Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

asahoon ; found [you]

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hamada Asahi tìm thấy điều còn thiếu bấy lâu

Asahoon | G | AU; slice of life; romance; chessy; soulmate-ish; love at first sight-ish; reversed!age-gap; OOC

A/N: lấy cảm hứng từ parody của hai bạn nhỏ trong Find your Korea ep.05 (///v///♡)

———

Hamada Asahi từ ngày nhỏ luôn ngoan ngoãn nghe theo mọi điều ba mẹ chỉ bảo, chuyên chú học hành. Hắn thi đỗ Todai, vào làm ở một tập đoàn lớn, thế rồi suốt những năm tháng trưởng thành, hắn luôn ở trong một vòng lặp khép kín.

Ngày ngày, hắn vội vã gặm một mẩu sandwich, nuốt xuống thứ cà phê đắng nghét mua trong cửa hàng tiện lợi. Thế rồi, hắn hối hả hòa vào dòng người trên phố, chạy xuống ga, chật vật tìm lấy chỗ đứng trong khoang tàu đông nghịt người giữa giờ cao điểm. Hắn khổ sở như thế, chỉ để đến với công việc bộn bề, với những khách hàng cáu kỉnh, với cấp trên luôn tỏ ra lãnh đạm. Một ngày làm việc kết thúc, hắn sẽ lại chen chúc lên tàu, trở về nhà khi trời đã tối đen, phố xá lên đèn. Tắm giặt ăn uống qua quýt, xem vài bản tin, đọc vài mẩu báo, rồi trằn trọc tìm cách chìm vào giấc ngủ.

Hắn chỉ có một thân một mình, cuộc sống bị cướp mất thời gian, nhạt nhòa, vô vị, như một con robot được lập trình sẵn.

Và có một điều hắn vẫn luôn canh cánh trong lòng, khiến hắn cảm thấy trống rỗng, mang theo một mặc cảm như thể bản thân khuyết thiếu mất điều gì: Thế giới của hắn không có màu sắc.

Ngày học mầm non, hắn bị bạn bè cười nhạo vì bài tập tô màu có đám mây màu cam cùng bãi cỏ màu tím. Lớn lên đi làm, hắn khiến một đối tác phật ý vì không thể tán dương những bức hình phong cảnh mà ông ta chụp. Tất cả những gì đôi mắt hắn có thể nhìn thấy đều ở thể đen trắng, cùng màu xám ở những sắc độ khác nhau.

Đôi khi hắn cũng băn khoăn tự hỏi, nếu có màu sắc, liệu cuộc đời hắn có trở nên đẹp đẽ hơn chăng. Nhưng rồi cũng gạt tất thảy những điều này qua một bên, tìm cách bình thản mà sống tiếp qua ngày.

.

Một tối nọ, hắn tăng ca về muộn, chuyến tàu cuối cùng đã rời ga từ lâu, taxi thì quá đắt đỏ, hắn chỉ còn cách cuốc bộ về nhà. Bước ngang qua một cửa tiệm xập xệ, đèn đóm lờ mờ, trong lòng bỗng nảy sinh chút hiếu kỳ, hắn đưa tay gạt tấm rèm màu lam đậm, cúi đầu bước vào.

Bên trong cửa tiệm là một bà lão ăn vận kì quặc, bà ta ngồi bên một chiếc bàn bày biện những món đồ lạ lùng, cúi gằm mặt, bấm bấm đốt ngón tay, dường như bà ta là một thầy bói. Thấy có người xuất hiện, bà ta ngước lên, nhìn thẳng vào mắt Asahi mà mỉm cười. Hắn gật đầu chào rồi toan quay lưng rời đi.

"Anh bạn, cậu có muốn thay đổi không?" – Bà ta nói lè nhè bằng một giọng Kansai đặc sệt. "Hãy đến một nơi xa lạ, rồi điều kì diệu nhất định sẽ xảy đến."

"Trên đời này có một khái niệm gọi là bạn tâm giao. Nếu cậu nghe tôi, nhất định cậu sẽ tìm được người đó."

Bạn tâm giao.

Nhất định sẽ tìm được.

Mấy lời này kẹt trong đầu Asahi suốt nhiều ngày, khiến hắn mãi băn khoăn. Hắn đơn độc nhiều năm đã thành quen, vì cớ gì bà già gàn dở đó lại bảo thế?

Và rồi việc Kanemoto-san quản lý ở cửa hàng tiện lợi đột nhiên thông báo hắn trúng thưởng một chuyến đi Gangneung như góp phần tháo mở khúc mắc trong lòng.

Ừ thì đi, dù sao cũng chẳng mất gì.

.

Điểm đến đầu tiên trong chuyến đi là một bãi biển.

Asahi tách mình khỏi đoàn, than thẩn đi về phía bờ kè với những phiến đá lớn đan xen vào nhau, mắt nhìn về xa xăm vô định.

Một bé gái chạy đến giật giật vạt áo hắn, dúi cho hắn một bó hoa khiến hắn có chút thảng thốt. Thế nhưng cô bé không hề đòi hắn trả tiền, chỉ toét miệng cười để lộ hai chiếc răng sún rồi toan bỏ đi. Hắn tìm thấy một đồng năm yên liền chìa lòng bàn tay về phía bé gái nọ. Cô bé vui vẻ nhận lấy rồi vọt chạy mất hút.

Asahi lại tiếp tục tần ngần ngắm nhìn mặt biển cùng chân trời đằng xa, cho đến khi dường như có tiếng ai đang gọi, khiến hắn phải quay đầu.

Một cậu trai trẻ tuổi, có lẽ chỉ tầm mười tám đôi mươi, tiến đến đứng trước mặt hắn, khoảng cách chỉ còn độ dăm ba bước chân. Cậu ta có nụ cười thật đẹp, cùng vài chiếc nốt ruồi xinh xắn nơi đuôi mắt khóe môi.

Asahi lục lọi tâm trí, và nhận ra bản thân từng thấy cậu nhóc này biểu diễn trên TV, khi ấy cậu ta mặc một bộ đồ gấu trúc, vừa vặn có sắc trắng đen như những gì hắn có thể thấy rõ.

"Xin lỗi chú, khoảng mươi phút nữa chúng tôi sẽ ghi hình ở đây, chú có thể tạm thời rời đi được không?"

Thứ tiếng cậu ta đang nói không phải tiếng mẹ đẻ của hắn, hắn cũng chưa từng học qua, nhưng kì lạ thay, hắn lại hiểu rõ mồn một, nên vội vã gật đầu.

"Hoa chú cầm trên tay đẹp quá. Nhưng mà không hợp với chú chút nào, chú cho tôi nhé?" Cậu nhóc nọ nghiêng đầu, nhìn hắn bằng vẻ mặt cún con.

Asahi hơi ngại ngần, rồi cũng đưa cánh tay mình cùng bó hoa về phía đối phương. Cậu ta đón nhận, những ngón tay vô tình lướt qua bàn tay hắn. Trong khoảnh khắc ấy, hắn như thấy có một luồng điện xẹt qua người, chạy thẳng đến lồng ngực.

"Hoa kiều mạch. Chú có biết hoa kiều mạch theo ngôn ngữ của các loài hoa có ý nghĩa gì không?"

Asahi tần ngần suy nghĩ một hồi rồi buột miệng, "恋人".

Đối phương tỏ ra ngỡ ngàng rồi bật cười, hai mắt cong cong, mũi hơn chun lại, nom vô cùng dễ thương. "Đúng vậy, chính là người yêu đó."

Asahi không biết phải đáp thế nào, chính hắn cũng đang rất bất ngờ, bởi dường như hắn đang thấy được màu sắc của chiếc khăn len xinh xắn cậu nhóc choàng trên cổ. Một màu sắc rực rỡ và tươi tắn lắm. Gọi là gì nhỉ, đỏ ư?

Hắn bàng hoàng đưa mắt nhìn quanh, toàn bộ khung cảnh xung quanh đều như đã được điểm tô, hắn thấy được làn nước biển xanh trong, bãi cát trắng ngà, thấy được sắc hồng ửng trên gò má của cậu trai vẫn đang tươi cười đứng trước mặt hắn.

Một thế giới mới như mở ra trước mắt hắn, một thế giới mang đầy những màu sắc, thật sống động làm sao.

Làn gió thổi đến hất tung làn tóc mềm mại của người nọ. Asahi ngẩn ngơ ngắm nhìn, trong tim như nở rộ một cảm giác ấm áp. Lần đầu tiên sau suốt mấy chục năm hắn nghe trái tim mình đập rộn ràng đến nhường này.

Cậu nhóc tiến đến ôm chầm lấy Asahi, đôi môi ghé lên vành tai hắn mà thì thầm. "Tôi nhận hoa của chú, đợi khi tôi hết thời chú phải nuôi tôi nha?"

Lòng ngập tràn lâng lâng, Asahi ghì chặt tấm lưng của cậu, quả quyết gật đầu.

Và hắn thầm nghĩ, cuộc đời quả nhiên đã đẹp hơn nhiều lắm.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top