Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Thê lương (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mùa đông ở Cao Ly rất đẹp. Tuyết rơi không đủ che tầm mắt. Từng bông tuyết nhẹ nhàng chạm vào mái tóc đen nhánh, trượt qua khoé môi đang mỉm cười. Bạch Hiền nhẹ nhàng xoè tay hứng lấy một bông tuyết nhưng tuyết lại bị gió thổi bay, chỉ kịp cảm nhận cái buốt lạnh sượt qua làn da ấm nóng. Ánh mắt hắn từ ảm đạm chuyển sang tự giễu, nhìn bàn tay lạnh lẽo, trống không. Ngô Thế Huân, y cũng giống như tuyết trắng vậy, không ai có thể nắm lấy trái tim lạnh lùng của y. Cố chấp nắm lấy cũng chỉ đổi lại những giọt lệ đắng cay và một trái tim trầy trụa vết thương không kịp lành.

Lệ tràn khoé mắt, rơi trúng một bông tuyết được gió thổi qua. Chúng hoà làm một thể. Ấm áp và lạnh lẽo, chưa bao giờ yên ổn bên nhau.

Bạch Hiền thì thào trong tiếng nấc:

"Vì thương mà sầu mà bệnh, vì thương mà sợ mà lo.
Dứt thương không còn sầu bệnh, lo sợ làm sao tìm về?
Vì yêu mà đau mà ốm, vì yêu mà hãi mà kinh.
Thôi yêu không còn đau ốm, kinh hãi làm chi được mình.
Bởi thế đừng thương yêu, lỡ biệt ly là khổ.
Không yêu thương ruồng bỏ, bịn rịn chẳng vương..."

- Ngô Thế Huân, ta không hận ngươi, chỉ muốn quên ngươi.

- Không được!!!!

Ngô Thế Huân hét lớn, bật tỉnh từ cơn mê. Lồng ngực đập thình thịch như giã trống. Mắt mở trừng trừng. Mồ hôi túa ra trên trán. Nỗi sợ hãi và kinh hoàng lẫn vào từng hơi thở gấp gáp.

- Hoàng thượng!!! _ Bên ngoài vang lên tiếng hô lớn, chỉ cần có sự đồng ý là sẽ lập tức hộ giá.

- Không được vào! Trẫm không sao.....A..._ Trái tim bỗng nhói đau khiến Ngô Thế Huân buộc phải ôm chặt lấy ngực trái, gân xanh trên trán nổi hẳn lên.

- Hoàng thượng!!!! _ Lúc này là sự lo lắng của rất nhiều kẻ hầu người hạ.

- Trẫm nói Trẫm không sao!! Không kẻ nào được vào đây!!!_ Ngô Thế Huân gào lên, bộc phát sự giận dữ của bậc Thiên tử.

Bên ngoài lập tức im lặng không một tiếng động. Ngô Thế Huân ôm ngực trái vẫn đang nhói đau ngồi dựa vào thành giường. Ánh mắt bi ai đặt vào khoảng không hoặc cũng có thể là đang nhìn vào mộng cảnh.

Bạch Hiền đứng trong trời tuyết rất đẹp,rất lạnh. Ánh mắt bi thương cùng cực. Rồi hắn khóc, trái tim y lại quặn đau. Hắn mệt mỏi nói với y: " Ngô Thế Huân, ta không hận ngươi, chỉ muốn quên ngươi."

Cảnh tượng từ trong giấc mộng lại bước ra, giày xéo trái tim Thế Huân. Đêm nào cũng vậy, chỉ cần chợp mắt là y lại nhìn thấy Bạch Hiền, thấy khuôn mặt nhợt nhạt của hắn, thấy sự mệt mỏi của hắn, thấy hắn nói thà quên đi tất cả cũng không muốn tiếp tục hận y...

- Hiền nhi.... Ngươi đang ở đâu?

Khoảnh khắc Bạch Hiền ngã xuống vực Thế Huân vẫn còn nhớ như khắc vào cốt tuỷ. Vì lầm tưởng hắn định giết Hạ Hiền mà y đã nóng vội đánh hắn một trưởng. Y đâu biết hắn chỉ một lòng muốn cứu Hạ Hiền. Từ trước đến giờ y chưa lần nào chịu tin hắn đến cùng. Y cho rằng hắn sẽ vì bản thân mà tránh nhưng cuối cùng lại nhận lấy mà ngã xuống vực. Thế Huân ôm mặt ngồi bất động, thỉnh thoảng đôi vai lại run lên. Dòng lệ nóng tràn qua kẽ tay, chẳng giấu nổi bi thương mà rơi xuống. Y vẫn nhớ rõ thời khắc đó. Hắn ho ra rất nhiều máu, kinh ngạc nhìn y. Ánh mắt từ kinh ngạc đến đau thương rồi tự giễu. Y muốn xông đến, giải thích cho hắn hiểu, muốn cùng hắn đi đến nơi hắn muốn. Nơi nào cũng được nhưng không được phép bỏ rơi y. Hoàng đế là cái gì? Ngôi vị là cái gì?! Trách nhiệm là cái gì!! Ngô Thế Huân không cần, cũng không muốn! ! Y chỉ cần hắn. Thế Huân chỉ cần một mình Bạch Hiền mà thôi.

- Hiền nhi...Hiền nhi...

- Hoàng thượng, người đang gọi ta sao?

Thế Huân bị giật mình bởi một tiếng nói dịu dàng quen thuộc . Nhận ra người đang tự tiện vào phòng Hoàng đế, y lập tức lạnh lùng nói:

- Dừng bước!!! Y Tây Tư công chúa. Ngươi có biết đi lại tự do mà không có sự cho phép của trẫm thì sẽ thế nào không!

Y Tây Tư bị doạ sợ,lập tức dừng lại.

- Mời công chúa hồi tẩm điện.

Y Tây Tư đau lòng nói:

- Huân ca ca... Huynh đừng như vậy, đừng gọi muội là công chúa, đừng xa cách với muội như vậy. Chẳng phải trước đây, huynh hay gọi ta là Hiền nhi sao? Huân, ta vẫn là Hạ Hiền, không, ta là Hiền nhi, vẫn luôn là Hiền nhi của chàng mà....

- Câm miệng!!! Ngươi còn không xứng nói ra cái tên đó chứ đừng nói đến việc dùng nó làm tên ngươi! _ Thế Huân tức giận quát lên_ Người đâu!!!

- Dạ!! Có thần ( nô tài)!!!_ lính canh và thái giám vội vàng xông vào, quỳ rạp xuống hành lễ.

- Mau đưa công chúa về tẩm điện!!!_ Thế Huân lạnh lùng nói.

- Huân ca ca!!! Là muội lo cho huynh nên mới đến đây!! Huynh còn không hiểu được tấm lòng của muội sao??_ Y Tây Tư vội giải thích, nhất quyết không chịu đi.

- Nhọc lòng công chúa rồi. Tấm lòng của công chúa ta không nhận nổi. Mời công chúa về cho!_ Thế Huân lạnh nhạt khoát tay.

- Hoàng thượng!! _ Y Tây Tư giãy ra khỏi sự kiểm soát của lính gác, nhíu mày nói_ Ngài là Ngô hoàng của Cao Ly, ngài đối xử với ta như vậy không sợ gây chiến với đất nước của ta sao?? Ngài nên suy nghĩ thấu đáo một chút...

Thế Huân cười lạnh:

- Nếu công chúa muốn, Cao Ly ta nhân tài nghĩa sĩ không thiếu. Đến bao nhiêu, Cao Ly ta phụng bồi bấy nhiêu...

- Ngài—

- Người đâu!_ Thế Huân mất kiên nhẫn _ Đưa công chúa về tẩm điện, "chăm sóc " cẩn thận , không được phép rời công chúa nửa bước!! chờ ngày sứ giả đón nàng về nước!!

- Ngài dám giam cầm ta?!_ Y Tây Tư hét lên.

- Ta nào dám...._ Thế Huân nhếch mép cười _ Ta là đang bảo vệ công chúa mà thôi. Trước khi sứ giả đến, ta nhất định phải bảo vệ an toàn cho công chúa.

- Ngài nhất định sẽ phải hối hận. _ Y Tây Tư gằn giọng.

- Ồ..._ Thế Huân thản nhiên xuống giường, bước đến, ghé sát tai Y Tây Tư thì thầm_ Nếu ngươi không phải công chúa, nếu ta không vì Cao Ly mà nhẫn nhịn để không xảy ra chiến tranh, NGƯƠI ĐÃ CHẾT TỪ NGÀY HIỀN NHI NGÃ XUỐNG VỰC RỒI!!!

Y Tây Tư giật mình, sợ hãi đảo mắt. Thế Huân cười lạnh, quát lớn:

- Ta nói lần cuối cùng ....Đưa công chúa về!!

- Ngô Thế Huân!!!!! Ngươi không được phép đối xử với ta như vậy!!! Ngươi nhất định sẽ phải hối hận!!!!

Tiếng hét căm phẫn của Y Tây Tư vang khắp tẩm cung rồi cũng nhỏ dần, nhỏ dần rồi im bặt. Ngô Thế Huân thở dài. Ánh mắt nuối tiếc nhìn về mộng cảnh của quá khứ. Ngày đó y vẫn còn là Thái tử. Bạch Hiền theo y đi khắp giang sơn. Hai người vô tình cứu được một cô nương, chính là Hạ Hiền, cũng là Y Tây Tư công chúa. Đáng lẽ y không nên cứu nàng ta, không nên phản đối ý kiến của Bạch Hiền. Tâm ý của Y Tây Tư như thế nào, Thế Huân còn không biết sao? Y biết nhưng y không quan tâm. Trong lòng y chỉ có một mình Bạch Hiền mà thôi. Thế nhưng nàng ta thực sự là một con rắn độc. Đến tận bây giờ, khi đã mất đi hắn thì y mới nhận ra. Là do y ngu muội, là do y không một lòng tin tưởng hắn, là do y để cho nàng ta có cơ hội chen vào giữa hai người. Cũng là y, ngày đó chính tay đẩy hắn xuống vực.

- Dương công công !! _ Thế Huân khó khăn nói.

- Có nô tài!_ Dương công công quỳ rạp xuống.

- Chuẩn bị một số thứ đi. Ta muốn ra khỏi cung một lát.

- Dạ.

--------o0o-----

Gần sáng, tuyết vẫn rơi. Thế Huân nhìn phiên chợ sáng đang bắt đầu mở. Mỗi lần mệt mỏi muốn buông bỏ, y đều đến đây nhìn cuộc sống con dân Cao Ly mà cố gắng. Y sống đến bây giờ là vì trách nhiệm. Y không thể để con dân của y sống trong chiến tranh loạn lạc.

- Đừng đi theo ta.

- Hoàng thượng!! Như vậy rất nguy hiểm!!

- Ta chỉ nói một lần.

- Tuân chỉ.

Thế Huân lững thững bước đi trên con đường quen thuộc. Lần đầu tiên y gặp hắn tại nơi này. Hắn chạy trốn bọn quan sai mà va vào người y. Lúc đó hai người chỉ mới là những cậu bé mười tuổi. Thế Huân cười nhẹ. Mười năm cũng chỉ như một cái chớp mắt. Nhắm mắt gạt lệ. Mở mắt ra đã hết cả một đời người.

- A!!!!! Cứu ta!!!! Cứu ta!!!

Tiếng kêu cứu kéo Thế Huân rời khỏi kí ức về với hình ảnh trước mặt. Y ngỡ ngàng nhìn thiếu niên đang lao đến, sà vào lòng cầu cứu. Thế Huân cười thành tiếng, lệ tràn khoé mắt. Hiền nhi của y đã trở về. Đây đúng là Hiền nhi của y.

- Hiền nhi....ngươi cuối cùng cũng trở về bên ta..._ Thế Huân ôm chặt lấy Bạch Hiền, mặc kệ tất cả. Dương công công tự biết ý mà xử lí mọi chuyện, dành cho họ không gian riêng.

- Ngươi... Ngươi nói gì vậy??_ Bạch Hiền sửng sốt vì bị ôm chặt.

- Hiền nhi...không có ngươi ta sống như đang chết vậy!!_ Thế Huân vẫn ôm chặt lấy Bạch Hiền. Bờ vai run lên. Chỉ khi ở cạnh hắn, y mới có thể yếu đuối, có thể nói ra sự mệt mỏi của bản thân.

Bạch Hiền im lặng vỗ về Thế Huân. Lời nói nhẹ nhàng như tuyết rơi trong gió:

- Ngươi là ai?

Tuyết vẫn đang rơi, rét buốt và tàn nhẫn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top

#exofanfic