Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

13

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Đêm dần buông, Phương Đa Bệnh cao hứng vì vừa giải được cương khí vừa chính thức trở thành hình thám Bách Xuyên Viện. Cậu nhất quyết kéo Phương Vệ An cùng Lý Liên Hoa đi uống rượu.
Phương Đa Bệnh vui vẻ nên Phương Vệ An cũng vui vẻ theo. Lý Liên Hoa dù không biểu lộ nhưng Phương Vệ An vẫn thấy được tâm tình người này không tồi.
Qua ba lượt rượu Lý Liên Hoa đã có chút không chịu được, y muốn đi nhà xí. Nhưng đi lâu như vậy vẫn chưa trở lại Phương Đa Bệnh lo lắng không thôi. Cậu và Phương Vệ An cùng xuống tìm kết quả thấy một người áo trắng đang cùng Tông Chính Minh Châu triền đấu. Đại hiệp áo trắng kia kiếm pháp xuất thần, Tông Chính Minh Châu căn bản không phải đối thủ.
Phương Đa Bệnh mặt đầy tò mò nhưng Phương Vệ An chỉ thấy kinh ngạc. Tương Di Thái Kiếm? Là cha!
Tông Chính Minh Châu biết mình bị áp đảo bèn ném Đầu Người Bạc Lam để đánh lạc hướng đối phương, không ngờ Phương Đa Bệnh lại bắt được nó. Bất quá hai người cuối cùng đều biến mất.
Trên đường đi Phương Đa Bệnh không ngừng tán dương kiếm thuật của đại hiệp áo trắng.
Phương Vệ An có chút ghen tị, nếu không phải không được thể hiện thì hắn nhất định đã cho mẹ xem kiếm pháp của không hề thua kém gì cha.
Hai người đi bộ mãi thì gặp được Lý Liên Hoa say khước nằm trên bàn đá.
Phương Đa Bệnh khoa trương nói về đại hiệp áo trắng, Lý Liên Hoa mặt bày một vẻ ngây ngơ.
Phương Vệ An một bên xem kịch, nhếch mép. Cha hắn không đi vào đoàn kịch quả là thiếu sót.
Nghe Phương Đa Bệnh nói Tông Chính Minh Châu muốn trộm Đầu Người Bạc Lam, y chau mày suy nghĩ. Đầu Người Bạc Lam hiện tại vẫn nguyên vẹn, rốt cuộc Tông Chính Minh Châu muốn làm gì?
Thẳng đến khi thấy khớp để mảnh Lama Thiên băng trống y mới như bừng tỉnh. Chẳng lẽ Tông Chính Minh Châu muốn nó?
"Vệ An huynh đệ, mảnh băng kia ngươi còn giữ không?"
Phương Vệ An gật đầu, từ ngực lấy ra mảnh băng đưa cho y.
Nhìn họa tiết Nam Dận trên nó Lý Liên Hoa nghĩ mãi cũng không biết Kim Mãn Đường và Nam Dận có quan hệ gì.
Cả ba lại đi vào kho bảo vật của sơn trang Nguyên Bảo, thấy trống sinh linh. Lại phát hiện mùi hương rất quen thuộc, lòng Lý Liên Hoa không khỏi run một đợt. Lúc Thiện Cô Đao chết y cũng ngửi được mùi này từ người sư huynh. Rốt cuộc chúng cho quan hệ gì?
Y nhờ Tô Tiểu Dung điều tra giúp họa tiết trên mảnh băng và trống.
Hôm sau Tô Tiểu Dung cáo biệt rời đi, Phương Đa Bệnh rất cao hứng.
Lý Liên Hoa nhìn Phương Đa Bệnh lòng không tránh khỏi nặng nề. Con đường y sắp tới đi rất nặng nề và nguy hiểm, không thể để cậu liên lụy hay xảy ra chuyện ngoài ý muốn. Nếu không y cả đời cũng không tha thứ cho bản thân. Phương Đa Bệnh không thể cùng một chỗ với y.
"Phương Vệ An đâu?" hôm nay phá lệ y không thấy hắn đi cùng Phương Đa Bệnh.
"Ta không biết. Lúc sáng đã không thấy tăm hơi, ta đang đi tìm đệ ấy đây." Phương Đa Bệnh cũng nghi hoặc trả lời.
Phương Vệ An xưa nay chưa từng như thế, có đi đâu cũng sẽ lưu lại thư.
"Này, chuyện hôm qua ta nói ngươi nghĩ sao?" Phương Đa Bệnh quay lại nhìn Lý Liên Hoa, ánh mắt đầy mong đợi.
Nhưng lại lần nữa cậu bị y cự tuyệt vô tình. Nhìn khói tín hiệu đã đốt Phương Đa Bệnh không khỏi tức giận. Cậy nghĩ mãi cũng không rõ người này vì cái gì luôn dùng chiêu này? Y thích nhìn cậu bị người nhà bắt về sao?
Cậu phiền phức lắm sao? Vậy nên bị Lý Liên Hoa từ chối hết lần này đến lần khác.
Nghe câu "Không chung tư tưởng, không cùng mưu sự" của Lý Liên Hoa, Phương Đa Bệnh siết chặt nắm đấm. Nguyên lại cậu trong mắt y chính là một công tử nhà giàu vô dụng. Người ta đã nói vậy mà cậu còn tiếp tục đeo bám thì thật sự rất nhỏ nhen ích kỷ.
Phương Đa Bệnh nhìn Lý Liên Hoa, vừa quay người rời đi thì lại quay đầu lại hét: "Ta mà còn quan tâm đến ngươi thì ta chính là chó!"
Phương Vệ An về tới nơi chỉ kịp nghe câu trên. Hắn thấy Phương Đa Bệnh giận đùng đùng bỏ đi.
"Có chuyện gì thế?" hắn ngơ ngác nhìn Phương Đa Bệnh rồi lại nhìn Lý Liên Hoa
Lý Liên Hoa tùy ý phủi phủi tay áo: "Trẻ con dễ tức giận, nói vài câu liền chịu không nổi."
Phương Vệ An nghe vậy thì nghi ngờ nhìn: "Có phải ngươi nói gì với Tiểu Bảo của chúng ta không? Sao ngươi ngày nào cũng..."
Chưa kịp nói hết câu đã bị Lý Liên Hoa cắt ngang: "Có thời gian ở đây trách ta không bằng đi tìm đại thiếu gia nhà người đi. Công tử ở nhà không phải tốt sao? Sao cứ nhất định ra ngoài tìm khổ?"
"Ngươi nói gì vậy? Trong lòng ngươi Tiểu Bảo là loại người như vậy sao?" Phương Vệ An trừng mắt, hắn không tin những gì vừa nghe được.
"Muốn vang danh khắp thiên hạ là ước mơ của người trẻ các ngươi nhưng để nó thành hiện thực thì không thể cứ dựa dẫm vào người khác mãi được. Thiếu gia như hắn sao chịu được cảnh màn trời chiếu đất ." Lý Liên Hoa tùy ý nói, Phương Vệ An ngược lại rất để tâm.

Hắn siết lấy cổ áo y: "Ngươi là cái tên hỗn đản. Sao ngươi dám nói những lời này, nếu như không phải vì ngươi, Tiểu Bảo làm sao mà có những mộng tưởng đó. Thay vào đó huynh ấy nên cưỡi ngựa ngao du thiên hạ, mới không phải..."
Phương Vệ An nhịn xuống lời phía sau, mới không phải tuổi còn trẻ như vậy đã hóa cát vàng, đã là lá mùa thu rụng xuống.
Lý Liên Hoa nghi hoặc nhìn Phương Vệ An, Phương Vệ An nén hận trong lòng. Hắn quay người đi không nhìn Lý Liên Hoa nữa, giọng điệu lạnh lùng quả quyết: "Lý thần y đã nói vậy ta với Tiểu Bảo cũng không phải người không hiểu chuyện. Từ giờ trở đi chúng ta đi đường riêng. Sau này không gặp, may mắn tốt cùng."
Phương Vệ An khác với khi Phương Đa Bệnh tức giận bỏ đi. Hắn rất bình tĩnh nói lời chia tay, Lý Liên Hoa biết hắn nói chia tay chính là chia ly.
Nhìn người rời đi y không khỏi đưa tay xoa ngực. Rõ ràng muốn vĩnh viễn không gặp lại Tiểu Bảo cớ gì tim lại khó chịu như vậy? So với độc Bích Trà tái phát còn khó chịu hơn trăm lần.
Phương Vệ An đi tìm Phương Đa Bệnh không ngờ lại thấy Hà Hiểu Phượng đã bắt mẹ đi. Hắn lập tức trốn vào góc tường: "Mẹ đừng lo, con nhất định sẽ tìm cơ hội cứu mẹ."
Nhưng khi đến sơn trang Thiên Cơ Đường thì hắn lại không tìm được cơ hội cứu Tiểu Bảo.
"Cái này rõ ràng triệt luôn đường sống, còn cứu cái gì nữa." Phương Vệ An nhìn Phương Đa Bệnh đang ở vào trận pháp Thiên Nhẫn Vạn Đao. Hắn tặc lưỡi, lúc nhỏ hắn cũng thường xuyên bị bà ngoại ném vào đây để giáo huấn. Không nghĩ mẹ cũng bị giống thế.
Phương Vệ An quen thuộc với cơ quan của Thiên Cơ Đường nên lang thang trong này bốn, năm ngày vẫn không bị phát hiện. Hắn chỉ không ngờ mình ở đây lại nghe được bí mật không thể chấp nhận được. Thiện Cô Đao không phải cữu cữu mà là cha ruột của Tiểu Bảo. Lời Hà Hiểu Tuệ vừa nói ra Phương Vệ An liền chấn động môt phen. Đầu hắn quay cuồng, bụng quặn lại như muốn nôn.
Cha? Cha ruột của Tiểu Bảo là Thiện Cô Đao? Thiện Cô Đao đã tự tay giết chết con ruột của mình, biết Tiểu Bảo vừa mới sinh con thân thể yếu đuối liền lừa gạt mẹ hắn tìm đến ông sau đó đem người giết hại dã man.
Đây là dạng phụ thân gì? Sao có thể làm ra việc thiên đạo không dung, tàn ác vô đức đến thế?
Trước đó biết Thiện Cô Đao là cữu cữu của Tiểu Bảo, hắn chỉ thấy tức giận và đau buồn, nhưng giờ rõ ông ta là cha ruột hắn không khỏi ghê tởm.
Thiện Cô Đao tài đức gì mà có được một nhi tử thuần khiết tốt bụng như vậy? Thế mà ông ta còn không quan tâm đến con, chỉ quan tâm đến bản thân.
Phương Vệ An nghĩ lại việc mẹ mình chết trong tay chính cha ruột của người mà ruột gan quặn từng hồi. Mẹ hắn, người quan trọng nhất cuộc đời hắn lại bị một tên xảo trá ác quỷ giết chết, kẻ đó còn mang danh cha.
Hắn không thể tiếp tục nghe Hà Hiểu Tuệ nói tiếp nữa, trực tiếp rời khỏi Thiên Cơ Đường.
Hắn hiện tại muốn gặp Thiện Cô Đao, tự tay giết chết ông ta. Không chỉ vậy hắn còn muốn dùng dao lóc từng miếng thịt ông ta, xem thịt ông ta có ấm không, máu ông ta có nóng không. Cũng ngó xem trái tim ông ta rốt cuộc đã biến thành dạng gì.
Cha từng nói người luyện võ trước hết phải học đức; tôn sư trọng đạo, thủ hiếu để cẩn, lễ kính trưởng bối, không đánh kẻ yếu, không bái hai thầy, không giết người vì tư lợi. Cha nói đây cũng là mong muốn của mẹ hắn nhưng giờ Phương Vệ An nghĩ hắn phải để mẹ thất vọng rồi, hắn không thể bỏ qua. Hắn muốn giết Thiện Cô Đao dù ông ta trên danh nghĩa là tổ phụ hắn, dù cho đó là lý do ích kỷ của hắn. Đối diện với kẻ ác, hắn sẽ trở thành kẻ ác hơn.
Phương Vệ An để lại một bức thư cho Phương Đa Bệnh nói cậu đừng lo lắng, hắn có việc cần đi giải quyết.
Trong một tháng Phương Vệ An phá hủy được một phần nhỏ của Vạn Thánh Đạo. Có người gửi tin đến báo Kiều Uyển Vãn và Tiêu Tử Khâm kết hôn. Biết Phương Đa Bệnh chắc chắn sẽ đến, lại đã lâu không gặp mẹ nên Phương Vệ An liền hướng Tứ Cố Môn mà đi.
"Tiểu Bảo."
Phương Đa Bệnh vui mừng quay lại khi nghe thấy giọng Phương Vệ An.
"Lần này đệ đi đâu vậy? Để lại thư liền rời đi, đi lâu như vậy cũng không gửi bức thư nào khác cho ta. Biết ta lo cho đệ như thế nào không?"
Phương Vệ An không biết Phương Đa Bệnh vì sao lại lo lắng như vậy nhưng mệt mỏi nhiều ngày tích lũy chớp mắt bùng phát, hắn như nhỏ lại mà ngồi phịch xuống dưới chân Phương Đa Bệnh: "Tiểu Bảo biết không, đệ gần đây rất bận rộn. Mỗi ngày đều trừ gian diệt ác. Huynh bị đưa về Thiên Cơ Đường, đệ muốn tìm huynh cũng không có cách."
Phương Đa Bệnh mỉm cười, nhẹ nhàng ôm lấy Phương Vệ An: "Không sao là tốt rồi. Đệ không biết ta ở Thiên Cơ Đường khổ sở cỡ nào đâu. May mà Kiều cô nương kết hôn ta mới có thể ra ngoài."
Cả hai vui vẻ đi, trên đường còn kể những chuyện mình trải qua cho nhau.
Lý Liên Hoa từ xa đã nghe thấy tiếng cười của Phương Đa Bệnh. Y thấy hai người đứng dưới gốc lê. Hoa bay khắp trời, Phương Vệ An nhẹ nhàng gỡ một bông hoa đậu trên tóc Phương Đa Bệnh. Cậu ấy mỉm cười, đứng yên để người đối diện tùy ý hành đông.
Nhìn hai người Lý Liên Hoa cảm thấy y vĩnh viễn không có cách nào chen vào giữa. Y sẽ luôn bị cho rìa. Phương Đa Bệnh không phải chỉ có một mình y, bên cạnh có rất nhiều người nguyện ý bồi cậu, yêu cậu.
Phương Vệ An tinh mắt, hắn quay đầu lại liền thấy Lý Liên Hoa ở xa, nụ cười hiền lành trên mặt lập tức tắt đi.
"Vệ An, có chuyện gì vậy?" thấy tâm trạng người bên cạnh đột nhiên thay đổi Phương Đa Bệnh tò mò hỏi
Phương Vệ An lắc đầu: "Chỉ là trên đường đến đây đệ chưa ăn gì, hiện tại có chút đói bụng."
"Tưởng gì, đi, ta mời đệ. Muốn ăn cái gì liền ăn."
Hai người tiếp tục đi, lúc quay lại Phương Vệ An cùng Lý Liên Hoa bốn mắt chạm nhau. Y thấy mắt hắn kia rất khác so với trước. Đầy hắc ám và sát khí không kiểm soát. Sát ý này không nhắm vào Lý Liên Hoa chỉ là không biết việc gì đã khiến hắn trở nên như thế.

Tại đám cưới Phương Vệ An biết kiểu gì cũng sẽ đụng độ Lý Liên Hoa nên chỉ liếc mắt nhìn y rồi nhẹ nhàng xoay người rời đi. Sau đó liền dùng toàn bộ thời gian trò chuyện cùng Phương Đa Bệnh. Chừng nào Phương Vệ An hắn còn ở đây thì Phương Đa Bệnh sẽ không thể lại gần Lý Liên Hoa.
Khai tiệc. Phương Vệ An ngồi cùng bàn với Phương Đa Bệnh. Nhìn dáng vẻ tùy tiện của Tiêu Tử Khâm mà thầm nghĩ Kiều Uyển Vãn gả cho kẻ này thật không xứng.
Tiêu Tử Khâm say rượu, cợt nhã nói xấu Lý Tương Di. Phương Đa Bệnh nhịn không được liền đập bàn đứng dậy đáp trả làm Hà Hiểu Phượng phải đứng ra giải hòa.
Phương Đa Bệnh nói rượu mừng này không uống cũng chẳng sao, Phương Vệ An nghe thế cũng không lưu lại lâu. Cả hai cùng đi ra ngoài.

Trên đài luận võ Phương Đa Bệnh khí thế ngời ngời. Phương Vệ An ở dưới nhìn không trời mắt. Võ công của mẹ hắn thật tốt.
Sau khi Phương Đa Bệnh đi xuống, cậu bối rối: "Ai đã truyền âm thanh giúp mình vậy?"
Phương Vệ An cau mày, hắn biết chắc chắn là Lý Liên Hoa nhưng hắn sẽ không nói.
"Phải rồi, người đó còn nói Địch Phi Thanh đã tới, để ta đi báo với mọi người."
Phương Vệ An cau mày, xem ra hôm nay hắn có thể báo thù vụ cương khí cho mẹ rồi.
Mọi người chạy về phía nhà tù 188, lúc này Địch Phi Thanh mắc kẹt trong trận Tương Tư Lê Hoa.
Phương Vệ An nhìn xung quanh, có rất nhiều người ở các môn phái khác nhau đến, lòng có chút buồn bực. Nhiều người như vậy hắn không thể dùng võ công của cha lẫn sư phụ được. Dù hắn có sáng tạo ra công pháp mới nhưng nó vẫn chưa thành thục, muốn đối phó với Địch Phi Thanh đương nhiên không có khả năng.
Nghĩ một hồi Phương Vệ An cũng cùng mọi người tiến lên thế nhưng Địch Phi Thanh võ công cao cường, không bị thương còn phá trận thoát thân.

Ngay sau đó người hầu chạy đến báo tin Kiều Uyển Vãn trúng độc. Tô Tiểu Dung nói chính là Giác Lệ Tiêu hạ độc. Phương Vệ An nghe mà không khỏi nhíu mày. Địch Phi Thanh vậy mà vẫn chưa trừ khử nữ nhân này.
Độc này chỉ có Dương Châu Mạn mới có thể giải, ngoại trừ Lý Tương Di không ai có công pháp này. Phương Vệ An biết y nhất định sẽ dùng phần nội lực còn lại để giúp dì Kiều. Hắn không lo lắng cho Lý Tương Di nhưng nếu y tùy tiện gặp nguy hiểm, khi Ô Mộc Cầu trở về đòi người hắn sẽ không xử lý được.
"Nếu không ngại có thể để ta thử một chút." Phương Vệ An chậm rãi bước lên.
Mọi người đều quay đầu nhìn với vẻ nghi ngờ. Chính Phương Đa Bệnh cũng ngạc nhiên.
"Ngươi biết y thuật?" ngữ khí của Tiêu Tử Khâm thập phần không tin
Phương Vệ An lắc đầu: "Ta không biết. Nhưng ta có một người bạn nửa đời học y, hắn là người của Dược Y Cốc, đã bái thần nhập cốc hơn 20 năm. Chúng ta đặc biệt thân thiết. Biết ta thích xông pha giang hồ nên hắn tặng ta ba viên thuốc làm quà. Chúng dùng để tăng sức lực và giải độc. Không thể cải tử nhưng nếu người còn sống thì vẫn có thể cứu được."
Ai nấy đều kinh ngạc không thôi. Thần y từ Dược Y Cốc? Chẳng phải người của nơi đó sớm đã không còn trên thế gian hay sao, vậy thì thuốc của họ cũng vạn phần khó tìm. Vậy mà Phương Vệ An nói hắn lại có 3 tới viên, tất cả đều có chút ngưỡng mộ.
Phương Đa Bệnh chớp chớp mắt. Cậu vậy mà không biết Phương Vệ An có quen người từ Dược Y Cốc. Nếu biết thì có thể nhờ Vệ An nói với người bạn kia giúp Lý Liên Hoa chữa bệnh tim rồi.
Nhưng rất nhanh Phương Đa Bệnh lại tự khinh thường bản thân. Lý Liên Hoa coi cậu như gánh nặng, cậu còn lo cho bệnh tình hắn làm gì. Cậu đúng là có bệnh.
Tiêu Tử Khâm vẫn do dự. Quan Hà Mộng nói độc của A Vãn gần như không có thuốc giải, Phương Vệ An này thật sự có thể giải được sao?
Nhìn Tiêu Tử Khâm chần chừ, Phương Vệ An đặc biệt chán ghét. Dì Kiều đang hấp hối mà kẻ này còn ở đó suy nghĩ, cho hắn thử một lần đương nhiên là đỡ hơn chờ chết.
"A đúng rồi, có người biết bạn của ta. Tiểu Bảo, Lý thần y, Tô Tiểu Dung đều từng gặp qua, hắn tên Ô Mộc Cầu." Phương Vệ An nói
Hắn không biết Ô Mộc Cầu có đến từ Dược Y Cốc hay không nhưng y thuật của Ô Mộc Cầu không tồi, cho dù không phải người của Dược Y Cốc thì chắc chắn cũng xuất thân không tầm thường. Dù sao Ô Mộc Cầu cũng không ở đây, hắn nói thể cũng không ai kiểm chứng.
Tô Tiểu Dung cùng Phương Đa Bệnh không nghĩ mình được nhắc đến, bất quá cậu vẫn kịp phản ứng lại: "Đúng đúng đúng, ta đã gặp qua. Vị thần y kia rất lợi hại. Lúc trước ta trúng cương khí chính hắn đã giúp ta áp chế."
Tô Tiểu Dung cũng vội vàng gật đầu phụ họa: "Không sai không sai. Ta cũng đã gặp qua, là ở sơn trang Nguyên Bảo."
Có hai người đảm bảo lo lắng trong mắt Tiêu Tử Khâm vơi đi một nửa mà đúng dậy hướng Phương Vệ An hành lễ: "Vậy làm phiền Vệ An huynh đệ, nếu có thể cứu A Vãn Tiêu Tử Khâm ta nhất định coi ngươi như ân nhân."
Phương Vệ An xua tay: "Không cần, bất quá ta không chỉ dùng thuốc mà còn phải châm cứu, xin các vị dời bước khỏi phòng."
Cuối cùng cũng chỉ còn một mình, lúc này Phương Vệ An mới thở phào nhẹ nhõm. Trên người hắn làm gì có đan dược. Ô Mộc Cầu kia xưa nay rất hẹp hòi, có bao giờ cho hắn thuốc gì đâu.
Không có thuốc nhưng hắn có Dương Châu Mạn. Phương Vệ An đi đến bên cạnh Kiều Uyển Vãn, khẽ nói: "Dì kiều, người đừng lo, cháu sẽ cứu người."
Sau khi giải độc xong hắn nhẹ nhàng đỡ nàng nằm xuống giường. Cũng chính lúc này hắn phát hiện ngoài cửa sổ có một bóng người.
Là ai? Phương Vệ An cau mày. Hắn không muốn thân phận bị bại lộ, sẽ rất phiền phức.
Phương Vệ An lòng đầy bất an nhưng vẫn cố gắng bình tâm mời mọi người vào.
Quan Hà Mộng tiến lên bắt mạch, vui mừng thông bals: "Độc quả thực đã được giải, Kiều tiểu thư bình an vô sự."
Tất cả đều thở phào. Tiêu Tử Khâm thậm chỉ còn muốn quỳ xuống lạy nhưng Phương Vệ An đã ngăn lại: "Ta cũng chỉ là mượn đồ của bằng hữu dùng, chờ hắn trở về ngươi hãy đến cảm ơn hắn. Tiểu Bảo cùng ta có việc phải đi rồi các người chiếu cố Kiều cô nương thật tốt. Quan tiên sinh xin hãy kê cho cô ấy vài đơn thuốc bổ."
Nói xong không đợi ai đáp đã kéo tay Phương Đa Bệnh rời đi.
Sau khi Phương Đa Bệnh và Phương Vệ An đi xa, một người chậm rãi bước ra, ánh mắt y nóng rực nhìn theo hai bóng lưng. Người này không ai khác chính là Lý Liên Hoa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top