Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Mặt trời mọc ở hướng tây

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hỏi thế gian này, ai chưa từng yêu?

Nhưng, mấy ai có một tình yêu trọn vẹn!

Tình yêu chết trong sự im lặng khi yêu mà không dám nói.

Vì sợ thất bại, sợ tổn thương, sợ không thể quay đầu.

Nhưng, tình yêu là cơ hội.

Không kịp níu giữ, không thể hối hận.

Quen biết nhau vì duyên, yêu thương nhau vì nợ.

Nhưng duyên lại rất mỏng, nợ cũng chẳng dày.

Nên muốn có được tình yêu, đừng ngại nắm bắt, đừng ngại bày tỏ.

Vì hôm nay lạc mất, có thể lạc nhau, cả một đời.

.

.

"Phác Xán Liệt, em thích anh, thật sự rất thích anh!"

Một cậu bé vóc người nhỏ nhắn đứng giữa lớp học, nói rất dõng dạc với chàng trai vẫn đang cúi đầu đọc sách. Nếu chuyện này xảy ra vào vài tháng trước chắc hẳn sẽ gây chấn động không nhỏ, đề tài bát quái trong trường cũng sẽ không bỏ qua. Nhưng tình hình hiện tại...

Không có sự lúng túng, không lời chế nhạo to nhỏ của những người xung quanh, tất cả đều là sự yên lặng đến lạnh người.

Một nam sinh khác lắc đầu, vẫy tay với chàng trai nhỏ vẫn đứng nhìn chăm chăm vào "đối tượng" kia: "Bạch Hiền, lại đây nào, em tốn sức như vậy cũng chẳng được gì. Lại đây uống nước đi". Mọi người xung quanh cũng gật đầu tán thành, ngồi dịch vào nhau để chừa một chỗ trống cho cậu.

Không sai, đây chính là Biện Bạch Hiền, đã theo đuổi anh bạn Phác Xán Liệt kia tròn ba tháng. Lúc đầu dĩ nhiên sẽ gây náo loạn phạm vi toàn trường. Không phải chưa từng có người theo đuổi nam thần Xán Liệt, nhưng người mạnh bạo như Bạch Hiền thì lại là đầu tiên.

Xán Liệt vẫn không liếc nhìn Bạch Hiền, rõ ràng chuyện này quá quen thuộc. Không phải ba thì năm tiếng đồng hồ cậu sẽ tới "tỏ tình" một lần, lúc đầu Xán Liệt sẽ cười lấy lệ và nói: "Không được đâu", sau dứt khoát không biểu cảm, đợi cậu nói đủ ba lần sẽ trả lời một, rất có tính toán.

Bạn học Xán Liệt rất nổi danh ở trường trung học Y, đứng đầu khối tự nhiên với vẻ ngoài thu hút, không khó để được mọi người quan tâm. Nhưng ông trời rất công bằng, tính tình anh ta lại rất cổ quái, sở thích kì quặc lại hay ngồi ngẩn người. Bạn chung phòng từng kể lại, kỉ lục ngồi đờ người nhìn đi xa xăm của anh lên tới 6g14ph, dọa cả phòng mất ngủ không ít đêm.

Lại nói đến Bạch Hiền, là một bạn học ban xã hội với thành tích không mấy nổi bật, tính cách hướng nội nên cũng không có nhiều bạn bè, hòa nhập đám đông cũng rất khó khăn. Nhưng chỉ sau việc theo đuổi Xán Liệt thì cậu đã cởi mở hơn rất nhiều, bây giờ bạn học trong trường nghe đến tên cậu sẽ gật gù nhắc đến Xán Liệt.

Bạch Hiền hậm hực ngồi xuống ghế, nhận nước của đàn anh đưa tới: "Anh ấy lại không để ý em". "Em nói một lần nữa hắn sẽ trả lời thôi". Cậu mở tròn mắt tỏ vẻ không tin, hét lên: " PHÁC XÁN LIỆT, EM THÍCH ANH", thành công thu hút cả sự chú ý của lớp bên cạnh.

Người con trai ngẩng mặt lên, ảm đạm trả lời: "Không được đâu", rồi lại tiếp tục đọc sách. Bạch Hiền tức đến nín thở, tuân theo rất đúng quy luật nói ba đáp một, rất có khí phách.

***

Biện Bạch Hiền chọn một vị trí gần cửa sổ, gục đầu xuống sách trên bàn. Giáo viên phòng thư viện lập tức phê bình: "Đừng làm bẩn sách!". Thật là biết cách làm hỏng tâm trạng của người ta.

Nhìn cửa thư viện mở, Xán Liệt bước vào, không nhìn cậu mà đi thẳng đến kệ sách lấy một cuốn, đến quầy đăng kí mượn rồi lập tức rời đi. Gấp như vậy làm gì, né tránh ai chắc, cuốn sách lúc trước mượn anh còn chưa trả lại, mượn thêm cuốn mới làm gì. Bạch Hiền ngẩn người, lại nhớ đến lần đầu tiên mình và Xán Liệt gặp mặt.

Cũng là ở thư viện này, chỉ khác ở thời gian. Lúc đó Bạch Hiền vẫn là cậu học sinh không quan tâm tới xung quanh, chỉ cần là chuyện không liên quan tới mình thì tự nhiên sẽ không nhìn đến, cho nên dù Xán Liệt nổi danh thế nào thì cậu vẫn không đoái hoài. Một hôm đến thư viện tìm sách, đụng phải vài bạn học ban tự nhiên đang ca thán môn văn học và chê bai văn nhàm chán, Bạch Hiền là người rất yêu thích văn nên rất tức giận, nhưng không muốn tìm phiền phức đành ngồi im. Nhưng bọn họ càng nói càng quá đáng, cái gì học y dược thì học văn cũng bằng thừa. Bạn học Biện đã có ý định hi sinh anh dũng thay mặt toàn bộ người yêu thích ngữ văn trên toàn quốc muốn xử lí đám người này. Đột nhiên một bóng đen đi lướt qua thả xuống một câu: "Không biết cách diễn đạt cho người khác hiểu thì dù ra phát minh mới thì có ích gì? Cái đó không phải văn à?"

Không nói cũng biết đó chính là bạn Xán Liệt, rất hiệu quả làm cho đám người kia ngậm miệng, còn tiện tay cuỗm luôn trái tim nhỏ bé của bạn học Biện. Rung động chính là như vậy, xuất phát từ những điều hết sức đơn giản, tùy theo tư duy của mỗi người khác nhau, nhưng Bạch Hiền đã bị đánh gục hoàn toàn. Lúc đầu là ngưỡng mộ, lúc nào hình ảnh của Xán Liệt cũng quanh quẩn trong đầu, sau đó chỉ cần nhìn thấy Xán Liệt thì cậu sẽ tự động nở một nụ cười của kẻ ngốc. Xác định được tình cảm của mình, cậu lập tức chạy đi tỏ tình, không thăm dò, không thầm lặng, sau đó dứt khoát bạo dạn theo đuổi. Ai nấy đều ngạc nhiên, tại sao người lúc trước luôn cúi mặt mà đi, quyết tâm làm mờ nhạt bản thân nay lại làm một vụ cực sốc như thế. Vậy nên, thứ gọi là tình yêu đó làm người ta thay đổi hay làm người ta đối mặt với bản thân mình?

***

Bạch Hiền ôm cặp sách đi về phía cổng, nét mặt đầy sự hoài nghi cùng phân vân, rõ ràng là có một vấn đề không thông suốt.

Xán Liệt cũng đang đi về hướng ấy, đột nhiên nhìn thấy Bạch Hiền, lập tức quay đầu quyết định đi cổng sau. Dù sao không gặp nhau sẽ ít đi một lần bày tỏ nỗi lòng, vậy thì dứt khoát không đụng mặt.

Nhưng bạn học Biện làm sao để anh như ý, rất nhanh mắt nhìn thấy Xán Liệt, chạy vội về phía anh.

"Anh tránh mặt em."

"Không được đâu."

Cả hai đều giật mình, Xán Liệt vội chỉnh lại "Không phải đâu", sau đó bước đi. Mỗi ngày gặp cậu đều chỉ lặp đi lặp lại vài câu, mà nhiều nhất chính là "Không được đâu".

Bạch Hiền vẫn đi theo Xán Liệt, nên anh không thể về kí túc xá, anh không muốn đóng cửa bỏ Bạch Hiền ở ngoài để cậu phải một mình về nhà, bọn phòng bên lại trêu chọc. Hai người một trước một sau liền đến bờ sông, lúc này mặt trời vẫn đang lặn, hoàng hôn luôn làm lòng người chùn bước.

Xán Liệt gác tay lên thanh chắn, thẩn thờ nhìn hoàng hôn, cậu lại chăm chú nhìn anh, cả hai đều im lặng. Chỉ có thể nghe tiếng lá đung đưa khẽ theo gió.

"Đến khi nào thì anh thích em?"

Xán Liệt giật mình nhìn lại Bạch Hiền, tỏ vẻ khó hiểu. Trước đây các câu hỏi của cậu luôn luôn là "Tại sao anh không thích em?", "Anh đi đâu vậy?", "Anh đã ăn chưa?", "Anh có rảnh không?",.... Tất nhiên sẽ có các câu trả lời mặc định nói đến thuộc lòng "Không biết", "Không có", "Không được",....

Hôm nay thay một câu hỏi mới, lại là câu đầy tính bi quan như vậy. Bạch Hiền xuất hiện trước mặt anh luôn là người tràn đầy sức sống, tinh nghịch lại rất bám người, ảm đạm cùng nghiêm túc như vậy là lần đầu tiên.

Anh lại nhìn về phía mặt trời lặn, phong cảnh đẹp càng làm lòng người thêm thoải mái. Không phải anh ghét bỏ Bạch Hiền, mà là không biết phải trả lời như thế nào. Xán Liệt đã từ chối cậu rất nhiều lần, anh không muốn phí phạm thời gian cùng công sức của cậu, anh cảm thấy yêu đương khi còn nhỏ tuổi như vậy thật không hay, tưởng rằng mình thờ ơ thì cậu sẽ nản lòng bỏ cuộc nào ngờ vô dụng. Bạch Hiền rất đáng yêu, nhưng hai người không cùng tần số, tính cách khác nhau, hoài bão khác nhau, kết hợp lại nhìn thế nào cũng không hợp, và hơn thế nữa, anh biết mình hoàn toàn không thích Bạch Hiền, vậy dứt khoát không nên bắt đầu.

Hoàng hôn luôn khiến người ta suy nghĩ lệch lạc, không phải tự nhiên có câu "Tỏ tình thì phải vào buổi chiều", vì khi ấy con người rất nhạy cảm, rất mơ mộng và rất dễ mềm lòng.

"Mặt trời mọc ở hướng tây."

Bạch Hiền nhướn mày nghi hoặc nhìn Xán Liệt, cái gì mặt trời mọc hướng tây, bây giờ mặt trời đang lặn mà, huống chi mặt trời muốn mọc cũng là ở hướng đông. Đàn anh có phải ngắm cảnh đến đầu óc mụ mị rồi không?

"Khi mặt trời mọc ở hướng tây, tự khắc anh sẽ thích em."

Cậu mở tròn mắt nhìn Xán Liệt quay lưng bỏ đi. Không ai biết rằng đối phương đang tự khắc sâu câu nói này vào nơi ngực trái.

Người đi đường kể lại rằng, vào buổi chiều hôm đó nam sinh cao lớn kia rời đi trong những tia nắng cuối cùng của hoàng hôn, nam sinh nhỏ bé vẫn nhìn theo, bỗng cúi đầu nở nụ cười nhạt, cười cho bản thân mình. Nhìn thế nào cũng thấy đây là bức vẽ tuổi thanh xuân, có cảnh có tình, có đường đột của tuổi trẻ có dứt khoát không suy nghĩ của thiếu niên.

Một cụ bà ngồi đối diện mỉm cười, nhẹ nhàng vỗ tay ông cụ ngồi cạnh mình: "Trẻ tuổi thật tốt!". Dám nghĩ dám làm, không cảm thấy tiếc nuối, không sợ vấp ngã, cũng không hối hận.

Ông cụ nắm tay bà, cũng mỉm cười khẽ: "Rõ ràng tôi thấy một sợi chỉ", ông trỏ vào cổ chân cậu bé nhỏ con đang cúi mặt, lại trỏ vào cổ chân chàng trai đang bước đi, "Màu đỏ".

Cụ bà nhắm mắt tựa vào vai ông, mỉm cười trả lời "Vạn sự tùy duyên".

Vạn sự tùy duyên.

***

Năm nay là cuối cấp, mọi người đều rất bận rộn cho việc học tập của mình, Xán Liệt cũng vậy, anh đã định sẵn hướng đi của mình từ rất lâu, làm chuyện gì cũng có kế hoạch rõ ràng, tuyệt đối không có chuyện trở ngại. Bạch Hiền lại không như vậy, nhỏ hơn Xán Liệt một lớp nên đáng lẽ cậu không bận rộn đến thế, nhưng từ sau buổi chiều hôm đó dường như cậu thay đổi rất nhiều. Cậu không từ bỏ Xán Liệt, nhưng mà, theo lời người ngoài cuộc nói thì cậu đã giảm đi mấy phần "nhiệt huyết", không bám theo Xán Liệt suốt thời gian rảnh, không nông nổi cách vài tiếng lại đến tỏ tình một lần, không giận dỗi làm loạn khi có người bày tỏ với anh.

Bạch Hiền dành nhiều thời gian cho học tập hơn, khi học xong sẽ đến thư viện đọc sách, tìm giáo viên để hỏi bài, nghỉ giải lao thì làm bài tập, nếu ai không biết sẽ nghĩ rằng người thi đại học là cậu chứ không phải học sinh lớp cuối cấp. Nhưng có thể chứng minh được thứ tình cảm non nớt của cậu không thay đổi, nhìn thấy Xán Liệt sẽ vui vẻ cười rạng rỡ chào hỏi anh, khi đi ngang lớp học của anh sẽ đứng nhìn anh hơn mười phút mới chịu rời đi, sau khi làm xong bài tập trong giờ nghỉ sẽ chạy đến mang cho anh một chai nước, khi anh có hoạt động ở Đoàn trường sẽ không ngại đi cổ vũ, khi rãnh rỗi thỉnh thoảng sẽ mang bữa sáng cho anh, mỗi buổi tối trước khi ngủ đều sẽ gửi tin nhắn "Xán Xán ngủ ngon, em thật sự rất thích rất thích anh".

Các nam sinh khác nhìn thấy mà cắn khăn khóc không ra nước mắt "Bạch Hiền à chi bằng em theo đuổi anh đi, anh tuyệt đối không làm em thất vọng", lúc trước khi cậu nhiệt huyết mạnh bạo thì vô cùng đáng yêu, sau biết kiềm chế bản thân thì vẫn rất thu hút, không làm mất đi sự ngây thơ cùng trẻ con của mình. Tại sao có người gặp được người tốt như vậy mà không biết trân trọng, kẻ không có hết sức khát khao?

Đối với sự thay đổi của Bạch Hiền người ngạc nhiên nhất là Phác Xán Liệt. Anh không hiểu lí do tại sao, nhưng cũng không bận tâm quá lớn. Không thể giống như tiểu thuyết hay phim ảnh, khi một người buông xuôi thì người còn lại sẽ thấy trống trải, sau đó nhận ra mình thích đối phương rồi hai người có kết thúc đẹp như cổ tích.

Chỉ là, thói quen của con người sẽ hình thành sau hai mươi tám ngày, huống chi Bạch Hiền đã thành lập thói quen cho Xán Liệt tới hơn ba tháng. Dĩ nhiên anh sẽ không quen bỗng nhiên mất đi một cái đuôi.

Nhưng có thể thấy sự kiềm chế của Bạch Hiền thật sự rất hiệu quả, thành tích của cậu tăng hạng đến chóng mặt, giáo viên hay bạn học đều rất ngạc nhiên. Hiện tại Bạch Hiền xuất hiện trong trường học, trên tay luôn luôn cầm một quyển sách.

Thời gian trôi không chờ bất cứ ai, còn khoảng một tháng nữa đã đến lúc Xán Liệt thi đại học. Suốt những tháng qua anh dốc hết lực học tập với mong muốn thi vào một trường đại học danh tiếng ở phía Nam.

Trong thời gian đó Bạch Hiền cũng rất tích cực chạy đua với sách vở, cậu muốn thử sức với học bổng du học. Mọi người đều nói cậu trèo quá cao, chỉ vừa có chút thành tích đã nghĩ là mình giỏi. Vấn đề này lan rộng khắp trường, lọt vào tai Xán Liệt.

"Cậu nghĩ thế nào?"

"Cái gì thế nào?" Xán Liệt vuốt thẳng tờ giấy trong tay, nhíu mày, đề bài này hơi khó.

"Dar của cậu muốn đi du học, có phải cậu thất sủng rồi không? Có cảm thấy hụt hẫng chút nào không? Dù sao người ta cũng theo đuổi cậu gần cả năm."

Chữ "dar" này bắt nguồn từ "darling" nhằm chỉ Bạch Hiền. Tất nhiên Bạch Hiền không phải "darling" của Xán Liệt, lúc trước bạn bè trêu chọc anh sẽ gọi cậu như vậy, sau thành thói quen, sửa cũng không được. Nhưng họ cũng không có ý xấu, biết rằng gọi như thế cậu sẽ rất vui, cảm thấy như được bạn bè của anh công nhận.

"Người ta muốn đi du học cũng không đến phiên mình quyết định." Còn về phần "thất sủng", có trời mới biết tối qua Bạch Hiền vẫn gửi cho anh tin nhắn chúc ngủ ngon kèm một icon trái tim.

"Này, cậu cười cái gì?" Bên cạnh lại hỏi, nghĩ cái gì mà nhếch mép cười vu vơ vui thế?

"Mình vừa cười sao?" Xán Liệt giật mình ngạc nhiên hỏi lại.

"Ừ!" Cậu bạn cong miệng híp mắt diễn tả lại "Như thế này."

"...."

"Nhưng chẳng phải bay hơi cao rồi sao? Học bổng đó tỉ lệ cạnh tranh rất lớn, huống chi chủ yếu đều là lớp 12 chúng ta thi." Một cậu bạn bàn trên ngả người xuống nói xen vào.

"Ai cũng có thể thử mà, cậu bé học cũng không tồi." Bàn dưới lên tiếng.

"Chỉ mong là đừng đánh giá quá cao bản thân." Cạnh cửa sổ trả lời.

Xán Liệt gấp lại tờ giấy trong tay, nhìn xung quanh ai cũng bàn luận về đề tài này. Từ khi nào họ quan tâm Bạch Hiền như vậy.

Dắt xe đạp về phía cổng lớn, trời hôm nay không đẹp chút nào. Đang nghĩ đến chiều nay phải ăn gì, sau lưng bị vỗ một cái. Không cần đoán, chắc chắn là Biện Bạch Hiền.

Cười hì hì đi cạnh Xán Liệt, cậu nhiều lúc muốn mở miệng nói lại thôi. Nên nói cái gì mới tốt, có cần hỏi thăm sức khỏe không, hay là mời anh ấy đi ăn mì.

"Nghe nói em muốn đi du học." Phá vỡ bầu không khí ngượng ngùng, Xán Liệt lên tiếng.

"Chuyện này là mong ước của em từ khi còn nhỏ, em muốn đến Canada, không khí ở đó rất tốt." Bạch Hiền tươi cười trả lời, hiếm khi anh quan tâm như vậy.

Xán Liệt nhìn Bạch Hiền đang cúi đầu nhìn bước chân của mình, chậm rãi đi theo nhịp của anh, còn cười rất vui vẻ.

"Học bổng đó rất khó..." Xán Liệt không nói hết câu, không muốn dập tắt hi vọng của cậu.

"Em biết." Bạch Hiền càng cười tươi hơn. "Ai cũng nói như vậy."

"Nhưng không phải em không biết giới hạn của mình, em muốn cố gắng, cố gắng hơn nữa." Cậu đá một viên sỏi trên đất, giọng nói rất kiên định. "Mọi việc em làm đều rất nghiêm túc, có lí do gì mà em không thể nỗ lực."

Xán Liệt ngạc nhiên nhìn Bạch Hiền, cảm nhận được cậu thay đổi rất nhiều, không còn hành động theo cảm tính nữa, làm việc biết suy nghĩ , quan tâm đến bản thân, theo đuổi ước mơ của chính mình. Không thể nói cậu không phải Biện Bạch Hiền của ngày trước, cậu vẫn là Biện Bạch Hiền, là một Biện Bạch Hiền ngày một trưởng thành hơn, chính chắn hơn, hoàn thiện hơn. Xán Liệt cúi đầu khẽ mỉm cười, cậu nhóc vẫn bám đuôi mình giờ lớn rồi, sự nỗ lực này anh thấy rõ hơn bất kì ai khác. Anh muốn giơ tay xoa đầu khen ngợi cậu nhóc , lại nhận ra ý nghĩ này của mình rất bất thường, vội rút tay về.

Trong lòng dấy lên sự ngượng ngùng cùng nhiều cảm xúc hỗn loạn, tim bắt đầu đập không ổn định, về phần tim ai đập không ổn định, người đó tự hiểu rõ.

Gió cuối mùa mang theo khí lạnh, lá đỏ nương theo gió rơi xuống đất, phủ kín con đường về. Hai người sóng vai nhau bước đi, tuổi thanh xuân đơn giản là nhẹ nhàng và thuần khiết như vậy.

***

Chuyến bay của Bạch Hiền hơn 5g sáng sẽ cất cánh.

Trời có phụ lòng người hay không, không ai rõ, chỉ biết rằng tương lai ra sao là do sự cố gắng của ngày trước. Mọi người đều nhớ rõ ngày Bạch Hiền cầm thư báo trúng tuyển vẻ mặt có bao nhiêu cảm xúc, đôi mắt thâm quầng ướt nhòe, tay run run sờ lên bao thư.

Trong vòng tay của mọi người cậu thấy rất ấm áp nhưng vẫn có một chút tiếc nuối nhìn về phía cửa.

"Xin lỗi, hôm qua cậu ta không về kí túc xá nên anh không bảo cậu ta tới được.." Một đàn anh chung lớp với Xán Liệt lên tiếng, giọng ngày càng nhỏ lại.

Bạch Hiền tươi cười lắc đầu, không đến cũng không sao.

Khi đang định chào tạm biệt mọi người, một dáng người quen thuộc tiến đến gần, mọi người đều lùi lại.

"Em đã nghĩ là anh không đến." Bạch Hiền ngẩng đầu nhìn Xán Liệt, cả một thanh xuân của cậu, là những ngày tháng ngông cuồng của tuổi trẻ, là những rung động hết sức ngây ngô, là thời gian để trưởng thành để suy nghĩ, là khoảnh khắc người ta vẫn gọi là mối tình đầu.

Nhìn nhau thật lâu, như hoài niệm về khoảng thời gian không thể quay lại ấy, nhưng cả hai đều không hối hận, đây là cố chấp hay trưởng thành.

"Giữ sức khỏe" Xán Liệt khẽ mấp máy môi, mắt vẫn nhìn Bạch Hiền, lời nói xuất phát từ tận đáy lòng, muốn nói thật nhiều nhưng khi đối diện lại không thể mở miệng.

Bạch Hiền vẫn cười tươi như vậy, nhón chân lên thì thầm vào tai anh. Sau đó vẫy tay chào mọi người rồi quay lưng bước đi.

Mọi người vẫn đứng đó, chỉ Xán Liệt là xoay người rời đi. Khoảng cách của hai người mỗi lúc một xa, không ai quay đầu nhìn lại.

***

Phác Xán Liệt đi đến bờ sông, gác tay lên thanh chắn, buổi sáng tinh mơ luôn khiến người ta thoải mái. Những tia nắng đầu ngày bắt đầu len lỏi qua lá cây, hắt lên người con trai đang thẩn thờ nhìn mặt trời mọc.

Một tiếng nói khẽ thì thầm bên tai anh "Em vẫn thích anh đó", "Anh không được trả lời, lần này xin anh không trả lời. Đợi em, nhé?"

Anh biết Bạch Hiền nói vậy chỉ vì muốn giữ lại một phần kí ức mình không bị từ chối.

Xán Liệt nhắm mắt gục đầu xuống thanh chắn, gió khẽ lay tóc anh, nắng khẽ chạm vào người anh, đẹp lộng lẫy như một bức tranh điêu khắc hoàn mĩ.

Đôi vợ chồng già ngồi ở đối diện mỉm cười, cảnh tượng này rất đỗi quen thuộc. Mỗi buổi sáng luôn có một cậu bé đáng yêu đến đây chờ bình minh, khi mặt trời mọc sẽ cúi đầu quay về, tiếc nuối lẩm bẩm: "Tại sao chỉ mọc ở một hướng?"

Bà đã từng nói với cậu rằng: "Con người kì lạ lắm, chỉ tin những thứ mình muốn tin."

Con người kì lạ lắm, chẳng bao giờ đối mặt cảm xúc của mình.

Con người kì lạ lắm, tơ đỏ đã buộc chân mà chẳng chịu thừa nhận.

Con người kì lạ lắm, dù cách xa muôn trùng, duyên nợ vẫn không buông.

Ánh nắng ngày càng rực rỡ, Xán Liệt nhìn về phía mặt trời đang dần dần nhô cao, nhíu mày suy ngẫm, sau lại cúi đầu mỉm cười.

Bạch Hiền

Bạch Hiền

rõ ràng anh thấy

hôm nay mặt trời mọc ở hướng tây.

HOÀN.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top

#exofanfic