Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

38. [Chân Truy] Kỷ niệm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lam Tư Truy: y
Âu Dương Tử Chân: cậu
Âu Dương tông chủ: ông
Kim Lăng: hắn
Ngụy Vô Tiện: ngài
Lam Vong Cơ: người

-------
Trong một chuyến săn đêm ở địa phận thành Ba Lăng, Tư Truy vì mải đuổi theo một tà vật đã bị tách khỏi nhóm tiểu bối. Hiện tại y đang ở trong một làn sương mù dày đặc chướng khí, y có cảm giác mình đã lạc vào khu rừng cấm nổi tiếng nguy hiểm ở nơi đây rồi. Không còn cách nào khác, y đành đi xung quanh tìm kiếm đường ra và cố hết sức gọi tên đồng đội: "Cảnh Nghi, Kim Lăng, mọi người đâu hết rồi?"

Gọi mãi không thấy ai trả lời, y tiếp tục đi theo trực giác của mình tiến về phía trước, tay luôn thủ sẵn kiếm để có thể chiến đấu bất cứ lúc nào. Chợt trong không gian xuất hiện một tiếng gầm đáng sợ, con quái vật lúc nãy y đuổi theo đã xuất hiện trở lại, nhào tới tấn công Tư Truy. Y nhảy lên né tránh rồi vung một đường kiếm khí chặn nó lại, đoạn lộn một vòng trên không rồi chém một nhát vào lưng nó, con quái vật gầm gừ, đau đớn ngã xuống. Thế nhưng nó vốn là một con sói thành tinh, đã đạt tới cấp hung, vết thương nhỏ đó không đủ để hạ gục nó. Còn quái vật lại một lần nữa đứng dậy, giương vuốt ra quật ngã Tư Truy xuống đất, đè lên người y như muốn ăn tươi nuốt sống. Nhưng Tư Truy một mực không chịu thua, y một tay đẩy đầu con sói ra xa, một tay cố với lấy thanh kiếm chỉ cách y một gang tay. Sau một hồi chật vật cuối cùng cũng lấy được kiếm, y không do dự chặt đứt tay con quái vật, thoát ra. Nó tru lên một hồi vật vã rồi dùng tay còn lại gạt một cái, đẩy Tư Truy văng xuyên qua làn sương mù, khi y nhận ra thì bản thân đã hướng xuống vực thẳm. Cả người Tư Truy cứ thế rơi tự do xuống đó, trong tình thế này, y không còn cách nào khác là kéo con quái vật đồng quy vu tận với mình. Khi nó lao tới gần định tung đòn kết liễu, Tư Truy triệu hồi cổ cầm ra, đánh một luồn linh lực vào người nó, đồng thời điều khiển kiếm đâm vào tim nó. Con quái vật rơi xuống ngay mép vực và chết hoàn toàn, còn bản thân y thì thả mình rơi xuống dòng nước dưới vực thẳm

----------

"Tư Truy huynh, Tư Truy huynh"

Khi Tư Truy tỉnh lại, y cảm nhận được mình đang mở mắt nhưng trước mặt lại là một màu đen u ám, bên tai văng vẳng một giọng nói của thiếu niên nào đó đang gọi mình, có vẻ còn đang rất lo lắng nữa nhưng hiện tại đầu y đang rất đau, làm sao có tâm trí để xác định đó là ai được chứ?

"Tư Truy huynh, tốt quá, huynh đã tỉnh rồi. Huynh ổn chứ? Có thấy khó chịu ở đâu không?" Cậu thiếu niên thấy Tư Truy không sao liền mừng rỡ reo lên, sau đó còn tốt bụng đỡ y dậy

Tư Truy không nhìn thấy, có chút hoảng loạn nói: "Ta đang ở đâu? Sao lại không nhìn thấy gì nữa?Ta bị mù rồi sao? Ngươi là ai vậy?"

Trước câu hỏi của y, cậu thiếu niên sửng sốt: "Tư Truy, huynh không nhớ ta sao? Ta là Âu Dương Tử Chân, bạn tốt của huynh đó, còn đây là nhà ta, thành Ba Lăng ở Âu Dương thị"

"Tư Truy...là tên của ta sao?" Lúc này Tư Truy mới để ý cách mà Tử Chân gọi mình, y đỡ trán nói: "Xin lỗi, ta đột nhiên không nhớ gì cả, ngay cả bản thân là ai ta cũng đã quên mất, đầu của ta đau quá"

Cùng lúc đó, Âu Dương tông chủ bước vào nhìn thấy tình cảnh khó xử này, liền nhắc nhở: "Tử Chân, đừng làm khó Lam tiểu công tử nữa, thằng bé vừa mới tỉnh lại thôi mà" rồi ông ngồi xuống bên giường nói với Tư Truy: "Y sư nói là con bị chấn thương đầu khá nặng, dẫn đến mất trí nhớ tạm thời, còn đôi mắt chỉ là do ảnh hưởng bởi làn nước độc dưới vực mà thôi nhưng cũng đừng lo quá, chúng ta sẽ sớm tìm được cách chữa cho con"

Giọng Âu Dương Tử Chân mang chút tiếc nuối nhưng cũng cũng ra sức động viên y: "Huynh thật đáng thương, đã mù lại còn mất trí nhớ nữa, nhưng đừng lo, từ giờ cho tới lúc huynh khỏi bệnh ta sẽ chăm sóc huynh thật tốt"

Tư Truy mỉm cười, vòng tay ra trước mặt, cúi đầu hành lễ: "Vậy thì đa tạ hai vị đã cứu mạng, ơn này tại hạ nhất định sẽ báo đáp"

Và thế là Tư Truy quyết định ở lại Âu Dương gia cho đến khi hoàn toàn hồi phục, mọi người trong gia tộc cũng đã được dặn là phải giữ bí mật chuyện này để Tư Truy không khó xử khi gặp lại những người quen của mình

Trong lúc đó, mọi người vẫn đang đổ xô đi tìm Tư Truy, họ phát hiện ra thi thể của con quái vật ở ngay bờ vực cùng với thanh kiếm của y vẫn đang cắm trên người nó. Cảnh Nghi rút kiếm ra quan sát, trong lòng không khỏi dâng lên cảm giác bất an: "Đây là kiếm của Tư Truy, vậy còn huynh ấy đâu?"

Kim Lăng độc miệng nói: "Còn hỏi nữa sao? Chắc chắn là rơi xuống vực chết rồi, ngươi nghĩ ai có thể sống sót khi đối mặt với thứ tà vật cấp hung này chứ? Chắc chắn y đã chọn đồng quy vu tận với nó"

"Ngươi..." Cảnh Nghi tức giận cãi lại: "Kim đại tiểu thư, ngươi bớt độc mồm lại một chút là sống không yên hả? Ai nói Tư Truy sẽ chết chứ, huynh ấy vẫn còn sống, ta tin chắc là như vậy"

Kim Lăng vẫn không chịu thua: "Ta chỉ đưa ra suy đoán thôi, ngươi cần gì xù lông lên như thế? Bộ có tình cảm với y hả?"

"Tên điên này, ta quan tâm tới huynh đệ mình không được sao? Ý kiến gì?"

Thấy hai đứa nhóc chuẩn bị đánh nhau tới nơi, Ngụy Vô Tiện xen ngang ngắt lời: "Thôi đủ rồi, đây không phải là lúc cãi nhau, điều cần làm nhất bây giờ là phải tìm cho bằng được Tư Truy" rồi người thở dài nói nhỏ với Lam Vong Cơ: "Haiz, ta đã hứa với Ôn Ninh là sẽ chăm sóc nó vậy mà..."

"Ngụy Anh" Lam Vong Cơ đặt tay lên vai Ngụy Vô Tiện an ủi, người hiểu rất rõ nỗi lòng của ngài và mọi người ở đây. Tư Truy là một đứa trẻ tốt, y từng là cầu nối để hai người trở về bên nhau trong hoàn cảnh khó khăn nhất, từ tận sâu trong đáy lòng người cũng xem y như là con ruột của mình vậy nên cũng không thể để yên việc y mất tích như vậy được

Ngụy Vô Tiện nắm lấy tay người, kiên định nói: "Ta không sao Lam Trạm, chúng ta sẽ sớm tìm lại được thằng bé thôi mà"

Sau đó ngài bắt đầu đưa ra suy luận của mình: "Ta nghĩ trước khi Tư Truy rơi xuống vách núi có lẽ đã chọn cách đồng quy vu tận với con quái vật này nên mới đâm kiếm kết liễu mạng sống của nó trong những phút cuối cùng, vậy nên chúng ta sẽ lần theo dấu linh lực còn sót lại thông qua kiếm của thằng bé và bắt đầu tìm từ dưới đáy vực này. Mọi người ngự kiếm xuống trước đi, ta sẽ đi cùng Lam Trạm, nhưng trước hãy vận linh lực bảo vệ mình vì chướng khí dưới đó khá nặng đấy"

Mọi người làm theo lời Ngụy Vô Tiện rồi lần lượt bay xuống đáy vực, ở đây có một dòng suối chảy rất siết, họ vừa nhìn liền nhận ra đây là kênh Hắc Thủy nổi tiếng ở Ba Lăng - nơi có làn sương độc dày đặt làm cho dòng nước trở nên đen lại và gây độc cho bất cứ ai sử dụng thứ nước này, nhưng tà vật thì không, đó chính là lý do nơi này cư nhiên trở thành địa bàn của chúng. Mọi người men theo dòng chảy đến một bờ sông gần đó nhưng linh lực đột nhiên mất dấu từ đây nên không thể tiếp tục tìm kiếm nữa. Bây giờ cũng đã muộn nên tất cả dự định sẽ tìm cách liên lạc với tông chủ Âu Dương thị để hỏi về chuyện này. Nhưng khi đến nơi thì nhận được tin Âu Dương tông chủ cùng thiếu chủ đã đi xa một chuyến, dự kiến rất lâu mới quay về, thế là phải tạm ngưng việc này lại cho đến khi có thêm manh mối

Còn về phía Tư Truy, y đang sống rất tốt cùng với cha con Âu Dương Tử Chân ở ngôi nhà nhỏ trên ngọn đồi cạnh trấn Phi Diệp ngoại ô thành Ba Lăng - quê hương của mẫu thân Tử Chân lúc sinh thời, thật ra lúc đầu họ định để y ở lại Âu Dương gia nhưng nghĩ lại thì một người mất trí nhớ như Tư Truy cần có một nơi an tĩnh, thoải mái để hồi phục nhanh hơn nên họ đã quyết định đưa y đến đây

Lúc này, Tư Truy đang ngồi giữa thảo nguyên mênh mông rộng lớn, gió thổi qua mái tóc khiến y cảm thấy thật dễ chịu, trên mắt đeo một dải bạch lăng chắn ngang càng làm tôn lên vẻ đẹp thư sinh nho nhã của y. Hiện tại Tư Truy đang chờ Tử Chân quay lại vì cậu nói muốn y đợi ở đây để mang đến một bất ngờ

"Tư Truy, xem ta có gì cho huynh nè" Tử Chân reo lên ngay khi nhìn thấy y, cậu đang giấu gì đó trong tay áo, biểu cảm trông có vẻ rất thần bí

Tư Truy theo giọng cậu quay lại nở một nụ cười như gió xuân nói: "Tử Chân quay lại rồi à? Đệ đã đi đâu vậy?"

Tử Chân không trả lời ngay mà lấy từ trong tay áo ra một con thỏ trắng mắt đỏ trông rất đáng yêu đưa đến trước mặt Tư Truy nói: "Ta nghe nói trước đây huynh rất thích thỏ nên đã vào rừng bắt cho huynh đó. Nào, huynh sờ nó thử xem"

Lúc này mắt Tư Truy đã không còn đau nữa nhưng y vẫn chưa nhìn lại được, chỉ có thể đưa tay ra trước để xác định phương hướng cho đến khi chạm vào bộ lông mềm mại rồi từ từ nhận con thỏ từ tay Tử Chân, khẽ vuốt ve, đáp: "Tuy ta không biết trước đây mình như thế nào nhưng hiện tại ta thật sự rất thích con thỏ này, món quà rất tuyệt, cảm ơn đệ, Tử Chân"

"Huynh thích là ta vui rồi, hay là chúng ta đặt tên cho nó đi"

Y hỏi: "Nó có màu gì vậy?"

"Là một con thỏ trắng" Tử Chân đáp

Tư Truy suy nghĩ một chút rồi nói: "Vậy gọi là Tiểu Bạch nhé, cái tên này rất hợp với nó"

Sau đó Tử Chân như nhớ ra điều gì đó, cậu nói với Tư Truy: "Đúng rồi, hình như chúng ta vẫn chưa ăn gì nhỉ, để ta dẫn huynh xuống trấn ăn chút gì nhé"

Y khẽ gật đầu, dịu dàng đáp: "Vậy thì làm phiền đệ rồi"

Và thế là Tử Chân kéo Tư Truy xuống một khu chợ dưới trấn, suốt quãng đường không hề buông tay y dù chỉ một chút, cậu luôn ân cần hỏi Tư Truy thích ăn gì và dẫn y đến chỗ bán, còn chủ động đút đồ ăn cho y thử nữa. Điều này khiến Tư Truy an tâm hơn rất nhiều, y càng ngày càng có cảm tình với thiếu niên này, y mong mắt mình mau chóng hồi phục để được nhìn thấy dáng vẻ của cậu

Hai người cứ thế ngày qua ngày ở bên nhau tại thị trấn xinh đẹp này, Âu Dương tông chủ cũng đối với Tư Truy rất tốt, luôn cho y sư riêng của mình khám cho y mỗi ngày và dặn dò Tử Chân phải luôn để mắt tới y. Dần dà, nơi này đã trở thành gia đình mới của Tư Truy tự lúc nào và y cảm thấy rất hạnh phúc khi ở đây

Một tháng sau, mắt Tư Truy cuối cùng cũng có thể nhìn thấy trở lại. Đến ngày tháo băng, hai cha con Âu Dương cùng với y sư và những người hầu đi cùng đều tập trung ở phòng Tư Truy. Dải băng trắng được từ từ tháo ra khỏi mắt, y chớp chớp vài lần rồi những hình ảnh trước mặt dần hiện ra. Người đầu tiên y nhìn thấy chính là Tử Chân, cậu đã giúp y tháo băng và đang rất mong chờ phản ứng đầu tiên của y khi nhìn thấy mình: "Tư Truy, huynh thấy sao rồi, có nhìn rõ được không?"

Tư Truy khẽ mỉm cười gật đầu, giờ đây y cảm thấy vô cùng xúc động vì cuối cùng y cũng đã nhìn thấy người đã bầu bạn cùng với mình suốt thời gian qua, y nói: "Tử Chân, hóa ra đây là dung mạo của đệ sao? Thật tốt quá, cuối cùng ta cũng đã nhìn thấy đệ rồi"

"Tư Truy huynh" Tử Chân cũng xúc động không kém, hai người ôm lấy nhau trước sự chúc mừng của mọi người

Sau đó, Tư Truy quay ra cảm ơn Âu Dương gia vì đã tận tình giúp đỡ y trong thời gian qua, y muốn ở đây lâu hơn nữa thế nhưng Âu Dương tông chủ lại bảo rằng hiện tại mắt Tư Truy đã hồi phục và y cần phải quay trở lại nơi y thuộc về. Điều đó làm cho niềm vui của Tư Truy vụt tắt, y chỉ mới nhìn thấy lại được thôi mà? Tại sao phải vội vàng rời khỏi như thế?

Tử Chân cũng không muốn xa Tư Truy chút nào, cậu cố thuyết phục cha mình: "Cha à, tuy thị lực của Tư Truy đã hồi phục nhưng trí nhớ vẫn còn rất mơ hồ, con nghĩ là nên để huynh ấy ở đây thêm một thời gian nữa"

Âu Dương tông chủ lắc đầu đáp: "Ta cũng rất muốn nhưng Lam tiểu công tử đã ở đây khá lâu rồi và cũng chẳng thể có thêm chút ký ức nào cả, ta nghĩ nên để thằng bé trở về nơi thân thuộc nhất với nó mới có thể nhớ lại được. Ta đã cho người thông báo với Lam gia rồi, ngày mai họ sẽ đến đón y. Tử Chân, con giúp thằng bé chuẩn bị một chút đi"

Biết không còn cách nào khác, Tử Chân đành quay sang thuyết phục Tư Truy để y chịu quay về, Tư Truy cũng không cãi lại nhưng lại cảm thấy vô cùng thất vọng và tiếc nuối, y không muốn nói thêm gì nữa, lẳng lặng đi về phòng. Cậu thấy vậy đuổi theo muốn an ủi, khẽ gõ cửa phòng y gọi nhưng không thấy ai trả lời, cậu nghĩ có lẽ Tư Truy cần phải ở một mình nên đành rời đi

Sáng hôm sau, theo kế hoạch hai cha con Âu Dương thị cùng hai môn sinh dẫn Tư Truy xuống trấn. Ngụy Vô Tiện, Cô Tô Song Bích, Kim Lăng, Cảnh Nghi cùng một vài người Lam gia khác đang chờ ở một trà điếm ngoài trời, vừa nhìn thấy Tư Truy bình an vô sự, họ vội tới vây quanh hỏi han về tình trạng của y. Nhưng Tư Truy lại tỏ ra lo sợ và cảnh giác với họ, những người này quá xa lạ với y, hiện tại y hoàn toàn không có chút ấn tượng nào cả, chỉ biết nấp sau lưng Tử Chân, không muốn tiếp xúc với họ

Cảnh Nghi lo lắng nói: "Tư Truy, huynh làm sao thế? Không nhận ra ta sao? Ta chính là Cảnh Nghi, huynh đệ tốt nhất của huynh đó"

Y khẽ lắc đầu nói: "Xin lỗi, ta không biết ngươi, ta muốn về nhà"

"Nhưng bọn ta đến là để đưa huynh về nhà mà"

"Đủ rồi Cảnh Nghi, để ta nói chuyện cho" Ngụy Vô Tiện ngắt lời, ngài đang cố ngăn không cho tên nhóc này dọa sợ Tư Truy vì vốn dĩ mọi người đã biết được chuyện này ngay khi nhận được bức thư từ Âu Dương gia, họ muốn đưa Tư Truy trở về để giúp y nhớ lại nhưng xem ra với tình hình này y sẽ không chịu hợp tác

Ngụy Vô Tiện là một người hiểu chuyện, ngài cố dùng những lời lẽ thông minh nhất để thuyết phục Tư Truy: "A Nguyện, bọn ta không muốn hại con, bọn ta chỉ muốn đưa con về nhà để giúp con lấy lại ký ức của mình mà thôi, con vẫn có thể gặp lại Âu Dương gia sau khi hồi phục mà"

Y lắc đầu nói: "Nhưng ta không quen các người, ta chỉ có duy nhất nơi này là nhà mà thôi, mong các vị hiểu cho"

Kim Lăng có chút nóng vội, bước lên phía trước nói: "Sao ngươi ngốc quá vậy hả? Các tiền bối đã nói rất rõ là muốn giúp ngươi rồi mà, bây giờ không quen thì từ từ sẽ quen. Mau đi thôi, đừng phí thời gian nữa"

Rồi hắn tính tắm tay y lôi đi, Tư Truy sợ hãi giật tay lại thật mạnh, hét lên: "Bỏ ta ra, ta đã nói là không đi rồi mà"

Tử Chân thấy Tư Truy kích động liền lên tiếng: "Kim Lăng, mau bỏ ra, đừng làm huynh ấy đau"

Kim Lăng nghe vậy liền bỏ ra ngay, khiến Tư Truy mất đà ngã ngồi xuống đất, đầu y lúc này đã bắt đầu đau, hai tay ôm đầu rên lên đau đớn. Cảnh Nghi thấy vậy muốn tới đỡ y nhưng y đã gạt tay cậu ra rồi quay lưng chạy thật nhanh

Mọi người cùng đuổi theo y nhưng khi tới ngọn đồi đã hoàn toàn mất dấu. Tử Chân cảm thấy hối hận vì đã vội vàng để cho Tư Truy gặp người thân trong lúc y chưa sẵn sàng, điều này sẽ càng làm ảnh hưởng đến tâm trí của y lúc này. Cậu cũng như những người khác chạy khắp những ngõ ngách quanh nhà tìm y nhưng vẫn không thấy. Sau đó, dường như nhớ lại một nơi cậu chưa tới liền lập tức chạy đến đó tìm

Một lát sau, Tử Chân đã tới được một nhà kho nhỏ mà cậu và Tư Truy đã cùng nhau tận dụng để nuôi Tiểu Bạch, bình thường mỗi khi cậu có việc bận Tư Truy thường tới đây để bầu bạn cùng chú thỏ nhỏ đợi cậu trở về

Tử Chân tiến đến muốn mở cánh cửa nhưng nó đã bị chốt từ bên trong, lúc bấy giờ Tử Chân có thể chắc chắn rằng Tư Truy đang ở trong đó, cậu rõ cửa gọi: "Tư Truy, huynh ổn chứ? Ta biết huynh không muốn rời khỏi đây nhưng mà mọi người chỉ muốn tốt cho huynh thôi. Tư Truy, huynh mở cửa cho ta có được không? Tư Truy!"

Cậu gọi một lúc lâu mới thấy y mở cửa, khóe mắt y vẫn còn hoe đỏ có vẻ vừa khóc xong, trong lòng Tử Chân dâng lên một loại cảm xúc khó tả, cậu đưa tay lên lau nước mắt cho y rồi nói: "Huynh đang khóc sao? Mắt của huynh vừa mới hồi phục mà, nếu như thế này sẽ không tốt chút nào đâu"

"Tử Chân, xin lỗi, ta sẽ không khóc nữa, ta chỉ là...chỉ là không muốn xa đệ...ta..." lúc này nước mắt của y không thể kiềm lại được nữa, nó chực trào ra càng lúc càng nhiều, Tử Chân ôm chặt lấy Tư Truy để y dựa vào bờ vai mình mà khóc. Trong tiếng nấc, Tư Truy cố nói một điều từ sâu trong đáy lòng mình: "Ta không muốn đi, ta không muốn xa đệ, Tử Chân...ta không biết từ khi nào bản thân lại thích đệ nhiều như vậy. Ta cảm thấy mình thật vô dụng, không thể làm được gì cho đệ hết, thật xin lỗi..."

"Tư Truy huynh, huynh nói thích ta sao?" Tử Chân ngơ ngác vì không ngờ y lại đột nhiên tỏ tình với mình, cậu im lặng một lúc lâu khiến Tư Truy hồi hộp hơn bao giờ hết, y sợ cậu sẽ cảm thấy ghê tởm bởi tình cảm của y đã vượt xa tình huynh đệ vốn có của hai người

Thế nhưng không giống như những gì y nghĩ, tay Tử Chân bắt đầu luồn lên tóc y, ấn y vào cái ôm sâu hơn, cậu xúc động nói: "Vậy là tốt quá rồi, cuối cùng huynh cũng đã chịu nói ra suy nghĩ trong lòng mình rồi. Ta cũng thích huynh, Tư Truy, đã rất lâu rồi kể từ lần chúng ta ở trên thuyền cùng với nhau khi trở về từ Loạn Táng Cương. Ta biết huynh đã quên mất chuyện đó nhưng ta vẫn muốn huynh biết chúng ta đã gặp nhau như thế nào. Cứ tưởng sau hôm đó ta sẽ không còn được gặp huynh nữa, nhưng trong cái rủi có cái may, ông trời cuối cùng cũng đã cho chúng ta gặp lại nhau rồi"

Lúc này sự hạnh phúc dường như đã lấn át đi nước mắt của Tư Truy, y buông Tử Chân ra, mỉm cười nói: "Phải, tuy ta không có ký ức nhưng đệ đã cùng ta tạo ra nhiều kỷ niệm đẹp khi ở đây, ta thật sự rất hạnh phúc"

Lúc này, những người khác cũng đã đuổi kịp tới và nhìn thấy tất cả, họ cuối cùng cũng đã hiểu tại sao Tư Truy lại một mực muốn ở lại đây với Tử Chân và họ quyết định sẽ không xen ngang tình cảm của hai người nữa. Âu Dương tông chủ khẽ thở dài, xem ra con trai của ông đã trưởng thành rồi

Sau đó mọi người đến xin lỗi Tư Truy và quyết định để y và Tử Chân ở bên nhau, kế hoạch đưa Tư Truy về Vân Thâm vẫn không thay đổi nhưng lần này lại có thêm một người nữa cùng bầu bạn với y, Tư Truy đã đồng ý ngay vì lần này y sẽ không còn cô đơn nữa

Sau ba tháng ở Vân Thâm, ký ức của Tư Truy đã khôi phục hoàn toàn, y cùng Tử Chân kết bái làm phu phu, một đời một kiếp bên nhau mãi mãi

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top