Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 22

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Thần minh" : Vị thần soi sáng tinh thần và trí tuệ của con người. Là một cách gọi để ca ngợi và bày tỏ lòng biết ơn thành kính với một người.



~ ~ ~ ~ ~


Gió đêm buốt giá, cô gái nhỏ co ro ôm chặt tấm chăn mỏng, bị ép sát ra phía ngoài trong chiếc xe đầy người, lưng dán chặt vào tay vịn không quá chắc chắn.

Tốc độ xe rất nhanh, gió lạnh cắt vào da thịt, nhưng đây là tất cả hi vọng của bọn họ, vì nếu tài xế chậm một bước, trong số họ có thể sẽ có người xuất hiện trong danh sách tử nạn.


Những chiếc xe quá tải nghiêm trọng giống một đám lửa, chạy đua với thời gian, không ngừng có người từ trên xe rơi xuống, nhưng không có bất cứ chiếc xe nào dừng lại.


Dân chạy nạn quá nhiều, cô gái nhỏ bị lạc mẹ lúc lên xe, cô bé không biết mình đang ngồi trên xe số mấy, cũng không biết mẹ có an toàn trên xe khác không, tất cả tài sản của cô bé chỉ có một chiếc chăn mỏng, nhưng cô bé biết nó đang bị rất nhiều người khác nhìn chằm chằm như hổ rình mồi.


Cuối cùng, một người đàn ông trung niên không chịu được lạnh cướp chiếc chăn mỏng, cô bé không cố gắng phản kháng, chỉ tận lực co người vào góc xe.


Đến nơi tập trung, dân tị nạn chen nhau xuống xe, tấm chăn mỏng bị ném xuống đất dẫm đạp mấy cái, cô gái nhỏ rất không dễ dàng kéo nó khỏi những bước chân, giơ lên đỉnh đầu, vẫy qua vẫy lại.


Thực tế chứng minh, trời xanh có lúc sẽ thương xót người lương thiện, cô bé tìm được mẹ, hai người ôm chặt lấy nhau, dòng người đông đúc cũng không thể chia cắt bọn họ.

Hai mẹ con cùng trốn vào hầm trú ẩn, lặng lẽ chờ đợi kết quả của cuộc chiến như một thí sinh vừa kết thúc kỳ thi.


"Tại sao bố không ở cùng chúng ta?" Cô bé hỏi mẹ, mẹ buộc tóc cho cô bé, "Con còn nhớ những con quái vật sắt chúng ta đã thấy không? Bố đã chặn họng súng của kẻ thù để bảo vệ chúng ta."


"Bố là lính đặc chủng sao?"


Mẹ mỉm cười lắc đầu, "Bố chỉ là quân nhân bình thường thôi con."


Cô bé kinh ngạc, "Không phải lính đặc chủng cũng có thể bảo vệ chúng ta sao?"


"Đương nhiên có thể, người bình thường cũng có thể bảo vệ chúng ta."


"Nhưng..." Cô bé cắn môi, "Tại sao phải đánh nhau? Chúng ta có lính gác hắc ám mạnh nhất, chúng ta sẽ chiến thắng đúng không mẹ?"


Mẹ nâng mặt cô bé nhìn sâu vào đôi mắt đen nhánh, "Lính gác hắc ám trước giờ không phải chìa khóa chiến thắng, nhưng nhất định là nguồn gốc chiến tranh."


"Nhưng ngài là tướng quân Finkler," Cô bé nhớ rõ câu nói miêu tả tướng quân Finkler trong sách giáo khoa là "Bất khả chiến bại", "Ngài là tướng quân Finkler, lại là lính gác hắc ám, nếu có dẫn đường phù hợp, ngài nhất định sẽ trở thành thần minh của Tân hợp chủng quốc."


Mẹ ôm chặt cô gái nhỏ, áp má cô bé vào ngực, nhịp tim vững vàng của người lớn trấn an cô bé, "Mẹ cũng không biết ngài có thể trở thành thần minh hay không, vì lính gác hắc ám của chúng ta, ngài đã mất đi dẫn đường của mình."


Nhưng cô bé vẫn tin, tướng quân Finkler sẽ không nói suông, hôm đó buổi lễ nhậm chức của tướng quân Finkler đã được truyền hình toàn quốc, trong màn hình, ngài nghiêm trang tuyên thệ, cô bé đứng trước màn hình, xúc động rơi nước mắt.


Cho đến giây phút những người sống sót trong hầm trú ẩn nhìn thấy ánh mặt trời một lần nữa, cô gái nhỏ hôn lên má mẹ, "Mẹ, tướng quân không phụ lời hứa của mình, ngài thực sự dẫn dắt Tân hợp chủng quốc đến thắng lợi, ngài chính là thần minh."




Chiếc xe việt dã màu đen dừng lại bên đường, cửa sổ chậm rãi hạ xuống, người trong xe vẫy tay, "Lên xe." Lâm Mặc mở cửa ghế sau bước vào.


Chiếc xe lại không có động tĩnh gì, người ngồi ghế lái nhắm mắt dựa vào tay vịn, nắm tay đỡ trán.


Lâm Mặc không lên tiếng, chỉ an tĩnh chờ đợi, năm phút sau, tiếng động cơ vang lên.


Đi qua cổng quân khu, hệ thống tự động nhận diện chủ xe, hai hàng lính gác cúi chào, hô lớn "Chỉ huy", Lâm Mặc nghe thấy người ngồi trước cười giễu một tiếng, "Ở đây đã không còn mấy chỉ huy nữa rồi."


Lưu Chương đánh tay lái, thay vì đi đường lớn, anh băng qua một con đường nhỏ không dễ đi đến tầng hầm của nhà tù quân sự, dùng thang máy đưa Lâm Mặc xuống tầng ba âm u, thông qua không ít cửa mã khóa, phía trước chính là nơi bí mật nhất toàn khu quân sự.



Trong lịch sử khu quân sự, tầng ba chỉ dùng để giam hai người duy nhất, Fei Stuart và thai nhi trong bụng cô.


Lâm Mặc đem chiếc cặp xách chuyển từ tay trái sang tay phải, duy trì khoảng cách hai bước sau lưng Lưu Chương, chỉ có như vậy mới đảm bảo bản thân không kích hoạt bất cứ cơ quan phòng vệ nào.


"Đến rồi."


Nơi duy nhất của đất nước nằm ngoài tầm kiểm soát của Lưu Chương. Chỉ có một chìa khóa duy nhất dẫn đến nhà tù này, và toàn bộ quy trình mở cửa được thực hiện bằng thiết bị truyền thống, với các thẻ kiểm soát riêng biệt được thiết lập không theo hệ thống quy tắc nào.

Chìa khóa duy nhất nằm trong tay người nắm giữ quyền lực thực sự của nhà họ Châu, không ai ngoại trừ ông ta biết vị trí cất giữ cụ thể.

Ông ta ngất xỉu trên bàn vào sáng sớm ngày thứ hai sau khi ra lệnh xét xử ngay lập tức và kết tội Cao Khanh Trần, hiện tại ông vẫn đang nằm bất tỉnh trong trung tâm cấp cứu, vì vậy phiên tòa đã phải hoãn vô thời hạn.


Lâm Mặc tính toán cẩn thận kết cấu bên trong dựa trên mật độ và độ dày của bức tường, đưa ra kết luận tạm thời, "Đây ít nhất là khuôn mẫu của thế kỷ trước, những gì tôi được dạy không đề cập tới."


"Không làm được?"


"Cho tôi ba ngày, đừng làm phiền."


Cậu còn vội hơn Lưu Chương.


Châu Kha Vũ chết, Châu gia nhất định không để yên cho Cao Khanh Trần với Trương Gia Nguyên, Trương Gia Nguyên còn có công trạng của gia tộc chống lưng, chưa kể Case nhất định sẽ bảo vệ cậu,.....Đúng rồi, Case hiện tại cũng không thể đi đâu, nghe nói mọi chuyện lớn nhỏ trong Quân bộ hiện tại tạm thời do Lưu Chương quản lý.

Ngược lại Cao Khanh Trần không những không có gì bảo hộ, còn mang vô số trọng tội, chọn bừa một cái cũng đủ khiến cậu vĩnh viễn không thể trở mình.


Yêu cầu của Lưu Chương là không được để lại bất cứ vết tích nào của việc cưỡng chế phá hủy, vì vậy không thể sơ suất bất cứ trình tự nào, dù là chi tiết nhỏ nhất.


Trong lòng Lâm Mặc hiểu rõ, ba ngày là kết quả cực hạn.


Nhưng trước khi vị chỉ huy kia tỉnh dậy, cậu không phải chỉ có việc này cần hoàn thành.


Bảy mươi hai tiếng sau, Lưu Chương đúng giờ xuất hiện.


Lâm Mặc cùng Cao Khanh Trần nằm đối diện với nhau, một người không biết ngủ hay thức, một người không biết sống hay chết.


Lưu Chương đã tiêm thuốc mê cực mạnh cho những người anh mang tới, được chọn từ rất nhiều phạm nhân, hình thể tương đương với Cao Khanh Trần, sau đó chỉ cần dịch chuyển một chút tinh thần lực.....một chút là bao nhiêu? Có thể sử dụng bất cứ đơn vị đo lường nào có thể nghĩ được, nhỏ bằng một phần vạn hạt bụi là đủ để lừa trời dối đất.


"Thời gian gấp rút, tôi vừa từ bệnh viện trở về, các chỉ tiêu cơ bản ổn định." Dứt lời Lưu Chương do dự một chút, bổ sung, "Bên ngoài hiện tại rất loạn, cứ ở đây đi."


Lâm Mặc mạnh mẽ trợn mắt.


"Đất nước của chúng ta thật sự tiêu tùng rồi?"


"Sắp rồi." Lưu Chương cười nhạt, "Trong một đêm mất đi hai lính gác mạnh nhất, một trong hai còn là tổng chỉ huy, quân đội như vậy, còn ai muốn chiến đấu nữa?"


Lâm Mặc giao cho Lưu Chương một chiếc chìa khóa mới, "Tôi phải bế quan, đừng làm phiền."


Lưu Chương một giây không chậm trễ, cầm chìa khóa trở lại lầu một, thở dài một tiếng. Anh không hiểu tại sao Lâm Mặc có thể ở một nơi như thế ba ngày ba đêm mặt không biến sắc, giống như việc không biết cậu có thể cùng lúc có ba danh tính của một người bình thường, một chuyên gia về dụng cụ phẫu thuật và một bác sĩ chân trần.


"Anh ta đi rồi, Cao Tiểu Cửu, dậy đi."


Lông mày Cao Khanh Trần khẽ động, không quá giống dáng vẻ có tinh thần, bị Lâm Mặc nhìn trong mắt có chút chế giễu vô tình, "Không hiểu cứ hỏi, đây chính là dẫn đường hắc ám trong truyền thuyết sao?"


"Lưu Chương rốt cuộc muốn cậu làm gì?"


"Muốn tôi chứng minh cậu không phải Cao Khanh Trần, khiến tất cả mọi người đều tin, kể cả bản thân cậu."


"Tôi có thể sao?"


"Cậu có thể," Lâm Mặc chỉ tay vào ngực Cao Khanh Trần, trước vị trí trái tim, "Nhưng có thể sẽ đau một chút."


Cao Khanh Trần quan sát bốn phía, có cảm giác quen thuộc không nói thành lời, cậu nhắm mắt, chịu đựng nhịp đập mãnh liệt của trái tim.


"Tôi phải hoàn thành nhiệm vụ trước khi Đế quốc bị tiêu diệt, thật là quá kỳ diệu, rõ ràng ba ngày trước deadline của tôi còn là 'Lúc lão đầu kia tỉnh lại'."


"Hình như đã xảy ra rất nhiều chuyện đúng không?"


"Tôi sẽ kể lại toàn bộ cho Cao Tiểu Cửu mới nghe."


Càng lúc càng gần rồi.


Chỉ có một bức tường giữa lính gác và dẫn đường, hơi thở, nhịp tim thậm chí cả ánh mắt dần trở nên đồng bộ, là sự yên lòng vô hạn, cũng là niềm hạnh phúc cuối cùng.

Sự nứt vỡ trái tim trong tưởng tượng đã không xảy đến, mạng lưới tinh thần của người dẫn đường nhẹ nhàng rút đi, rời khỏi thế giới tinh thần của người lính gác và cơ thể của người dẫn đường.

Sự dịu dàng này là một lưỡi dao, cứa từng nhát ứa máu, sắc bén hơn cả gió buốt ngày đông, nhưng cậu thà rằng bị cắt thành ngàn vạn đoạn, cũng không muốn thừa nhận lưỡi dao này hướng về ai, nằm trong tay ai, đập gãy đoạn xương nào, âm thanh vụn vỡ đến từ đại não hay trái tim.


Sự khác biệt đến từ trình độ phẫu thuật ngoại khoa, Cao Khanh Trần không cảm thấy bất kỳ sự đau đớn nào, có lúc tỉnh táo, có lúc mơ hồ, khi nút thắt tinh thần cuối cùng được gỡ bỏ, ý thức biến mất và rơi vào trạng thái hôn mê.


"Đừng đi.....Doãn Hạo Vũ.....Em đừng đi....."


"Em không đi, em ở đây đợi anh, dù anh có quên em, dù anh có đuổi em đi, em vẫn đợi anh."


"Dù anh có quên em, em cũng không được tìm dẫn đường khác...Là anh cùng em trưởng thành, chỉ có anh yêu em, em không được phản bội anh....."


"Em chỉ có anh là dẫn đường duy nhất, chỉ có thể là anh, anh là duy nhất, anh là tất cả.....em đã từng nói cả đời này muốn ở bên anh, không có anh em không muốn sống nữa! Anh có nghe thấy không Tiểu Cửu.....?"


Người lính gác dùng chút dũng khí cuối cùng, bi thương tan thành nước mắt, ".....Anh có thể nhớ đến em, dù chỉ một chút không?"


Chiếc lông vũ cuối cùng cháy xém in trong tâm trí.


Bạch ưng để giúp chủ nhân nhớ về những năm tháng vinh quang của một người lính đặc chủng suốt hai mươi hai năm, không tiếc tổn thương chính mình.


Nhưng sói xám thì sao?


Trong tay Cao Khanh Trần chỉ cầm phần lõi chiếc hộp nhạc, ngón tay nhẹ nhàng cử động, âm thanh vang vọng trong không gian khép kín, không đúng chỗ, nhưng đúng thời điểm.


Đây rốt cuộc là ước định, hay một lời nguyền?


Cậu đã được định sẵn phải trải qua địa ngục khi cậu được sinh ra, và lý do thực sự để trở lại địa ngục sau mười tám năm là để chứng kiến ​​người mình yêu lặp lại những sai lầm ấy.


Bọn họ đã từng yêu nhau, lẽ nào vẫn chưa đủ?


Thường xuyên tuyệt vọng, đôi khi may mắn.


Đây là kết cục tốt nhất.



~ 🍓🍓🍓 ~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top