Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

14

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 14
Link: https://junruoxihuahuamanlou.lofter.com/post/1f0240fb_2ba5d7952

Phương Vệ An trực tiếp đưa Phương Đa Bệnh rời khỏi sơn trang Mộ Vãn.
"Vệ An, chúng ta đi đâu vậy?"
"Tiểu Bảo, không phải huynh nói ở Thiên Cơ Đường rất chán sao, đệ đưa huynh ra ngoài dạo. Nhân tiện có một vụ án lớn, Tiểu Bảo có muốn tham gia không?"
Phương Đa Bệnh nghe thấy thì rất phấn khích nhưng sau đó lại khựng lại: "Hôm nay xảy ra thật nhiều chuyện. Kiều cô nương bị đầu độc, Địch Phi Thanh xuất hiện. Ta đương nhiên rất muốn đi phá án nhưng ta cũng muốn đi truy bắt đám người xấu Kim Uyên Minh."
"Vụ án này có liên quan đến Kim Uyên Minh, nếu Tiểu Bảo đi đệ tin chúng ta sẽ thu thập được rất nhiều manh mối về Kim Uyên Minh."
Lời Phương Vệ An nói khiến Phương Đa Bệnh an tâm, cậu gật đầu: "Được, vậy chúng ta cùng đi."
Ở sơn trang Mộ Vãn, Kiểu Uyển Vãn nghe Tiêu Tử Khâm nói Phương Vệ An đã giải độc cho nàng mà lòng đầy kinh ngạc. Nàng chắc chắn trong cơ thể mình có nội lực của Dương Châu Mạn. Chẳng lẽ Phương Vệ An biết Lý Tương Di và học được Dương Châu Mạn từ y?
Nàng muốn đi tìm Phương Vệ An để hỏi rõ nhưng không ngờ giải độc xong hắn đã cùng Phương Đa Bệnh rời đi. Kiểu Uyển Vãn càng nghi ngờ lại càng chắc chắn rằng Phương Vệ An biết Lý Tương Di. Nhớ đến Lý thần y có quen biết với Phương Vệ An nàng liền đến phòng y nhưng đến nơi thì phòng đã trống không. Kiểu Uyển Vãn thất vọng trở về. Nàng rốt cuộc cũng không thể biết Lý Tương Di còn sống hay đã chết sao?
Phương Đa Bệnh cùng Phương Vệ An đi một chặng đường dài. Phương Vệ An vậy mà cũng không nói rõ cái đại án kia là gì cho cậu nghe. Không nghĩ tới mấy hôm sau hai người lại nghe được tin Tiêu Tử Khâm muốn phục hưng Tứ Cố Môn.
Nhìn vẻ mặt đầy háo hức của Phương Đa Bệnh Phương Vệ An ở bên trực tiếp dội cho cậu một chậu nước lạnh: "Đừng nghĩ tới chuyện đó nữa, đợi chúng ta trở về thì họ đã tổ chức được mười cái lễ phục hưng rồi."
"Chuyện trọng đại như vậy mà ta không thể tham gia. Aaaa, khó chịu quá đi." Phương Đa Bệnh nhăn nhó. Phương Vệ An lại cười thầm trong lòng. Hắn không muốn mẹ đến Tứ Cố Môn, đến đó có thể sẽ gặp Lý Liên Hoa.
Hai người đi bộ đến một quán trọ và quyết định qua đêm ở đó. Trong lúc dùng bữa tối Phương Đa Bệnh không nhịn được mà hỏi: "Vệ An, chúng ta đi đâu vậy? Mây ngày này ngoại trừ đi đường thì chúng ta cái gì cũng không làm."
Lần này Phương Vệ An không trả lời qua loa nữa, hắn nói với vẻ mặt chân thành: "Tiểu Bảo, có chuyện này ta muốn thú nhận với huynh. Kỳ thật lúc trước ta rời đi chính là đi điều tra cửu cửu Thiện Cô Đao của huynh."
Mắt Phương Đa Bệnh mở lớn nhưng cậu nhanh chóng nói lại: "Thật ra ta cũng có chuyện muốn nói với đệ. Thiện Cô Đao không phải cửu cửu mà là cha ruột của ta."
Nghe được lời này từ chính miệng Phương Đa Bệnh Phương Vệ An không khỏi nghiến răng đè cảm giác buồn nôn xuống.
Phương Đa Bệnh lại nhìn thành Phương Vệ An có tâm tình xấu, cậu gấp gáp nói tiếp: "Ta biết cha mình đã làm những điều không tốt với đệ, nếu đệ hận ta, ta một chút cũng không oán trách..."
Lời còn chưa nói hết đã bị Phương Vệ An cắt ngang: "Tiểu Bảo, đệ đã nói chuyện ông ta làm không liên quan đến huynh, đệ sẽ không bao giờ hận hay trách huynh. Đệ chỉ hy vọng có thể ở bên cạnh huynh, bồi bạn với huynh."
Lòng Phương Đa Bệnh cảm động không thôi. Cậu biết Phương Vệ An đối với mình rất tốt, luôn luôn chiều theo ý cậu, cũng luôn đặt bản thân cậu lên hàng đầu. Có lúc Phương Đa Bệnh còn suy nghĩ kiếp trước mình là người đức độ tài giỏi cỡ nào mà bây giờ lại có được một người bạn tốt như vậy.
"Vệ An, cảm ơn đệ. Có thể cùng đệ kết giao bằng hữu là phúc khí của Phương Đa Bệnh ta."
Phương Vệ An nghe được lời này liền bật cười, hắn cũng lập tức đáp lại: "Đệ cũng thế." có được người mẹ tốt như vậy, cũng là phúc khí đời con.
"Nhân tiện thì đệ nói điều tra chuyện của cha ta, đệ tra ra được gì rồi?"
Nghe Phương Đa Bệnh hỏi, Phương Vệ An dừng lại một chút rồi thản nhiên đáp: "Không tìm thấy gì, có quá ít thông tin."
Phương Vệ An không nói cho Phương Đa Bệnh biết rằng Thiện Cô Đao còn sống. Ông ta cũng chính là chủ nhân thật sự đứng sau thánh Vạn Đạo.
Quan trong hơn là đám người này đang ra sức tìm kiếm Lama thiên băng, vạc Lama đã ở trong tay chúng.
Biết được tin tức là một chuyện, tìm được Thiện Cô Đao lại là chuyện khác. Hiện tại chỉ có Giác Lệ Tiêu mới gặp được Thiện Cô Đao, hắn cũng chỉ có thể dựa vào nàng ta mà dụ ông ta lộ diện. Phương Vệ An có chút mừng vì Địch Phi Thanh đã không giết nàng.
Hắn đã phá hủy vài nhánh của Vạn Thánh Đạo, chắc chắn bọn chúng sẽ không để yên mà bắt đầu hành động. Khi thời cơ đến hắn sẽ theo dõi hành tung của bọn chúng rồi lần theo manh mối, hy vọng tìm được Thiện Cô Đao.
Đêm đã khuya, ngoài cửa vang lên tiếng cú kêu, Phương Vệ An lập tức mở mắt. Liếc sang thấy Phương Đa Bệnh đã ngủ ngon hắn mới nhẹ nhàng đi xuống giường cẩn thận mở cửa lấy thư từ chân cú ra.
Đọc thư Phương Vệ An nhíu mày. Địch Phi Thanh vậy mà lại xảy ra chuyện.
Dù sao gã cũng là sư phụ hắn, hắn không thể lờ đi điều đó được. Hơn nữa Địch Phi Thanh cũng góp phần báo thù cho mẹ hắn.
Phương Vệ An ghi lại địa chỉ trên thư rồi quay lại giường ôm Phương Đa Bệnh ngủ.
Ngày hôm sau cả hai đi bộ đến nơi Lưu Như Kinh viết trên thư. Phương Đa Bệnh bối rối nhưng không hỏi gì, chỉ khi thấy người trước mắt cậu mới giật mình: "Địch..."
Phương Vệ An liền chặn lại trước khi cậu kịp nói hết. Cả hai đều kinh ngạc khi biết Địch Phi Thanh mất trí nhớ.
Phương Vệ An muốn đem Địch Phi Thanh đi, Lưu Như Kinh yêu cầu trả một ngàn lượng bạc. Phương Vệ An đột nhiên cảm thấy thật ra người sư phụ này không có cũng được.
Ánh mắt hắn yếu ớt nhìn Địch Phi Thanh rồi lại quay sang Phương Đa Bệnh: "Tiểu Bảo~"
Phương Vệ An mới làm nũng một chút Phương Đa Bệnh đã không chịu được mà móc tiền ra đưa. Cậu hướng Phương Vệ An nói: "Được rồi được rồi, ta đây xem như là vì lợi ích của Vệ An."
Nói xong Phương Đa Bệnh tức giận đưa ngân phiếu cho Lưu Như Kinh. Là một nghìn lượng đó, dù có giàu đến mấy cũng không thể mang chừng đó tiền đi ra ngoài.
Hai người mang theo Địch Phi Thanh tiếp tục đi
"Vệ An, bây giờ chúng ta đi đâu? Còn có tại sao phải cứu đại ma đầu này?"
Phương Vệ An đặt Địch Phi Thanh xuống gốc cây gần đó rồi ngồi xuống: "Hai ngày trước đệ nhận được tin báo Địch Phi Thanh có thể liên quan đến chuyện đệ đang điều tra. Đệ muốn xem có tìm được manh mối gì từ hắn không?"
Phương Đa Bệnh nhìn sang Địch Phi Thanh: "Hắn sẽ tốt bụng mà nói cho chúng ta biết sao?"
"Phải thử mới biết được." Phương Vệ An đáp rồi kiểm tra tình trạng Địch Phi Thanh. Gã bị trúng một kiếm ở bụng, còn hít phải một lượng lớn Hòe Vô Tâm. Giác Lệ Tiêu ra tay cũng quá độc ác rồi.
"Tiểu Bảo, huynh có cảm giác gần đây có một cái đuôi đi theo chúng ta không?"
Phương Đa Bệnh ngơ ngác: "Cái đuôi gì?"
Phương Vệ An đứng lên quay lưng lại cánh rừng phía sau hô một tiếng: "Có việc gì trực tiếp xuất hiện đi, lén lén lút lút thì đừng trách ta không động thủ."
Tiếng vừa dứt người cũng thản nhiên bước ra.
"Lý Liên Hoa?" Phương Đa Bệnh tròn mắt kinh ngạc.
Bị vạch trần nhưng không có chút xấu hổ nào: "Thật tình cờ, không nghĩ là đi đến cánh rừng này lại gặp hai vị."
Phương Vệ An hừ một tiếng: "Thật sao, ngươi theo dõi chúng ta cũng năm sáu ngày rồi đó, định mệnh cũng không đến mức này."
Lý Liên Hoa ngược lại không có ý cãi nhau với Phương Vệ An, y nhìn Địch Phi Thanh đang nằm trên mặt đất: "Địch minh chủ sao lại ở đây."
"Ngươi đi theo chúng ta như này mà còn không biết chuyện gì đang xảy ra sao? Đến xem xem hắn bị gì đi." Phương Vệ An cũng mặc kệ Lý Liên Hoa có đồng ý hay không đã đẩy y lại gần Địch Phi Thanh.
Không thể không nói may mà có Lý Liên Hoa ở đây mới có người chữa cho Địch Phi Thanh.
Ba người đem gã về Liên Hoa Lâu. Lý Liên Hoa nói Phương Đa Bệnh đi sắc thuốc, cậu liền tỏ vẻ không vui: "Lần trước ta đã nói không quan tâm ngươi, nếu không ta chính là cẩu. Ta cũng không muốn thành đồng loại với Hồ Ly Tinh."
Phương Vệ An mắt nhìn hai người, lần đầu phát hiện mẹ mình thế mà lại có thần thái như vậy.
Lý Liên Hoa định nói gì đó không ngờ lại ho một trận mãn liệt, tiếp theo còn phun ra một ngụm máu. Phương Đa Bệnh bị dọa sợ, cậu nhanh đi đến đỡ Lý Liên Hoa vào ghế ngồi: "Người sao thế? Thuốc để ở đâu? Thân thế như vậy mà còn chạy loạn? Sao không nghỉ ngơi cho tốt?"
Nhìn dáng vẻ sốt sắng của cậu Lý Liên Hoa khoát tay: "Không sao không sao, chỉ là cổ họng có chút ngứa thôi."
"Ngươi để thuốc chỗ nào?" Phương Đa Bệnh xụ mặt, cậu có chút buồn bực.
Lý Liên Hoa đành nói chỗ mình để thuốc, Phương Đa Bệnh nghe xong đã vội đi sắc thuốc. Lúc này y mới lau đi máu trên khóe miệng ngồi dậy thì thấy Phương Vệ An ở bên cạnh, mặt đầy vẻ giễu cợt nhìn y.
"Lý thần y diễn giỏi thật. Tiểu Bảo đơn thuần như vậy bị lừa cũng là dễ hiểu."
Lý Liên Hoa một mặt bình tĩnh đáp: "Ta không có lừa gạt Tiểu Bảo, ta chỉ muốn cùng Vệ An huynh đệ đây nói chút chuyện."
"Xem ra là chuyện muốn giấu diếm Tiểu Bảo." Phương Vệ An cũng ngồi lên ghế đối diện chờ Lý Liên Hoa mở lời.
"Là ngươi giải độc cho Kiều cô nương." lời nói chắc chắn, cũng không phải là câu hỏi.
Phương Vệ An gật đầu: "Không sai, việc này cả sơn trang Mộ Vãn đều biết, có chuyện gì không?"
"Ta nghe nói độc này cần có công pháp Dương Châu Mạn mới giải được, không ngờ Vệ An huynh đệ đây..." Lý Liên Hoa chưa kịp dứt câu đã bị đối phương ngắt lời: "Lý thần y cũng không cần thăm dò ta, ta cùng Lý Tương Di trong truyền thuyết không có quan hệ gì cả, ta cũng không biết Dương Châu Mạn là gì. Chỉ là trong tay ta vừa vặn có một viên thuốc giải bách độc nên đưa nó cho Kiều cô nương uống thôi."
Phương Vệ An vừa nói vừa chăm chú nhìn Lý Liên Hoa làm y bắt đầu hoài nghi bản thân mình có phải nhìn lầm hay không.
"Thật sao?" giọng Lý Liên Hoa tràn đầy thăm dò. Phương Vệ An ngược lại không có chút nào lo sợ: "Đương nhiên, ta không cần lừa ngươi làm gì."
Sau khi nhìn chằm chằm Phương Vệ An một lúc Lý Liên Hoa không hỏi gì thêm.
"Vệ An huynh đệ biết không? Có những việc có thể giấu được nhất thời nhưng không thể giấu được cả đời." Lý Liên Hoa ý vị nói, Phương Vệ An cũng không tỏ ra bất kỳ sơ hở gì.
"Cảm tạ Lý thần y đã chỉ điểm, ta cũng có chuyện muốn nói. Đừng lúc nào cũng thử thách chân thành cùng sự quan tâm của người khác cho mình, nếu không đến khi mất họ thì bản thân sẽ là người chịu đau đớn nhất."

Địch Phi Thanh tỉnh lại thì trời đã tối.
Phương Đa Bệnh đi vào phòng vừa vặn lúc gã tỉnh dậy: "A, rốt cuộc ngươi cũng tỉnh rồi. Ngươi dậy đúng lúc đó, mau lại đây ăn tối..."
Phương Đa Bệnh chưa nói hết câu đã bị Địch Phi Thanh tấn công. Trước khi cậu đánh trả thì gã đã cảm thấy choáng và ngã xuống, may mà Phương Đa Bệnh nhanh tay đỡ được.
"Đồ hỗn đãn này, ta có ý tốt cứu ngươi, ngươi không cảm kích thì thôi đi, còn muốn ra tay với ta." cậu tức giận nhìn Địch Phi Thanh nhưng rồi thấy sắc mặt gã tái nhợt thì lại thôi.
Địch Phi Thanh được Phương Đa Bệnh đỡ lại giường. Gã ngửi thấy hương bồ kết. Nó khác với trong mộng. Trong mộng không có ai đối xử với gã ôn nhu như vậy, cũng không có cười rạng rỡ nhìn gã như vậy.
Đúng lúc này Lý Liên Hoa đẩy cửa đi vào: "Tiểu Bảo, để hắn cho ta. Không phải ngươi nói còn hai món chưa chiên sao?"
Nghe y nói cậu hừ lạnh một cái rồi trực tiếp rời đi.
Không biết hai người nói. Phương Đa Bệnh nhìn bàn thức ăn mà cảm giác như mình sắp chết đói đến nơi mới thấy người đi ra.
"Hai người các người nói chuyện xong thì ta cũng sắp chết đói rồi đây."
Nghe mẹ phàn nàn, Phương Vệ An mỉm cười: "Đệ nói huynh ăn trước một chút huynh lại không chịu, nhất định phải chờ."
Phương Đa Bệnh một mặt đầy kiêu ngạo:
"Hôm nay chính bản thiếu gia tự tay xuống bếp đương nhiên phải để các người thử trước. Nhanh lại đây, được ăn đồ bản thiếu gia nấu là phúc khí đấy." Lý Liên Hoa ngạc nhiên nhìn bàn thức ăn đầy đủ các món. Cả hai ngồi vào, nếm thử một miếng đồ ăn trong ánh mắt đầy mong chờ của Phương Đa Bệnh.
"Phương Tiểu Bảo, ngươi không đi làm đầu bếp quả thật đáng tiếc." Lý Liên Hoa vừa dứt lời Phương Đa Bệnh liền đắc chí: "Là ngươi luôn xem nhẹ ta. Bản thiếu gia so với tưởng tượng của ngươi lợi hại hơn nhiều, người lo mà trân trọng ta đi."
"Ta chưa từng xem nhẹ ngươi." Lý Liên Hoa nghiêm túc, Phương Đa Bệnh nghe mà có chút khựng lại.
"Tiểu Bảo hôm nay vất vả rồi, huynh ăn nhiều một chút." Phương Vệ An đột nhiên nói, tay gắp thức ăn bỏ vào chén mẹ.
"Vệ An cũng vất vả rồi." cậu quay đầu nhìn hắn cười.
Địch Phi Thanh ngồi một bên yên lặng ăn. Đúng là đồ ăn rất ngon, gã dường như chưa từng nếm qua món nào ngon như thế này. Nhưng người làm ra nó chói mắt quá, khiến gã thấy khó chịu.
"Này, sao ngươi không nói gì? Đồ ăn bản thiếu gia làm như thế nào?" Phương Đa Bệnh ngẩng đầu nhìn Địch Phi Thanh
"Bình thường."
Cậu định đáp trả nhưng chợt nhớ ra: "Ngươi không có vị giác, ta không so đo với ngươi."
"Ai nói ta không có vị giác?" Địch Phi Thanh chỉ từng món trên bàn: "Cái này quá mặn, cái này quá cay, cái này khó ăn."
Đột nhiên bị đâm chọt Phương Đa Bệnh tức muốn bể phổi: "Ngươi nói vậy thì đừng có ăn! Bản thiếu gia cất công nấu, ngươi ăn không mà còn ý kiến, tức chết ta."
Nhìn đối phương phồng má trợn mắt gã cảm thấy rất buồn cười.
Địch Phi Thanh muốn gắp rau Phương Đa Bệnh liền dùng đũa chặn lại. Cả hai đánh quá tráo lại, đồ ăn trong dĩa đều bắn ra ngoài, canh cũng văng tung tóe. Lý Liên Hoa liền mỗi đũa đánh một người một cái: "Không muốn ăn thì đừng ăn."
Nghe y nói Phương Đa Bệnh thu lại vẻ tức giận, xoa xoa bàn tay bị đánh đỏ:
"Xú liên hoa, ngươi không giúp còn hung dữ với ta, rõ ràng là đại ma đầu này gây sự."
Nghe Phương Đa Bệnh phản đối Lý Liên Hoa có chút đau đầu: "A Phi hiện tại đang bệnh, ngươi nhường một chút."
Phương Đa Bệnh mặt không vui, bĩu môi quay đầu đi.
"Tiểu Bảo ngoan, chúng ta không cần chấp nhặt người không biết lễ phép. Đồ ăn Tiểu Bảo làm là ngon nhất, không ai sánh bằng. Nhanh ăn đi, cái đùi gà này để cho huynh." Phương Vệ An vừa nói vừa gắp chiếc đùi gà duy nhất trên bàn vào chén Phương Đa Bệnh. Quả nhiên tâm tình Phương Đa Bệnh dịu đi, tâm tình liền vui vẻ ăn cơm
Địch Phi Thanh im lặng nhìn Phương Đa Bệnh cùng hai người bên cạnh. Thật chói mắt và vướng chân.

Cỏ: t đi tham khảo giá thì 1000 lượng bạc ngày xưa tương đương khoảng 72 nghìn tỷ bây giờ đó quý vị🥶 bảo sao cháu An thấy tự dưng không cần sư phụ

24⭐=chương mới

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top