Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Xin chào mọi người! Tôi là Pawaret Sermrittirong hay là Pang như cách mọi người vẫn thường gọi. Và tôi là một học sinh lớp 8 của trường Ritdha. 

Mọi người biết không?Thông tin đầu tiên để lại ấn tượng trong tôi về ngôi trường này chỉ có hai từ thôi: "Bất Công". Đúng vậy trước khi theo học Ritdha tôi đã tìm hiểu về nó. Nó được tung hô là một ngôi trường đào tạo ra nhiều nhân tài, có hệ thống giáo dục hiện đại và tốt nhất cả nước '?' . Hoang đường! Bản thân tôi là một người không quá tin vào lời đồn vì dù sao mọi thứ tồn tại đều có hai mặt của nó. Làm gì có thứ nào mà hoàn hảo cả đâu. Nhưng lần này có lẽ đã làm thay đổi suy nghĩ của tôi khi lời đồn đoán kia thật đúng thậm chí chúng còn được giảm nhẹ đi phần nào.

Tại nơi đây, mỗi khóa được chia thành 8 lớp, tương ứng với 8 'giai cấp' khác nhau. Hồi đầu tôi cũng chẳng nghĩ nhiều về hệ thống lớp học, thậm chí tôi còn thấy khá hay và thú vị bởi ít nhất bọn tôi cũng sẽ có những bước đầu làm quen với xã hội ngoài kia. 

Tôi đưa ra quyết định rằng mình sẽ yên bề tại lớp lớp 8 - tầng lớp còn được gọi là 'đáy xã hội'. Nhưng... có lẽ định kiến của tôi về trường lại sai mất rồi. 

Nói sơ qua nhé, bạn hãy thử tưởng tượng nếu một ngày mọi tiện nghi thường nhật không còn nữa thì nó sẽ ra sao không? Kiểu mạng không dùng được, nhà vệ sinh thì đến nước còn chẳng có, mọi cơ sở vật chất xung quanh đều chẳng ra cái gì hết, đến cả giờ ra chơi ăn uống cũng đều bị kiểm soát 1 cách nghiêm khắc, bất công và còn vân vân và mây mây những thứ khác nữa. Còn nếu bạn ngại tưởng tượng. Hãy đến với lớp 8 chúng tôi. Một khóa học thôi bạn sẽ được trải nghiệm tất tần tật những cảm giác trên. 

Ritdha còn là một ngôi trường nội trú, mỗi 1 phòng ký túc xá sẽ có 2 người ở. Và một điều dĩ nhiên: "Bọn ở đáy xã hội như chúng mày làm gì có quyền được lựa chọn!!" - Một giáo viên nào đó đã nói với lớp 8 (Quá đáng thật đấy! Chúng tôi làm gì có 400 triệu đâu mà được quyền tranh đáy xã hội!=))). Nhưng may mắn một điều. Bạn thân tôi - Nack là một con ngoan trò giỏi chính hiệu - học sinh của lớp 1. Cuộc sống của tôi tệ bao nhiêu thì của nó tốt bấy nhiêu. Chất lượng lớp học tốt, đồ dùng tốt, được ra chơi hay ăn trưa đều là đầu tiên, tất nhiên nhà vệ sinh của lớp 1 thì luôn sạch sẽ và không bao giờ thiếu nước rồi. Cũng nhờ nó mà 2 đứa bọn tôi mới được ở chung ký túc xá, lớp 1 mà nên nó có quyền lựa chọn bạn chung ký túc. Thật may mắn khi tôi làm được bạn thân với nó.

--------------------------------------

"Ê, Nack mày không thấy mấy cái quy định trường mình nó kì cục sao?" - Pang ngả đầu lên giường nói

"Tao thấy nó khá hợp lý mà, làm vậy thì những đứa như mày mới có động lực mà thay đổi chứ. Vả lại thì giờ mày than vãn cũng có ích gì đâu! Làm ơn ngồi vào bàn và đừng nhắc lại câu đấy nữa, lần thứ 22 rồi đó. Sắp thi rồi đó! Bạn cố gắng lên mà vào học với tao.'' - Nack ngồi trên giường cầm cuốn sách toán dày cộp nói

"Vâng vâng, bạn biết mày giỏi rùi, ở trên đỉnh thì bạn nói thế nào chẳng hay"

''Vậy mày thử lên đỉnh với tao đi rồi sẽ thấy nó hợp lí như thế nào!"

--------------------------------------

"Reng...". Vừa nghe thấy tiếng chuông, Pang như mặc định đứng dậy ra khỏi lớp thì... "Cộp" Một cục phấn trắng cụt ngủn bay thẳng đến đầu cậu.

"Cậu kia tính đi đâu, đây là chuông của lớp 1, lớp 8 là 12:45 cơ mà. Quay lại giở sách vở ra học tiếp..."

Rồi thầy lại quay lên bảng giảng bài. Rồi lại quay xuống... "Loạt xoạt....." Chỉ còn lại 1 chỗ ngồi trống và tiếng rèm cửa sổ va vào nhau. Đây cũng chả phải lần đầu tiên thầy cản bước cậu, nhưng cũng chẳng phải lần đầu tiên thầy không cản bước được cậu.

---------------------------------------

Pang vừa bước đi vừa hí hửng, trên tay cầm 1 khay cơm đầy ắp mà đáng lẽ nó chẳng có thể thuộc về cậu. Đang đi ra chỗ ngồi của mình thì không may vấp phải một tên 'lớp 1 chính hiệu'.

"Au, cho tao xin lỗi. Mày có sao không?" - Pang lúi húi xin lỗi cái tên mình vừa vấp vào kia

"...."

"Mày. Mày có sao không..?"

".....Mày làm bẩn đồ của tao rồi...". "Mày đền cho tao đi"-Cậu trai đeo kính kia lạnh giọng nói

*Tên này bị gì mà kì cục vậy, mới làm bẩn có chút xíu trên áo của cậu ta mà cậu ta đã đòi đền rồi, đền cái quần cậu ý* 

"Chỉ là một chút trên áo thôi mà, cho tao xin lỗi"

"Đừng nghĩ cái gì xin lỗi cũng xong....!"

"Cần thiết thì cởi áo ra tao giặt cho...."

Cùng lúc này Nack đi đến

"Mày không cần thế Pang! Này Wave , bạn tao đã xin lỗi rồi, nếu cần lắm thì để tao đền lại cho" Nó hùng hồn khoác vai Pang đi ra bàn khác luôn.

Lúc này một bạn nam khác, bước đến gần Wave

"Bình thường ai đụng mày thì mày cũng có làm gì đâu (toàn trả thù âm thầm thôi:))), mà nay lại ghẹo con mèo nhỏ này xù lông lên thế. Đền áo á, có mà đền trái tim cho mày thì đúng hơn ý!" - Vừa nói cậu nam ấy vừa ngồi xuống cùng với Wave

"Mày cũng bất cần đời lắm mà, quan tâm tao làm gì?" - Wave lên tiếng ghẹo gan

"À mà mày biết cậu ấy học lớp nào không?" - Wave hỏi tiếp

"Mày biết bé mèo không học lớp mình? Với tính mày thì phải báo luôn rồi chứ?" - Đúng là bất ngờ đấy, thằng bạn cục than của nó đang bao che cho người lạ kìa.

"Tự nhiên tao nổi hứng muốn ghẹo mèo xù lông đấy! Còn mày nữa gọi một người thậm chí còn chưa nói chuyện bao giờ là mèo, ý của mày cũng không nhỏ đâu ha?"......

~End~

#Bảo chỉnh sửa cho trưởng thành lên mà tui vẫn thấy sao nó giống kiểu nét văn tiềm ẩn á. Càng tìm càng ẩn =)))#

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top