Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Light

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trong biệt thự Phác gia rộng lớn, Nhị thiếu Phác Xán Liệt ngồi trên bàn làm việc, tay cầm bút bi xoay, mắt liếc xuống đám thuộc hạ ở dưới, khóe miệng nhếch lên cười như không.
"Các ngươi chắc chắn là người của Đại thiếu?" Phác Xán Liệt sống trong Phác gia, làm Nhị thiếu ngậm thìa vàng, sống sung sướng, cứ vô lo vô nghĩ luôn là cái vỏ bọc hào nhoáng bên ngoài. Những người khác nhìn vào hâm mộ hắn, đâu có biết, hắn hằng ngày, đến những người gọi là gia đình, người thân hắn cũng phải đề phòng. Phác gia đã lăn lội trong hắc đạo nhiều năm, cơ ngơi vững chắc. Mấy năm nay, bệnh tình của lão già nhà hắn ngày càng nặng, "anh trai" của hắn lại càng đề phòng hắn, chăm chăm chú chú hướng tới vị trí bang chủ. Phác Đại thiếu cùng anh sinh cách nhau tới 16 năm, từ hồi nhỏ tới giờ vẫn luôn không để "thằng oắt con" là Phác Xán Liệt trong mắt. Chỉ là gần đây, Phác Xán Liệt đã đủ lông đủ cánh, được nhiều người trong bang nể trọng, Phác Đại thiếu mới giật mình, chợt nhớ mình còn một người "em trai", liền ngay lập tức quay sang đề phòng hắn.
"Chúng tôi chắc chắn! Đạn và súng được sử dụng lúc ấy đều là đồ cao cấp, được đặc chế của Phác gia."
Đứng trước mặt Phác Xán Liệt đều là thân tín của mình, những người ấy đều là cô nhi Phác gia nhặt được để tham gia huấn luyện đặc biệt cùng hắn. Là một sát thủ, một thuộc hạ trung thành thì không thể vướng bận tình cảm, vì vậy chọn một đứa trẻ mồ côi là điều cần thiết. Sau đó, tất cả những đứa trẻ được chọn sẽ cùng nhau trải qua luyện tập, người nào còn mạnh mẽ sống sót sau sự rèn luyện ấy sẽ được lựa chọn làm thuộc hạ thân cận của những người có quyền lực trong bang hội.
Tuy vậy, không phải sát thủ nào cũng là cô nhi, giống như con người tựa vào tường bất cần đời kia. Cậu không hẳn là thuộc hạ của hắn, nhưng cũng chưa từng phản bội hắn, cậu bán mạng làm việc cho hắn, nhưng tiền thưởng chưa bao giờ cần tăng,... Bí danh của cậu là Light. Ai làm trong hắc đạo cũng sẽ sử dụng tên giả, họ đều không thích cuộc sống trong bóng tối ảnh hưởng tới cuộc sống bình thường của bản thân và gia đình, Phác Xán Liệt cũng có bí danh Loey. Hắn có thể nắm bắt được thông tin mọi sát thủ thân tín của mình ngoại trừ cậu, hắn từng cố tìm hiểu về cậu để chắc chắn cậu không phải gián điệp nhưng dường như luôn có thế lực nào đó che dấu đi hết những thông tin về cậu. Hắn thực sự không biết Light có gia đình hay không, tuổi tác, tên thật là nhưng thế nào, nhưng không hiểu sao, hắn luôn cảm thấy Light sẽ không lừa dối mình.
Lúc này, Light mặc một chiếc áo hoodie đen oversize, kết hợp với quần bò rách sáng màu. Cậu dùng mũ áo trùm lên đầu, tóc mái dài rủ xuống, lúc nào hắn cũng thấy Light đeo cặp kính đen to bằng nửa mặt cậu. Phác Xán Liệt chưa từng thấy rõ khuôn mặt của Light. Hắn từng nghĩ do cậu xấu xí hay có vết sẹo nào đó nên muốn che đi bằng trang phục. Nhưng không, nhìn phần nửa mặt dưới của Light có thể thấy được làn da trắng, đôi môi mỏng cong cong tựa cún con, lúc nhếch mép lên lại tạo cảm giác lạnh lùng, xa cách. Light cũng khác với những người trải qua sự rèn luyện như bọn họ. Vóc dáng của cậu ấy nhỏ hơn, tuy rằng Light bỏ trống phần chiều cao, cân nặng trong profile nhưng Phác Xán Liệt chắc chắn cậu phải thấp hơn mình đến 10cm. Light có nhiều điểm khác biệt, bí ẩn so với mọi người, nhưng không thể phủ nhận rằng cậu ấy là một trong những người giỏi nhất.
"Phác Đại thiếu đã sử dụng con chip mini gắn vào Tom lúc cậu ấy đến Phác gia vào hôm qua, sau đó qua con chip trên người Tom, hắn ta đã định vị được vị trí của chúng ta. May mắn là Hun đã phát hiện ra điều lạ thường đó nhờ máy dò tín hiệu nên đã đổi địa điểm giả để kho vũ khí của chúng ta được an toàn." Như mọi khi, Light luôn là người ra mặt tóm tắt ngắn gọn sự việc cho hắn.
Kho vũ khí được cất giấu này chính là một giao dịch ngầm của hắn với một viên chức cao cấp trong chính phủ, hắn biết số vũ khí này để dùng cho tranh giành quyền lực trong chính trị. Phác Xán Liệt cũng không quan tâm lắm, chỉ cần không có hại cho hắn là được. Hắn cung cấp đồ tốt cho người ta, người ta sẽ giúp hắn tẩy trắng. Phác Xán Liệt đã sớm ngán cuộc sống trong bóng tối này, chỉ trong một phút lơ là, hắn có thể bị hại chết bất cứ lúc nào.
"Mọi người lui đi, Light ở lại trong phòng tôi có việc cần bàn." Phác Xán Liệt nhắm mắt lại, đưa tay lêm xoa mi tâm.
Những người đàn ông mặc vest trang nghiêm lần lượt ra khỏi phòng. Biện Bạch Hiền cảm thấy có chút kì quái, Phác Nhị thiếu lại nghi ngờ cậu? Loey Phác là người có tính khá đa nghi, hắn đa nghi cũng là chuyện tốt, không đa nghi thì chắc hắn đã "tèo" lâu rồi. Chính vì thế Bạch Hiền cảm thấy có chút não nề, thân thế của cậu khá là rắc rối, dù có rắc rối cũng chẳng hề liên quan tới hắn, tính tình người này thất thường, Biện Bạch Hiền khó mà suy đoán.
"Anh có chuyện muốn nói với tôi?" Vẫn là giọng điệu cao ngạo quen thuộc của Light, cậu nói chuyện với hắn sẽ luôn không câu nệ như những người khác.
"Tối nay sẽ kí kết hợp đồng với đối phương, cậu đi cùng tôi." Phác Xán Liệt nhìn về phía cậu, hắn luôn cảm thấy cậu có một sự cuốn hút lạ thường.
"Bình thường chẳng phải vẫn là Hun đi sao?" Light nhếch mép hướng về phía hắn nói.
Phác Xán Liệt lại gần chỗ Light đứng, tay nâng cằm cậu lên, nhìn thẳng vào cậu. Hắn có thể cảm nhận cơ thể cậu đang dựng lên một lớp phòng thủ, cho dù bề ngoài vẫn cố duy trì sự bình tĩnh.
"Tôi thích cậu nên muốn cậu đi, cậu có ý kiến gì sao?"
Biện Bạch Hiền cảm thấy Loey chắc chắn là có vấn đề về đầu óc. Cậu khẽ nhíu mày, lấy tay mình gạt tay của Loey ra.
"Tôi sao dám chống đối lại lời của Phác thiếu?" Biện Bạch Hiền nở một nụ cười, "Mấy giờ xuất phát, tôi sẽ có mặt ở Phác gia đúng giờ."
Vẫn là nụ cười khó đoán của Light, có điều, sự bí ẩn ấy lại càng làm cho Phác Xán Liệt thích thú với cậu.
"11 giờ 30 xuất phát, sau lần này, tôi nghĩ cậu có thể được nghỉ 1 tuần đấy." Sau khi các sát thủ làm nhiệm vụ, họ sẽ luôn có một kì nghỉ, độ dài ngắn sẽ được phụ thuộc vào đó là công việc như thế nào.
Biện Bạch Hiền nhún vai rồi rời khỏi phòng. Hôm nay cậu cần về gặp lão già nhà mình, cậu sắp hết tiền rồi.
.
.
.
Biện Bạch Hiền là con ngoài giá thú của Biện gia, một gia đình tài phiệt giàu có nhất nhì ở thành phố này. Biện tổng là cha ruột của cậu, nhưng ông ta không chịu nhận cậu, trong mắt ông chỉ có một người con duy nhất là "anh trai" của Biện Bạch Hiền, người sẽ thừa kế gia sản của ông sau này. Biện tổng cho người bịt kín mọi thông tin về cậu, nếu có tra được cũng sẽ chỉ tra ra một cô nhi viện nào đó, ông ta không muốn vì cậu mà sự nghiệp của ông ta bị ảnh hưởng. Mẹ của cậu năm ấy là trưởng phòng ở công ty chi nhánh chính của Biện gia, sau đó 419 với cha cậu trong một lần công ty tổ chức tiệc ăn mừng kí kết được hợp đồng lớn, mọi người đều uống say không biết trời đất là gì. Mẹ của Biện Bạch Hiền là một người phụ nữ thông minh, bà đã che dấu cậu tới năm 10 tuổi, lúc ấy bà được bổ nhiệm làm giám đốc điều hành chi nhánh ở Mỹ, phải sang đó làm việc, không muốn đem cậu sang theo làm ảnh hưởng tới mình nên đã công khai cậu với vợ chồng Biện gia. Biện phu nhân chỉ cảm thấy hơi mất mặt, sau đó cũng chẳng quan tâm lắm, dù sao cuộc hôn nhân của bà cũng là vì tiền tài, danh lợi. Biện tổng mới là người bực bội, ông cho cậu đi thử ADN đến 3 lần mới chịu tin đó là con mình. Thật sự mà nói, sống trong một môi trường như vậy từ nhỏ, Biện Bạch Hiền đã lâu không còn cần tình yêu thương từ gia đình, cậu cũng chẳng oán hận họ, cậu cảm thấy mình nên biết ơn họ mới đúng. Họ cho cậu sống trên đời rồi hằng tháng cung cấp cho cậu rất nhiều tiền, Bạch Hiền cảm thấy như vậy là đã đủ.
Bước vào biệt thự Biện gia từ cửa sau để tránh sự chú ý, làm trong xã hội đen, tối kị nhất là hành tung và thân phận của mình bị bại lộ. Người hầu thấy cậu bước vào liền cúi đầu chào rồi tiếp tục công việc của mình. Vẻ mặt ai cũng nghiêm túc, căng thẳng. Không khí ở Biện gia vẫn luôn ngột ngạt như thế.
"Tiểu Bạch về đấy à?" Biện phó tổng, anh trai cùng cha khác mẹ của Bạch Hiền đang ngồi trên ghế sofa uống cafe đọc báo. Y lúc nào cũng nhìn thật nhàn nhã, ôn nhu, dễ gần, ai có thể ngờ rằng, bên trong vỏ bọc ấy là con người mưu kế quỷ quyệt, đáng ghê tởm thế nào. Ở trước mặt Biện Bạch Hiền, y luôn đóng giả người anh trai tốt, dùng ánh mắt dịu dàng nhìn cậu, đằng sau lưng lại âm thầm khinh bỉ cậu. Hai cha con y đúng là "Hổ phụ sinh hổ tử".
"Hết tiền, anh cho tiền chứ?" Biện Bạch Hiền không thể diễn kịch hằng ngày như họ, tập trung nói trúng trọng tâm.
"Vẫn chưa hết tháng mà, nếu Tiểu Bạch cần tiền thì cứ nhắn tin cho anh, làm sao phải cất công đi một chuyến cho mệt?" Đối diện với thái độ khó chịu của Bạch Hiền, y vẫn duy trì nụ cười nhìn cậu giống như không có gì có thể làm y tức giận.
"Ý anh là không muốn nhìn thấy tôi?" Biện Bạch Hiền nhếch môi.
"Muốn em về còn không được đấy chứ. Nhà mình lâu lắm mới có đủ người, ở lại đây mấy hôm chứ? Để anh bảo người giúp việc dọn lại phòng cho." Biện phó tổng hơn cậu đến 10 tuổi, hắn căn bản cũng chẳng quan tâm đến cậu , mà cậu chẳng hứng thú với Biện gia là được, hắn sẽ làm người anh tốt, cung cấp đủ cho cả cuộc đời về sau của cậu.
"Anh cứ chuyển tiền vào tài khoản của tôi là được." Biện Bạch Hiền bỏ lại một câu rồi quay lưng ra về. Cậu không thể chịu nổi bầu không khí ghê tởm giả tạo ở đây được nữa. Biện phó tổng luôn cho cậu nhiều tiền hơn cha cậu vì y không muốn nhìn thấy cậu xuất hiện trong Biện gia thường xuyên, Bạch Hiền cũng không vì thế mà tức giận, cậu vừa có thêm tiền, vừa không phải về cái nhà đó. Tất cả đều có lợi cho cậu.
.
.
.
Biện Bạch Hiền bước vào chiếc xe thể thao đắt tiền của mình, lái xung quanh thành phố giải sầu. Cậu cũng không phải suốt ngày chỉ biết giết người. Biện Bạch Hiền tốt nghiệp một trường đại học y danh tiếng. Sau khi ra trường, Biện Bạch Hiền đi làm ở một bệnh viện công. Làm được một thời gian, Biện tổng lo sợ thông tin của cậu bị người khác biết được liền cho cậu vốn để xây dựng một phòng khám tư. Biện Bạch Hiền cậu cũng là người có đầu óc, phòng khám tư của cậu khá kín đáo, bệnh nhân đều là người có tiền, có quyền, chỉ cần cậu không để lộ thông tin của họ, họ sẽ trả cho cậu một khoản hậu hĩnh. Vì thế, Bạch Hiền sống khá dư dả. Chỉ là gần đây, có vài quan chức cấp cao chán đời đi hành dân, bắt phòng khám của cậu nhả ra một số tiền khá lớn, Bạch Hiền có một người cha giàu có như vậy, cậu còn lo gì?
Lái xe được mấy vòng, cậu cảm thấy lúc này đến Phác gia hành Loey Phác một bữa cơm cũng không tệ. Bây giờ cũng đã hơn 10 giờ rồi...
.
.
.
Phác Xán Liệt cởi tạp dề, bê các món ăn lên bàn ăn. Ai bảo làm ông trùm xã hội đen thì không thể nấu ăn? Phác Xán Liệt hắn nấu ăn ngon lắm nhé!
"Này Loey! Tôi đến đúng lúc nhỉ? Hôm nay tôi vẫn chưa ăn gì đâu đấy!" Biện Bạch Hiền bước vào bếp của Phác gia, phong thái vẫn luôn rất tùy tiện.
"Cậu chọn sai ngày rồi, hôm nay chỉ có thịt rán với bánh mì thôi." Có thể do không phải lúc làm việc, hắn có vẻ thoải mái hơn. Phác Xán Liệt mặc áo thu trắng với quần đùi đen, tóc mái rũ xuống được kẹp lên bằng kẹp tóc.
"Tôi dễ nuôi lắm, ăn gì cũng được hết" Bạch Hiền nhanh chóng tới gần bàn ăn, nhìn Phác Xán Liệt ở ghế đối diện, Bạch Hiền thật sự không nhịn cười được " Ha ha, Loey, anh dùng kẹp tóc màu hồng à? Ha ha"
Mặt Phác Xán Liệt tối sầm lại, hắn đang cảm thấy rất mất hình tượng trước cấp dưới.
"Cậu không thay quần áo à? Thúi chết đi được!" Phác Xán Liệt phản công lại, ăn cơm mà cậu ta vẫn còn đeo kính mắt được. Có điều nhìn Light cười thoải mái như vậy rất đáng yêu, miệng cậu cười lên tạo thành hình chữ nhật, lộ ra hai răng nanh nhỏ làm Phác Xán Liệt bỗng dưng ngơ ngác.
"Còn chê tôi thúi tôi ăn hết thức ăn của anh." Biện Bạch Hiền bĩu môi, bắt đầu gắp miếng thịt rán lên ăn.
Phác Xán Liệt nhìn cậu ăn thấy hơi giật mình, người nhỏ như cậu lại ăn được nhiều như thế.
Biện Bạch Hiền ăn nhiều thịt thì thấy hơi ngán, bèn nhín sang đĩa salat ở gần đó. Cậu múc một muỗng vào đĩa ăn của mình rồi nhíu mày, trong này có dưa chuột.
"Sao thế? Salat bị hỏng à?" Phác Xán Liệt ăn mãi từ nãy đến giờ có sao đâu nhỉ.
"Tôi không ăn được dưa chuột, dưa chuột có mùi ghê lắm!" Môi cậu mím chặt lại, buồn bực nói.
"Cậu là trẻ con à? Ăn mà cũng phải kén chọn."
"Hừ... Đồ kẹp tóc hồng." Ai cho nói cậu trẻ con! Cậu sẽ cho cả bang hội biết hắn dùng kẹp tóc hồng!
Phác Xán Liệt chỉ hơi nhếch môi không nói gì rồi ăn tiếp. Cậu không ăn kệ cậu, hắn cho cậu nhìn hắn ăn.
Đương nhiên, Biện gia gia cậu sao chịu nổi sự quyến rũ của đồ ăn. Ngay sau đó vài giây đã xông vào xơi tiếp. Biện Bạch Hiền có chút xấu hổ, hình tượng của cậu sắp sụp đổ rồi, Biện Bạch Hiên cậu vốn thẳng thắn, quen sống thật với bản thân, sao có thể như bình thường mà băng lãnh với đống đồ ăn khả ái trước mặt?
Phác Xán Liệt nhìn tiểu tổ tông trước mặt, thật sự muốn tìm hiểu thêm về cậu. Ai bảo Light là con người cao ngạo lạnh lùng chứ!
.
.
.
Phác Xán Liệt cùng Light đi kí hợp đồng mua bán vũ khí, tất cả đều rất thuận lợi. Light đã kiểm tra kĩ xung quanh, không có ai hay thiết bị nào theo dõi họ. Lúc làm việc, Light lại trở về dáng vẻ khó gần, Phác Xán Liệt cảm thấy đối phương tựa tắc kè hoa, biến đổi tùy theo hoàn cảnh, làm hắn càng cuốn theo.
Sau khi hoàn thành nhiệm vụ, hai người cùng nhau ra về trên xe riêng của Phác Xán Liệt. Light ngồi ở ghế phó lái, môi mím chặt, nhịp thở nhẹ nhàng ổn đinh, không có cử động nào, có thể là cậu ấy ngủ rồi? Phác Xán Liệt giảm tốc độ xe, cố tình đi chậm lại để ngắm cậu kĩ hơn, khoảng cách giữa bọn họ là cặp kính đen kia. Hắn thật muốn giật nó ra nhưng lại không dám chọc cậu giận.
Phác Xán Liệt không vội, hắn còn nhiều thời gian.
Không gian tĩnh lặng bất chợt bị phá vỡ bởi tiếng súng bên ngoài, xe của Phác Xán Liệt bị hai chiếc xe lạ từ đâu tới kẹp hai bên. Hắn dừng xe, hai chiếc xe kia cũng dừng lại, từ trên xe có người đi xuống.
"Phác Nhị thiếu." Người đàn ông mặc vest đen bước ra, hướng Phác Xán Liệt nói.
Cảm nhận được động tĩnh xung quanh, Biện Bạch Hiền tỉnh giấc, định ngồi dậy thì Loey giữ cậu lại.
"Cậu cứ ngồi trong xe cho tôi, để tôi đi ra xem sao."
Biện Bạch Hiền mới tỉnh ngủ, còn ngơ ngác không hiểu gì, thuận theo hắn nằm xuống.
"Biện phó tổng, lâu lắm không gặp, phó tổng với tay hơi xa rồi đấy, Biện tổng chắc không biết đâu nhỉ?" Phác Xán Liệt nhìn người trước mặt. Bộ dáng thanh nhã hoàn hảo của y thật không xứng với tâm hồn bẩn thỉu bên trong.
Vài tên thuộc hạ của y vây quanh Phác Xán Liệt đề phòng, Biện phó tổng nhàn nhã đi xung quanh hắn, vừa cười vừa nói giống như hai người bằng hữu lâu năm ôn truyện cũ "Nếu Phác Nhị thiếu đây vô dụng đi một chút có phải tốt hơn không? Phác Đại thiếu bên này thích em trai ngoan ngoãn nghe lời hơn, cậu muốn tẩy trắng? Cậu biết một khi cậu tẩy trắng không thành công hoặc bỏ sót vài thứ, cả Phác gia của cậu sẽ sập chứ?". Y rút súng, đặt nòng súng lên trán hắn đe doạ, giọng điệu vẫn ôn tồn như không có gì.
Biện Bạch Hiền giật mình loay hoay, tình huống như vậy Loey sẽ ổn chứ? Cậu lại không tiện ra mặt...
Biện Phó tổng nhận ra có tiếng động lạ, quay về phía Phác Xán Liệt mỉm cười mờ ám "Phác Nhị thiếu giấu gì trong xe vậy?", rồi cho người mơt cửa xe ra.
Phác Xán Liệt bĩnh tĩnh bao lâu, nay chỉ vì Light, lòng hắn lại thấy hơi gấp rút. Hắn cố tự trấn an, Light rất giỏi, cậu sẽ tự biết bảo vệ bản thân.
Dù Biện Bạch Hiền có chùm kín hết người thế nào, Biện phó tồng y cũng nhận ra thằng nghiệt chủng dơ bẩn đó, nét mặt đanh lại, sao cậu ta lại quen biết Phác Xán Liệt? Muốn âm thầm chiếm Biện gia? Không dễ thế đâu!
"Biện Bạch Hiền..." Biện phó tổng đưa tay lên hất bay kính của cậu, "Cậu có ăn mặc thành con gái tôi cũng nhận ra, trốn tôi cái gì? Muốn hợp tác với Phác Xán Liệt để chống lại tôi?"
Biện Bạch Hiền sửng sốt vài giây rồi lại nhanh chóng lấy lại sự bình tĩnh.
"Anh không diễn nữa à? Lão già mà biết anh cấu kết với xã hội đen thì không biết sẽ sử anh thế nào đâu!" Cùng lắm thì Phác Xán Liệt biết thêm vài thứ về cậu, hắn là người kín miệng, cậu cũng không cần lo, người nên lo là Biện tổng cao cao thượng thượng kia.
Chẳng phải mỗi Bạch Hiền sửng sốt, Phác Xán Liệt mới là người bất ngờ nhất. Tên cậu ấy là Biện Bạch Hiền, quen biết với cha con Biện gia... cậu ấy là con của Biện tổng? Sao Biện tổng lại giấu cậu ấy đi? Do cậu ấy là con riêng?... Hàng nghìn, hàng vạn câu hỏi đang xuất hiện trong đầu Phác Xán Liệt. Nhưng cậu ấy dễ nhìn thật đấy. Đôi mắt nhỏ, hơi cụp xuống ở đuôi mắt, nhìn kiểu gì cũng giống cún con. Hắn chăm chú nhìn cậu đến quên cả việc nòng súng vẫn còn đặt trên trán mình.
Biện Bạch Hiền cảm nhận được có anh nhìn gắt gao trên người mình, liền quay lại lườm hắn một cái, lúc này người kia mới bừng tỉnh, mặt hơi nóng lên ngại ngùng.
"Lần này tôi cảnh cáo cậu, đừng xí mũi vào chuyện của người lớn." Biện phó tổng quả thực sợ những việc y làm bị bại lộ, các cổ đông và cha y sẽ có ý kiến nên rút lui trước.
Lúc này chỉ còn lại hai người, không khí có chút ngột ngột, Phác Xán Liệt cười cười mở lời trước "Cậu lên xe đi chứ, không muốn về ngủ à?".
"À... về việc lúc nãy..." Biện Bạch Hiền úp mở, đôi mắt long lanh ngước nhìn hắn.
"Bạch Hiền! Tôi tên là Phác Xán Liệt, sau này chỉ có hai chúng ta thì cứ gọi thẳng tên tôi. Tôi đã 30 tuổi, còn cậu?"
Phác Xán Liệt đã nói cả tên tuổi ra có nghĩa là muốn họ tin tưởng lẫn nhau, Biện Bạch Hiền cũng không ngại " Biện Bạch Hiền, 30 tuổi".
"Cậu bằng tuổi tôi? Cậu có chắc không thế? Người gầy hơn tôi, thấp hơn tôi mà. Cậu sinh tháng mấy thế? Tôi sinh tháng 11." Phác Xán Liệt bắt đầu khởi động xe, Biện Bạch Hiền cũng ngồi vào ghế phụ lái.
"Đừng có coi thường tôi! Người ta là đàn anh sinh trước nửa năm đấy!" Biện Bạch Hiền ngạo kiều bĩu môi.
Không khí giữa bọn họ lại được khuấy động trở lại.
.
.
.
Đêm hôm ấy, ông trùm xã hội đen được một đêm mất ngủ, trong đầu toàn hình bóng ai kia thì sao mà ngủ được? Bao câu hỏi về cậu vẫn chưa được giải đáp nữa. Hắn lên mạng hỏi chị Google nhiều thứ lắm, lịch sử tìm kiếm tràn ngập " Làm thế nào để người khác thích mình", "Cách làm trái tim người ấy rung động",... Phác Xán Liệt vò đầu, mai còn phải dậy đi làm nữa! Một Bạch Hiền, hai Bạch Hiền, ba Bạch Hiền,... sáu mươi mốt Bạch Hiền,... Đếm tới một trăm Bạch Hiền, Phác Xán Liệt vẫn chẳng ngủ nổi. Đây cũng chẳng phải lần đầu tiền hắn theo đuổi một người, nhớ hồi đại học theo đuổi mấy cô hoa khôi cũng chẳng tốn nhiều chất xám trong não thế này. Ai bảo Bạch Hiền của hắn là người đặc biệt chứ!
Phác Xán Liệt mở điện thoại, vào danh bạ nhấn vào chữ "HUN" rồi nhấn gọi, đó là em họ hắn, là người thân duy nhất đối với hắn.
"Ahhh... Anh làm sao vậy? Anh biết bây giờ là 3 giờ sáng không?" Giọng Ngô Thế Huân ở đầu dâu phản ánh rõ sự bực mình của chính chủ.
"Mai đi điều tra cho anh về một người tên Biện Bạch Hiền, có liên quan tới tập đoàn Biện thị." Nghĩ một chút rồi hắn lại nói tiếp "Nhớ tìm hiểu xem cậu ấy có thích ăn gì không. À! Tìm xem cậu ấy có người yêu chưa, có rồi thì cậu xông vào phá đám cho anh!" Phác Xán Liệt có chút đắc ý về ý nghĩ của mình.
" Đúng là đồ dở hơi! Mai anh gọi cũng được mà, có quan trọng đâu mà phá mất cả giấc ngủ của em" Ngô Thế Huân làu bàu oán trách rồi cúp máy.
Hừ! Ai bảo không quan trọng! Bạch Hiền quan trọng lắm nhá! Mai hắn phải hành Ngô Thế Huân vài việc cho biết mặt mới được! Dám bảo Bạch Hiền của hắn không quan trọng.
.

.

.
Đã hơn hai tháng trôi qua kể từ ngày hôm ấy, hôm nào Biện Bạch Hiền tới Biện gia cũng bị "thụ sủng nhược kinh", Phác Xán Liệt hết nấu cho cậu sườn nướng, rồi đến sushi, hôm nào lạnh thì sẽ có canh hầm tẩm bổ,... đồ tráng miệng lại tràn ngập dâu tây.
Cũng là do Phác Xán Liệt đọc được câu "Muốn chinh phục được một người thì phải chinh phụ dạ dày của người đó trước đã", tiếp đó, Phác Xán Liệt đã giác ngộ được chân lí mới, hằng ngày thu phục Biện Bạch Hiền bằng đồ ăn.

Biện Bạch Hiền cảm thấy cậu sắp biến thành heo mất thôi, đầu óc quay cuồng chẳng hiểu nổi Phác Xán Liệt đang có âm mưu gì. Hôm trước hắn còn lấy cớ làm việc mà gọi cậu đến Phác gia, vừa bước vào cửa đã thấy cánh hoa hồng trải dải đến bàn ăn phủ khăn trắng, ở trên bàn là nến lung linh. Hắn bảo '' Tôi muốn theo đuổi cậu''. Cậu lại trả lời ''Ăn xong rồi tôi sẽ suy nghĩ''.Phác Xán Liệt chỉ cười nhẹ. Thế là hai người cùng ngồi vào bàn ăn, hắn tâm sự với cậu đủ thứ chuyện trên đời, những chuyện mà hắn cảm thấy thú vị, những chuyện về hắn.

Tự nhiên, Biện Bạch Hiền có cảm giác hai người bọn họ có thật nhiều điểm tương đồng, họ đều là những con người cô đơn. Cô đơn cũng tốt chứ sao? Một mình tự sống vì bản thân, chết hay không không liên lụy ai. Phác Xán Liệt lại hỏi cậu ''Cậu luôn vô tâm như vậy sao?''

Vô tâm? Cậu đúng thật là rất vô tâm, từ nhỏ đến lớn thứ cậu quan tâm cũng chỉ là bản thân mình. Cậu vô tâm, nhưng có ai quan tâm đến cậu? Mẹ cậu? Biện tổng? Hay người anh trai luôn khinh thường cậu? Vì thế, quan tâm thêm nhiều thứ làm gì cho mệt mỏi

Lúc ấy đối mặt với câu hỏi của Phác Xán Liệt, Biện Bạch Hiền chỉ trầm lặng, không nói gì, cúi đầu xuống có chút không dám nhìn thẳng hắn.

''Có thể từ nhỏ cậu đã như vậy, nhưng mà Bạch Hiền, cậu có cảm nhận được, gần đây tôi rất quan tâm đến cậu?''

Lời nói của Phác Xán Liệt như làm thất tỉnh một thứ gì đó đã bị chôn vùi rất lâu bên trong Biện Bạch Hiền.

Cậu cảm thấy hổ then với Phác Xán Liệt, tìm đại một cớ rồi đi về.

Biện Bạch Hiền đã trốn tránh không gặp mặt Phác Xán Liệt ba ngày rồi. Cậu tự nhốt mình ở trong nhà suy nghĩ về những chuyện gần đây, về Phác Xán Liệt. Phác Xán Liệt quả thật rất đẹp trai, lại đối với cậu tốt, cậu khá thích hắn, hai người có thể thành bạn. Đó đã là giới hạn của Bạch Hiền, cậu vốn chưa từng mở lòng với ai...

Phác Xán Liệt nằm trên chiếc giường king size của mình, nhìn lên trần nhà, nhớ lại bóng lưng nhỏ bé run run chốn ra khỏi nhà hắn hôm đó. Hắn đã tìm hiểu, biết về hoàn cảnh của cậu, biết cậu là con riêng của Biện gia, biết cậu lớn lên thiếu thốn tình cảm thế nào. Ngô Thế Huân bảo rằng, Phác Xán Liệt hắn đối với Biện Bạch Hiền thật khác, khuyên hắn không nên có một mối quan hệ nghiêm túc với cậu, nếu không muốn rước thêm phiền phức cho cậu. Biện phó tổng bên kia sẽ nghĩ cậu muốn tranh Biện gia với y, nhất định sẽ gây khó dễ cho cậu. Phác Xán Liệt đương nhiên hiểu điều ấy, nhưng hắn càng không muốn để mất cậu.

Phác Xán Liệt làm nhiều điều vì Biện Bạch Hiền nhưng cậu vẫn ngây thơ không hiểu gì cả, trước đây hắn còn nghĩ cậu thông minh lắm chứ.

Ngước mắt ra ngoài cửa sổ, tuyết hôm nay rơi dày hơn hôm qua, không biết Bạch Hiền có thể tự chăm sóc cho mình không? Hắn chỉ sợ con người vô tâm ấy sẽ vô tâm với chính bản thân mình. Mấy ngày nay không gặp, Phác Xán Liệt cũng thấy nhớ nhớ người ta.

Biện Bạch Hiền ở nhà mấy ngày cũng chán, liền lái xe đến phòng khám của mình. gần đây cậu mới tiếp nhận một bệnh nhân nữ mới, là con gái của một nhà tài phiệt, cô bé người đồng tính, cha của cô bé cảm thấy cô là nỗi xấu hổ của cả gia đình liền ném cô bé vào phòng khám này. Bạch Hiền cảm thấy đồng cảm cho cô bé ấy, cha mẹ đều không cần, nên thỉnh thoảng sẽ tới nói chuyện với cô bé một chút.

''Bác sĩ Biện tới rồi.'' Đôi mắt tĩnh lặng đượm buồn của cô gái nhỏ đang ngồi nhìn xa xăm ra ngoài cửa sổ cuối cùng cũng có chút ánh sáng.

''Mấy ngày hôm nay thế nào rồi?''

''Anh biết mà...''

Giọng cô bé nhỏ dần, cả hai người rơi vào không khí trầm lặng một lúc. Cậu thật sự không hiểu nổi, vì sao tình yêu đau đớn như vậy mà vẫn có nhiều người cố chấp lao vào nó.

"Anh vẫn chưa thích ai bao giờ đúng chứ? Nhìn anh đang khó hiểu vậy cơ mà...'' Trong lúc này, Biện Bạch Hiền bỗng thấy cô gái nhỏ mới 20 tuổi đầu còn trải đời hơn mình.

''Yêu thích một người là thế nào vậy?'' Biện Bạch Hiền bỗng nhiên lên tiếng.

Cô gái kia cũng hơi ngạc nhiên, nhìn ra cửa kính của phòng bệnh, thấy một người đàn ông đang đứng ở ngoài, ánh mắt gắt gao nhìn về phía Biện Bạch Hiền, chăm chú tới mức, không để ý tới cô cũng đang nhìn hắn. Cô biết ánh mắt ấy là gì.

''Là khi anh nhìn người ấy, nhìn thế nào cũng thấy người ấy thật tốt đẹp...''

Biện Bạch Hiền đúng thật không thấy Phác Xán Liệt có điểm nào xấu.

''...bình thường anh có bình tĩnh thế nào, trước mặt người ấy, anh sẽ luôn thấy bối rối, tim sẽ đập nhanh.''

Cửa phòng khám đột nhiên mở ra.

''Bác sĩ, tôi có vấn đề về tim mạch rồi.''

Hai tai Biện Bạch Hiền đỏ ửng hẳn lên.

''Anh đi ra ngoài đi, em muốn yên tĩnh một chút.'' Cô bé hiểu ý, chủ động đẩy Biện Bạch Hiền ra ngoài.

Biện Bạch Hiền dẫn Phác Xán Liệt vào phòng làm việc của mình, cậu đi phía trước, cả người cứng đờ, không ngoái đầu lại phía sau.

Cửa phòng đóng lại, Phác Xán Liệt nhanh chóng dùng một tay, kẹp hai tay Biện Bạch Hiền thật chặt để cậu không thể cử động, tay còn lại chạm lên gò má cậu, nâng lên, bá đạo hôn lên môi Bạch Hiền. Lúc này Bạch Hiền có bao nhiêu mê hồn, quyến rũ thì chỉ mình hắn biết.

Biện Bạch Hiền bất ngờ, cậu mở to mắt nhìn khuôn mặt đẹp đẽ của Phác Xán Liệt phóng đại trước mặt mình. Đối mặt với nụ hôn của hắn, chân tay của cậu như mềm nhũn, không còn sức kháng cự. Bản thân cậu bây giờ cũng chẳng muốn kháng cự, Biện Bạch Hiền chỉ muốn chìm đắm trong sự ngọt ngào này.

Hay là mình cũng hơi thích Phác Xán Liệt rồi?

Ý nghĩ thoáng chốc hiện lên trong đầu Biện Bạch Hiền, cậu nhắm mặt lại hưởng thụ nụ hôn của Phác Xán Liệt.

''Vậy là đồng ý cho tôi theo đuổi rồi?'' Môi Phác Xán Liệt rời ra khỏi Biện Bạch Hiền, trong lòng vẫn lưu luyến bờ môi mềm mại ấy, ôn nhu nhìn người trong lòng đang hổn hển thở vì hết hơi.

''Cứ thử xem được chứ.''

Phác Xán Liệt mỹ mãn nhìn Biện Bạch Hiền của hắn.''Thử'' sao? Hắn sẽ cho cậu ''thử'' suốt đời.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top

#exofanfic