Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Tuyết đầu mùa (1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Fanfic
Author: Key

————-Tuyết đầu mùa ❤

Ngày em đến bên anh là món quà

Anh thầm ước nguyện từ bấy lâu

Ngày anh đến bên em là ánh dương

Mang tình yêu ngập tràn nơi anh

...

Nếu hỏi sinh viên niên khoá 2015 - 2019, chắc chắn không ai không biết vị học trưởng tên Phác Xán Liệt.

Mỗi khi nhắc tới Phác Xán Liệt không thể không nhớ tới Biện Bạch Hiền - người con trai dành cả thanh xuân để theo đuổi Phác Xán Liệt, người luôn xem hắn là ánh dương, là tín ngưỡng.

Phác Xán Liệt ngước mặt cao tới trời, một kẻ cô ngạo và bảo thủ. Bạn học thường bảo hắn là kẻ không có mắt, chẳng bao giờ xem người khác để vào trong mắt cả.

Ấy vậy mà Biện Bạch Hiền đầu gỗ lại thích hắn, không chỉ thích, còn xem hắn là thần tượng đời mình, ngày ngày như con cún nhỏ lởn vởn quanh chân hắn.

Biện Bạch Hiền chỉ là một sinh viên bình thường, tư chất bình thường, gia thế bậc trung, chẳng có mặt nào nổi trội nhưng lại là kẻ tràn đầy nhiệt huyết, đơn thuần, và cả rất cố chấp.

Lần đầu tiên gặp Phác Xán Liệt đã thích hắn, thích hơn cả bộ đồ chơi ngày trước vẫn luôn gìn giữ.

Phác Xán Liệt không phải là không biết tình cảm của cậu, hắn không khinh miệt, cũng không chấp nhận, giả vờ không hề cảm nhận được để rồi ngày ngày chơi đùa với thứ tình cảm Biện Bạch Hiền luôn trân trọng đó.

Biện Bạch Hiền bữa sáng luôn mua hai phần, một cho mình, một cho Phác Xán Liệt. Lên lớp luôn dọn sạch chỗ ngồi của hắn, trở về kí túc xá sách vở tài liệu của Phác Xán Liệt luôn gọn gàng. Thậm chí quần áo bẩn của hắn cũng chủ động mang giặt giúp.

Biện Bạch Hiền bất cứ việc gì, chỉ cần là của Phác Xán Liệt đều làm rất vui vẻ.

Không chấp nhặt, không tính toán, ai bảo vì cậu thích hắn làm chi chứ?

Ngược dòng thời gian, những năm lên giảng đường có Biện Bạch Hiền bên cạnh, có nụ cười thuần khiết như tuyết đầu mùa, Phác Xán Liệt dần quen với sự có mặt của cậu trong cuộc sống của mình, khi ở bên cậu luôn cho hắn cảm giác gần gũi.

Đến ngày cậu ấy rời đi, hắn cố gắng lục tìm mọi thứ liên quan đến cậu, kết quả càng khiến bản thân thương tâm.

Phác Xán Liệt từng thích một đàn anh khoá trên, nhưng chính vì quá mức cô ngạo, chưa từng bày tỏ với người ta, đến khi người đó tốt nghiệp, khi ấy hắn mới biết chính mình đã bỏ lỡ mất cơ hội.

Trong lòng hắn cảm giác như bị người ta trộm mất thứ gì, trống rỗng vô cùng. Nhưng rồi Biện Bạch Hiền xuất hiện, tựa hồ đổ đầy vào lòng hắn những thứ hắn bị đánh mất.

Biện Bạch Hiền yên ổn đồng hành bên hắn bốn năm đại học.

Phác Xán Liệt sải chân dài rộng, tầm nhìn luôn luôn hướng về phía trước, hắn biết có một chàng trai chạy theo sau, bước ngắn bước dài cố bắt kịp nhịp chân của hắn, thế mà quãng thời gian bốn năm đi trên con đường dài ở trường đại học hắn chưa bao giờ ngoảnh mặt lại.

Biện Bạch Hiền luôn là kẻ phải nhìn hắn.

Cả cuộc đời Biện Bạch Hiền không bao giờ quên hình bóng người con trai ấy, trong ánh nắng buổi sớm dịu nhẹ, Phác Xán Liệt dẫm trên lá bàng khô, hắn đi ngược ánh mặt trời, bóng lưng đổ dài trên nền đất.

Rất vững trãi, cũng rất cô độc.

Phác Xán Liệt rất cao, cao đến mức Biện Bạch Hiền không tài nào với tới được. Cậu luôn biết điều đó, cuộc đời không giống như quyển truyện cổ tích, phép màu sẽ không bao giờ xuất hiện.

Giống như khái niệm hái sao trên trời vậy? Ngôi sao sáng ấy đừng nói tới nó sẽ thuộc về riêng mình, ngay cả việc được một lần trong đời chạm vào, Biện Bạch Hiền cũng không có khả năng.

Khi nhỏ một lần cố tâm với hái một quả chín, Biện Bạch Hiền với không tới bèn lấy ghế đứng lên, rướn người nhón chân hái quả. Rất quả là trượt chân ngã, đầu gối trầy một mảng lớn, còn cả bị rỉ máu.

Đến bây giờ trên chân vẫn còn một vết sẹo.

Cả khoa luật, không ai không biết chuyện dùng dằng giữa cả hai. Có người thầm mắng Biện Bạch Hiền ngốc nghếch, thế gian còn bao nhiêu người tốt, vì sao cứ phải nhắm mắt chạy theo hắn.

Cũng có kẻ trách Phác Xán Liệt vô tình, độc địa. Nếu không có tình cảm với cậu thì đừng khiến Biện Bạch Hiền có thêm hi vọng, triệt để dập tắt tình yêu của Biện Bạch Hiền đi!

Bạn học Biện dung nhan bình thường, học vị bình thường, thả trong một đám người cũng chẳng có gì nổi trội, nhưng học trưởng Phác thì không giống, hắn anh tuấn, con nhà gia thế, tài năng thiên phú. Ngoài Biện Bạch Hiền thích hắn, còn vô số học đệ, học muội theo đuổi hắn.

Vậy việc Phác Xán Liệt để Biện Bạch Hiền ngày ngày quanh quẩn bên chân hắn chính là cho thấy Biện Bạch Hiền hơn những người kia một bậc rồi. Nếu muốn hắn tiến thêm một bước nữa, tuyệt không có khả năng.

Thời gian cứ vô tình trôi, những năm thanh xuân tươi đẹp như được khép lại trong quyển nhật kí nhỏ.

Ở một khoảng thanh xuân, có Biện Bạch Hiền ngây ngốc yêu một Phác Xán Liệt cô ngạo.

Ngày tốt nghiệp, các khoa có cùng nhau tổ chức một buổi dạ tiệc, hầu hết sinh viên, kể cả sinh viên khoá dưới cũng tham dự.

Chính đêm hôm ấy, sự cố phát sinh.

Biện Bạch Hiền cùng đến với hắn, cuối cùng bị bỏ mặc ở một góc. Phác Xán Liệt sớm đã đến kính rượu cùng các giáo sư, tiền bối hắn quen biết. Biện Bạch Hiền lặng lẽ ở một góc nhỏ lặng lẽ ăn bánh gato, thi thoảng sẽ ngó nghiêng kiếm tìm hắn.

Đến khi dùng xong một đĩa bánh nhỏ, Phác Xán Liệt đã rời đi đâu mất, cậu ngốc vội vã chạy đi tìm người. Việc Phác Xán Liệt rời khỏi tầm nhìn khiến Biện Bạch Hiền có chút hoảng sợ, ở nơi đông người thế này Biện Bạch Hiền quen biết rất ít.

Đến khi tìm được người ở một góc bên bể bơi, Biện Bạch Hiền mới nhẹ lòng. Thế nhưng nụ cười trên môi sượng lại khi nhìn thấy hắn đang ấn một người vào thân cây.

Cả hai người họ đang hôn nhau.

Mà người được Phác Xán Liệt ôm trong lòng kia chính là vị tiền bối hắn thầm thương.

Biện Bạch Hiền biết mình làm vậy rất là không đúng, cậu muốn rời đi nhưng chân nặng như đeo chì. Trân trân đứng tại chỗ nhìn hai người họ kết thúc nụ hôn thật sâu.

Cuối cùng cũng nhấc được chân, bội quay lưng bỏ đi.

Tâm thần rối loạn, Biện Bạch Hiền chân thấp chân cao vấp phải bậc thềm, ngã nhào xuống hồ bơi.

Tiếng "ầm" khá lớn khiến mọi người đều đổ nhào về phía này, Biện Bạch Hiền trong hồ nước đập nước kịch liệt, cậu ngoi lên hụp xuống uống no một bụng nước.

Hai kẻ bên kia đã chú ý tới, vị tiền bối kia tựa hồ hiểu chuyện gì đang xảy ra, vội đẩy Phác Xán Liệt đang đè lấy mình, lao nhanh xuống hồ nước.

Biện Bạch Hiền không biết bơi, nước lạnh lại khiến cậu bị trụt rút. Được tiền bối giúp đỡ đưa lên bờ, khuôn mặt vì lạnh mà tái nhợt của Biện Bạch Hiền rối rít cảm ơn.

Nếu không bị rơi xuống hồ nước, sắc mặt Biện Bạch Hiền ban nãy cũng đã tái nhợt.

Chung quanh hồ vây quanh rất nhiều người, ai cũng giật mình lo lắng, thấy cậu đã an toàn bèn thở phào một hơi.

Phác Xán Liệt cũng đến bên, kéo cánh tay của Biện Bạch Hiền: "Không sao chứ?"

Biện Bạch Hiền tựa như giật mình, rụt nhanh tay lại. "Không sao." Biện Bạch Hiền hiện tại cảm thấy bản thân mình dư thừa.

Quả nhiên.

Phác Xán Liệt "ừ" một tiếng, hắn cởi áo khoác, chính là khoác lên vai người đàn ông vừa cứu Biện Bạch Hiền kia.

Biện Bạch Hiền triệt để tan vỡ.

Đối với hắn không muốn có chút quan hệ gì nữa, kể cả bạn học cũng không còn muốn nữa. Cậu sắp ra trường, sẽ nhanh thôi không còn thấy hắn nữa.

Ban nãy bị chìm trong nước lạnh, não bộ Biện Bạch Hiền có vẻ như đã khai thông được rồi. Thứ nhiệt huyết mãi chạy theo Phác Xán Liệt cũng bị nước hồ tưới cho nguội lạnh cả rồi.

Biện Bạch Hiền tự cảm thấy mình quá ngốc nghếch.

Biện Bạch Hiền quay người rời đi. Nơi này gần kí túc xá, Biện Bạch Hiền muốn về đó ngay.

Rõ ràng hôm nay đến đây mang theo bao cảm xúc vui vẻ, cuối cùng quay đầu ra về sao mà lòng lại đau quá.

Nước thấm vào cơ thể lạnh run.

...

Biện Bạch Hiền ngồi gục dưới sàn nhà trong ký túc xá, cậu không còn nghĩ đến việc trên mình bộ đồ ướt, ngồi gục đầu giữa hai chân, bờ vai gầy có chút run rẩy.

Chính là không thể ngờ được Phác Xán Liệt lại trở về sớm, cả người nồng nặc mùi rượu.

Phác Xán Liệt giễu cợt thứ tình cảm Biện Bạch Hiền ấp ủ trân trọng bốn năm qua. Biện Bạch Hiền cũng tự thấy mình quá mức ngu ngốc, những lời châm chọc của hắn của hắn càng khiến cậu tổn thương.

Lần đầu tiên trong bốn năm qua to tiếng mắng hắn, gào lên trong cơn say của Phác Xán Liệt. Kết quả chính là bị Phác Xán Liệt đè xuống sàn cởi sạch quần áo.

"Chẳng phải là thích tôi sao? Vậy thì thích nốt đêm nay đi! Con bà nó cậu không phải cái gì cũng chịu làm vì tôi sao? Ngay cả việc dang rộng chân chẳng lẽ không biết sao???"

Biện Bạch Hiền lần đầu tiên nghe được những lời vô sỉ của hắn, miệng liên tục gào lên mắng hắn khốn nạn.

Phác Xán Liệt say rượu, cái gì cũng muốn làm.

Trong đêm say, đem Biện Bạch Hiền dằn vặt đến nửa sống nửa chết.

Đem Biện Bạch Hiền hôn đến môi lưỡi tê rần, sắp người là dấu hôn đỏ tím, chân Biện Bạch Hiền bị dạng rộng nhất mức có thể, mặc Biện Bạch Hiền đau đớn nước mắt mồ hôi nhỏ ra nhễ nhại, đem Biện Bạch Hiền vặn thành bao nhiêu tư thế mà hành hạ.

Cuối cùng thoả mãn nằm trên cơ thể trần của cậu nặng nhọc nhắm mắt, chìm vào giấc ngủ.

...

Sau hôm đó, Biện Bạch Hiền biến mất khỏi tầm mắt hắn, nói đúng hơn là biến mất như bốn năm qua cuộc sống Phác Xán Liệt chưa hề tồn tại một người tên Biện Bạch Hiền.

Biện Bạch Hiền rời khỏi trường, từ đó không hề quay về nữa.

Không một lời trách mắng bồi thường, không hận thù dằn vặt hắn, lặng lẽ biến mất.

...

Mãi sau này khi gặp lại một bạn học cũ, người từng sống chung kia túc xá, cậu ta khinh bỉ mắng hắn cầm thú, Biện Bạch Hiền thuần khiết như vậy cũng không tha. Đêm hôm đó chính cậu ta giúp Biện Bạch Hiền thu dọn đồ đạc, còn cho Biện Bạch Hiền một ít tiền, đưa Biện Bạch Hiền đến ga tàu đặt vé về quê.

Từ đó không gặp lại, cũng không liên lạc.

Phác Xán Liệt năm năm sau đã có công việc ổn định, có nhà, có xe, nhưng vẫn chưa có gia đình. Chính vì chuyện trong quá khứ, chuyện của Biện Bạch Hiền, đến bây giờ vẫn luôn áy náy.

Ngày đó hắn vì một chữ "say" tàn phá cả tương lai Biện Bạch Hiền, lục tìm mọi thông tin của cậu trong thành phố X hoàn toàn trống rỗng. Người bạn kia không nói cho hắn biết quê Biện Bạch Hiền ở đâu, phía trường học cũng từ chối cung cấp thông tin cá nhân của sinh viên, dò hỏi khắp trường cũng không có kết quả.

So với việc sợ cô độc, Phác Xán Liệt trong chuyện Biện Bạch Hiền chính mà triệt để sợ hãi. Chuyện tình cảm với đàn anh khoá trên kia sớm đã không có kết quả, đêm đó chính hắn điên rồi. Không những có lỗi với vị tiền bối kia, còn gây tổn thương rất lớn cho Biện Bạch Hiền.

Mãi khi Biện Bạch Hiền rời đi, chính là cảm giác trống rỗng, không chịu nổi chỉ còn cách lần tìm về mà lấp đầy.

Nhưng mà,,, năm năm qua khoảng trống vẫn chưa được lấp đầy.

Biện Bạch Hiền vẫn không một chút tin tức.

...

Phác Xán Liệt nhận một vụ kiện ở Cáp Nhĩ Tân, cuối tuần này lên đường.

Cáp Nhĩ Tân đón hắn bằng một trận tuyết đầu mùa, trong nền trời tinh khiết màu tuyết trắng, Phác Xán Liệt gặp lại Biện Bạch Hiền.

Giao thông nơi này không quá đông đúc như thành phố X, nhưng tuyệt nhiên không thưa thớt, nơi này vì tuyết phủ lớn, hầu như mọi người chọn đi bộ. Phác Xán Liệt cũng muốn đi bộ một chốc, hắn ngồi ô đã hơn tám tiếng đồng hồ đến đây, bây giờ đã đến giờ tan tầm, dưới lòng đường khá đông đúc.

Biện Bạch Hiền khoác một chiếc áo bông, một bên nắm tay một đứa nhỏ tầm 4 - 5 tuổi cũng khoác áo dày sụ.

Cả hai trên đường từ siêu thị trở về, đứa trẻ ríu rít gọi cậu hai tiếng "ba ba". Biện Bạch Hiền mỉm cười xoa đầu nó, đứa trẻ nhoẻn miệng cười, ánh mắt trong veo, nụ cười khả ái rất giống một người....

... một người cậu đã từng rất yêu.

Giỏ trái cây trên tay Biện Bạch Hiền bị cứa rách, trái cây văng ra đầy đất. Biện Bạch Hiền vội vàng cúi xuống nhặt, một quả táo nhỏ theo dốc trượt lăn ra giữa lòng đường, Biện Bạch Hiền không kịp để mắt, đứa trẻ đã lao nhanh ra đường nhặt lấy.

Đến khi đứa trẻ cầm được quả táo trên tay, một chiếc xe trượt của một cậu bé đã lao đến. Biện Bạch Hiền hốt hoảng, giọng khản đặc la lớn: "Tiểu Quang!!!"

"Soạt" tiếng xe trượt lao tới, một đôi tay to lớn vững chắc đã nhấc bổng đứa trẻ ra khỏi phạm vi nguy hiểm.

Biện Bạch Hiền thở ra một hơi, số trái cây vừa nhặt đã lăn đầy ra đất, lần này cậu không còn tâm trạng nhặt lên nữa. Vội vã chạy về hướng đứa trẻ.

"Tiểu Quang."

Người đàn ông ẵm đứa trẻ trên tay nhẹ nhàng nâng cao đứa trẻ trên đôi tay mình, giọng có phần trách móc: "Sao không chịu nhìn đường, con có biết ban nãy nguy hiểm thế nào không?"

"Nhặt táo, táo của ba ba." Đứa trẻ hé mở chiếc miệng nhỏ nói chuyện.

Phác Xán Liệt không mang theo áo bông, cơ thể bây giờ có chút lạnh. Ôm nhóc con mềm mềm lại có ấm áp như cục bông nhỏ. Trên tay đứa trẻ cầm quả táo, ôm như trân bảo, sau lại nhét vào ngực Phác Xán Liệt, vòng tay ôm lấy cổ hắn.

"Chú bị lạnh , phải ôm ôm." Vòng tay đứa nhỏ ấm áp, trên người còn mang theo mùi sữa, Phác Xán Liệt cũng không khách phí, ôm lấy đứa nhỏ.

"Con tên gì? Mẹ con đâu, sao lại để con chạy loạn dưới đường thế này." Phác Xán Liệt cảm thấy nâng cục bông nhỏ trong tay rất vui vẻ, đứa nhỏ cũng thật khả ái.

"Tiểu Quang!!!" Biện Bạch Hiền lo lắng đã chạy tới, gọi tên đứa nhỏ.

"Ba ba." Tiểu Quang vừa nghe giọng lập tức quay đầu lại, rối rít gọi "ba ba."

"Con..." Biện Bạch Hiền nhìn đứa trẻ không sao, lòng cậu nhẹ nhõm hẳn, nhưng vừa nhìn tới người đàn ông ẵm Tiểu Quang, Biện Bạch Hiền lập tức rùng mình.

"Bạch Hiền!?" Phác Xán Liệt cũng ngạc nhiên.

Biện Bạch Hiền vội nhào tới đoạt lấy Tiểu Quang khỏi tay Phác Xán Liệt. Tâm thần toàn phần hốt hoảng.

"Ba ba." Tiếng trẻ con gọi cậu.

Biện Bạch Hiền né tránh ánh nhìn như muốn soi thấu của Phác Xán Liệt, vội cảm ơn rồi ẵm Tiểu Quang rời đi.

Túi trái cây có người bên đường tốt bụng nhặt hộ, Biện Bạch Hiền muốn nhanh chóng rời khỏi tầm nhìn của Phác Xán Liệt. Việc gặp lại hắn chính tại nơi này chính là ngoại lệ, Biện Bạch Hiền không muốn có sự cố phát sinh. Ôm Tiểu Quang càng thêm chặt, tựa hồ sợ bị ai đó đoạt mất.

Hai người ở hai phía bên đường hướng mắt nhìn nhau, Phác Xán Liệt chăm chăm nhìn cậu, ánh mắt vô cùng phức tạp.

Hắn lẩm bẩm hai tiếng: "Tiểu Quang."

Bên cổ còn vấn vương cảm giác ấm áp đứa trẻ để lại, đôi mắt đó hắn nhìn thấy rất quen, giống hệt đôi mắt của chàng trai vẫn luôn ở bên hắn bốn năm đại học.

Không lẽ đứa trẻ đó là do Biện Bạch Hiền sinh ra? Biện Bạch Hiền đã có gia đình rồi sao?

Trái táo nhỏ vẫn nằm trong tay hắn, Phác Xán Liệt không ăn, cầm trên tay chơi đùa, đứa trẻ đó khiến hắn có cảm giác rất thân thuộc.

Biện Bạch Hiền sau khi trở về nhà vẫn còn thấp thỏm, khi ru Tiểu Quang ngủ, cậu gấp lại quyển tập truyện tranh đặt lên đầu giường, đắp chăn cho con, Biện Bạch Hiền lặng lẽ ngồi một bên, vô thức đưa tay sờ vào phần bụng mình.

Nước mắt chầm chậm rơi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top

#exofanfic