Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

LÁNG GIỀNG ĐỘT NGỘTChap 9

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


"Dong Dong! Cậu đi chơi cát với tớ nhé?"

"Chơi cát bẩn lắm."

"Vậy mình tắm biển, ba mẹ Do bảo hai chúng mình sẽ đi biển đó!"

"Nhà tớ với nhà cậu á?"

"Đúng rồi! Cậu đi nhé!"

Hôm nay là chủ nhật, Do Kyung Soo không có việc gì liền dọn dẹp nhà cửa. Dọn đến tủ gỗ thì lục được quyển photo album. Có vẻ như đó là những tấm ảnh khi còn bé của cậu. Lật sang vài trang, bản mặt xấu xí của Park Chan Yeol xuất hiện. Hoặc có lẽ là, không xấu xí lắm.

Cũng nhớ được "cậu" bạn khi trước ở sát vách nhà mình, Chan Yeol khi đó quả thực vô cùng đáng yêu. Nhỏ con lại mũm mĩm nên mọi người ai cũng cưng chiều cậu ấy. Chỉ có Dong Dong là vẫn lãnh cảm, đối xử với cậu ấy không có gì khác thường. Tấm ảnh hồi đó là khi hai nhà lên kế hoạch đi chơi biển. Tên nhóc hàng xóm hào hứng lắm, trước khi đi một tuần mà đã hồi hộp phấn khởi bàn tán với Dong Dong. Đến nơi rồi, cậu ta như cá gặp nước, bay nhảy vô cùng. Các bà mẹ yêu cầu hai đứa con trai cùng chụp một bức ảnh kỉ niệm. Do Kyung Soo mặt mày cau có, trời nắng như vậy, còn bị tên nhóc này bám dính, cười làm sao nổi. Park Chan Yeol thì vẫn năng động hứng khởi, nói chụp liền chụp. Thế là ra đời một tấm ảnh một thằng nhóc thì cười toe toét, ôm vai bá cổ một cậu bé thì khó chịu cau mày bên cạnh.

Nhìn lại bức ảnh kỉ niệm đó, Kyung Soo không khỏi mà bật cười. Tên khùng kia khi trước cũng có vài mặt dễ thương như vậy. Chẳng bù cho hiện tại, khó mà căm ghét được....

"Em đang xem gì vậy?"

"Ôi trời! Thật khiến người khác giật mình!"

Tên ngốc này sao hôm nay dậy sớm vậy chứ?

Park Chan Yeol mở to hai con mắt long lanh nhìn vào tấm ảnh. Trong nháy mắt liền mỉm cười dịu dàng.

"Hồi đó Kyung Soo đáng yêu ghê ha."

"Anh cũng thế. Nhưng không hiểu vì sao lớn lên lại thành như này."

"Em đang giỡn mà!" Dứt lời Chan Yeol ngả cái thân hình to lớn xuống, đầu dụi dụi. Tưởng chừng như trên đầu mọc lên đôi tai cún vậy.

Do Kyung Soo đã quá quen với những hành động thân thiết kì cục của người này rồi, cũng chẳng buồn phản ứng lại. Lại nhàn nhạt tiếp tục dọn tủ album.

"Em có muốn đi biển nữa không? Tuần sau anh được nghỉ hai ngày." Chan Yeol thẳng thắn hỏi, ngước đôi mắt cún con lên cầu Kyung Soo đồng ý.

"Nhà em với nhà anh ư?" Có một cảm giác đợi chờ gì đó xuyên qua khi Do Kyung Soo nghe được lời thỉnh cầu đó. Trong tim lại có vài chú nai con chạy loạn, cậu nhanh chóng đẩy Chan Yeol ngồi thẳng dậy. Nếu không biết chừng hắn sẽ nghe được tiếng tim đập của cậu mất.

"Không đâu. Em với anh thôi." Park Chan Yeol khẽ cười, vô cùng dịu dàng lại không miễn cưỡng cậu ấy. Chỉ ngồi xuống đợi câu trả lời.

Do Kyung Soo chợt lặng thinh. Cậu, thực sự vô cùng bối rối. Mối quan hệ này vẫn còn chưa rõ ràng, đồng ý luôn có phải dễ dãi quá không? Hơn nữa không đồng ý có phải là tự kiêu không...? Dù sao người ta cũng chân thành như thế, Park Chan Yeol lại cũng rất tốt, sẽ không mưu tính chuyện gì. Chắc chắn là như vậy. Nếu thế thì...

"Được thôi. Đi ngày nào vậy?"

Anh ta ngàn vạn lần chắc chắn không thể biết rằng. Khoảng khắc Do Kyung Soo cất lời, trong lòng cậu đã đỏ rực một mảng rồi. Từ bé đã phi thường mặt liệt, trên mặt dù không có biểu cảm gì, mấy ai biết được cậu đã hồi hộp thế nào chứ.

"Không cần xấu hổ đâu. Haha, dù sao anh cũng sẽ không ăn thịt em." Park Chan Yeol thấy gương mặt cứng đờ của Kyung Soo, liền bật cười. Cậu thật sự cho rằng sẽ không ai biết ư?

"Đi vào ngày 19 với 20. Em rảnh rỗi chứ?"

"Em có thể đi được. Anh tự sắp xếp đi, giờ mau tránh ra để em còn dọn dẹp." Kyung Soo nói xong liền đứng dậy, cầm chổi xua đuổi anh. Mau đi đi, thật sự rất xấu hổ có được không hả?

"Được rồi, vậy hẹn thế nhé."

Park Chan Yeol bước đến ra cửa vẫn không kìm được nụ cười trên môi. Chỉ sợ nó kéo đến mang tai, như thế thì thật đáng sợ. Huống chi bác Trương hàng xóm đã thấy sợ khi anh cứ đứng đó ngây ngốc cười. Chậc, bọn trẻ bây giờ thật khó hiểu.

Vài ngày trôi qua rất nhanh. Đã tới ngày 18 rồi, hai người quyết định đi chuyến tàu đêm để đi tới biển. Vì rất muốn dành nhiều thời gian để vui chơi ở đó.

"Chan Yeol, anh mua vé giường nằm hay ghế cứng vậy?"

"Đương nhiên là giường nằm rồi, 6 tiếng ngồi ghế cứng sẽ rất đau lưng."

Lúc này đã mang hết hành lý ra đến xe. Nhà cách trạm tàu không xa, liền quyết định đi taxi ra đó. Park Chan Yeol rất anh dũng khuân hết hành lý lên taxi. Dù hành lý cho chuyến đi hai ngày một đêm của hai người đàn ông thật sự rất ít.

Trên đường đi thật không có gì để nói, không khí yên lặng cứ thế bao trùm. Đến cả bác tài còn thắc mắc hai người này đi khủng bố hay đi du lịch. Còn vì sao nữa, đương nhiên là do da mặt bé Do rất mỏng! Vô cùng ngại ngùng, sao có thể dễ dàng cất lời. Anh Park thì có lẽ do mệt quá, sắp ngủ gật mất tiêu.

Đến trạm tàu, xuống xe rồi kéo hành lý tới nơi mua vé. Thế quái nào, thật xui xẻo, vé giường nằm chỉ còn duy nhất một chỗ. Park Chan Yeol là đại diện đi mua vé, cuối cùng cũng quyết định mua một vé giường nằm một vé ghế cứng. Anh có thể chịu đau lưng, nhưng cậu ấy thì sao được chứ?

Diệp Trần

"Anh mua được vé chưa vậy?" Do Kyung Soo ngồi chờ cuối cùng cũng có thể đứng dậy khởi hành.

"Được rồi, nhưng em nằm một mình ở khu giường nằm nhé, sẽ ổn thôi. Ngủ một giấc rồi chúng ta đi."

"Hết vé ư? Anh ngồi ở khoang nào vậy?" Hết vé, vậy nhưng hắn lại cư nhiên nhường chỗ cho cậu... Quả thật, rất cảm động.

"Cách em một khoang thôi, mau đi nào." Chan Yeol thật sự đang rất vui vẻ, vì cậu nhóc đó còn biết lo lắng cho anh.

Do Kyung Soo giữ yên lặng cho tới khi lên tàu. Dù sao vẫn phải đợi một lúc tàu mới có thể khởi hành. Chút nào đó cảm thấy, thiếu vắng tên ngốc kia, thật sự rất nhàm chán.

Park Chan Yeol an toạ xuống khoang ghế cứng. Tuy vắng bóng cô đơn, nhưng để cậu ấy phải ngồi ghế cứng thật không nỡ. Để giảm bớt cảm giác hiu quạnh, anh đành phải nhắm mắt ngủ một giấc thật nhanh. Để khi tỉnh lại có thể mau chóng đi chơi với Do Kyung Soo.

Thật tốt quá, trong mơ còn có thể nghe thấy giọng nói của cậu ấy. Khoang ghế cứng không hẳn là thiếu thoải mái. Khi ngủ nghiêng ngả, lại có cảm giác được dựa vào Do Kyung Soo, mùi sữa tắm của cậu ấy rất thơm. Park Chan Yeol đã hoàn toàn yên tâm ngủ, say sưa trong cơn mộng rồi.

Thấy người bên cạnh lớ ngớ nói trong lúc ngủ, cậu bé ngồi cạnh khẽ bật cười.

Do Kyung Soo sẽ không tiết lộ đâu, trong khi người kia còn đang ngủ, cậu đã đổi vé với người phụ nữ bên cạnh. Cô ấy hình như đang mang thai, rất vui mừng cảm ơn rồi tráo vé với cậu. Ngồi xuống ghế cứng ban đầu quả thật không hề thoải mái. Nhưng bất quá, tên khờ bên cạnh ngủ gà ngủ gật, cuối cùng ngả hẳn người xuống dựa vào vai cậu. Mới gội đầu sao, mùi hương rất dễ chịu. Trong khi ngủ còn nói mớ tên cậu.

Do Kyung Soo bật cười, có lẽ hắn vẫn còn đáng yêu một chút. Cậu không để ý, lúc này trong ánh mắt cậu là dịu dàng vô cùng. Nụ cười nhàn nhạt trên khoé môi khẽ đáp xuống mái tóc của Park Chan Yeol.

Vụng trộm một chút, có lẽ anh ta sẽ không nhận ra đâu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top

#exofanfic