Hiền, rất ấm áp.

"Xán Liệt, ngươi... như vậy..." Bạch Hiền ngượng ngùng mở miệng.

"Ừm, một chút thôi." Hắn không mở mắt, lười biếng trả lời, trên mặt vẫn mang nét cười.

Bạch Hiền len lén nhìn đỉnh đầu của Xán Liệt một chút, tủm tỉm cười, cũng hơi nghiêng đầu tựa vào đầu hắn, nét mặt hết sức hài lòng cùng vui vẻ.

Hai người tựa vào nhau trong khung cảnh hoang vu lạnh lẽo, nhưng trong lòng lại phi thường ấm áp.

Đêm nay trăng tròn.

***

Ngày qua ngày, hai người càng gặp nhau nhiều hơn, tình cảm cho nhau ngày càng sâu đậm. Không biết từ lúc nào đã vượt qua mức bạn tâm tình.

Là thứ tình cảm mà không phải ai cũng có thể dễ dàng mở miệng nói ra, nhưng trong lòng hai người thật sự hiểu rõ.

Cho dù con người không muốn, ý trời khó cãi. Tình hình biên cương mỗi lúc một xấu đi, cả hai bên đều mệt mỏi ở thế cầm cự. Đại Đàn gửi một chiến thư đến quân doanh của Thực Quốc, hẹn sau ngày nước rút sẽ động binh.

Trong lòng ai cũng rõ, đây sẽ là trận đánh cuối cùng, một mất một còn.

Gánh nặng đè lên vai binh sĩ ra trận, không ai dám lơ là hay thả lỏng.

Đêm trước ngày nước rút, Phác tướng quân ra ven sông gặp thiếu niên kia, lạnh lùng như ra lệnh: "Mau rời đi."

Thiếu niên mắt đã ửng đỏ, kéo tay hắn: "Ngươi đi cùng ta, binh đao lần này rất loạn, không có cơ hội sống sót."

Phác tướng quân nhìn y, ánh mắt sâu thẳm phức tạp. Hắn nhắm mắt lại, dường như cố đè nén tâm trạng của mình.

Dứt tay mình ra khỏi đối phương: "Ta phải có trách nhiệm với nhiệm vụ của mình." Hắn nhìn thẳng vào mắt Bạch Hiền "Ngươi mau rời đi, phải sống thật tốt."

Nói xong hắn kéo đối phương vào lòng mình, ôm y thật chặt như muốn nhớ thật kĩ hình dáng của thiếu niên này. Thiếu niên làm hắn si mê, làm hắn nhớ nhung.

Bạch Hiền giờ đây nước mắt giàn giụa ôm chặt lấy hắn, từng tiếng nấc của y như xé tan lòng hắn.

Nếu muốn trách chỉ có thể trách duyên hai ta không đủ.

Duyên hai ta, không đủ.

Dường như rất quả quyết, Bạch Hiền ngẩng đầu lên: "Không được, ngươi đi với ta, ngươi không thể chết."

Y nắm chặt tay Xán Liệt, ánh mắt tràn đầy bi thương, nhìn thẳng vào mắt hắn: "Cha.... Cha ta là đại soái của Đại Đàn."

Phác Xán Liệt căng cứng người, kinh ngạc nhìn y.

"Tuy hiện tại tình huống của cha ta và ta không tốt, nhưng chắc chắn ông ta không để ta chết. Ngươi đi theo ta, chỉ cần ngươi không có việc gì." Nói xong y lập tức kéo Xán Liệt đi.

"Còn chần chừ gì nữa, trời sắp sáng rồi! Ta van cầu ngươi, đi với ta!" Bạch Hiền sốt ruột, vẻ mặt khổ sở một mực kéo tay người kia đang đứng như trời trồng.

Xán Liệt tuy không giấu nổi kinh ngạc, nhưng sau đó ánh mắt lập tức lạnh như băng nhìn Bạch Hiền.

Đây là con trai của kẻ giết chết bao nhiêu binh sĩ của hắn.

Đây là con trai của kẻ làm khổ dân chúng Thực Quốc.

Đây là con trai của kẻ đầu sỏ khiêu chiến gây nên cuộc chiến tranh.

Nhưng hắn cũng chẳng tốt đẹp hơn, giết chết không biết bao nhiêu mạng người Đại Đàn.

Hắn không muốn nghĩ thêm gì nữa.

Giật tay mình ra, nhìn thẳng vào đôi mắt mở to đã sớm ướt nhòe của đối phương.

"Ta là Phác Xán Liệt."

"Là tướng quân của Thực Quốc."

"Là tướng lĩnh trực tiếp chỉ huy quân sĩ trong cuộc chiến này."

Bạch Hiền chấn kinh, y ngơ ngác nhìn Xán Liệt. Lại nhìn thấy sắc mặt của hắn, không phải đùa giỡn.

Không thể đứng vững, y loạnh choạng lùi về sau hai bước. Ánh mắt chưa từng rời khỏi người Phác Xán Liệt, nội tâm rối loạn.

Tướng quân Thực Quốc.

Quả thật, với khí chất của hắn, không thể chỉ là binh lính tầm thường.

Bạch Hiền bỗng dưng cười thật to, Xán Liệt lại thấy, y cười như đang khóc.

Cười cho định mệnh hai ta.

Khóc cho số phận hai ta.

Quả nhiên, số phận trêu người.

Hai ta, không đội trời chung.

Không thể nhìn được nữa, Phác Xán Liệt quay lưng rời đi, bỏ lại phía sau là Bạch Hiền đã cười đủ đang quỳ trên đất.

Nếu không rời đi nhanh chóng, hắn sợ mình không thể khống chế bản thân.

"Nhất định phải an toàn trở về."

Phác Xán Liệt đứng sững lại, trên mặt tràn đầy bi thương.

Bạch Hiền không thể níu giữ hắn, chỉ có thể cho hắn một lời cuối cùng.

Hắn đột nhiên cũng muốn cười, nhưng chắc chắn cười còn khó coi hơn khóc.

Gió khẽ thoảng qua làm mặt lạnh buốt, hắn mới phát hiện ra mặt mình đều là nước mắt.

Thì ra, đau đến như vậy.

Gió mỗi lúc một lớn, Bạch Hiền gượng dậy nhìn người kia đứng yên tại đó.

Y cố gắng khống chế không rơi nước mắt nữa, quay lưng vội vã muốn bỏ đi.

Ta chúc ngươi bình an, nửa đời còn lại thật hạnh phúc, thật trọn vẹn.

Bỗng gió mang một giọng nói trầm ấm đến bên tai y, giọng nói mà y luôn nhớ nhung, khắc sâu tận xương tủy, nước mắt lại thi nhau rơi xuống.

"Biện Bạch Hiền, ta nợ em."

"Nhưng ta yêu em, chưa từng hối hận."

***

Mùi máu tanh nồng xông lên, cùng tiếng binh đao vẫn chưa chấm dứt.

Đại Đàn đứng trước nguy cơ bại trận.

Đại soái của Đại Đàn và tướng quân của Thực Quốc đối đầu nhau, gươm kiếm trên tay không ngừng chống đỡ.

Xán Liệt vung tay, thanh kiếm đã kề sát cổ Biện đại soái, chỉ một lực nhỏ cũng có thể lấy mạng.

Bỗng nhiên, hắn nghĩ đến Biện Bạch Hiền.

Đây là, cha của Biện Bạch Hiền.

Chỉ vì một giây sơ hở, Biện đại soái chớp lấy cơ hội phản công, một đao hạ xuống người Phác Xán Liệt.

Hắn không né tránh.

Giây phút ngã xuống, hắn lại thấy lòng mình thanh thản lạ thường.

Dù hôm nay hắn chết, Thực Quốc vẫn thắng trận.

Hôm nay hắn chết, đền mạng cho những người đã bị hắn giết.

Hôm nay hắn chết, xem như đã trả hết nợ nước nhà.

Nhưng lòng hắn cũng trĩu nặng, nhìn chiếc vòng đỏ bị đứt đang nằm trên mặt đất.

Với tay cố gắng muốn chạm tới nó, nhưng bất lực.

Nhớ tới gương mặt của Bạch Hiền, hắn mỉm cười, quả nhiên y là xinh đẹp nhất, thiện lương nhất.

Một giọt nước mắt nhỏ xuống đất, ta đã trả nợ hết thiên hạ, lại nợ em món nợ lớn nhất đời người.

"Bạch Hiền"

"Bạch Hiền"

Hắn nhắm mắt lại.

"Ta nợ em."

"Ta yêu em."

***

Thực Quốc năm 1614, đại thắng.

Tướng quân Phác Xán Liệt hi sinh vì nước, phong Xán Yết tướng quân, dân chúng ngàn đời tưởng nhớ.

Sau khi thắng trận không kịp trở về kinh thành, các binh sĩ mang xác hắn về, làm lễ tang ngay tại quân trại.

Có một thiếu niên người Đại Đàn sống chết đòi vào.

Binh sĩ nhận ra là người trong tranh được treo tại phòng Phác tướng quân, đành phải nhường đường.

Thiếu niên kia không rơi một giọt nước mắt, ngả đầu tựa vào quan tài còn chưa đậy nắp của Xán Liệt, vuốt ve khuôn mặt hắn, lầm bầm trò chuyện.

Lại nhìn đến chiếc vòng tay bị đứt cũng được nhặt về để trong tay hắn, vì các binh sĩ thấy hắn trước khi chết vẫn cố vươn tay lấy chiếc vòng.

Y cẩn thận buộc lại, cử chỉ hết sức nhẹ nhàng.

"Đã nói phải bình an cơ mà."

Y nắm lấy tay Xán Liệt, hai chiếc vòng đỏ ở đặt cạnh nhau, quả thực một đôi.

Tay y run rẩy siết chặt, nước mắt chẳng thể rơi xuống.

"Xán Liệt"

"Em nợ người."

"Xán Liệt"

"Em yêu người."

Trên môi y vẫn giữ nụ cười, vì y biết, Xán Liệt thích nhìn mình cười vui vẻ.

Biện Bạch Hiền là con trai út trong nhà, do sức khỏe yếu ớt không thể tập võ công nên không được cha y trọng dụng, dần sinh ra xa cách giữa hai cha con. Sau bị cha ép cưới tiểu thư con nhà Thừa tướng, y quyết liệt chống cự, thừa lúc cha mình dẫn binh ra trận, trốn nhà bỏ đi. Từ lâu y đã muốn đến nước Thực ấm áp quanh năm, lại có cảm giác mình và Thực Quốc có duyên, nhân cơ hội này đến đó, làm lại từ đầu.

Nào ngờ biên cương là chiến trận, không thể đi qua, y phải sống trong một căn nhà nhỏ bỏ hoang gần con sông nối giữa hai nước.

Cho đến đêm đó, gặp được Xán Liệt.

Lúc đó y nghĩ rằng, thứ có duyên với mình không phải Thực Quốc mà là một người Thực Quốc - Phác Xán Liệt.

Nhưng tới hiện tại, rốt cuộc là duyên hay không duyên.

"Nợ này, kiếp sau có thể trả không?"

***

Binh sĩ nhìn thiếu niên nằm bên cạnh tướng quân của mình, máu nhuộm đỏ rực chói mắt.

Họ ngầm hiểu chuyện, mong muốn chôn cất hai người cùng nhau.

Không biết tin tức thế nào lại lan tới Đại Đàn, Biện tướng quân dù thua trận vẫn không màng mặt mũi, quyết tâm đến mang xác con mình về.

Đến chết vẫn không thể ở cạnh nhau.

Tin tức cũng lan rộng đến kinh thành Thực Quốc.

Phác tướng quân cùng con trai kẻ địch yêu đương.

Người đời thương xót, đến chết vẫn không thể trùng phùng.

Người đời chê trách, làm trái luân thường đạo lí nên tự chuốc tai vạ, không thể yên ổn.

Đại Đàn cũng lưu truyền một giai thoại. Bạch Hiền và Xán Liệt được xem là một tình yêu đẹp nhưng bạc mệnh. Từ đó về sau vòng đỏ cầu bình an đều là một cặp, hai người cùng đeo, không thể tách rời, ngoài cầu sự bình yên còn tượng trưng cho tình yêu và là vật đính ước cho tình cảm đôi lứa. Tương truyền hai người sau khi đeo vào, tình cảm gắn kết bền vững, sống bình yên hạnh phúc cả đời.

Vì ngày xưa Bạch Hiền đeo cho Xán Liệt.

Vì ngày xưa cảm xúc trao nhau là tình yêu.

Tuy đã chết nhưng tình cảm còn sống.

Nếu không phải số phận trêu ngươi, có khi mọi chuyện không đến bước đường cùng.

Một tiểu tiên xem chuyện trần gian, quay sang hỏi Nguyệt Lão đang se tơ.

"Sao lại có nghiệt duyên đến thế?"

Nguyệt Lão không ngẩng đầu, thở dài nuối tiếc trả lời: "Chỉ thấy chuyện trước mắt không nhìn chuyện sau này, đó là cái sai của người trần thế."

"Cũng do hắn tự đánh đổi, một mạng người đổi một kiếp duyên." Nguyệt Lão phất tay áo rời đi.

***

Thực Đàn năm 1506.

Vương gia và Hoàng đế xảy ra mâu thuẫn.

Vương gia rời bỏ kinh thành, trên người không mang bất cứ thứ gì của triều đình, chỉ dắt tay một tiểu thái y rời đi, xuống phía Nam sinh sống.

Hắn vốn được lòng dân chúng phía Nam của Thực Đàn Quốc, Hoàng đế lo sợ hắn sẽ lật đổ triều đình của mình, đem quân tiêu diệt.

Dân chúng phía Nam nhìn rõ đâu mới là minh quân, tôn Vương gia lên nắm chính quyền, thành lập quân đội theo lệnh Vương gia chống trả triều đình.

Hai phía Nam Bắc phân tranh.

Chiến tranh ngày một ác liệt, cho đến một ngày tiểu thái y đỡ cho Vương gia một đao chí mạng, không thể sống sót.

Hắn cùng đội quân của mình cuồng nộ tiêu diệt toàn bộ quân đội triều đình. Sau đó mất tích.

Dân chúng phía Nam căm phẫn vì mất đi một vị minh quân, tiếp tục sự nghiệp của Vương gia, trả thù cho tiểu thái y mà mọi người cũng hết mực yêu quý.

Thực Đàn Quốc năm 1507.

Phân chia lãnh thổ thành hai nước độc lập, phía Bắc gọi Đại Đàn, phía Nam xưng Thực Quốc.

***

Không ai quên được vào ban đêm, ngày mà tiểu thái y bị giết chết, cũng là ngày Vương gia tiêu diệt quân đội triều đình rồi mất tích, có dị tượng.

Mưa bão như cuồng nộ, sấm chớp lóe sáng liên tục đánh xuống, thanh tẩy toàn bộ nhơ bẩn còn sót lại.

Có ai biết rằng Vương gia vượt qua mưa bão, cõng trên lưng tiểu thái y đi vào rừng sâu.

"Tiểu Hiền, đừng sợ. Ta ở đây."

Hắn tin một truyền thuyết, đi tìm một lão nhân có thể cải mệnh, cứu sống người yêu của mình.

Cuối cùng, có thể gặp.

Lão nhân hỏi, hắn muốn lấy gì đánh đổi.

Hắn trả lời, mạng hắn.

Lão nhân cười vang: "Chưa đủ, nếu như vậy ngươi quá hời."

"Thêm một kiếp nhân duyên của hai ngươi, thế nào?"

Trời đã định duyên hai ngươi kiếp này chưa dứt, còn phải kéo dài đến kiếp sau.

Hắn chần chừ, rồi đồng ý.

Chỉ cần người kia sống sót.

Sau khi tiểu thái y sống lại, quên toàn bộ kí ức lúc trước, chỉ biết mình yêu sâu đậm người tên có một chữ "Xán", lại không nhớ được hình dạng của người kia, nhưng vẫn điên cuồng đi tìm.

Tìm cả đời, cũng chẳng thể gặp. Vốn dĩ âm dương cách biệt.

Duyên kiếp này không tròn, duyên kiếp sau cũng chẳng vẹn.

Thế nên mới nói, duyên nợ, đâu chỉ cắt đứt sau một kiếp.

Kiếp này nợ nhau một chữ tình, kiếp sau vẫn không thể trả.

Vậy thì, thêm một kiếp nữa.

Duyên nợ kéo dài.

Chết là đã hết nợ với đời, con người hết nợ rồi nên mới có thể chết để luân hồi kiếp khác.

Nhưng cũng có thể là chưa hết duyên nợ đã chết, gọi là nghiệt duyên, để rồi tiếp tục duyên nợ kéo dài luân hồi tới kiếp sau.

Xán Liệt và Bạch Hiền là duyên nợ kéo dài.

Duyên này dài đến đâu, không ai biết.

Nợ này nặng dường nào, không ai rõ.

***

Thực Quốc năm 1864.

"A Xán, cho ngươi này, là đồ của người Đại Đàn, có vẻ rất hay."

"Tiểu Bạch, đã bảo đừng gọi ta là A Xán nữa, đã lớn như vậy rồi, không thể..."

Hắn chưa nói xong trên tay đã được buộc một chiếc vòng đỏ.

Người kia cười vui vẻ nhìn hắn, giơ tay lên cho hắn xem, cũng có một chiếc vòng tương tự.

"Đây là gì?"

"Một ông lão cho ta, nói là đồ của Đại Đàn, bảo ta đeo cho người mình muốn đeo nhất."

A Xán nhìn tiểu Bạch cười rạng rỡ, cũng mỉm cười.

Tiểu tiên quay qua hỏi Nguyệt Lão: "Ông cho họ làm gì?"

Nguyệt Lão lắc đầu: "Ta không cho, vốn dĩ là của họ."

"Duyên hai người này, vốn chẳng đứt bao giờ."

Dù thế nào vẫn gặp nhau, dù thế nào vẫn yêu nhau, vượt qua phong ba bão táp để đổi lấy bình an hưởng lạc.

Kiếp trước đau khổ đã qua đi, kiếp này định sẵn một đời trọn vẹn.

Đó là duyên nợ, cũng là duyên phận.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top

#exofanfic