Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Tuyết đầu mùa (ngoại truyện)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Author: Key

———- Tuyết đầu mùa  (hậu truyện)❤

Trong một đêm tuyết phủ trắng lối, Biện Bạch Hiền đơn độc mang theo túi hành lý là một bao áo quần lặng lẽ rời ga tàu tiến về thị trấn nhỏ ở Cáp Nhĩ Tân.

Bóng người gầy guộc cứ đi thẳng, bước chân tập tễnh mà kiên cường, trên người cậu không có tất chân, cũng chẳng có áo bông ấm áp, cơn cạnh cứ thế chạy dọc toàn thân, ăn mòn từng tấc da nấc thịt. Biện Bạch Hiền vốn sợ lạnh, nhưng hiện tại cảm giác sợ hãi ấy đối với chàng trai tuổi đôi mươi dường như chẳng còn gì to tát nữa.

Vòng tay cuộn lại bao áo quần ủ ấm phần bụng, bàn tay nắm tập tiền lẻ xiết chặt, đó là gia tài duy nhất hiện tại cậu có, là ít tiền vụn trước khi bị đuổi khỏi nhà người mẹ giấm giúi nhét vào tay cậu.

Sống mũi Biện Bạch Hiền cay cay hiện tại đã ửng đỏ, từng đợt khí lạnh hít vào buồng phổi cũng lạnh tê tái, cậu cứ đi, đi mãi, đến khi tìm được một trạm xe buýt có mái che rộng một chút, chậm rãi ngồi xuống.

Cậu lặng lẽ ngồi, vòng tay ủ ấm vùng bụng, hướng mặt nhìn hoa tuyết rơi lả chả, không biết qua bao lâu, mệt mỏi cụp mắt, nặng nề chìm trong vô thức.

Biện Bạch Hiền chẳng thể ngờ, sau mười hai năm trung học cùng bốn năm đại học ròng rã, kết cục là không nhà, không người thân, một bạn bè, đơn độc cơ cực bỏ đi miệt xứ.

Nếu nói Biện Bạch Hiền không oán hận, cậu sẽ chọn đau lòng nhiều hơn là đem tâm can hận thù một ai đó, điều duy nhất bây giờ là Biện Bạch Hiền chưa thể bình ổn được, mọi chuyện xảy ra rất nhanh, tựa hồ một cơn ác mộng, khiến cậu chìm sâu, thậm chí cả đời này sợ rằng không bao giờ bừng tỉnh được.

Tiếc thay điều Biện Bạch Hiền nhầm tưởng chỉ là giấc mộng thật ra lại là cả một cuộc đời, đó là số phận của cậu. Hiện tại, Biện Bạch Hiền đang phải học, học cách bình tĩnh trải qua tháng ngày cơ cực này.

Cậu nhớ khuôn mặt tức giận của cha, nhớ giọt nước mắt lăn trên mắt mẹ, càng sợ hãi những lời khinh miệt cay độc của họ hàng và làng xóm.

*

Chuỗi ngày đen tối cuối cùng cũng có một chút ánh sáng ấm áp xuất hiện.

Tiểu Quang chào đời chính là ánh dương của cậu, khiến niềm tin và hy vọng trong Biện Bạch Hiền một lần nữa sống lại, con trai chính là động lực, là sức mạnh to lớn để cậu tiếp tục sinh tồn.

Phác Xán Liệt khiến cậu tổn thương, nhưng lại đem đến cho Biện Bạch Hiền một niềm hạnh phúc vô vàn to lớn, Biện Bạch Hiền không oán hận hắn, cậu vốn không phải kẻ toan tính thiệt hơn, dù hắn đã huỷ hoại cả tương lai, phá vỡ hạnh phúc gia đình cậu, Biện Bạch Hiền cũng không oán trách. Bởi vì cậu đã có Tiểu Quang, cả cuộc đời lạnh lẽo như được nhóm lên một ngọn lửa ấm áp...

*

Tiểu Quang khỏi bệnh chưa được bao lâu Biện Bạch Hiền lại ngã bệnh. Thật ra đúng hơn phải nói là bệnh cũ tái phát.

Sau sinh nhật Tiểu Quang ít hôm, Biện Bạch Hiền nằm sốt trên giường, cả cơ thể đau nhức khó vận động.

Phác Xán Liệt vẫn chưa về thành phố X, hắn muốn mang theo Biện Bạch Hiền và bé con cùng trở về nhưng Biện Bạch Hiền chối từ.

Hắn và cậu hiện tại không là quan hệ gì cả, cậu không muốn vì Tiểu Quang khiến hắn cảm thấy mang nợ mà phải bồi thường.

Cậu lục trong kệ thuốc lấy một vỉ thuốc giảm đau uống cùng với kháng sinh, Tiểu Quang ngoài trừ giờ lên lớp đều ngồi dưới góc giường ôm chân cậu.

Phác Xán Liệt muốn Biện Bạch Hiền đến bệnh viện, cậu một mực lắc đầu.

Sau khi sinh Tiểu Quang, cơ thể yếu hơn trước nhiều, mỗi năm tới dịp này thì phải ốm một trận thật nặng, sớm đã quen rồi nên không cần thiết.

...

Phác Xán Liệt lấy cớ vì Biện Bạch Hiền ốm phải nằm trên giường bệnh không có thời gian chăm sóc Tiểu Quang, vịn vào lý do này mà ngày ngày hắn ở lại nhà cậu.

Nhận luôn nhiệm vụ đưa đón Tiểu Quang đi học, đi siêu thị mua thức ăn, nấu bếp, bưng trà rót nước hầu cận Biện Bạch Hiền.

Lần đầu tiên Phác Xán Liệt vào bếp, chỉ có mì gói và trứng luộc, thêm một ít bông cải xanh. Bữa cơm đạm bạc vậy mà lại nuốt vào thật ngon miệng. Biện Bạch Hiền không nói nhiều lời, trực tiếp dùng bữa, ăn xong cậu còn phải uống thuốc.

Nhưng mà Phác Xán Liệt lại đưa cậu một hộp thuốc mới nhẵn, hắn bảo: "Kháng sinh cậu dùng không an toàn lắm, dùng nhiều sẽ có rủi ro."

Hắn bóc hộp thuốc, bên trong tất cả là vitamin, "Từ bây giờ cậu cứ dùng thứ này đi, không phải là thuốc, ngày một ngày hai sẽ không hết đau được, nhưng mà an toàn."

Biện Bạch Hiền bị thiếu hụt dinh dưỡng, từ khi sinh Tiểu Quang lại chỉ dồn sức nuôi bé con, trẻ sơ sinh không có sữa mẹ rất yếu ớt, tiền sữa lại rất đắt, một thời gian dài Biện Bạch Hiền phải nhịn ăn cần kiệm, chỉ có thể ăn mì gói qua bữa, tất cả tiền bạc đều mua sữa và thuốc cho con.

Vậy nên cơ thể suy nhược nghiêm trọng, cộng thêm làm việc quá độ, hằng năm cứ đến dịp này sẽ lại phát bệnh.

Tiểu Quang không phụ công sức và kì vọng của cha, lớn lên rất nhanh và ngoan ngoãn.

"Tôi sao có thể dùng đồ của cậu được." Biện Bạch Hiền biết những thứ thuốc đắt đỏ này cậu sẽ chẳng thể nào dành dụm và chi trả được cho Phác Xán Liệt.

Dưới ánh đèn vàng không đủ thắp sáng rõ ràng, chân mày Phác Xán Liệt khẽ nhíu lại nhưng rất nhanh chóng lại giãn ra, hắn nói: "Sức khỏe quan trọng nhất, Tiểu Quang còn cần cậu chăm sóc, đừng chỉ lo uống kháng sinh, về lâu dài cơ thể không chịu đựng được mà ngã xuống, ai sẽ giúp cậu nuôi con bây giờ?"

Hắn nhét thuốc vào tay cậu, đưa thêm một ly nước. Nghiêm chỉnh đứng nhìn đến khi Biện Bạch Hiền yếu thế chịu uống hết mới thôi.

"Cậu khoan hẵng ngủ, đợi khoảng ba mươi phút, uống thêm ly sữa rồi mới được ngủ."

Phác Xán Liệt nhìn đồng hồ dường như đang đong đếm thời gian, căn dặn Biện Bạch Hiền xong xuôi, mới hài lòng đến xem Tiểu Quang ngồi học bài.

Biện Bạch Hiền chỉ còn cách xếp gọn gàng lại những hộp thuốc ban đầu, cậu nghe lời hắn, sẽ không uống kháng sinh và thuốc giảm đau nữa, cơn đau cứ âm ỉ truyền lên từ phần bụng. Cậu tựa lưng vào cạnh giường, đưa tay xoa bụng, Biện Bạch Hiền cắn răng chịu đựng.

Cơn đau này so với trước kia không đáng là gì cả. Biện Bạch Hiền trước nay luôn nhẫn nhịn chịu đựng, sớm đã quen rồi.

...

Phác Xán Liệt hướng dẫn Tiểu Quang làm toán, đầu óc đứa trẻ vô cùng nhanh nhẹn, chẳng bao lâu đã giải xong bài tập được giao. Trong lúc giúp bé con chuẩn bị sách vở cho ngày mai, Phác Xán Liệt vô tình nhìn thấy một quyển album ảnh được đặt ngay ngắn trong góc tủ.

Biết rằng chạm vào vật dụng của người khác khi chưa được sự cho phép chính là phạm luật, nhưng nỗi hiếu kì cứ nhen nhóm trong lòng, Phác Xán Liệt không kiềm được chính mình mà cầm lên xem xét.

Thế là từng trang ảnh dần dần được lật mở.

Tiểu Quang bên cạnh khẽ lắc lắc tay hắn: "Chú đừng để ba ba xem thấy."

"Vì sao lại như vậy?" Phác Xán Liệt hắn hiếu kì lời con trẻ.

Tiếng trẻ con cật lực đè nén, Tiểu Quang nói nhỏ nhất mức có thể, cứ như sợ đoạn hội thoại này sẽ lọt vào tai Biện Bạch Hiền.

"Bởi vì mỗi lần xem... ba ba sẽ khóc."

Phác Xán Liệt không đáp lời, lặng lẽ lật mở từng trang ảnh. Một đoạn hồi ức thanh xuân tươi đẹp lại hiện lên, trong ảnh có Biện Bạch Hiền thiếu niên vô tư lự, cũng có Phác Xán Liệt cô ngạo xa cách.

Đôi mắt hắn rơi trên tấm ảnh chụp ngày tốt nghiệp, Biện Bạch Hiền nhỏ nhắn đứng bên cạnh hắn, trong ống tay áo lễ phục dài rộng kia là ngón tay thon nhỏ rụt rè.

Cạnh bên một gương mặt anh tuấn khí chất cao vời kia là một cậu bạn luôn hướng đôi mắt về phía hắn, ngón tay rụt rè muốn nắm lấy tay Phác Xán Liệt nhưng không hề có can đảm.

Trên khuôn mặt là biểu cảm cẩn trọng xen lẫn thấp thỏm lo âu, khoảnh khắc ấy vừa vặn lọt vào ống kính, chỉ trong một khắc, thu trọn toàn bộ nỗi niềm ẩn nhẫn thầm kín của Biện Bạch Hiền lưu lại cả đời.

Phác Xán Liệt tiếp tục lật, tâm trạng nặng nề như gợi nhớ kí ức ngày xa xưa. Khuôn mặt ngây ngốc nhìn hắn mang theo vẻ si tình cùng vô vàn ẩn nhẫn. Phác Xán Liệt biết cậu từng thích hắn, nhưng hắn chưa bao giờ hiểu được cảm giác cậu dành cho mình, ngay cả ánh mắt chan chứa nhu tình Biện Bạch Hiền dành cho hắn, bốn năm đó Phác Xán Liệt hắn cũng chưa bao giờ được nhìn thấy dù chỉ một lần.

"Biện Bạch Hiền, nếu như ngày ấy tôi có thể vừa vặn nhìn thấy ánh mắt này của cậu, có lẽ tôi đã yêu cậu sớm hơn!" Đáng tiếc, con người hắn vô tâm vô phế, tình cảm Biện Bạch Hiền luôn dành trọn, hắn chưa bao giờ cảm nhận được.

Lời Tiểu Quang dù có khẽ khàng thế nào đi chăng nữa, Biện Bạch Hiền chỉ cách một vách gỗ vẫn nghe được rõ ràng.

Biện Bạch Hiền một tay chống sau đầu, hai mắt nhìn thẳng trên xà nhà, cậu vẫn luôn khóc khi xem lại ảnh chụp chung cùng Phác Xán Liệt.

Cậu thừa nhận rằng bản thân mình nhu nhược, sau bao nhiêu năm xa cách vô vọng, vẫn đem tâm yêu trọn một người.

Biện Bạch Hiền không hối hận, cậu chỉ thấy mệt mỏi.

...

Phác Xán Liệt rất đúng thời gian, canh rất vừa vặn, sau nửa tiếng đem một cốc sữa đến bên giường Biện Bạch Hiền.

Trong không gian rét mướt, ly sữa nóng tỏa khói trắng, vị sữa thơm nồng lan tỏa bên cánh mũi. Bàn tay Phác Xán Liệt ấm áp truyền cho cậu.

"Uống xong rồi ngủ, ngày mai tôi lại pha cho cậu."

Biện Bạch Hiền tựa bên đầu giường, đưa tay đón lấy, không cố chấp từ chối, đưa lên miệng uống một hơi cạn sạch.

Một cổ nhiệt nóng ấm tràn trong cơ thể, Biện Bạch Hiền dằn xuống cảm giác ngọt ngào tan trên đầu lưỡi, cậu nói: "Phác Xán Liệt, cậu đi đi! Những thứ cậu đã làm tôi đều cảm nhận được. Tôi biết cậu làm mọi thứ cho tôi vì cậu cho rằng mình nợ tôi, nhưng mà tôi thật tâm muốn nói với cậu, giữa chúng ta không ai nợ ai cả, không cần phải cảm thấy có lỗi."

Phác Xán Liệt khựng lại, ánh mắt sắc bén vẫn luôn nhìn xoáy vào Biện Bạch Hiền, nghe cậu tiếp lời.

"Cậu vẫn là Phác Xán Liệt chức cao vọng trọng, tôi vẫn mãi là tôi của hiện tại. Giữa chúng ta không có can hệ, hà tất phải kéo dài không đem lại kết quả tốt đẹp."

Giữa chúng ta tồn tại khoảng cách rất lớn, lớn đến mức Biện Bạch Hiền tôi dùng cả nhiệt tâm theo đuổi cũng không tài nào chạm tới được. Chúng ta không còn là những đứa trẻ chưa lớn, đều đã bước qua những mảnh ghép rời rạc của thanh xuân, thấu hiểu cảm giác thất bại và rệu rã.

Không còn sức mà cuồng nhiệt chạy theo ánh dương của mình nữa, tôi mệt mỏi, tôi buông tay. Trên vai tôi của hiện tại tồn tại một nguồn hy vọng nhỏ nhoi, tôi không dám đòi hỏi thêm nhiều, con người ta đôi lúc chỉ cần có thế là đủ. Gia đình không còn bao dung, hiện tại tôi đã có một gia đình nhỏ, có con trai bên cạnh.

Như vậy là đầy đủ rồi.

Phác Xán Liệt đứng ngược ánh sáng, ánh đèn yếu ớt đổ một bóng người dài rộng trên khoảng đất trống, đơn độc vô cùng.

Hắn nói: "Nhưng giữa chúng ta còn có Tiểu Quang."

Đứa trẻ chính là sợi dây nối chặt hai người với nhau, Phác Xán Liệt không buông tay, hắn nghĩ hắn còn có cơ hội.

Biện Bạch Hiền ngẩn người một lúc, cậu quá hiểu con người Phác Xán Liệt, tính người đàn ông này vốn dĩ cố chấp.

"Bất cứ khi nào cậu muốn có thể đến thăm con, tôi sẽ không ngăn cản."

"Vậy nếu Tiểu Quang muốn tôi ở lại thì sao?" Phác Xán Liệt đàm phán.

Biện Bạch Hiền không muốn tiếp chuyện hắn nữa, cậu biết sẽ không nói lại, Phác Xán Liệt hắn là luật sư mà, nếu cậu sơ sảy sẽ bị hắn làm cho đuối lý ngay. Chỉ vỏn vẹn đáp cụt ngủn một câu, có pha chút bực nhọc: "Xin lỗi, nhà tôi nghèo lắm, không nuôi nổi cậu."

Phác Xán Liệt phì cười, Biện Bạch Hiền tính tình vẫn như xưa, khi tức giận cũng khiến người ta phải phì cười. Bản tính thiện lương của cậu chưa bao giờ làm tổn thương người khác, hà tất nói thêm khiến cậu phật ý, bởi vì dù có khó chịu Biện Bạch Hiền cũng không biết giận dỗi người khác.

Hắn yêu, chính là yêu con người chân thật này của cậu.

Phác Xán Liệt giúp cậu dém chăn, cử chỉ ân cần đầy ắp yêu thương.

Hắn nói: "Dù cậu có đuổi tôi cũng  sẽ không đi, một là tôi nuôi Tiểu Quang nuôi luôn cả cậu, hai là cậu nuôi Tiểu Quang kèm thêm nuôi cả tôi."

Biện Bạch Hiền không đáp, xem chừng đã sinh khí thật, giật chăn kéo trùm qua đầu.

"Ngủ ngon." Phác Xán Liệt cảm thấy rất mỹ mãn, xem ra hắn vẫn còn cơ hội, xoa xoa khối chăn nhú lên cao cao, lặng lẽ đi ra gian ngoài.

Nhà Biện Bạch Hiền không có phòng dư, Phác Xán Liệt chỉ còn cách qua đêm trên ghế dài. Chiếc ghế làm bằng gỗ cứng cáp, hắn cũng không ngại nhọc, quấn áo khoác thành gối kê đầu, đánh một giấc.

Phác Xán Liệt lần đầu tiên hiểu được cảm giác vất vả khi theo đuổi Biện Bạch Hiền. Hắn không biết Biện Bạch Hiền sẽ nhanh hay chậm hiểu được chân tình của hắn, nhắm chừng hắn phải yêu quý và thích nghi với chiếc ghế dài này một thời gian.

Biện Bạch Hiền cũng không quá keo kiệt, nửa đêm vất cho hắn một chiếc chăn ấm, xem như là đã có tình có nghĩa rồi.

*

Cuộc sống một nhà ba người như thế vẫn tiếp tục, Biện Bạch Hiền không lên tiếng đuổi người, Phác Xán Liệt ngày ngày vẫn mặt dày mày dạn ở lại. Hắn giúp cậu đưa đón Tiểu Quang, hướng dẫn con làm bài tập. Chăm sóc Biện Bạch Hiền vô cùng chu đáo, ngày ngày đưa rước cậu đi làm về, cùng nhau đi siêu thị, đưa Tiểu Quang đến công viên...

Dần dần Biện Bạch Hiền đã quen với lối sinh hoạt có Phác Xán Liệt.  Biện Bạch Hiền không biết, nếu một ngày Phác Xán Liệt trở về thành phố X, cậu sẽ có cảm giác như thế nào?

Có thể chính là cảm giác mất mát.

Nghĩ đến đây, Biện Bạch Hiền có hơi quyến luyến.

Phác Xán Liệt ngày ngày vẫn luôn lặp đi lặp lại câu nói: "Theo tôi về thành phố X đi, chúng ta vẫn như thế này, cùng nhau nuôi dạy Tiểu Quang."

Phác Xán Liệt ở lại bên cậu, đến hôm nay đã tròn một tháng.

Cậu biết hắn có công việc, nơi này không thể nán lại quá lâu. Có lẽ ngày hắn rời đi sẽ nhanh đến, gần đây Phác Xán Liệt liên tục bận rộn trò chuyện qua điện thoại, mỗi lần nhận điện thoại sẽ nói chuyện rất lâu, nội dung trò chuyện phần lớn liên quan đến luật pháp gì đó.

Buổi tối Phác Xán Liệt thành công ép Tiểu Quang đi ngủ thật sớm, mục đích chính là muốn có thời gian nói chuyện với Biện Bạch Hiền nhiều hơn.

Phác Xán Liệt càng lúc càng không nói lý lẽ, hay động tay động chân. Biện Bạch Hiền cúi mình đắp chăn cho Tiểu Quang, có phần lơ là cảnh giác. Vừa đứng thẳng người dậy, lùi nhẹ nửa bước chân lập tức rơi vào lồng ngực Phác Xán Liệt.

"Cậu!" Biện Bạch Hiền giật mình lên tiếng.

"Xuỵt, đừng làm ồn." Phác Xán Liệt đưa tay lên miệng cậu nhắc nhở, giữ vững tư thế kéo Biện Bạch Hiền lùi ra gian ngoài.

Giữ được khoảng cách an toàn không đánh động đến con trẻ, Phác Xán Liệt ôm dính lấy Biện Bạch Hiền, giọng tỉ tê bên tai.

"Cùng tôi trở về đi! Đã hơn một tháng rồi, công việc chất đống rất nhiều, tôi không thể không trở về."

Biện Bạch Hiền đẩy hắn ra, "Vậy cậu đi đi, công việc quan trọng hơn."

Phác Xán Liệt mặt mũi không vui, hơi thở phả ra mang theo phiền não, "Cậu và Tiểu Quang quan trọng hơn... Nhưng không làm việc sẽ không có tiền nuôi gia đình."

Biện Bạch Hiền bị hắn kéo lại ôm chặt vào ngực, nghe rõ mồn một lời hắn, Phác Xán Liệt gộp chính cậu và Tiểu Quang thành gia đình của hắn.

Phác Xán Liệt vẫn luôn kiên trì, vẫn luôn thật lòng.

Hai người cứ lặng lẽ ôm nhau, vai ấp má kề, thật sự vô cùng ấm áp.

Biện Bạch Hiền không muốn hắn rời đi, thật sự đã quen thuộc, nghĩ đến khi hắn đi rồi trong lòng cứ bồn chồn buồn bã. Nhưng không thể giữ mãi hắn ở đây, Phác Xán Liệt ở lại Cáp Nhĩ Tân đã hơn một tháng như vậy đối với cuộc sống của hắn đã là thay đổi quá nhiều, còn cả sự nghiệp của hắn.

"Mai tôi phải đi rồi, thật không nỡ. Cùng tôi trở về đi!"

Biện Bạch Hiền cụp mắt, cơ thể trong lồng ngực hắn im lặng không đáp.

Đâu thể mãi mãi bó buộc hắn. Biện Bạch Hiền cũng không có khả năng nuôi nổi.

Phác Xán Liệt thấy cậu ngây người, biết cậu sẽ không đồng ý, hắn không dám cưỡng ép. Giọng nói có phần chấn tĩnh hơn khi nãy, "Được rồi, sau này tôi sẽ quay lại, cùng lắm chỉ là tám tiếng lái xe, cũng không quá xa mà. Giải quyết xong công việc sẽ quay lại bên cậu."

Tựa như vỗ về, Phác Xán Liệt xoa xoa lưng Biện Bạch Hiền, trong tim hắn cảm giác không nỡ, nhưng Phác Xán Liệt không tìm được biện pháp tốt hơn.

Hắn sợ bình minh ngày mai mau tới, thành ra cứ quyến luyến ôm ấp người trong lòng. Lần này trở về sẽ nhớ cậu rất nhiều, hắn cứ ôm chặt, coi như ôm cho thoả đi, sau này gặp lại sẽ ôm bù nữa.

Tuyết rơi lặng lẽ, cái ôm cũng ân cần mà lặng lẽ. Khi nắng ấm lên, hoa tuyết sợ hãi phải tan đi, khi bình minh lên, Biện Bạch Hiền sợ Phác Xán Liệt phải rời đi.

Không biết đã qua bao lâu, Biện Bạch Hiền vòng tay quanh hông hắn, mười ngón tay siết chặt, cậu nói: "Phác Xán Liệt, tôi cùng đi với cậu."

Phác Xán Liệt xoa đầu cậu, "Không cần miễn cưỡng chấp nhận, tôi sẽ quay lại mà."

Biện Bạch Hiền đẩy hắn ra, "Tôi quyết định lâu như thế mới đi cùng cậu, cậu nói vậy là không muốn nữa phải không? Được, vậy sớm mai cậu trực tiếp đi đi! Đừng quay lại đây nữa."

Phác Xán Liệt bị đẩy ra, nghiễm nhiên nhìn thấy khuôn mặt đỏ hồng của Biện Bạch Hiền, những lời vừa rồi cậu nói, hắn nghe rất rõ, chẳng qua chỉ vì sợ Biện Bạch Hiền là vạn bất đắc dĩ, cuối cùng hắn thấu suốt, Biện Bạch Hiền là tự nguyện. Vậy ra cậu đã phải đắn đo nhiều như thế.

Nhưng đang lãng mạn ôm ấp tự dưng bị đẩy ra, Phác Xán Liệt đâm nổi cáu, vừa hoan hỉ vừa cả giận, nhào tới hôn môi Biện Bạch Hiền.

Không hề phòng bị, một nụ hôn ngọt ngào mãnh liệt như xé tan đêm lạnh. Tan vào trong lòng mùi vị ấm áp cuồng nhiệt.

Biện Bạch Hiền đỏ bừng mặt, giật mình đẩy người, "Làm gì vậy?"

"Hôn cậu." Phác Xán Liệt tiếp tục công đoạn dang dở, quấn lấy Biện Bạch Hiền ôm hôn cùng khắp.

Biện Bạch Hiền miệng thì nói đừng, tay chân lại bủn rủn tựa cả vào hắn, cậu chưa từng bị ai hôn, Phác Xán Liệt ngoài trừ năm năm trước ra thì đây là lần đầu tiên hôn cậu mà có ý thức. Bị hắn hôn cuồng nhiệt như thế, oxi bị đối phương rút cạn, Biện Bạch Hiền liên tục thở dốc.

"Biện Bạch Hiền, rõ ràng là cậu vẫn còn thương tôi, lần này tôi sẽ không cho cậu lý do để chạy trốn."

*

Thành phố X

Sau khi ru ngủ Tiểu Quang, Biện Bạch Hiền ngồi dưới phòng khách đợi Phác Xán Liệt trở về. Đồng hồ treo tường từng khắc dịch chuyển, đã gần 11h, hôm nay là lần đầu tiên hắn về trễ như thế.

Biện Bạch Hiền không dám đi ngủ, cứ ngồi ôm gối ngóng chờ phía cửa chính.

Biện Bạch Hiền lo lắng từ sớm đã gọi điện cho hắn, nhưng điện thoại không có người bắt máy. Mấy lần Biện Bạch Hiền cầm di động rồi lại hạ xuống, cậu không gọi thêm.

Lúc thì biết đâu Phác Xán Liệt đang dùng bữa cùng khách hàng.  Khi thì nhỡ đâu lại đang trên đường trở về, sợ làm phiền hắn tập trung lái xe, Biện Bạch Hiền đè nén kích động không gọi đi.

.

Tận hơn 1h sáng, cửa nhà có tiếng đập ồn ào.

Phác Xán Liệt trong trạng thái say mèm đập cửa.

Tự mình uống say, tự mình về nhà.

"Bạch Hiền!" Mặc trong nhà còn con trẻ đang say ngủ, Phác Xán Liệt gọi lớn.

Biện Bạch Hiền vội vàng mở cửa, Phác Xán Liệt vừa thấy người liền thuận người nhào đến ngã lên người Biện Bạch Hiền.

Miệng càu nhàu gọi "Bạch Hiền".

Nhận ra tâm trạng Phác Xán Liệt hiện tại rất tệ, chắc là công việc gặp khó khăn, Biện Bạch Hiền không phải lần đầu thấy say xỉn, nhưng say xỉn trong tâm thái buồn bực bất lực này thì là lần đầu.

"Sao lại thành ra thế này? Cậu là tự mình lái xe về đây sao?" Biện Bạch Hiền cố gắng đỡ lấy cơ thể Phác Xán Liệt, người cứ như không xương, dồn toàn bộ trọng lượng lên Biện Bạch Hiền. Khó khăn lắm cậu mới có thể dìu Phác Xán Liệt vào phòng ngủ.

Phác Xán Liệt tâm trạng cực tệ, đối với lời quan tâm lo lắng của Biện Bạch Hiền liền cáu kỉnh quát: "Mặc kệ tôi, không cần cậu quan tâm."

Biết rằng Phác Xán Liệt trong trạng thái không tỉnh táo vẫn là không nên chấp nhất, nhưng sao mà nghe giọng điệu hắn cứ như Biện Bạch Hiền đã gây ra chuyện gì có lỗi với Phác Xán Liệt.

Cởi được giày ra khỏi chân Phác Xán Liệt, Biện Bạch Hiền cố gắng nghiền ngẫm xem mình đã gây ra chuyện gì đắc tội với hắn không thì Phác Xán Liệt rụt chân lại, không muốn Biện Bạch Hiền đụng vào nữa.

"Kệ tôi, không cần cậu quan tâm."

Biện Bạch Hiền thu người ngồi cuối giường hắn, Phác Xán Liệt hôm nay chắc chắn là đã xảy ra chuyện gì đó rồi, mà nguyên nhân  nằm ở chính bản thân cậu, tiếc là Phác Xán Liệt không nói rõ ràng, Biện Bạch Hiền hoàn toàn khó đoán ra được.

Biện Bạch Hiền nhẹ giọng dò xét: "Tôi khiến cậu không vui sao? Tôi không tốt chỗ nào cậu phải nói tôi mơia có thể sửa được chứ?"

Phác Xán Liệt vẫn là khuôn mặt bực nhọc ấy, khó khăn lục tìm điện thoại trong túi ném về phía Biện Bạch Hiền, ý muốn cậu tự mình xem.

Biện Bạch Hiền mở điện thoại, đập vào mắt là cuộc gọi nhỡ của mình hơn ba tiếng trước.

Không lẽ vì cậu gọi điện nên hắn đâm giận?

Biện Bạch Hiền nói: "Nếu tôi gọi điện khiến cậu bị phiền thì lần sau tôi sẽ không gọi nữa."

Nghe được lời cam đam, Phác Xán Liệt chẳng những không nguôi giận, tâm tình càng thêm kích động, giật lấy điện thoại trên tay Biện Bạch Hiền ném phăng vào vách tường.

Vỡ thành năm mảnh.

"Cậu!?" Biện Bạch Hiền hết cách lý giải, quay phắt người bỏ ra ngoài.

Cậu không muốn tiếp tục, nhỡ đâu trong lúc Phác Xán Liệt không tỉnh táo, cả hai đều nóng nảy làm tổn thương nhau, như vậy thật sự không đáng. Tốt nhất nên để cho đối phương không gian riêng biệt để suy nghĩ cho tỉnh táo.

Biện Bạch Hiền cũng phải thật tỉnh táo.

Gia đình đang yên ấm, cậu không muốn có sự bất hoà.

Nghĩ tới Tiểu Quang đang say ngủ trên lầu, tâm trạng mới dịu xuống được một chút.

Phác Xán Liệt nằm dài trên giường, đầu óc bị hơi men làm cho quay cuồng choáng váng, nhưng hắn không buồn ngủ, mở mắt nhìn trần nhà.

Hắn vẫn luôn mang tâm trạng nặng nề không cách nào giải tỏa. Mà nguồn cơn khó chịu này chính xác bắt nguồn từ Biện Bạch Hiền

Tưởng chừng Biện Bạch Hiền khi nãy bực bội bỏ đi, không ngờ một lát sau đã quay lại, trên tay là chậu nước ấm.

"Tôi không muốn cãi nhau với cậu, hiện tại quay lại là đưa giúp cậu lau người." Biện Bạch Hiền vắt khăn, lau lên trán hắn.

Phác Xán Liệt lạnh lùng quay đi, không phản kháng cũng chẳng đáp lại.

Mùi rượu trên người hắn quá nồng, mũi Biện Bạch Hiền đỏ ửng, cậu khó chịu đưa tay xoa mũi. Không biết Phác Xán Liệt đã uống bao nhiêu rượu, dạ dày không khó chịu sao? Thật chẳng biết chú ý sức khoẻ gì cả.

Biện Bạch Hiền rũ mắt, chăm chú lau phần cổ hắn, Phác Xán Liệt cuối cùng cũng chịu quay mặt lại, vẫn là khuôn mặt cau có đó, nhưng lời nói có chút mềm đi.

"Cậu chỉ gọi cho tôi có một cuộc."

Biện Bạch Hiền nghe thế vẫn không hiểu lắm, đành nói: "Nhưng cậu bận mà, đâu có bắt máy."

Phác Xán Liệt cau mày, "Không bận."

Biện Bạch Hiền khó hiểu, "Không bận cũng không bắt máy? Rốt cuộc là thế nào?"

Phác Xán Liệt không giải thích, lập lại một câu: "Cậu chỉ gọi cho tôi có một cuộc."

...

"Cậu chỉ gọi cho tôi có một cuộc."

"..."

Ý hắn nghĩa là...

Bàn tay cầm khăn lau khựng lại, Biện Bạch Hiền cơ hồ gần như hiểu được, "Vậy là do tôi chỉ gọi đúng một lần nên khiến cậu không vui sao?"

Phác Xán Liệt quay phắt đi không nhìn cậu nữa. Xem ra Biện Bạch Hiền đã đoán trúng.

Vậy tức là Phác Xán Liệt muốn cậu gọi thật nhiều cho hắn, hắn không bận cũng không nghe máy,  lại về nhà thật trễ là muốn để cậu lo lắng cho hắn sao?

Hắn nghĩ Biện Bạch Hiền không lo cho hắn, bởi cậu chỉ gọi cho hắn một lần, thế là đâm giận.

Biện Bạch Hiền lau tay hắn, hoàn toàn không nghĩ ra Phác Xán Liệt hai mươi mấy tuổi đầu lại có suy nghĩ như tiểu hài tử thế này? Chỉ còn cách dịu giọng với hắn.

"Được rồi, thật ra tôi rất lo cho cậu, lần sau khi đến giờ nhưng cậu chưa về tôi sẽ liên tục gọi điện cho cậu."

Biện Bạch Hiền lắc lắc cánh tay Phác Xán Liệt, "Đừng giận nữa, tôi biết lỗi rồi mà."

Phác Xán Liệt vẫn còn ôm muộn phiền, hất tay cậu: "Cậu vẫn không hiểu, tôi không muốn nhìn thấy cậu nữa."

"..."

Biện Bạch Hiền khóc không ra nước mắt, vậy ra thời gian sống chung với nhau Biện Bạch Hiền vẫn còn đắc tội với hắn nhưng cậu không hề hay biết.

Hôm nay say rượu nên Phác Xán Liệt mới bất mãn bày tỏ thái độ, nếu không say có thể hắn sẽ ôm cục tức này mãi thôi.

"Vậy tôi còn điều gì khiến cậu khó chịu, cậu nói đi, tôi sẽ nghe mà." Biện Bạch Hiền quay mặt hắn đối diện với mình.

Phác Xán Liệt nhìn cậu, miệng lắp bắp, mãi mới chịu nói thành lời.

"Cậu... tôi... cậu không cho tôi chạm vào người."

"..." Biện Bạch Hiền gần như hoá đá.

Không cho chạm vào người là ý gì? Chẳng phải cả hai vẫn thường xuyên ôm ấp đấy thôi, còn cả hôn môi, thân mật đến thế rồi mà.

Ngẩn người một lúc mới tiếp thu được ý hắn. Phác Xán Liệt không phải là đang muốn nói đến chuyện... đó đó chứ?

Xem ra lần này đã đoán trúng thật!

Phác Xán Liệt rũ mắt, tâm trạng chẳng hề tốt thêm tẹo nào.

Phác Xán Liệt trước nay luôn cô ngạo như thế, muốn cùng Biện Bạch Hiền làm chuyện kia vậy lại khó nói thành lời. Mong chờ mãi Biện Bạch Hiền vẫn là không cho hắn, hắn muốn mở miệng nói thẳng, nhưng Phác Xán Liệt lời lữ hoa mỹ trong loại tình sự này lại khó mở miệng nơi cho văn vẻ ngọc ngà.

Báo hại ôm nỗi niềm này mãi, hôm nay được dịp trút hết vào rượu, tưởng rằng nhẹ lòng hơn, nào ngờ nỗi sầu càng thêm sầu khổ.

Biện Bạch Hiền triệt để thấu suốt, không phải cậu không chịu, chỉ là cậu không dám chủ động nên đành chờ đợi Phác Xán Liệt.

Một kẻ khó mở lời, một kẻ không dám chủ động, thế là chuyện đương nhiên trở thành khó nói. Đã về sống chung một nhà, lại còn có một đứa con bốn tuổi, nhưng loại chuyện thân mật lại e ấp khó bày tỏ như cặp đôi mới yêu nhau.

Biện Bạch Hiền mặt đỏ tận mang tai quan sát Phác Xán Liệt, hắn chăm chú nhìn cậu như đợi câu trả lời.

"Ừm... cũng không phải không thể."

Biện Bạch Hiền bỏ khăn vào lại chậu nước, nhỏ giọng nói.

"Tôi đã là người của cậu rồi, cậu muốn thế nào cũng được, tôi sẽ không phản đối."

Tuyên bố xong câu này, Phác Xán Liệt vẫn không có động tĩnh gì, hắn nằm trên giường, cơ thể nam tính phập phồng trong lớp áo sơ mi đen tuyền, mùi hương nam tính mang theo men rượu càng say đắm lòng người.

Biện Bạch Hiền thấy mình có chút mất ổn định, Phác Xán Liệt im lặng như thế là ý gì? Không muốn chấp nhận sao?

Cậu không dám suy nghĩ, "Vậy cậu nghỉ ngơi nha, tôi trở về phòng...."

Ý định đào tẩu thất bại. Bị Phác Xán Liệt túm trở lại giường, lần này bị hắn ghim dưới thân thể.

"Tôi muốn chúng ta chung phòng, chung giường." Phác Xán Liệt nói.

"Ừ được, cậu buông ra trước đã, chúng ta từ từ bàn luận." Biện Bạch Hiền thoả thuận.

Phác Xán Liệt toả ra mùi vị nguy hiểm. "Tôi muốn cùng với cậu..."

Không nói hết câu đã cúi người liếm lên cổ Biện Bạch Hiền khiến người dưới thân bật lên tiếng rên nhỏ trong cổ họng.

"Ưm... Xán Liệt cậu..." Biện Bạch Hiền giật nảy người, cơ thể trong vô thức cọ xát cùng thân nhiệt nóng hổi của Phác Xán Liệt.

Mẫn cảm, khó chịu.

"Có được hay không." Phác Xán Liệt gấp rút hỏi.

Biện Bạch Hiền cố gắng thả lỏng, giường Phác Xán Liệt không chỉ rộng mà còn rất êm, bị hai người đàn ông đè lún một đoạn, Biện Bạch Hiền cảm nhận đôi tay Phác Xán Liệt đàn chống hai bên đầu mình cơ bắp căng cứng.

Phác Xán Liệt là đang căng thẳng hay sao?

Phác Xán Liệt dường như nửa say nửa tỉnh, thân dưới lại đặc biệt tỉnh táo.

Biện Bạch Hiền thở ra một hơi, vươn người ôm lấy cổ hắn.

"Xán Liệt, tôi cho cậu."

...

Chân thành cảm ơn các bạn đã đọc hết câu chuyện này, đây không phải một chuyện tình thiên kinh địa nghĩa, cũng không oán hận triền miên. Một câu chuyện rất đỗi nhẹ nhàng của những chàng trai ấp ủ mối tình cuồng nhiệt của tuổi trẻ, dịu dàng, ngọt ngào như vị sữa tan trong tách cafe mỗi sớm.

Một lần nữa chân thành cảm ơn! Và Key chỉ muốn nhắn với các bạn thêm một điều.

Hãy luôn đồng hành cùng tớ nhé!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top

#exofanfic