Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

10

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Link: https://junruoxihuahuamanlou.lofter.com/post/1f0240fb_2ba57433c

Sau khi tìm được thi thể Thiện Cô Đao Phương Vệ An liền muốn mang Phương Đa Bệnh tách khỏi Lý Liên Hoa và Địch Phi Thanh. Phương Đa Bệnh quay lại giải thích với Lý Liên Hoa rằng Vệ An không muốn ở lại với kẻ đã giết mẹ hắn, cậu nói mình và hắn sẽ tạm đi xa một thời gian, có cơ hội sẽ gặp lại. Đương nhiên lời nói ban đầu của Phương Vệ An là tốt nhất vĩnh viễn về sau đừng gặp lại.
Lý Liên Hoa đương nhiên không muốn. Nghe Phương Vệ An khẳng định Thiện Cô Đao là kẻ giết người y cực kỳ nghi ngờ Phương Vệ An. Nếu y chỉ là Lý Liên Hoa y sẽ tin những gì hắn nói nhưng y cũng chính là Lý Tương Di nên có thể chắc chắn Thiện Cô Đao 20 tuổi đang ở cùng mình trên núi Vân Ẩm. Sư huynh không thể nào xuống núi giết người vô tội được.
Lý Liên Hoa muốn ngăn cản nhưng nghĩ đến phải Tẩy Kinh Phạt Tủy Quyết cho Địch Phi Thanh đành nhịn xuống. Y nói với Phương Đa Bệnh rằng Phương Vệ An có đi đâu cũng phải báo cho y một tin.
"Ta cảm thấy Thiện Cô Đao không thể tùy ý giết người nhưng Phương Vệ An chắc chắn không nghe ta nói. Chi bằng nhân cơ hội xa cách này điều ra một phen. Nếu có bằng chứng Thiện Cô Đao không phải hung thủ ta liền tìm các ngươi. Nhân tiện đừng nói cho Phương Vệ An điều này tránh hắn suy nghĩ nhiều."
Lời Lý Liên Hoa không phải không có lý. Phương Đa Bệnh ngẫm thấy cữu cữu mình không thể là kẻ giết người bừa bãi được nên gật đầu đồng ý.
Trước khi rời đi Phương Vệ An để lại cho Địch Phi Thanh một lá thư yêu cầu gã chỉ mở sau khi hắn và Phương Đa Bệnh đã đi. Địch Phi Thanh đương nhiên không nghe lời nhưng theo phương diện nào đó Vệ An vẫn rất hiểu Địch Phi Thanh cho nên khi lá thư đến tay gã hai người đã cao chạy xa bay.
Lý Liên Hoa nhìn Địch Phi Thanh mở phong thư tờ giấy chỉ vỏn vẹn hai câu: "Giác Lệ Tiêu có lòng phản bội, sớm loại trừ sẽ tốt. Trong Kim Uyên Minh cũng thế, cẩn thận."
Thư ngắn nhưng ý quan tâm nhiều. Cả Lý Liên Hoa và Địch Phi Thanh đều ngạc nhiên
"Tiểu tử này sao lại biết ngươi là Địch Phi Thanh? Sao hắn biết rõ Kim Uyên Minh thế?"
Địch Phi Thanh nghe y hỏi cũng sửng sốt. Gã từ lâu đã nghi ngờ Giác Lệ Tiêu khi biết nàng đầu độc Lý Tương Di, đến Phương Vệ An cũng nói thì khó mà gọi là trùng hợp. Chỉ là hai câu này của Phương Vệ An khiến gã vô cùng bất an. Nếu tiểu tử đó ở đây gã liền tóm cổ hỏi cho ra lẽ. Có lẽ là vì biết điều này nên Phương Vệ An mới nói gã mở thư sau khi hắn rời đi.
Địch Phi Thanh ném thư vào bếp lò nhìn lửa nuốt chửng tờ giấy: "Ngươi đã nói sẽ Tẩy Kinh Phạt Tủy Quyết cho ta, bắt đầu đi."
Địch Phi Thanh nóng lòng muốn quay lại Kim Uyên Minh để tự tay tìm ra kẻ phản bội, suy cho cùng thì gã không rộng lượng như Lý Tương Di.
Lý Liên Hoa đương nhiên không đợi gã hồi phục mới đi nhưng trốn chưa tới vài bước đã bị bắt lại.
Nhìn Địch Phi Thanh ép Dược Ma tìm cách khôi phục nội lực cho mình mà Lý Liên Hoa không khỏi đau đầu phải nghĩ xem làm cách nào sớm tìm lại Tiểu Bảo đây.
Uống ba bát thuốc đắng kinh khủng xong còn bị đẩy vào ổ linh xà, Lý Liên Hoa thấy Địch Phi Thanh này là muốn giết y chứ không phải muốn y hồi phục.
Cuối cùng không có cách nào nên Địch Phi Thanh để Dược Ma đi tìm hoa Vong Xuyên. Nghe Dược Ma miêu tả triệu chứng khi dùng Lý Liên Hoa liền khẳng định Địch Phi Thanh chắc chắn muốn giết y.
Ngồi nghe rất nhiều lời Địch Phi Thanh nói, rốt cuộc cũng chỉ là muốn y cùng hắn đánh một trận, Lý Liên Hoa cảm thấy thật buồn cười. Nhưng khi gã lấy thư của Hà Hiểu Lan ra thì Lý Liên Hoa cười không nổi nữa. Phương Đa Bệnh vậy mà lại là con trai của sư huynh y?
Lý Liên Hoa nhớ lại thái độ đầy hận ý của Phương Vệ An đối với Thiện Cô Đao, nếu biết chuyện này hắn sẽ dám làm gì ra chuyện gì? Lấy mạng đổi mạng sao? Nghĩ đến đó y liền không yên, muốn đứng dậy đã ngã xuống,
"Ngươi sớm biết chuyện này sao lại để Phương Vệ An đem Phương Đa Bệnh đi?" mắt y đỏ bừng trừng gã
Địch Phi Thanh không để tâm: "Yên tâm, Phương Vệ An không biết Phương Đa Bệnh là còn trai Thiện Cô Đao, hắn sẽ không làm gì cả. Nhưng nếu ngươi không đồng ý đấu với ta vậy Phương Vệ An liền biết. Lại nói Phương Vệ An kia hận không thể lột da rút xương Thiện Cô Đao ngươi nghĩ hắn nếu như biết thì sẽ làm ra loại sự tình gì?"
Địch Phi Thanh thấy còn chưa đủ uy hiếp liền nói thêm: "Cho dù Phương Vệ An không ra tay ta cũng sẽ tự ta giết Phương Đa Bệnh." Nói xong gã liền trực tiếp rời đi.
Lý Liên Hoa chưa kịp đuổi theo đã phun ra một ngụm máu, nội tạng đau nhức cự độ, lòng y lo sợ Phương Vệ An thật sự sẽ làm gì đó với Phương Đa Bệnh.

Mà ở bên này Phương Vệ An đang cùng Phương Đa Bệnh vào một quán ăn.
"Vệ An, sau này đệ muốn đi đâu?" Phương Đa Bệnh hỏi, Phương Vệ An lắc đầu: "Đệ sao cũng được, quan trọng là Tiểu Bảo đi đâu. Nếu huynh muốn phá án thì chúng ta cùng đi."
"Phá án nếu không có Lý Liên Hoa, chỉ dựa vào hai chúng ta..." Phương Đa Bệnh đang nói, ngẩng đầu lên liền thấy vẻ mặt của Phương Vệ An rất không tốt đành ngượng ngùng im lặng.
May mà tiểu nhị vừa kịp lúc mang thức ăn lên. Nhìn một bàn đồ ăn toàn liên quan đến hoa sen Phương Đa Bệnh thấy rất mới lạ, đặc biệt nghe tiểu nhị giới thiệu từng món. Cậu đưa đũa định nếm thử mùi vị nào ngờ Phương Vệ An dùng tay hất tung bàn ăn.
Không hiểu vì sao Phương Vệ An đối với hóa sen lại có phản ứng mạnh như vậy.
Phương Đa Bệnh dùng hết lời mới trấn tĩnh được Phương Vệ An, sau đó đem bạc bồi thường rồi vội vàng kéo hắn rời đi.
Trả tiền xong thì cả hai không còn nhiều ngân lượng chỉ có thể miễn cưỡng tìm một chỗ trọ nhỏ nghỉ qua đêm, vẫn là đỡ hơn là phải ăn lương khô rồi phơi gió trên mái nhà.
Buổi tối, Phương Vệ An nhìn Phương Đa Bệnh nằm bên cạnh thì đột nhiên hỏi: "Tiểu Bảo, huynh nói xem một người đã chết mấy năm trước vậy mà mấy năm sau đột nhiên xuất hiện là vì lí do gì? Rõ ràng người đó đã bị cho là chết mấy năm trước rồi."
"Hả?" Phương Đa Bệnh mờ mịt hoang mang, cái gì mà chết rồi sống rồi chết. Nhưng cậu vẫn đáp lại: "Mấy năm sau vẫn thấy hắn, vậy chẳng phải người đó chưa chết sao?"
Lời nói kia như khai sáng. Đúng rồi, sao hắn ngốc như thế? Việc đơn giản như vậy mà cũng không nghĩ ra. Thực tế là Thiện Cô Đao chưa chết!
Vậy thi thể Thiện Cô Đao ở Thái Liên Trang hôm trước nhất định là giả, đã bị ai động tay động chân. Nếu Thiện Cô Đao không chết vậy bây giờ ông ta ở đâu? Tại sao lại giả chết rồi lẫn trốn để mọi người nghĩ ông ta đã chết? Phương Vệ An cẩn thận suy nghĩ, từ khi hắn xuyên về dòng thời gian này hắn không chỉ đi theo Phương Đa Bệnh mà còn lặng lẽ điều tra rất nhiều chuyện. Ví dụ như trận chiến ở biển Đông Hải của Lý Tương Di và Địch Phi Thanh. Cả hai đã ký hiệp định hòa bình 5 năm, tại sao Thiện Cô Đao lại bị ngừoi Kim Uyên Minh giết được.
Phương Vệ An đối với cái khác không dám khẳng định nhưng hắn tin sư phụ của hắn không phải người bội ước, hiệp định đã ký thì người sẽ không tùy ý phá vỡ, sẽ không dung túng thuộc hạ đi giết Thiện Cô Đao. Vậy ai đã giết Thiện Cô Đao? Chẳng lẽ có người thực sự thù nên giết ông ta nhưng ông ta may mắn trốn thoát? Để tránh bị truy đuổi đã tương kế tựu kế giả chết ẩn náu? Lý Tương Di khai chiến với Kim Uyên Minh vì thấy thi thể của Thiện Cô Đao, vậy y có biết Thiện Cô Đao đang giả chết không? Nếu biết mà vẫn dẫn nhiều người Tứ Cố Môn đi trả thù cho sư huynh thì thật sự là vấn đề lớn. Nếu không biết thì Thiện Cô Đao kia rốt cuộc đã chọc phải ai gì mà đến ngay cả thiên hạ đệ nhất Lý Tương Di cũng không dám nói.
Nghĩ nghĩ làm đầu Phương Vệ An có chút đau. Những chuyện này nhất định có mối quan hệ với nhau. Lúc nhỏ hắn quấn lấy Lý Tương Di và sư phụ hỏi nhiều hơn thì tốt biết mấy.
Ngoài cửa vang lên tiếng chim kêu. Phương Đa Bệnh rời giường mở cửa ôm lấy chim bồ câu, cậu rút lá thư dưới chân rồi thả nó đi.
"Tiểu Bảo, sao vậy?" Phương Vệ An hỏi.
Phương Đa Bệnh không giấu diếm gì: "Là thư trả lời của Thiên Cơ Đường."
Cậu mở ra, trên giấy chỉ có một câu: "Phái Nam Hải không có ai là A Phi."
Phương Đa Bệnh rất sốc. Đúng như cậu nghĩ A Phi kia là có ý đồ xấu, cậu muốn ngay lập tức đi tìm gã nhưng bị Phương Vệ An cản lại.
"Tiểu Bảo đừng lo, A Phi tuy nhìn hung dữ nhưng hắn sẽ không làm tổn thương Lý Liên Hoa."
Phương Vệ An nghiêm túc nói nhưng Phương Đa Bệnh không an tâm,
"Vệ An, đệ biết Lý Liên Hoa yếu đuối lại không có võ công mà. A Phi kia có thế tấn công Lý Liên Hoa bất cứ lúc nào. Huynh không yên tâm."
Nhìn dáng vẻ lo lắng của Phương Đa Bệnh Phương Vệ An không biết khuyên như nào. Hắn cũng không thể nói A Phi chính là Địch Phi Thanh được, nếu nói ra không chừng Phương Đa Bệnh sẽ gọi Bách Xuyên Viện bắt Địch Phi Thanh mất.
Phương Vệ An biết mình không thuyết phục được mẹ nhưng cậu không muốn gặp lại Lý Liên Hoa. Nghĩ lại thì dù sao Địch Phi Thanh cũng sẽ không tổn thương mẹ vậy là Vệ An lấy cớ mình có chuyện không thể đi cùng Phương Đa Bệnh.
Phương Đa Bệnh cũng không ép buộc, nửa đêm cậu đã rời đi. Phương Vệ An suy nghĩ một chút rồi cũng rời trọ. Bây giờ không bằng hắn đi tìm tung tích Thiện Cô Đao.
Phương Đa Bệnh vừa đi vừa hỏi cuối cùng cũng tìm ra Liên Hoa Lâu đậu ở ven đường, không ngờ không gặp Lý Liên Hoa mà vừa ra khỏi cửa đã thấy A Phi. Nhìn người trước mặt cậu không khỏi cảnh giác.
"Chỉ có ngươi? Tiểu tử kia đâu?"
Phương Đa Bệnh nhíu mày khi nghe Địch Phi Thanh hỏi: "Liên quan gì đến ngươi?"
Địch Phi Thanh hừ lạnh một tiếng. Đương nhiên có quan hệ, nếu tiểu tử kia ở đây ta sẽ dùng chút thủ đoạn hỏi hắn vì sao lại biết nhiều sự tình trong Kim Uyên Minh vậy?
"Hắn bỏ rơi ngươi." Địch Phi Thanh quả quyết. Câu này khiến Phương Đa Bệnh cực kì không vui: "Vệ An mới không phải loại người như ngươi nghĩ."
Địch Phi Thanh không nói nhảm nữa: "Mặc kệ hắn là loại người gì, chỉ cần ngươi có chuyện bọn hắn nhất định sẽ làm theo lời ta nói." dứt lời Địch Phi Thanh liền tấn công Phương Đa Bệnh
Phương Đa Bệnh dùng kiếm tiếp chiêu, cậu không ngờ võ công Địch Phi Thanh cao cường như vậy. Miễn cưỡng mới đem Địch Phi Thanh đánh lui một bước mà gã cũng tựa hồ có chút kinh ngạc. Nếu như cho Phương Đa Bệnh mười năm luyện tập nhất định sẽ thành cao thủ tuyệt thế nhưng gã sẽ không đợi đến mười năm.
Địch Phi Thanh một chưởng xuất tới ngực Phương Đa Bệnh, chưởng thứ hai chưa kịp đánh thì Lý Liên Hoa xuất hiện.
Địch Phi Thanh cùng Lý Liên Hoa nói cái gì đó không rõ ràng, Phương Đa Bệnh định lên tiếng thì thấy kinh mạch trong cơ thể sưng tấy, nội lực tắc nghẽn, thế giới tối sầm đi. Khi cậu tỉnh dậy đã thấy mình ở trong Liên Hoa Lâu, chậm rãi ngồi dậy lại thấy Lý Liên Hoa ở bên cạnh uống trà.
"Xảy ra chuyện gì? Ta thấy ngươi bị thương, rốt cuộc là có chuyện gì?" Phương Đa Bệnh nhìn Lý Liên Hoa, lòng không ngừng đặt câu hỏi
Y cũng không giấu diếm thân phân của A Phi nữa. Lý Liên Hoa nói A Phi chính là Địch Phi Thanh của Kim Uyên Minh, Phương Đa Bệnh đầu tiên là sững sờ sau đó ngay lập tức nói: "May ta đến kịp. Vậy mà Vệ An lại khẳng định với ta A Phi không phải người xấu."
Lý Liên Hoa nhướng mày: "Tại sao chỉ có ngươi, Phương Vệ An đâu?"
Phương Đa Bệnh có chút nghẹn: "Vệ An hắn... hắn có việc phải làm."
Lý Liên Hoa nghe vậy cũng không hỏi thêm: "Sau này ngươi tốt nhất nên cách xa Phương Vệ An kia ra, hắn cho rằng thủ lĩnh của Kim Uyên Minh không phải người xấu thì ta nghĩ hắn cũng không phải loại tốt đẹp gì."
Phương Đa Bệnh không biết phản bác thế nào, hồi lâu mới đáp: "Nhưng Phương Vệ An không biết A Phi là Địch Phi Thanh."
"Hắn biết."
Phương Đa Bệnh liền trừng mắt.
"Sau khi các ngươi đi Phương Vệ An có để lại cho Địch Phi Thanh một phong thư nói Kim Uyên Minh có người phản bội, cẩn thận."
Lời y nói nhẹ như gió nhưng với Phương Đa Bệnh lại giống sấm đánh giữa trời quang. Phương Vệ An biết Địch Phi Thanh mà theo Lý Liên Hoa nói thì người này còn rất thân thuộc với Địch Phi Thanh.
"Làm sao... làm sao..." cậu không tin được huynh đệ tốt mà mình gặp khi xông pha giang hồ lại là người của Kim Uyên Minh.
Thấy Phương Đa Bệnh lại sắp ngất Lý Liên Hoa liền trấn an, trúng cương khí không được kích động quá mức nếu không sẽ tổn thương kinh mạch. Phương Đa Bệnh nghe lời y ngoan ngoãn nằm lại giường nghỉ nhưng vô luận thế nào cậu cũng không tin Phương Vệ An là người của Kim Uyên Minh. Nhưng lời của Lý Liên Hoa cũng không sai. Lòng một trận dằn xé chỉ muốn đợi Phương Vệ An về hỏi rõ ràng.

Phương Vệ An rời đi bốn ngày, ngày thứ năm quay lại liền thấy thấy Phương Đa Bệnh có điểm kỳ lạ,
"Tiểu Bảo, sao huynh trông xanh xao thế?" Phương Vệ An hỏi.
Cũng không có gì ngạc nhiên, kể từ khi bị truyền cương khí dù có Dương Châu Mạn của Lý Liên Hoa trấn áp nhưng dù sao cậu từ nhỏ đã ốm yếu, nay cương khí dẫn vào cơ thể bệnh cũ khi xưa liền tái phát, vô luận có điều dưỡng như nào mặt mày vẫn trắng bệch.

Phương Đa Bệnh cũng không nghĩ tới Phương Vệ An rời đi mấy ngày mới về nhưng nhìn hắn cậu lại nghĩ đến lời Lý Liên Hoa nói hắn có liên quan đến đại ma đầu Kim Uyên Minh. Mà Lý Liên Hoa lại nói luyện Tô Châu Khoái phải tĩnh, không được tùy tiện nói chuyện nếu không người sẽ nổ tung.
Nhìn Phương Đa Bệnh vẻ mặt rối rắm hồi lâu mà không lên tiếng, mặt Phương Vệ An tái nhợt đi: "Là Lý Liên Hoa? Hắn làm gì huynh? Hắn làm huynh bị thương!"
Nghĩ đến đây Phương Vệ An liền mất bình tĩnh: "Lý Liên Hoa ở đâu rồi? Tên khốn đó đi đâu rồi!"
Phương Vệ An vừa hét vừa đẩy cửa ra liền thấy Lý Liên Hoa đang bưng một chén thuốc vẻ mặt khó hiểu nhìn: "Ngươi hét cái gì? La cái gì? Đúng là không biết lớn nhỏ."
Phương Vệ An không nói hai lời mà trực tiếp tấn công y. Lý Liên Hoa dù mất đi võ công nhưng vẫn còn một phần công lực đương nhiên có thể phản kháng. Cả hai đánh tới chiêu thứ hai đã bị Phương Đa Bệnh ngăn lại.
"Ai nha, sao lại động thủ," Phương Đa Bệnh nhất thời sốt ruột nên nói không ngờ vừa mở miệng đã khiến cương khí bộc phát, người liền khó chịu một trận.
Lý Liên Hoa đỡ Phương Đa Bệnh suýt ngất đi: "Tiểu Bảo, ngươi sao rồi?"
Phương Vệ An khó chịu cau mày nhưng hắn vẫn lo cho bệnh tình của Phương Đa Bệnh hơn nên vội vàng bước tới: "Ta không làm gì nữa, ngươi đỡ huynh ấy lên giường đi."
Thấy hai người đã bình tĩnh hơn Phương Đa Bệnh cũng không nằm xuống mà ngồi trên giường dùng tay chân làm một loạt động tác.
Phương Vệ An cau mày: "Tiểu Bảo, cổ họng huynh làm sao vậy? Sao lại không nói được? Tên này đã làm gì huynh? Đừng lo, huynh chỉ cần gật đầu thôi, đệ sẽ nghĩ cách chữa khỏi cho huynh."
Phương Đa Bệnh bất lực lắc đầu, lại đưa tay ra hiệu. Phương Vệ An bối rối nhìn.
Phương Đa Bệnh không chịu được hung dữ nói: "Lý Liên Hoa không có làm, là A Phi, hắn là Địch Phi Thanh. Ta không thể nói chuyện vì hiện tại ta đang luyện công pháp."
Phương Đa Bệnh nói rất nhanh nhưng Phương Vệ An vẫn nghe ra mấu chốt: "A Phi? Hắn làm gì huynh?"
Lý Liên Hoa ở bên nhịn không được mà nói: "Địch Phi Thanh truyền một ít cương khí vào cơ thể Phương Đa Bệnh, giờ Tiểu Bảo cần dùng nội lực áp chế nó nhưng đây không phải giải pháp lâu dài, trừ khi tìm một vật cực hàn để làm vật dẫn cương khí ra."
Phương Vệ An mắt trừng lớn, hắn không tin sư phụ lại có thể làm như vậy với mẹ nhưng chính mẹ cũng xác nhận. Vậy mà hắn còn nghĩ để mẹ đến với sư phụ, còn lưu lại cho sư phụ một bức thư nhắc người cẩn thận.
Thấy Phương Vệ An im lặng Lý Liên Hoa giả vờ ngạc nhiên nói: "Vệ An huynh đệ không phải rất quen thuộc Địch Phi Thanh sao? Thậm chí còn để lại thư nhắn hắn cẩn thận."
Phương Đa Bệnh tò mò nhìn Phương Vệ An, Phương Vệ An liền biết Lý Liên Hoa cố tình nhưng hắn cũng không nghĩ tới sư phụ lại cho y xem thư cùng. Không phải, ngươi kia không phải sư phụ hắn, gã làm mẹ hắn bị thương. Từ ngày về sau nếu thấy Địch Phi Thanh Phương Vệ An chắc chắn sẽ không để yên.
Phương Vệ An mím môi nhìn Phương Đa Bệnh: "Xin lỗi Tiểu Bảo vì giấu huynh. Đệ đúng là biết A Phi là Địch Phi Thanh, là khi ở Thái Liên Trang vô tình nghe được Lý Liên Hoa và Địch Phi Thanh nói chuyện. Đệ luôn cảnh giác, không ngờ Địch Phi Thanh lại ra tay với huynh. Thật xin lỗi, nếu lúc đó đệ đi cùng huynh trở về thì tốt biết mấy."
Nhìn vẻ mặt áy náy của Phương Vệ An Phương Đa Bệnh nhẹ nhàng lắc đầu, cậu đưa tay làm động tác biểu thị không trách.
Lời của Phương Vệ An đều đem chuyện đặt lên Lý Liên Hoa, y rất nhanh liền nhận được ánh mắt dò xét của Phương Đa Bệnh.
"Vệ An huynh đệ hẳn là nghe nhầm rồi. Chúng ta lúc ấy thảo luận về Kim Uyên Minh, Địch Phi Thanh, đồ vật của Sư Hồn thế nên Vệ An huynh đệ mới cho rằng ta nói A Phi thành Địch Phi Thanh."
Nghe có vẻ miễn cưỡng nhưng Phương Đa Bệnh không thấy có vấn đề gì lớn huống chi nếu họ quen biết Địch Phi Thanh sao có thể làm tổn thương Lý Liên Hoa.
Phương Đa Bệnh rộng lượng nên rất nhanh đã tha thứ không nghi ngờ Phương Vệ An nhưng điều đó không có nghĩa là Lý Liên Hoa sẵn lòng bỏ qua.
"Nếu Vệ An huynh đệ đây là vô tình nghe được thì tại sao còn để lại thư cho Địch Phi Thanh? Nội dung thư kia ngôn từ lưu loát lại thành khẩn quan tâm khiến người nghe cảm động, người đọc rơi nước mắt." Lý Liên Hoa mặt hiện vẻ tò mò nhưng Phương Vệ An nhìn là biết y đang cố tình diễn.
Phương Vệ An nghiến răng: "Ngươi nói bậy, ta không có viết nhảm nhiều như thế."
"Cho nên Vệ An huynh đệ là không phủ nhận việc mình để lại lời nhắn cho Địch Phi Thanh."
Phương Vệ An nghe xong liền biết mình nếu không nhận ra Lý Liên Hoa đang lừa mình thì hắn cũng là ngốc vài phần rồi.
Phương Vệ An nhìn sang Phương Đa Bệnh liền bắt gặp cặp mắt xinh đẹp kia đang hoang mang nhìn hắn. Hắn hôm nay nhất định không để Lý Liên Hoa chiếm thượng phong.
"Lý thần y nếu đã nói vậy thì ta cũng có đôi chút tò mò. Thư này là ta gửi cho Địch Phi Thanh sao ngươi lại thấy, còn rõ nội dung như vậy. Nói đi cũng nói lại hẳn quan hệ của Lý thần y cùng Địch Phi Thanh nhất định không tồi."
Lý Liên Hoa nhìn vẻ mặt ác ý của Phương Vệ An mà không khỏi trợn mắt: "Hiểu lầm rồi. Địch Phi Thanh là tình cờ ở bên cạnh ta mở thư, ta cũng không biết hắn là Địch Phi Thanh. Ta vốn chỉ nghĩ hắn là A Phi ta quen biết mười năm, nào để ý nhiều như vậy."
"Thật sao? Vậy ngươi xem trong thư có nhắc đến Kim Uyên Minh có người tạo phản chẳng lẽ không nghi ngờ A Phi là Địch Phi Thanh sao?"
Giọng Phương Vệ An có chút dọa người, Lý Liên Hoa ngược lại không lo lắng, y nói với ngữ khí mang phần trách móc: "Còn phải nói, nhờ có thư của Vệ An huynh đệ đây ta mới thảm như vậy. Vừa đọc thư ta liền biết A Phi là Địch Phi Thanh. Ta muốn chạy ngay nhưng một đại phu tay trói gà không chặt như ta căn bản sao bì lại đại ma đầu Địch Phi Thanh, đương nhiên không tránh được dày vò của hắn, may mà Tiểu Bảo kịp thời đến cứu ta."
Phương Đa Bệnh gật đầu đồng ý lời cuat Lý Liên Hoa.
Mặt Phương Vệ An tái nhợt, tên này đúng là nói dối không đỏ mặt mà.
"Vậy Vệ An huynh đệ đây sao lại để lại tin tức cho Địch Phi Thanh?" Nói nhiều như vậy Lý Liên Hoa cũng không quên hỏi vấn đề mấu chốt.
Phương Vệ An liếc Lý Liên Hoa sau đó nửa ngồi nửa quỳ bên cạnh Phương Đa Bệnh, ánh mắt thành khẩn: "Tiểu Bảo, chuyện này là đệ có lý do riêng, nhưng huynh yên tâm đệ tuyệt đối không cùng đại ma đầu cấu kết làm việc xấu, càng không có ý định làm tổn thương huynh. Đệ đã đã nói trong lòng đệ huynh là người quan trọng nhất, trừ huynh ra đệ không quan tâm ai nhiều như vậy. Những kẻ làm huynh tổn thương đệ nhất định sẽ khiến họ trả giá gấp nghìn lần. Huynh nhất định phải hảo hảo chờ đệ giải quyết được khúc mắc trong lòng sau đó đệ sẽ nói hết mọi chuyện cho huynh."
Phương Vệ An vừa nói vừa cầm tay Phương Đa Bệnh áp lên má mình. Hắn đã tưởng tượng ra cả nghìn lần tay mẹ mình rốt cuộc sẽ ấm áp như nào.
Phương Đa Bệnh nhìn Phương Vệ An. Cậu khẽ gật đầu ý muốn nói ta tin Vệ An, ta nguyện ý chờ ngày đệ nói chân tướng mọi việc cho ta.
Lý Liên Hoa một bên nhìn mà lòng khó chịu cực điểm. Phương Vệ An rõ ràng có ý xấu nhưng Phương Đa Bệnh chỉ cần vài ba câu nói đã bị dỗ cho mất cảnh giác.
Nhưng mỗi câu từ Phương Vệ An nói đều rất chân thành, không giống như lời bằng hữu nói với nhau. Lý Liên Hoa híp mắt, y chưa bao giờ xem hắn là vấn đề, xem ra y đánh giá thấp người này rồi.

*.*.*

Hồ ly lớn và hồ ly nhỏ đều cố gắng phá nhau. Theo lý mà nói lão hồ ly Lý Liên Hoa vẫn hơn một bậc. Nhưng theo phương diện tình cảm thì tiểu hồ ly Phương Vệ An cũng thành công tẩy trắng mình trong mắt Tiểu Bảo rồi. Hahaa ta nghĩ đây là một thắng lợi lớn thằng bé đó. Lý Liên Hoa bắt đầu cảm thấy nguy cơ đi.
Chúng ta cũng phải chúc mừng A Phi đã thành công bị Phương Vệ An đá khỏi đường đua, thằng nhỏ thậm chí còn có ý định "khi sư diệt tổ" mà
Lý Liên Hoa, Phương Vệ An đều được cộng điểm yêu thích, A Phi thì lại tụt xa đích đến

*.*.*

@im lặng: Phương Vệ An thừa hưởng hoàn toàn cái miệng của Lý Liên Hoa, xứng đáng là cha con mà. Nói thì nghe có vẻ kỳ nhưng thằng nhỏ lại chính là người chạy nước rút trên con đường tình mà nó vẽ ra👍
▶️Tác giả rep:
Hahaa Vệ An đúng kiểu tự nhiên nhảy vào ghi điểm xong thấy ai trên đường đua là thằng nhỏ đuổi đi hết

[Hắn đã tưởng tượng ra cả nghìn lần tay mẹ mình rốt cuộc sẽ ấm áp như nào.]
@singforu: Xem mẹ như báu vật, dấu hiệu cho thấy Vệ An cực kì thiếu thốn tình thương


Cỏ: thương cháu An quá, xa mẹ đi làm việc có mấy ngày mà về nghe bao tin sang chấn tâm lý. Xưa cháu còn có tí máu fan couple sư phụ x mẹ mà giờ cha cháu chơi quá chọc ngoáy thế này cháu quyết thành fan độc duy lun rồi=)) Thời xưa mà có máy tính thì cháu An chắc cũng là anh hùng bàn phím đi war nhau trên mạng bảo vệ idol đấy, cãi mượt như sunsilk. Edit đoạn cha con hai người battle mà tê cả tay ಥ‿ಥ

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top