Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

[Hi Trừng] Không Thể Cưỡng Cầu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

KHÔNG THỂ CƯỠNG CẦU

Thể loại: Hướng nguyên, ngược, BE

Ghi chú: Fic viết nhằm tham gia event Hi Nguyệt Vãn Phong của fanpage Hi Trừng.

________

Giang Trừng đi vào một ngày đầu đông.

Từ sáng sớm, Lam Hi Thần đã cảm nhận được từng trận gió lạnh bao trùm lấy toàn bộ Vân Thâm Bất Tri Xứ. Đến giữa trưa, mặt trời không tỏa ra tia nắng ấm áp như mọi thường, trái lại những bông tuyết đầu tiên đã bắt đầu rơi xuống.

Lam Hi Thần nhìn thấy những bông tuyết ấy là vào khoảnh khắc Lam Cảnh Nghi tiến vào thư phòng của hắn ở trong Hàn Thất. Những bông tuyết trắng xóa từ trên vai Lam Cảnh Nghi rơi xuống sàn gỗ phía dưới, rồi chẳng bao lâu đã bị hơi ấm trong căn phòng làm cho tan chảy.

Lam Hi Thần chỉ nhìn Lam Cảnh Nghi một lần duy nhất khi y tiến vào, rồi sau đó quay lại xử lý công vụ trên bàn. Mà Lam Cảnh Nghi bình thường luôn lên tiếng trước, lúc này không hiểu sao lại đứng ngây như phỗng ở giữa phòng, nửa ngày vẫn chưa nói một lời nào. Lam Hi Thần đương nhiên ngạc nhiên vì thái độ khác bình thường của Lam Cảnh Nghi, cuối cùng cũng dừng bút, ngẩng lên nhìn y.

"Có chuyện gì sao?" Giọng nói của Lam Hi Thần vẫn ôn hòa như cũ, trên môi luôn là nụ cười dịu dàng, dù cho hiện tại mỗi lần y mỉm cười, các nếp nhăn nơi khóe mắt lại trở nên rõ ràng hơn.

Lam Cảnh Nghi mím môi nhìn Lam Hi Thần, dường như không biết nên mở lời như thế nào. Lam Hi Thần cũng không thúc giục y, vẫn kiên nhẫn chờ đợi. Cuối cùng Lam Cảnh Nghi cũng lên tiếng, trong giọng nói mang theo tiếng thở dài khe khẽ.

"Gia chủ, Giang gia thông báo, Giang Tông Chủ qua đời rồi."

Cạch...

Bút trên tay của Lam Hi Thần tuột khỏi tay rơi xuống. Mà dù Lam Hi Thần không biết vẻ mặt của bản thân lúc này như thế nào, nhưng hắn vẫn cảm nhận được một cơn co thắt từ nơi lồng ngực.

Lam Cảnh Nghi đứng im quan sát phản ứng của Tông chủ, không lên tiếng.

Có những chuyện người ngoài cuộc như y không thể hiểu được, nhưng cũng không phải hoàn toàn không biết gì.

Chỉ là số mệnh đã định sẵn hai người họ không thể, rồi sau đó tất cả theo thời gian vùi sâu vào trong quá khứ, để rồi đến lúc nhận ra, thật sự đã rất nhiều năm trôi qua.

Lam Hi Thần run run cầm lại bút lông, hít một hơi thật sâu, cố gắng đè xuống cảm giác khó chịu không ngừng dâng lên trong lòng mà miễn cưỡng duy trì bộ mặt nhu hòa với Lam Cảnh Nghi.

"Vậy, con và Tư Truy thay mặt Lam gia đến Liên Hoa Ổ thăm viếng Giang Tông chủ đi." Lam Hi Thần nói.

Lam Cảnh Nghi vẫn luôn không bỏ sót bất kỳ động tĩnh nào của Lam Hi Thần, lúc này nghe thấy hắn phân phó như vậy, nhịn không được hỏi: "Người không đi sao?"

Lam Hi Thần đảo mắt từ trên người Lam Cảnh Nghi nhìn ra trời tuyết phía bên ngoài cửa sổ, trên môi thấp thoáng một nụ cười thê lương.

"Hắn đã nói đời này ta và hắn không nên gặp nhau nữa."

Lam Cảnh Nghi đi rồi, Lam Hi Thần cũng không thể tiếp tục xử lý công vụ được nữa. Hắn đứng dậy, định đi ra ngoài. Thế nhưng khi vừa cất bước, lại không biết tại sao cả cơ thể như không còn sức lực, đầu gối lập tức khuỵu xuống sàn nhà. Một cỗ nhiệt từ cuống họng đi ngược lên, đợi đến khi Lam Hi Thần khôi phục thần trí, thì đã thấy trên sàn nhà là thứ chất lỏng màu đỏ đặc sệt gai mắt.

Hắn lấy tay chạm vào mép bàn, muốn mượn sức của nó để đứng dậy, nhưng mất nửa ngày mới có thể đứng vững.

Chẳng hiểu sao trong khoảnh khắc đó, Lam Hi Thần mãnh liệt cảm nhận được rằng hắn thật sự đã già rồi.

Lam Cảnh Nghi và Lam Tư Truy năm nay cũng đã hơn ba mươi. Hai đứa nhóc mới ngày nào còn đi theo phía sau hắn, ấy thế mà hiện tại một đứa đã có thể trở thành quản sự của Lam gia, đứa còn lại cũng đã tiếp nhận vị trí Trưởng phạt từ Lam Vong Cơ.

Mà tóc trên đầu của hắn, cũng sớm đã bạc đi rất nhiều.

Lam Hi Thần nghĩ, có lẽ tóc của người đó cũng như vậy rồi chăng.

Lam Hi Thần đi từng bước khó khăn rời khỏi thư phòng, rồi băng qua hành lang, một đường đi xuống núi.

Trên đường đi, hắn bắt gặp rất nhiều đệ tử Lam gia, tất cả đều dừng lại cung kính gọi hắn một tiếng Tông chủ. Nhưng Lam Hi Thần lại không để ý mà cứ bước đều về phía trước.

Tòa tiên phủ ở trên cao, đường xuống núi là những dãy bậc thang kéo dài như không hề có điểm cuối. Lam Hi Thần từ năm mười bốn tuổi sớm đã đi quen con đường này, nhưng chẳng hiểu sao đến bây giờ lại cảm thấy mọi thứ thật mơ hồ, đến chính hắn cũng không biết mình đang muốn đi đến đâu.

Lam Hi Thần nhớ, lần đầu tiên hắn gặp được Giang Trừng cũng là tại con đường này.

Người ấy khi đó vẫn còn là thiếu niên, đi cùng các đệ tử Giang gia khác đến Cô Tô để cầu học.

Lam Hi Thần không rõ bản thân bắt đầu chú ý đến Giang Trừng từ lúc nào. Có lẽ là khi nhìn thấy người kia không hề than vãn nửa lời mà luôn giúp Ngụy Anh thu dọn tàn cuộc, hay là khi vô tình nhìn thấy đôi mắt tím trong suốt kia dùng ánh mắt hâm mộ nhìn Ngụy Anh mỗi khi y vui vẻ chơi đùa.

Chính Lam Hi Thần cũng không rõ có phải bắt đầu từ lúc đó, hắn đã bị đôi mắt tím kia hút lấy, vĩnh viễn cũng không thể rời mắt đi được.

Nhưng lúc đó hắn không rõ cảm xúc của mình dành cho Giang Trừng là gì. Lúc ban đầu, hắn chỉ đơn giản nghĩ là vì cả hai đều là thiếu chủ của một gia tộc, gánh trên vai trọng trách vô cùng lớn, nên vì thế cũng có nhiều điểm giống nhau, vậy nên không nhịn được quan tâm đối phương nhiều hơn một chút. Mãi đến tận sau này, khi hắn nghe tin Liên Hoa Ổ bị diệt, nghe tin Giang Trừng không rõ sống chết, Lam Hi Thần mới nhận ra, kỳ thực tình cảm mà hắn dành cho Giang Trừng đã sớm không còn chỉ là sự đồng cảm nữa rồi.

Lam Hi Thần lúc ấy ngoại trừ chấn chỉnh Lam gia, rồi gia nhập Xạ Nhật Chi Chinh cùng với các gia tộc khác diệt trừ Ôn gia thì chính là đi tìm kiếm tung tích của Giang Trừng. Nhưng hắn không ngờ khi mình gặp lại Giang Trừng, thiếu niên kiệt ngạo nhưng cũng chói mắt kia đã không còn như xưa nữa.

Y không còn cười, cũng không còn tỏ ra vui vẻ. Y lúc nào cũng mang theo bộ mặt âm trầm, lên chiến trường thì ra tay tàn nhẫn, xuống chiến trường thì luôn chỉ ở một mình, thái độ lạnh lùng không để ai tiến lại gần.

Lam Hi Thần biết Giang Trừng hẳn đã trải qua nhiều chuyện, nhưng hắn lại không thể tiến đến hỏi Giang Trừng chuyện gì đã xảy ra. Cho đến một ngày nọ, hắn vô tình bắt gặp y ngồi trong rừng cách nơi đóng quân không xa, dưới chân là vô số vỏ rượu.

Đêm hôm đó, hắn ngồi cạnh y, nghe y nói về rất nhiều chuyện trong trạng thái nửa tỉnh nửa mê. Cũng trong tối hôm đó, hắn đã âm thầm quyết tâm, rằng cả đời này sẽ bảo hộ y thật tốt.

Nhưng có những chuyện hắn không thể lường trước được.

Như việc Ngụy Anh tu quỷ đạo, như việc ở Cùng Kỳ Đạo, lại cũng như việc máu không ngừng chảy ở Bất Dạ Thiên, cả việc Ngụy Anh phản phệ mà chết.

Vào khoảnh khắc Lam Hi Thần nhìn thấy dáng vẻ điên cuồng của Giang Trừng khi ôm lấy Giang Yếm Ly đã chết, hắn lúc ấy chỉ muốn tiến lên ôm y vào lòng, nhưng cuối cùng hắn vẫn phải cùng thúc phụ và ba mươi vị trưởng lão đuổi theo Vong Cơ.

Hắn biết Giang Trừng vô cùng hận Ngụy Anh, nhưng đồng thời hắn cũng biết Ngụy Anh quan trọng như thế nào đối với đệ đệ của hắn.

Khoảnh khắc nhìn cả người hắn yêu và người thân của hắn đều vì cùng một người mà đau khổ, Lam Hi Thần không biết phải làm sao.

Đáng lẽ vào khoảnh khắc đó hắn phải hiểu, hắn chỉ có thể lựa chọn một trong hai người.

Đến tận mãi sau này, trong những giấc mơ hằng đêm, hắn vẫn không thể quên được những dáng vẻ điên cuồng của Giang Trừng đã bày ra trước mặt hắn.

Ngụy Anh phản phệ, Vong Cơ đau khổ, nhưng hắn đã nghĩ rằng điều đó là tốt nhất cho cả bốn người bọn họ.

Nhưng dù không ai hiểu, Lam Hi Thần vẫn hiểu lý do vì sao Giang Trừng không ngừng truy bắt quỷ tu.

"Có thể vì ta mà dừng lại không?"

Lam Hi Thần vĩnh viễn không thể quên được buổi tối ngày hôm đó, hắn ở trong nội viện của Liên Hoa Ổ, nhìn Giang Trừng đứng trước hồ sen mà hỏi một câu như vậy.

Giang Trừng lúc đó xoay người nhìn hắn rất lâu, sau đó mới cụp mắt, chậm rãi nhưng cũng kiên định nói.

"Không thể."

Lam Hi Thần nhìn thanh tâm linh bên hông Giang Trừng khẽ đung đưa trong gió, nhưng thủy chung không phát ra bất kỳ tiếng động nào. Hắn lại nhìn Giang Trừng một lúc lâu, chỗ trán đeo mạt ngạch bỗng nóng như lửa đốt, mất nửa ngày hắn mới có thể miễn cưỡng nở nụ cười ôn hòa quen thuộc.

"Ta hiểu."

Lam Hi Thần đương nhiên hiểu ở giữa hắn và Giang Trừng vẫn luôn tồn tại rất nhiều trở ngại. Ngụy Anh và Vong Cơ là một trong số đó, lại cũng là yếu tố quan trọng nhất.

Thế nên sau này, Ngụy Anh trở về, Vong Cơ không ngại ngùng biểu đạt tình cảm với y, cũng không ngại trở mặt với Giang Trừng.

Lam Hi Thần nhìn thấy dáng vẻ đau khổ của Giang Trừng, rất nhiều lần muốn đứng lên nắm lấy tay người đó một lần nữa. Nhưng cứ mỗi lúc hắn định tiến thêm một bước, thì giọng nói của mẫu thân lại văng vẳng bên tai hắn, khiến hắn không cách nào di chuyển được.

"Hoán nhi, sau này Trạm nhi giao lại cho con."

Những lúc ấy, đôi mắt tím đều nhìn về phía hắn một lúc lâu, sau đó lại chuyển sang hướng khác.

Chính bản thân y cũng hiểu, giữa hắn và y tồn tại rất nhiều thứ không thể phá vỡ được. Mà nếu muốn nắm lấy tay nhau, cả hai người đều phải dứt khoát gạt đi tất cả những điều ấy.

Chỉ tiếc là cả hai người đều không ai có can đảm để làm việc ấy.

Sau sự việc diễn ra ở Quan Âm Miếu, Lam Hi Thần từng một lần chạy đến Liên Hoa Ổ để gặp Giang Trừng.

Hôm đó là một đêm tuyết dày, nhưng Giang Trừng vẫn bảo hắn đi theo y đến hồ sen trong nội viện.

Trong hồ không có hoa sen, mà nước cũng đã sớm bị đóng băng từ lúc nào. Giang Trừng nhìn hồ sen rất lâu, lâu đến mức hắn tưởng rằng y sớm đã quên sự hiện diện của hắn ở phía sau.

Nhưng cuối cùng Giang Trừng vẫn lên tiếng.

"Lam Hoán, ta mệt mỏi." Giang Trừng chậm chạp xoay người, giương mắt nhìn thẳng Lam Hi Thần.

"Giang Trừng..."

"Lam Hoán..." Giang Trừng trực tiếp cắt đứt câu nói của hắn, "Ngươi không buông được Lam Vong Cơ, ta cũng không buông xuống được chấp niệm với Ngụy Anh. Cho nên chúng ta không thể coi như không thấy họ mà ở bên nhau được."

"Cho nên đời này chúng ta đừng gặp nhau nữa."

Giọng nói nhàn nhạt của Giang Trừng ngày ấy vẫn luôn quẩn quanh bên tai Lam Hi Thần.

Hắn nhìn những bông tuyết trắng xóa trước mặt, lại như nhìn thấy khung cảnh trắng xóa vào đêm hôm ấy. Rất nhiều năm tháng sau này, hắn đều tự trách bản thân rằng tại sao vào lúc đó, hắn không tiến lên nắm lấy bàn tay lạnh lẽo của người kia.

Rất nhiều năm sau này, khi nhớ đến ánh mắt mà Giang Trừng nhìn hắn vào lúc đó, hắn mới nhận ra, nếu lúc đó hắn nắm lấy tay y, thì cả hai người bọn họ đã không cần phải bỏ lỡ nhau như vậy.

Nhưng lúc đó hắn không hiểu, cũng không dám đánh cược. Thế nên bọn họ thật sự không còn lại gì cả.

Mạt ngạch sớm đã được kéo xuống khỏi trán mà nằm gọn trong lòng bàn tay của Lam Hi Thần. Hắn bước từng bước xuống bậc thang cao và dốc, gió tuyết không ngừng thổi qua người hắn. Trong một khoảnh khắc, dường như Lam Hi Thần đã nhìn thấy một bóng tử y hiện ra trước mặt hắn.

Khóe môi bất giác cong lên, bước chân của hắn cũng nhanh hơn.

Gió thổi ngày càng mạnh, mạt ngạch trên tay hắn rơi xuống.

Khi mọi thứ trước mắt dần trở nên mơ hồ, trong đầu hắn nảy lên một suy nghĩ duy nhất.

Vãn Ngâm, ta sẽ không bỏ lỡ ngươi thêm một lần nào nữa.

Hoàn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top