Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Tâm thần

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thế nhân đều nói Biện Bạch Hiền là một tên tâm thần phân liệt.

Một mình Phác Xán Liệt lại nghĩ khác.

Tâm thần phân liệt sao có thể làm rung động trái tim y được chứ?

Tâm thần phân liệt, mà có lúc lại sâu sắc đến thế, dạy y được cả hỉ nộ ái ố.

Biện Bạch Hiền cứ như vậy, nửa tỉnh nửa mê đi vào trái tim Phác Xán Liệt.

Một đứa trẻ lẽ ra không nên tồn tại trên cõi đời này mà lại đạt được thứ tình yêu xa xỉ, trên đời này y không mong thêm gì hơn.

______

Phác Xán Liệt đời này mệnh bất hảo, sinh ra đã là đứa trẻ bất đắc dĩ của một kỹ nữ trong quân doanh. Sau khi nàng ta sinh ra Xán Liệt liền vứt hắn cho một nhũ mẫu đã quá ngũ tuần. Xán Liệt cùng nhũ mẫu, một đời dân dã khoái khoái lạc lạc cứ thế trôi qua.

Còn Biện Bạch Hiền, thân phận cũng chẳng hơn được bao nhiêu. Tuy rằng là con nhà quý tộc, nhưng thể chất vốn yếu đuối, lại nổi trội văn thơ thông suốt mưu lược, luôn bị những đứa trẻ đồng lứa đố kỵ mà bắt nạt. Phụ mẫu vì thế vẫn luôn thương y, chăm sóc y từng chút một. Cho đến một ngày, phụ thân y bị vu oan, liên lụy cả gia tộc trên dưới 100 người đều bị đem ra xử trảm. Khoảnh khắc nhìn thấy phụ mẫu rơi đầu, máu bắn tung tóe lên khuôn mặt đẫm nước mắt của y, Biện Bạch Hiền liền trở thành kẻ điên. Mặc dù may mắn thoát nạn nhưng cũng trở thành phế nhân bị người đời hắt hủi ghẻ lạnh. Y lang bạt khắp nơi, sống không khác gì một con chó cho đến khi được nhũ mẫu của Phác Xán Liệt nhận về nuôi. Được chăm sóc thương yêu, tình trạng Bạch Hiền khá hơn. Có những lúc sẽ trở lại thành vị công tử nho nhã yếu đuối khi trước, dạy Phác Xán Liệt đủ thứ trên đời. Từ chữ viết, thơ ca lẫn y thuật kiếm võ, mỗi thứ từng chút từng chút một được Phác Xán Liệt khảm trong tâm.

Hai đứa trẻ sống với nhau tám năm. Trong thời gian tám năm đó, rất nhiều chuyện xảy ra. Nhũ mẫu mất, Xán Liệt và Bạch Hiền không nơi nương tựa, căn nhà tranh cũ nát bị tịch thu, đủ thứ sưu thuế gắn lên đầu hai đứa.

Phác Xán Liệt lớn hơn Biện Bạch Hiền, sức khỏe cũng hơn rất nhiều, ngẫu nhiên phải chịu trách nhiệm cho cả hai. Nói là như vậy, tiểu hài tử cũng chỉ là tiểu hài tử, trước khi tìm được chỗ ở mới, Xán Liệt vẫn chỉ có thể cùng Bạch Hiền sống tạm trong một cái hang ở khu rừng phía đông. Ngày ngày Xán Liệt vừa đi làm khất cái vừa trốn đám quân sai thu thuế, chiều đến thì về rừng bắt vài con chim nướng lên ăn. Cuộc sống thực thiếu thốn, nhưng Bạch Hiền cũng không phàn nàn gì.

____

Sống được vài năm trong rừng, Phác Xán Liệt sớm đã đủ lông đủ cánh, chỉ cần chờ thêm vài tháng nữa đến kỳ tuyển quân liền đệ đơn gia nhập quân ngũ. Đến lúc đấy, hắn sẽ xin cho Bạch Hiền một chân sai vặt trong quân doanh, tuy rằng vất vả, cũng không lo chết đói.

Tối hôm đấy, Xán Liệt bắt về một con gà, nướng lên, nói với Bạch Hiền đang điên điên dại dại.

"Hiền Hiền, cố thêm vài tháng nữa, chúng ta có thể sống hảo rồi."

"Trẫm không phải Hiền Hiền của ngươi, trẫm là Tần Thủy Hoàng!!! Tiện dân to gan, dám bắt cóc trẫm. Trẫm thề, ra khỏi đây sẽ cho tru di cửu tộc cả một nhà ngươi. Quân tử nhất ngôn tứ mã nan truy, ngươi nhớ lấy lời trẫm!" Bạch Hiền giận tím mặt hét to, hét xong, lại ngồi xuống làm một tiểu bảo bảo xé đùi gà nhai nhồm nhoàm.

Thực manh a.

Nhưng... cũng thật khổ...

Xán Liệt cười cười, Bạch Hiền của y như vậy, ai dám nhận làm gia nhân chứ.. Y phải làm sao đây... Làm sao mới hảo a.

Thở dài não nề một hơi, chợt Xán Liệt nghe thấy một thanh âm như tiếng vó ngựa từ xa chạy lại.

Y hốt hoảng dập lửa, kéo Bạch Hiền vào trong hang.

Tiếng vó ngựa lớn dần, chốc chốc lại loáng thoáng nghe thấy nam nhân hô hoán.

"Nhanh lên, Chủ soái đang đợi lấy mật báo, chúng ta sắp chậm trễ rồi."

Chủ soái sao? Đây lẽ nào là người tình báo của quân đội!?

"Nhưng thưa tướng quân, rừng núi hiểm trở, e rằng chúng ta đã lạc đường rồi."

Chỉ thấy vị tướng kia quát. "Ngươi cho rằng ta không biết sao? Mau tìm người giúp chỉ đường đi! Tiết trời hè, chắc sẽ có dân địa phương đến bắt trùng."

Xán Liệt biết đây là cơ hội tốt, liền quay sang dặn dò Bạch Hiền.

"Hiền Hiền, là trời giúp ta, ngoan, đợi ở đây, chúng ta về sau không phải chết đói nữa rồi."

Tiểu bảo bảo Bạch Hiền đang gặm đùi gà, nghe vậy lại tạc mao. "Cái gì vậy, là quân lính đến đón trẫm sao. Ha hả, tiện dân, ngươi tàn đời rồi."

Nói rồi Bạch Hiền chạy ra ngoài, hô hào kêu to, tay vẫn không quên cầm đùi gà.

"TRẪM Ở ĐÂY, BÂY ĐÂU, MAU ĐẾN ĐÓN TRẪMMM!!!"

Kết quả là, ấn tượng đầu tiên cứ thế phá sạch trong tay Bạch Hiền.

Phác Xán Liệt sợ hãi chạy lại, kéo Bạch Hiền ra sau che chắn khi hai hán tử kị mã tiến gần.

"Các người là dân vùng này?"

"Dạ thưa phải ạ."

"Có biết hướng đi Nam Thanh Môn không?"

"Ta biết ta biết, mau theo ta!" Phác Xán Liệt cao hứng, có thể giúp được quý nhân, khẳng định có thưởng. Y quay lại dặn dò Bạch Hiền.

"Hiền Hiền, ngươi không được chạy loạn. Không thể đi sâu vào hang, có thú dữ sẽ chạy đến ăn thịt ngươi. Ra ngoài phạm vi hang cũng không được. Ta đã khóa kín tàng hình môn, ngươi chạm vào sẽ tử vong, biết chưa? Đợi ta về rồi, chúng ta cùng đến nơi khác tốt hơn mà sống."

Biện Bạch Hiền cười, miếng đùi gà đã đặt sang một bên từ lúc nào.

"Ta không còn là điên nhân nữa, ngươi mau đi, ta ở đây đợi. Xán Liệt, sớm trở về!"

Xán Liệt càng vui mừng, ôm chầm lấy tiểu khả ái của mình rồi lại luyến tiếc rời đi vòng ôm ấm áp. "Hiền Hiền!! Ta yêu ngươi!!"

"Được rồi được rồi, chuyện quan trong chớ chậm trễ. Mau đi mau đi."

"Được, vị công tử này, mau đi theo ta." Xán Liệt quay về phía hai đại hán, phất tay chạy trước dẫn đường.

...

"Đa tạ ngươi chỉ đường, nhờ có ngươi mà mật báo đã đến được tay chủ soái. Ngươi muốn gì, ta sẽ xin chủ tử ban thưởng."

Xán Liệt mừng rỡ. "Ta muốn vào quân doanh! Hơn nữa, ái nhân của ta tuy là một người điên, nhưng khi bình thường sẽ rất hữu dụng, ta muốn y được ăn uống đủ đầy. Từng ấy năm sống chui lủi, ta không muốn y chịu khổ nữa."

Lời Xán Liệt mạnh mẽ dứt khoát, không hề do dự, khiến cho đại hán khâm phục.

"Hảo! Ta đáp ứng ngươi!"

________

7 năm trôi qua, chỉ cần là người sống, ai ai cũng biết Phác Xán Liệt là vị chủ soái tài ba nhất trong lịch sử nhân loại, đồng thời, cũng là vị chủ soái tàn nhẫn nhất....

Truyền thuyết của y lan rộng khắp nơi. Thế nhân nói, bảy năm trước, y vẫn chỉ là một tiểu khất cái, cùng ái nhân của y sống trong rừng trốn nợ sưu thuế. Cuộc sống khó khăn đủ đường, cũng không bức chết được hai người bọn họ. Cho đến một ngày, lão thiên có mắt, liền cho Phác Xán Liệt một cơ hội đổi đời. Y cùng ái nhân sống tại quân doanh, cơm nước đủ đầy. Tại quân doanh, Phác Xán Liệt dần dần bộc lộ tài hoa thiên phú, từng bước thăng tiến lập đại công, mưu kế đánh giặc không những đẩy lui quân thù, còn khiến các nước láng giềng nể phục kiêng sợ. Còn ái nhân của hắn, tuy là điên nhân, nhưng sẽ có những lúc trở thành một công tử văn nhã, đem phần tri thức của mình giúp Phác Xán Liệt bày mưu tính trận. Hai người lưỡng tình tương duyệt, khiến lòng người ngưỡng mộ không thôi.

7 năm sau, Phác Xán Liệt lên chức chủ soái, được giao trọng trách điều lĩnh một trăm vạn quân binh. Nhưng là, danh hiệu này có được, chính là đổi bằng sinh mệnh ái nhân Biện Bạch Hiền của y...

____

Từ khi Phác Xán Liệt được phong chức tước, tin thắng trận báo về triều đình ngày một nhiều thêm, khiến Hoàng thượng vui mừng không ngớt. Trong cung không ngừng vang lên tiếng chúc tụng Hoàng thượng cùng vị tướng Phác Xán Liệt. Duy chỉ có lão thừa tướng là lo lắng khôn nguôi. Tên thừa tướng này ở trong cung đã lâu, luôn dùng thủ đoạn cao thâm dẫm đạp lên những người khác mà nhận được tín nhiệm của Hoàng thượng. Nay thấy không đâu chui ra một tên Phác Xán Liệt, lão ta không khỏi lo lắng vị trí này sớm ngày bị đoạt mất. Một nhân tài như vậy, còn được Hoàng Thượng trọng dụng, mai này còn có thể vươn xa đến đâu? Lẽ nào, lão cam tâm để y cưỡi lên đầu mình mà ngồi!? Ngàn vạn lần cũng đừng mơ tưởng. Chỉ cần chặt đứt vây cánh của y, lão ta hẳn có thể dần dần loại bỏ Phác Xán Liệt ra khỏi tầm nhìn. Chỉ tốn công điều tra một chút, lão đã biết được Bạch Hiền chính là hậu nhân của Biện Tử năm xưa bị lão tru di cửu tộc. Càng hay!! Khi xưa tiểu tử này giả điên trốn được một mạng, lão lật tung cả thành cũng không tìm được. Hiện tại, chính là một mẻ tóm gọn. Giết được hài tử này rồi, thu phục Phác Xán Liệt cũng không còn là chuyện nan giải.

.

.

.

.

.

"Sao? Phác Xán Liệt? Ngươi không nỡ?"

"..."

"Khi xưa Biện gia mang trọng tội, cả một gia môn bị xử trảm trừ họa, nay còn lại một nghịch thần, ngươi lại còn không mau chém y!??"

"Ta sẽ không! Biện Bạch Hiền là người của ta, cho dù ta có trở thành tội nhân cũng không hại đến y!"

"Ngươi mạnh miệng lắm! Phác Thượng tướng, đây là tội khi quân, ngươi là người của Hoàng Thượng, há lại vì tình riêng mà kháng chỉ bất tuân??"

"..." Phác Xán Liệt cắn răng uất hận. Nhìn xuống dưới đài xử tử nơi Hiền Hiền của hắn còn đang ngây ngây ngô ngô, khắp người đều là máu tanh bết lại. Trong lòng y hiện tại có biết bao đau xót, trái tim như bị cắt thành trăm mảnh.

"Ngươi còn không mau chém y!??" Lão thừa tướng gào lên, khuôn mặt lão đỏ lựng.

"Y chẳng qua là một điên nhân, một phế nhân cái gì cũng không biết, sao có thể coi là nghịch tặc?"

"Phế nhân sao? Y vẫn có lúc tỉnh táo cùng ngươi luận đàm đấy thôi? Sao có thể biết được y có bao nhiêu mong muốn báo thù hại quốc chứ?"

"NGƯƠI!!!"

"Phác thượng tướng, nếu ngươi không chém, ta đành gọi người kết liễu hắn! Chẳng sớm thì muộn, y hôm nay chắc chắn tránh không khỏi tội chết!"

Phác Xán Liệt lòng như lửa đốt. Y hận bản thân, giữa danh vọng và ái nhân, rốt cuộc y cũng không thể lựa chọn. Vị trí thượng tướng này là y lao lực khổ công mới đạt được đến ngày nay. Y không muốn buông tay sớm như vậy. Quyền cao, chức trọng đã làm mờ mắt y. Nếu bây giờ vì Bạch Hiền, y sẽ mất tất cả, thậm chí là trở thành tội nhân, quay lại quãng thời gian sống chui sống lủi không có tương lai ở nơi rừng rú hoang vắng. Thời gian 7 năm đã biến y trở thành con người cầu tiến, không còn đoái hoài đến những hẹn ước khi xưa...

"AAAAAAA!!" Ý đã quyết, Phác Xán Liệt điên cuồng gào lên, một tay cầm trường kiếm đã nhuốm máu quân binh, chạy xuống đài xử tử, chém xuống.

Y còn nghe rõ, trước khi vung kiếm, Bạch Hiền của y đã nói một câu.

"Xán Liệt, đời này trả ngươi một cuộc sống hảo."

Trường kiếm lạnh băng xuyên thủng ngực trái Bạch Hiền, máu nóng văng lên khắp mặt Phác Xán Liệt. Khuôn mặt y vẫn lạnh tanh, sát ý tràn đầy.

Bạch Hiền tay vẫn còn bị trói, ngã xuống. Khoảnh khắc đó, tâm Xán Liệt giật mình, dại đi. Y đã làm gì thế này... Hiền Hiền, Hiền Hiền của y!!!

Trên thượng đài, lão thừa tướng đắc ý cười, thống khoái rời đi.

Một mình Phác Xán Liệt ôm thân thể đang dần lạnh đi của Bạch Hiền, ôm đến sáng ngày hôm sau mới bế thi thể y dời đi.

_____

Đã vài tuần trôi qua rồi, đại lễ thăng quan vẫn còn đọng lại dư âm, trong lòng Xán Liệt chẳng những không vui, còn hơi khó chịu.

Chẳng biết cớ gì lại khó chịu cơ chứ? Y làm chủ soái, lập công sát nghịch tặc, được Hoàng Thượng trọng dụng, hẳn phải vui mừng mới đúng.

Đúng, vui mừng.... Y nên vui mừng sao? Người y giết chính là Biện Bạch Hiền của y.

Phác Xán Liệt tâm nhói, y đứng dậy, lặng lẽ mở một cơ quan đi xuống dưới lòng đất.

Trong cơ quan, hàn khí tỏa ra khiến người ta run lại. Phác Xán Liệt vẫn mặt không biến sắc, tiến lại gần quan tài băng.

Bên trong quan tài là một thiếu niên đang say giấc. Thiếu niên mặt tái nhợt, không còn chút huyết sắc, mái tóc mềm xõa xuống, đôi môi cún con khả ái động lòng người. Nhìn kiểu gì cũng là một mỹ nam nhân.

Phác Xán Liệt nhìn Biện Bạch Hiền nằm trong quan tài băng hồi lâu.

"Hiền Hiền, ngươi hận ta. Hận ta cho nên mới không nói lời nào phải không?"

"Ta không nói xin lỗi ngươi, ngươi buồn hả? Đó là vì ta tự biết mình không có tư cách..."

"Hiền Hiền, hình như, ta không yêu ngươi đủ sâu. Trong lòng ta chỉ lo chính sự, lòng tham của ta là vô đáy, mới khiến ta phải đứng trước lựa chọn đau đầu giữa ái nhân và quyền thế."

"Phải chi chúng ta cứ lựa chọn cuộc sống trong rừng. Như vậy, quân doanh triều chính cũng không dạy ta lòng tham. Ta cũng không mờ mắt trước tiền tài danh vọng. Cứ mãi một đời dân dã trốn tránh quan sai, khổ cực qua ngày."

"Hiền, thiếu ngươi, ta sống không bằng chết."

"Hiền Hiền, Hiền Hiền của ta..."

Vài ngày sau, Tú Mãn quốc mất đi một vị Chủ soái tài ba. Phác Xán Liệt tự sát, trong lòng còn ôm Biện Bạch Hiền của y mà chìm vào giấc mộng. Sử cũ chép rằng, các nước láng giềng lợi dụng thời cơ đó, một lần đánh tới, Tú Mãn quốc thất thủ, Hoàng Thượng đương triều Trương Thành mất nước, bị xử trảm bêu đầu....

.

.

.

.

.

Biệt mộng y y đáo Tạ gia,

Tiểu lang hồi hợp khúc lan tà.

Đa tình chỉ hữu xuân đình nguyệt,

Do vị ly nhân chiếu lạc hoa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top

#exofanfic