Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Theo sau giọng nói là hai cái nắm nhỏ ôm chầm lấy nhau. Mọi người bên ngoài đều kinh ngạc.

Giang Trừng khi nhỏ đáng yêu đến như vậy a!!!

Tiểu Kim Tử Hiên ôm hôn hôn tiểu Giang Trừng má mũm mĩm cười nói "A Trừng nhớ ca ca sao? Vì sao không đến thăm ca ca? "

"Nhớ a, nhưng nương ta rất bận, không thể đưa ta đi Kim Lân đài chơi" tiểu Giang Trừng ôm cổ Kim Tử Hiên, mắt hạnh mở to tròn tựa hồ ủy khuất chu chu môi nói.

"A Diên, chúng ta vào trong nói chuyện, để bọn nhỏ tự chơi đi" Kim phu nhân nhìn nhà mình nhi tử thích Giang Trừng rất vui mừng, liền lôi kéo tay Ngu Tử Diên đi vào bên trong.

"Ân, ngươi đừng kéo a Ngọc nhi, ta có thể tự đi mà" Ngu Tử Diên nhíu mày nói nhưng không có ý kéo tay lại. Cả hai đều đi vào để lại 2 nắm nho nhỏ tự mình chơi.

Kim Tử Hiên cũng không quản nương hắn muốn làm gì, mãn nhãn tâm tình đều đặt trên người Giang Trừng "Hôm nay ca ca đều bồi ngươi, cho nên a Trừng hiện giờ muốn làm gì đâu?"

Giang Trừng nhìn quanh rồi suy suy nghĩ nghĩ, một lúc sau lại nói "Tử Hiên ca ca, hôm nay có thể hay không bồi a Trừng đọc sách? Lần trước ca ca nói sẽ kể chuyện cho ta nghe đâu"

"Ân, vậy chúng ta liền đi đến phòng ca ca" nói rồi nhanh chóng bế lên tiểu Trừng Trừng triều hướng phòng hắn.

Giang Trừng không ngồi yên mà xoay tới xoay lui, Kim Tử Hiên thấy vậy liền lo lắng hỏi "A Trừng cảm thấy khó chịu sao?"

"Không có, Tử Hiên ca ca mệt sao? Ta có thể tự đi, ca ca để ta xuống đi" tiểu Giang Trừng cũng lo lắng Kim Tử Hiên sẽ mệt mỏi liền vội vàng nói.

"Ta nhưng luyến tiếc ngươi tự đi đậ, vậy nên a Trừng có thể hôn ca ca sao? Có a Trừng hôn ta liền không mệt" Kim Tử Hiên ôn nhu sủng nịnh dụ dỗ nhà hắn đáng yêu tiểu bảo bối.

Giang Trừng dù ngượng ngùng nhưng cũng thành thật hướng má Kim Tử Hiên hôn hai tiếng 'chóc' rõ to, đổi lại được ánh mắt vui sướng tràn đầy ý cười của Kim Tử Hiên cũng khiến tiểu Trừng cười theo "Hôn hai cái ca ca liền không sợ mệt a"

Tiểu Kim Tử Hiên nghe vậy liền trực tiếp bị manh hóa, khóe miệng độ cung càng thêm lớn, tựa hồ có thể nhìn ra cái đuôi Khổng Tước hung hăng xòe ra, cúi xuống liền hôn nắm Trừng thêm vài phát.

Mộng trung hai người chìm trong không khí hồng phấn mà bên ngoài chìm trong yên lặng đến mức đáng sợ.

Lam Hi Thần, Lam Vong Cơ, Ngụy Vô Tiện, Nhiếp Hoài Tang và Kim Lăng trực tiếp đen mặt.

Lam Hi Thần ý cười chưa đạt đến đáy mắt "Kim công tử cùng Vãn Ngâm quan hệ thực tốt đâu"

Nhiếp Hoài Tang cũng cười nói "Hảo hâm mộ Kim huynh a" một bộ dáng vô hại nếu xem nhẹ bàn tay cầm chiết phiến đã nổi đầy gân xanh.

Ngụy Vô Tiện thì hốt hoảng cùng ghen tị cơ hồ tràn ra "Kim Khổng Tước cư nhiên dám lừa nhà ta sư muội?! Đến ta còn chưa được thân thân a Trừng đâu!!!"

Lam Vong Cơ cùng Kim Lăng đều hóa đá tại chỗ, không thể tin lẩm bẩm

"Đây là Giang Vãn Ngâm?!"

"Đây là hắn quen biết cữu cữu?!"

Mà một bên nhìn phản ứng có phần quá mức Mộng Ma hừ lạnh "Cho các ngươi ghen tị chết, dám đối xử không tốt với người của Ma Tôn"

Nghĩ rồi càng thêm hưng phấn tạo mộng cảnh mà hắn thấy được thông qua những kí ức vụn vặt của Giang Trừng.

"Ngu di, có thể để a Trừng tại Kim Lân đài chơi vài ngày sao? Ta sẽ chăm sóc tốt hắn" sắc trời đã muộn, Ngu Tử Diên vừa định đi đón Giang Trừng thì thấy hai đoàn kim tử sắc nắm tay nhau đi vào, kia tiểu Kim Tử Hiên thấy nàng liền ánh mắt cầu mong nói

Được sự cho phép của Ngu Tử Diên, Kim phu nhân nhìn nhà mình nhi tử cao hứng vứt bỏ hết hình tượng ôm lên Giang tiểu công tử đi liền bày tỏ 'cái này không phải ta ngày thường kiêu ngạo nhi tử" Σ(●д●)

Sau đó mọi người đều được chứng kiến Kim tiểu công tử ngày ngày ôm một nắm tử sắc đi chơi khắp Kim Lân đài, sau lại dạo quanh một vùng Lan Lăng.

Mà một tối nọ Kim Tử Hiên nhìn tiểu hài mơ màng trong lòng ngực mình liền nhỏ giọng dụ dỗ "A Trừng gả cho ta thì toàn bộ Lan Lăng đều sẽ là của ngươi. Lúc đó A Trừng thích cái gì ta đều có thể mua cho ngươi nha"

"Nhưng nương nói nếu gả đi sẽ phải rời xa Vân Mộng, rời xa cha, nương và a tỷ, ta không muốn" Giang Trừng như nghĩ đến cái gì đầu nhỏ lắc lắc xụ mặt nói.

"Không sợ, nếu ngươi nhớ gia đình chỉ cần nói với ta, ca ca sẽ lập tức đưa ngươi về Vân Mộng"

"Lại nói Ngu di và ngươi tỷ tỷ cũng có thể đến đây chơi với ngươi nha"

"Vậy được, sau này ta sẽ gả cho Tử Hiên ca ca. Ca ca nhất định phải cưới ta a" Giang Trừng nghe vậy liền đồng ý rồi rúc vào trong ngực Kim Tử Hiên.

Thấy mục đích đã thành Kim Tử Hiên đầy vui vẻ ôm nắm nhỏ về giường, trước khi ngủ còn không quên hôn cái má mũm mĩm kia.

*Ở bên ngoài thấy hết tất cả* chúng: ...

Đi mẹ ngươi Kim Tử Hiên!

Vô sỉ!

A Trừng gả cho ngươi? Tưởng cũng đừng tưởng!

Mọi người đang chìm trong tức giận thì bỗng một giọng nói vang lên "Ta khái cp là có thật!!!"

Người đến là Nguyệt Tịnh Thi, nàng đang trên đường về Kỳ Sơn thì bỗng lạc (?) vào đây, nhìn đến hình ảnh hai người Hiên Trừng yêu thương nhau như vậy liền không nhịn được lên tiếng.

Thu được ánh mắt nghi hoặc cùng khó hiểu của nhóm người, Nguyệt Tịnh Thi biết mình thất thố nên ngượng ngùng ho khan "Khụ, thật xin lỗi, ta đi nhầm đường". Lại như nghĩ đến cái gì liền ném một cuộn giấy về phía Ngụy Vô Tiện

"Cho các ngươi một cái phương pháp nhưng tìm được Trừng Trừng hay không đều do các ngươi. Cố lên nga, đừng để ta thất vọng. Mộng Ma tiền bối, lần này làm phiền rồi, ta lập tức đi ngay."

Nói rồi nhanh chóng biến mất trước khi mọi người kịp phản ứng lại. Mà theo sau đó nhóm người cũng bị vây trong một trận pháp sáng lên liền thoát ra mộng cảnh.

Mộng Ma: ...

Cái gì vừa xảy ra???

_________________________________

Kỳ Sơn Ôn thị

"Trừng ca Trừng ca" một đứa bé chạy đến ôm chầm lấy thân ảnh thái dương văn rực rỡ, theo sau là một đứa bé khác cũng chạy đến.

"A Dương, cẩn thận một chút, nếu không sẽ làm bị thương A Trừng" đứa bé mang khuôn mặt thanh tú cười nói.

"Ngươi cẩn thận quá mức rồi Mạnh Dao, Trừng ca mạnh như vậy sẽ không ngã phải không a?" Đứa bé gọi là Tiết Dương nghe Mạnh Dao nói vậy liền nhăn mày, ôm Ôn Trừng đến càng khẩn ngước lên lộ ra đôi mắt to tròn ra vẻ ủy khuất.

"Hảo đi, đừng nháo A Dương, mấy ngày này ta đi ngươi ở nhà phải hảo hảo nghe lời Mạnh Dao có biết chưa?" Ôn Trừng cười cười khẽ vỗ đầu cậu nhóc, tay còn lại lấy ra đường trong túi Càn Khôn nhét vào miệng Tiết Dương, sau lại lấy một cái khác đưa cho Mạnh Dao.

Tiếp nhận viên kẹo Mạnh Dao nâng mắt nhìn Ôn Trừng nhớ đến ngày đó hắn cùng Tiết Dương được cứu bởi người này.

Ngày đó Ôn Húc dẫn theo hai đệ đệ đến Quỳ Châu xử lí một số việc, đến nơi Ôn Triều háo hức kéo tay Ôn Trừng đi dạo để lại đại ca nhà mình tự xử lí nhiệm vụ phụ thân giao cho. Hai đứa nhỏ lén lút bỏ trốn  chơi đùa... Nói đúng hơn là hai bạn nhỏ Triều Trừng càn quét các cửa hàng nổi tiếng ở Quỳ Châu thì bắt gặp một đám đông đang tụ lại nhìn xem cái gì, tò mò Ôn Triều liền kéo đệ đệ vào xem thì thấy một đứa bé bị đẩy ngã ra đất, bàn tay sắp bị chiếc xe ngựa cán qua. Ôn Triều nhanh chóng một cước đá chiếc xe kia lệch khỏi quỹ đạo mà mặt khác Ôn Trừng liền phi thân qua ôm lấy đứa bé tránh sang một bên. Hai huynh đệ phối hợp ăn ý khiến Ôn Trục Lưu vừa đuổi đến vừa vặn thấy một màn này rất kinh ngạc. Phải biết rằng ngày thường Ôn Triều toàn lôi kéo nhà mình đệ đệ trốn tập luyện dù lúc nào cũng bị Ôn Húc cùng Ôn Trục Lưu bắt về, vậy mà bây giờ cả hai lại có thể động tác nhanh nhẹn như đã tập rất nhiều lần.

Ôn Triều vừa định một cước thật soái khí đi đến phá cửa xe lôi ra người bên trong dư quang nhìn thấy Ôn Trục Lưu đi đến liền ra hiệu cho hắn làm thay.

Ôn Trục Lưu: ...

Ôn Trục Lưu nắm cổ áo lôi người bên trong rồi quăng ngã ra đất, nhanh chóng chế trụ hắn trong tư thế quỳ.

Mà Thường Từ An lần đầu tiên bị làm nhục trước nhiều người như vậy không tránh khỏi tức giận, triều ba người lớn tiếng mắng "Các ngươi mà ai mà dám đối xử với ta như vậy? Muốn sống thì mau thả ta ra!"

Ôn Trục Lưu thấy hắn dám vô lễ liền tăng lực khiến Thường Từ An nằm xuống sát đất.

"Ha, khẩu khí thật lớn. Ôn Trục Lưu mau dạy cho hắn biết cách nhìn người" Ôn Triều nhìn kẻ ngang ngược này không tránh khỏi hứng thú muốn động tay động chân.

"Nhị ca, đừng lãng phí thời gian với hắn" lúc này Ôn Trừng bước lên phía trước ra hiệu Ôn Trục Lưu thả lỏng điểm, đối với Thường Từ An nói "Một kẻ đến cả trẻ con cũng dám ra tay tàn nhẫn như vậy thì bao năm nay đã làm ra những chuyện tày trời đến mức nào a, ta xem lúc nãy nếu bọn ta không ngăn cản kịp thời đứa nhỏ này không tránh khỏi bị đoạn chỉ đi? Nhị ca, ngươi nói chúng ta phải xử lí hắn như thế nào?"

"Nếu tam đệ đã không muốn mất thời gian kia liền trực tiếp một kiếm giết chết cho gọn" Ôn Triều cười cười hướng Ôn Trừng đưa khăn tay để hắn đệ đệ lau đi đất bụi trên mặt đứa bé kia.

"Ngươi tên là gì?" Giang Trừng thế Tiết Dương lau đi đất cát trên mặt lộ ra khuôn mặt đáng yêu.

"Đa tạ thần tiên tỷ tỷ, ta kêu Tiết Dương" Tiết Dương triều vị tỷ tỷ (?) trước mắt cười lên lộ ra năng nanh đặc trưng.

"Tiết Dương, từ nay về sau ngươi sẽ theo chúng ta trở thành Kỳ Sơn Ôn thị người, ngươi đồng ý hay không?" Ôn Triều thấy đệ đệ quan tâm đến đứa bé kia liền muốn mang về bồi hắn đệ đệ chơi đùa.

Tiết Dương nguyên lai từ lúc được Ôn Trừng cứu vẫn chưa lấy lại được tinh thần. Hắn cứ ngỡ hôm nay tay hắn sẽ khó giữ đành phải nhắm mắt chịu đựng, nhưng cơn đau không đến ngược lại hắn được ôm vào, hương sen thoang thoảng bao vây cánh mũi khiến hắn ngỡ đây là một giấc mộng. Người kia xinh đẹp nhẹ nhàng lau đi vết bẩn trên mặt hắn, đôi mắt hạnh nhìn hắn hỏi. Tiết Dương cảm thấy mọi thứ đều không chân thực, máy móc trả lời vị kia xinh đẹp tỷ tỷ, thẳng đến Ôn Triều hỏi mới khó tin nhìn ba người vội gật đầu.

Hắn không biết Kỳ Sơn là ở đâu, Ôn thị là gia tộc nào, hắn chỉ cần biết những người này sẽ mang hắn đi theo, từ đây hắn sẽ có nơi trở về, sẽ không phải chịu đói và sống ở con hẻm tăm tối kia, hắn liền vui mừng gắt gao bắt lấy tay vị có cặp mắt hạnh kia không buông.

Đám người rời đi để lại Thường Từ An đã tắc thở nằm đấy. Dù sao mọi chuyện đã có Ôn Húc xử lí, bọn họ không cần lo lắng.

Ôn Triều và Ôn Trừng sau đó có bị bọn họ đại ca phạt hay không đều là chuyện không ai biết được...

Ôn Trục Lưu dẫn theo Ôn Triều trở về báo cáo lại mọi chuyện với Ôn Húc mà Ôn Trừng dẫn Tiết Dương đi trước mua vài bộ y phục trước khi trở về khách điếm. Lúc đi ngang qua thanh lâu tiện tay chuộc mẫu tử Mạnh Thi Mạnh Dao vốn đang bị ức hiếp.

Đợi đến khi Mạnh Dao thoát khỏi hồi ức sau thì nghe Tiết Dương ngữ khí bất mãn nói "Vì cái gì tên kia Hoa Thành được đi còn bọn ta thì không? Trừng ca, ta và A Dao cũng muốn đi cùng ngươi"

Mạnh Dao ngầm đồng ý với Tiết Dương, cả hai cùng im lặng dùng ánh mắt cầu tình hướng về phía Ôn Trừng.

Mạnh Dao thầm nghĩ cái này Hoa Thành thật không biết xấu hổ, lúc nào cũng kề kề bên cạnh Ôn Trừng, rất khó thấy Ôn Trừng bên cạnh không có hắn. Điều đó khiến Mạnh Dao có chút hâm mộ, nhiều hơn là ghen tị. Hắn cũng muốn đồng hành cùng hắn quang. Người kia rực rỡ như vậy, hắn cũng phải thật nỗ lực để ở bên cạnh dương quang rực rỡ ấy.

Mạnh Dao từ nhỏ sinh sống chốn phong nguyệt, hắn nhận ra tình cảm của mình cũng là điều dễ hiểu, điều đó cũng khiến hắn trở nên tự ti, lo lắng bản thân không xứng với vị kia thiên kim. Dù vậy hắn vẫn nỗ lực đến khi nào đủ cường đại để xứng đáng đứng cùng hắn Ôn Trừng.

"Bọn ta sẽ học hỏi được nhiều điều hơn ở Lan Lăng để sau này có thể giúp đỡ ngươi, A Trừng có thể để bọn ta cùng đi sao?" Mạnh Dao mắt thấy Ôn Trừng dần mềm lòng với Tiết Dương cũng nhanh chóng thuyết phục vị này tam công tử.

"Hảo đi, ngươi nhất định phải canh kĩ Tiết Dương, nếu không Ngu nương sẽ không vui" Ôn Trừng cuối cùng cũng thỏa hiệp với hai người.

Lát sau Hoa Thành đến đợi Ôn Trừng liền thấy phía sau còn thêm hai kẻ ' không mời mà đến ' trực tiếp đen mặt.

Hoa Thành: hảo a hai gia hỏa, tranh thủ lúc ta không ở mà đòi hỏi.

Hai gia hỏa nào đó: :)



___________________________



Thật xin lỗi vì sự chậm trễ này, cả tuần học off nên tui chạy dl ngập đầu luôn, vừa học thêm xong lúc 8h30 nên đi viết ngay. Nay rảnh nên chắc chắn tui sẽ không để trễ vậy nữa (*´∇')ノ

Lạc Ma Tôn, Thành Chủ à, hai anh không ngờ sẽ có một người cung cấp phương pháp tìm Giang Trừng cho đám người kia đúng không (ಡωಡ)hiahiahia







Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top