Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hơn 2 canh giờ sau bọn họ cũng đến nơi.

Vừa đáp xuống, ngoài Kim Tử Hiên thì những người còn lại không khỏi ngạc nhiên vì khung cảnh xung quanh. Nơi này là một biệt viện không quá to, nhưng điểm làm họ chú ý là cách bày trí tại đây cứ như Liên Hoa Ổ được thu nhỏ. Xung quanh là những hồ nước đầy sen đang nở rộ, một cơn gió thoáng qua làm từng cánh hoa lung lay, mang theo hương hoa dịu dàng thanh mát, quả thật không thể không thừa nhận Ngụy Vô Tiện đã tốn không ít công sức để bày trí nơi này.

Kim Tử Hiên nhìn những người kia còn đang ngạc nhiên hừ lạnh, tiến lên một bước ngồi xuống bàn đá, nhìn cửa phòng đã được Ngụy Vô Tiện giăng kết giới, cao giọng.

"Ngụy Vô Tiện! Ngươi mau ra đây!"

Bọn người Lam Hi Thần vì tiếng kêu này của hắn làm hồi thần, dời mắt nhìn căn phòng trước mắt.

Khoảng chừng chốc lát sau, cánh cửa được mở ra, Ngụy Vô Tiện y phục chẳng chỉnh tề, đầu tóc còn chưa chải, ngáp ngắn ngáp dài bước ra ngoài.

"A, là tỷ phu sau? Ô! Còn có các ngươi nữa à? Thất lễ, thất lễ a~" Ngụy Vô Tiện cười cười,  xuyên qua kết giới đi ra ngoài.

"Ngụy Vô Tiện, Giang Trừng ở đâu!" Nhiếp Minh Quyết vừa thấy bộ dạng lôi thôi của hắn liền rống.

"Ây ây, Nhiếp Tông chủ ngươi đừng quá lớn tiếng a~ Vãn Ngâm hãy còn chưa tỉnh giấc nha, ngươi rống như thế làm y giật mình thì sao đây."

"Ngụy Vô Tiện! Ngươi giao y ra đây!" Nhiếp Minh Quyết vừa nghe Ngụy Vô Tiện gọi Giang Trừng như thế máu nóng gần như phun trào ra ngoài, hắn tiếp tục rống lên giận dữ.

"Ngụy công tử, Giang Tông chủ cùng ngươi chẳng có quan hệ, ngươi bây giờ chẳng khác nào giam giữ y, Ngụy công tử hãy thả y ra, xem như nể mặt ta đi." Lam Hi Thần cười ôn hòa.

"Cùng ta không có quan hệ? Ha! Lam Hi Thần ngươi nói vậy là sai rồi, ta và A Trừng cùng chung chăn gối, chuyện phu thê ta cũng đã cùng y làm. Ngươi nói ta cùng y không có quan hệ gì? Ta thấy ngươi đang tự nói chính ngươi thì có." Ngụy Vô Tiện nụ cười bên khóe môi càng sâu, ánh mắt mang theo tia trêu tức mà thâm sâu nhìn Lam Hi Thần.

Quả thật nghe lời này của hắn, nụ cười ôn nhu của Lam Hi Thần liền biến mất, ánh mắt hắn tối sầm lại vô cảm nhìn chòng chọc Ngụy Vô Tiện.

Lam Vong Cơ thì không nói gì mặt cũng chẳng đổi sắc, nhưng bàn tay siết chặt đến khớp xương trắng bệch đã nói lên tâm tình hắn.

Mạnh Dao cũng híp mắt nhìn Ngụy Vô Tiện, gương mặt ôn hòa giờ âm trầm lạnh lẽo y như một người hoàn toàn khác.

Còn Nhiếp Minh Quyết thì trực tiếp giơ đao hướng Ngụy Vô Tiện công kích.

Nhìn thanh đao dữ tợn hướng mình chém tới Ngụy Vô Tiện chẳng chút hốt hoảng tránh né, hắn bình thản dùng hai ngón tay kẹp lấy thanh đao.

Nhiếp Minh Quyết không thể tin được nhìn Ngụy Vô Tiện đang thông thả nhìn mình. Hắn cảm thấy áp lực cực đại đang kiềm lấy sức mạnh của hắn. Rất bức bối, rất áp lực.

*Keng!* Một tiếng vang dội. Thanh bảo đao của Nhiếp Minh Quyết vỡ nát!

Không chỉ riêng Nhiếp Minh Quyết kinh hãi, bọn người Lam Hi Thần không không dám tin vào mắt mình.

Ngụy Vô Tiện giũ giũ tay, phủi đi chút bột mịn trên tay mình.

"Nhiếp Tông chủ, thanh đao này của ngươi ... quá tệ đi?" Ngụy Vô Tiện cười cười.

"Ngụy Vô Tiện!!!" Nhiếp Minh Quyết rầm lên.

"Nhiếp Tông chủ!" Lam Hi Thần hơi cao giọng, ngăn lại Nhiếp Minh Quyết đang trong cơn thịnh nộ.

Giang Trừng từ khe cửa lén nhìn, thu toàn bộ cảnh tượng bên ngoài vào mắt. Lúc thanh đao của Nhiếp Minh Quyết vỡ nát, y không khỏi hít ngụm khí lạnh. Phải biết thanh đao kia của Nhiếp Minh Quyết có bao nhiêu uy lực. Vậy Ngụy Vô Tiện lại dễ dàng phá nát nó, đủ biết hắn mạnh đến mức nào.

Bỏ lại cảnh tượng ngoài kia, y lê đôi chân rướm máu đi lại bên giường. Dùng đôi bàn tay không thể xem là to lớn, cổ tay còn đang chảy máu, y dùng hết lực nâng ván giường lên. Như đã đoán trước phía dưới giường là một đường hầm nhỏ, rộng vừa một người đi.

Giang Trừng chẳng buồn nhìn đến bộ trung y loan lỗ máu tươi, đến Tam Độc y cũng chẳng lấy, trên tay y chỉ đeo lên Tử Điện - vật duy nhất mẹ trao cho y.

Giang Trừng không màng tới bên ngoài vọng vào từng âm thanh hỗn chiến, y nhanh chân đi vào đường hầm kia. Y cũng không quên kéo tấm ván giường kia lại chỗ cũ. Khi chân vừa chạm vào nền đất ẩm thấp, y đã dùng hết sức bình sinh chạy thật nhanh, Giang Trừng không thể không cười tự giễu mình. Tình cảnh bây giờ của y có khác gì nhiều năm trước chứ? Có khác thì lúc ấy chạy trốn Ôn cẩu, bây giờ thì chạy trốn khỏi Ngụy Vô Tiện - người sư huynh - người thân của y. Cũng thật quá nực cười rồi đi?

Giang Trừng chạy, y chạy thật nhanh, âm thanh cuối cùng y nghe được sau tiếng bước chân cùng tiếng thở dốc của mình, chính là âm vang của Vong Cơ cầm. Lam Vong Cơ cuối cùng cũng động cầm rồi...
___________

"Lam Vong Cơ, thật không ngờ kẻ mặt liệt như ngươi mà cũng có tình ý với A Trừng đấy." Ngụy Vô Tiện lau chút máu nơi khóe môi, trào phúng nói.

Không có lời đáp lại.

Những ngón tay thon dài của Lam Vong Cơ, tiếp tục nhảy múa trên Vong Cơ cầm, từng sát chiêu theo tiếng cầm lạnh lẽo đánh tới, Ngụy Vô Tiện không thể cười nổi nữa. Khắp cơ thể hắn tạm xem như lành lặn, nhưng hắn biết dưới lớp y phục kia từng tấc da thật mình đang gào thét.

Cuối cùng sau 3 canh giờ hắn cũng chẳng chống đỡ nổi nữa. Thân thể bê bết máu, Ngụy Vô Tiện quỳ sụp xuống.

Bọn Kim Tử Hiên cũng chẳng tốt hơn chút nào, cơ thể ai cũng chi chít vết thương, y phục và cả gương mặt cũng dính đầy máu. Nhưng bọn hắn không hối hận, chỉ cần có được Giang Trừng bao nhiêu đây thương tích tính là gì.

Nhiếp Minh Quyết, Mạnh Dao, Lam Hi Thần, Lam Vong Cơ, Kim Tử Hiên cùng Kim Lăng lướt qua thân thể đổ gục của Ngụy Vô Tiện. Cả 6 người dù y phục hay gương mặt cũng toàn là máu nhưng họ không quan tâm, bọn hắn dễ dàng đi xuyên qua kết giới đã rất yếu của Ngụy Vô Tiện, mở cửa phòng ra. Cả 6 người đều chẳng quan tâm lễ nghi hay gì nữa, đồng loạt xông vào trong phòng. Nhưng căn phòng đáng lẽ ra phải hiện diện bóng dáng Giang Trừng thì hoàn toàn chẳng có gì cả. Mặc cho bọn hắn lùng sục mọi ngóc ngách trong căn phòng này, cũng chẳng thấy gì cả.

"Kim Tử Hiên! Giang Trừng ở đâu!?" Nhiếp Minh Quyết rống.

"Không thể nào Giang Trừng, Giang Trừng phải ở đây chứ." Kim Tử Hiên không ngừng thì thào, ánh mắt hắn dán chặt là từng nơi khuất trong phòng.

Lúc bọn hắn không để ý, Lam Vong Cơ đi đến một góc dưới chân giường cẩn trọng cúi người nhặt lên một vật, nắm thật chặt, bảo hộ chặt chẽ vật kia trong bàn tay còn đang rỉ máu.

Ngụy Vô Tiện bên ngoài không có ngất đi, nghe tiếng rống của Nhiếp Minh Quyết, hắn mạnh mẽ xoay đầu nhìn về căn phòng kia.

"Giang Trừng? Giang Trừng của ta! Giang Trừng đệ đi đâu rồi đừng làm sư huynh lo chứ." Hắn nhìn căn phòng kia thì thào. Cuối cùng như đến đỉnh điểm hắn gào lên.

"GIANG TRỪNG!"

Nghe tiếng gào của Ngụy Vô Tiện, bọn người Nhiếp Minh Quyết cũng dám chắc Giang Trừng hiện đang không ở đây.

Không còn cách nào khác, bọn hắn đành ôm thất vọng và bất an cùng một thân thương tích chẳng còn lành lặn gì của mình trở về.

Để lại đó một kẻ vẫn đang điên loạn gào thét kêu tên người hắn yêu "Giang Trừng."

______

Vừa về đến Vân Thâm, Lam Vong Cơ đi thẳng đến Tĩnh Thất. Lam Hi Thần chỉ cho là đệ đệ mình quá thất vọng nên cũng không nói gì, ôm thương tích trở về Hàn Thất.

Môn sinh thấy Song Bích hai người trở về, bạch y còn dính đầy máu. Họ chẳng dám nhiều thêm lời nào vội vàng tránh đi.

Lam Vong Cơ vừa vào phòng, hắn gần như bị rút hết sức lực dựa vào cửa Tĩnh Thất. Bàn tay vừa luôn siết chặt từ từ buông lỏng. Vật trong tay nặng nề rơi xuống.

*Đinh đan*

Lam Vong Cơ từ trong mộng thức tỉnh, hắn vội vàng cúi xuống nhặt lên vật kia. Hắn dán ánh mắt gần như vô hồn vào chiếc chuông bạc trong tay. Trên chiếc chuông bạc kia đã dính không ít máu trên tay hắn, nhưng chữ cái được in khắc trên đó lại sạch sẽ đến chói mắt, vỏn vẹn một chữ - Trừng.

Lam Vong Cơ thành kính hôn lên chữ "Trừng" kia. Hắn như đang nghiêm trang thực hiện một nghi thức gì đó, nắm chặt lấy chuông bạc trong tay đặt vào  ngực như muốn khảm sâu vật kia vào cơ thể. Miệng hắn không ngừng nỉ non gọi tên y. Từng tiếng "Giang Trừng" thê lương đến đau lòng.

Máu hòa cùng nước mắt hắn chảy giàn giụa từng đường quằn quại trên gương mặt vô cảm.
_____

Giang Trừng lê từng bước chân ngày càng nặng nề, y đã rất mệt nhưng lại không thể dừng lại được, đường hầm này chẳng biết sẽ dẫn đến nơi nào. Đường đi càng lúc càng hẹp và cũng chẳng có chút ánh sáng nào. Y cũng chẳng biết bản thân đã đi trong bao lâu, y chỉ biết đi mãi đi mãi, đi càng xa càng tốt.

Một lúc lâu sau tưởng chừng như ngất đi,  con đường hầm dài thật dài cũng hết. Giang Trừng đưa tay sờ lên trên một lúc, thì đụng phải một vật hình như là nắp gỗ. Giang Trừng cắn răng làm liều, nâng nắp gỗ lên. Không khí lạnh ngay lặp tức lùa vào, phả vào mặt y. Giang Trừng giậm chân, lấy mặt đất làm điểm tựa leo lên.

Xung quanh rất tối cũng rất lạnh, nhờ vào giác quan của người tu tiên mạnh hơn người thường, dù cho bây giờ y cũng chẳng khác người thường là bao, nhưng y vẫn có thể thấy được xung quanh rất nhiều cây cối, vắng vẻ heo hút, có thể đây là một khu rừng. Nơi đây cũng rất khác lạ, Giang Trừng đã ở Liên Hoa Ổ rất lâu cũng chưa từng thấy nơi này xem ra y đã thông qua đừng hầm đi khỏi địa phận Liên Hoa Ổ. Một cơn gió lạnh ùa qua, Giang Trừng bây giờ mới để ý đến trên người mình chỉ là một thân trung y dính đầy bùn đất và máu. Giang Trừng cười khổ, thật không ngờ từ sau bi kịch đẫm máu kia đến lúc trở thành Tông chủ một trong Tứ Đại Gia Tộc, bản thân lại có thể nếm trải mùi vị này đây lần nữa.

"Giang Trừng."

Âm thanh lạnh lẽo áp sát bên tai, cơ thể thì được một vòng tay hữu lực chặt chẽ ôm lấy.

Giang Trừng như nghe được tiếng phán quyết từ địa ngục, không ai có thể hiểu được cái cảm giác tuyệt vọng của y lúc này.

"Lam....Lam Vong Cơ." Giang Trừng run giọng, lúc nghe thấy âm vang cầm huyền của Lam Vong Cơ y đã thấy rất lạ, tuy y không hiểu gì về nhạc lí, nhưng âm vang của Vong Cơ cầm rõ ràng rất âm u, như chứa sát ý. Từ khi đến nơi đây y đã cảm thấy có gì đó rất lạ, từ Kim Tử Hiên rồi Kim Lăng và cả Ngụy Vô Tiện đều như một người khác. Tuy không chắc Lam Vong Cơ cũng sẽ như vậy nhưng y vẫn rất sợ, nếu lúc này cơ thể y còn đủ sức mạnh thì cũng sẽ không đến nước này.

"Giang Trừng là ngươi, đúng là ngươi rồi." Thanh âm Lam Vong Cơ vẫn lạnh lẽo như vậy.

Giang Trừng rợn người, chân y run rẩy đến đứng chẳng nổi nữa, y gần như nằm gọn trong vòng tay hắn.

"Lam Vong Cơ không....làm ơn." Y chỉ có thể hạ mình cầu xin, đây là không phải là điều mà y có thể làm trong quá khứ, nhưng bây giờ y đã xem như là đến đường cùng rồi. Y không muốn ác mộng với Ngụy Vô Tiện lần nữa lặp lại.

"Bị thương?" Lam Vong Cơ nhìn vết máu trên tay mình, rồi nhìn đến thân thể y. Vết bùn đất cùng vết máu loang lổ nhuộm lớp trung y mỏng tanh chẳng rõ màu.

Giang Trừng liều mạng lắc đầu, y chẳng thốt nổi lời nào trọn vẹn.

Lam Vong Cơ không nhiều thêm lời, bế bổng y lên.

Cảm giác cơ thể Giang Trừng cứng ngắc, y cầm lấy một góc áo hắn, không dám thốt lên lời nào. Lam Vong Cơ hơi nhìn người trong lòng.

"Đừng sợ." Trên đỉnh đầu truyền đến giọng nói thanh lãnh, Giang Trừng không tin vào tai mình ngẩng mặt lên, thu vào mắt là cái cằm cùng xường mặt anh tuấn của Lam Vong Cơ. Giang Trừng cúi thấp đầu không nhìn nữa, có lẽ y nghe nhằm cũng nên. Một người như tản băng chẳng bao giờ tan giống Lam Vong Cơ, thì làm sao lại có thể phát ra câu nói ôn nhu như thế cơ chứ.

Lúc cảm giác được mặt nước lạnh lẽo Giang Trừng hoảng hốt muốn tránh đi. Lam Vong Cơ vẫn không nói gì chỉ ôm siết y hơn. Hắn chậm rãi đặt y vào trong nước. Giang Trừng cũng dần quen với độ lạnh kia y từng chút thả lỏng cơ thể. Đến lúc này thì y đã biết nơi đây là đâu rồi.

Ấy vậy mà đường hầm kia lại thông đến Vân Thâm!

Giang Trừng bây giờ chẳng thể làm gì hơn, nếu y không lầm thì đây là suối nước trị thương của Lam Gia. Trước hết y hãy trị thương đã biết đâu nước này có thể giúp y phục hồi linh lực thì sao. Chỉ mong Lam Vong Cơ không điên loạn như Ngụy Vô Tiện.

Giang Trừng cứ mãi suy nghĩ mà không để ý đến Lam Vong Cơ đã cởi lớp trung y duy nhất trên cơ thể y từ bao giờ. Lúc bàn tay lạnh lẽo của Lam Vong Cơ cầm lấy tính khí của y, nhẹ xoa nắn. Giang Trừng mới giật mình hồi tỉnh, ngẩng đầu lên, đối diện là ánh mắt tối tăm chứa đầy dục vọng của Lam Vong Cơ.

___________

Hết chương 6.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top