Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 12

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


"Bật đèn sáng lên." Lưu Chương vừa đặt người trong lòng lên giường vừa nói.

"Cái quái gì-?" Santa vừa đi ra khỏi giường của mình, mơ mơ tỉnh tỉnh sau đó lại bị doạ đến mức đông cứng cả người.

Lưu Chương lắc đầu. "Tôi cũng không biết đâu."

"Trước tiên là phải xử lý vết thương trước đã. E rằng bị thương khắp người rồi." Rikimaru lấy từ dưới gầm giường mình ra một hộp sơ cứu.

"Được rồi, ai làm nào?" Rikimaru hỏi.

Santa và Lưu Chương bốn mắt nhìn nhau chớp chớp vài giây, sau đó đồng loạt nhìn về phía Rikimaru.

"Ầy, thật ra, à, thật ra là, tôi, Lưu Vũ, không phải, là tôi, có một chút thích thích em ấy. Nên là, ngại quá, nếu chưa được cho phép tôi sẽ không chạm vào người em đâu, ầy, là vậy đó." Lưu Chương xua tay.

"Phải, phải, là tôn trọng nhau. Rikimaru, anh sống lâu trong quân đội ắt hẳn là giỏi xử lý vết thương lắm, nhìn anh cũng không giống người có tình cảm riêng tư, chắc là không kiêng kỵ những việc như này đâu phải không? Xem như là giúp anh em một lần đi." Santa tiếp lời.

Rikimaru thở dài. "Được, để tôi làm."

Santa và Lưu Chương tự động đi ra khỏi phòng để giữ sự "riêng tư", Rikimaru chỉ biết rủa thầm trong miệng, là ai nói tôi không có tình cảm riêng tư chứ?

Sau gần nửa tiếng Rikimaru mới gọi người vào, tình trạng của Lưu Vũ cũng trông khá hơn một chút, may mắn là không phát sốt dù có nhiều vết thương trên người.

Santa đi đến nhìn gần Lưu Vũ một chút, tay không nhịn được mà phủ lên tay người kia giống như là muốn truyền cho đối phương hơi ấm.

"Mọi thứ ổn cả chứ?" Lưu Chương hỏi.

"Có chút phức tạp. Giống như là bị bạo hành, bên trong, ừm, bị thương không ít, chảy máu rất nhiều, hi vọng là xử lý hết rồi thì sẽ không trở nên tệ hơn nữa." Rikimaru trả lời.

"Nhưng có chút lạ, Dẫn đường sau khi tiến hành liên kết và đánh dấu thành công thì vết đồ đằng ở sau cổ sẽ chuyển từ màu nâu sang màu đỏ tươi, nhưng bây giờ của em ấy chỉ mới chuyển sang màu đỏ rượu, giống như là chưa liên kết hoàn toàn. Bình thường màu đỏ rượu là dấu hiệu của liên kết tạm thời, là kiểu liên kết sẽ biến mất trong bảy ngày ấy, nhưng liên kết tạm thời được tạo nên bằng cách Lính gác cắn lên góc trên của vết đồ đằng, không được đánh dấu quá nửa, nhưng Lưu Vũ bây giờ bị cắn nát cả phần cổ, e rằng không phải là liên kết tạm thời, suy qua suy lại thì đúng là khó mà kết luận."

Tay của Santa tự động xiết chặt hơn một chút, tuy chưa rõ ngọn nguồn sự việc nhưng trong lòng anh đã dấy lên cảm giác căm hận, như thể muốn xông lên nghiền nát bất cứ thứ gì có ý định làm tổn thương cậu.

Phía bên Lưu Chương cũng không ổn hơn là bao, bây giờ trong đầu anh như bị lấp đầy một tầng hối hận. Một vạn lần chữ "nếu như" được đặt ra trong đầu anh, chủ yếu là để dằn vặt trách mắng chính bản thân mình vì đã dễ dàng mất cảnh giác như thế, nếu lúc đó cảnh giác hơn một chút, mọi việc chắc cũng không kinh khủng như thế này.

Thật ra trong lòng ai cũng biết rõ Lưu Vũ là người vô cùng mạnh mẽ, tố chất không phải dạng thường, nhưng đứng trước tình cảnh như thế này bọn họ đều bỗng dưng cảm thấy đối phương thật nhỏ bé, thật mỏng manh, chỉ muốn đem người giữ chặt vào lòng, thành tâm bảo vệ, hi vọng bản thân có thể dùng một tay che hết giông tố ở ngoài kia cho cậu.

"Đến mức này thì không thể làm ngơ. Tin tức tố nồng đậm bám trên người Lưu Vũ chắc chắn là của người lạ, tôi chưa ngửi qua mùi này bao giờ, chuyện này khả năng lớn là của người vừa đến doanh làm ra. Lưu Chương cậu nói rõ hơn một chút đi, là cậu đang ở với Lưu Vũ, sau đó có người của Phó Tư lệnh đến gọi?"

Lưu Chương gật đầu. "Phải. Nhưng không biết có phải thật sự là người của Phó Tư lệnh không, quan chức cấp cao sao lại làm chuyện như thế này?"

"Người đó có mặc quân phục không? Có nhìn được bên vai phải thêu hoa văn màu gì không?"

"À, có mặc quân phục, hoa văn màu đỏ."

Rikimaru dừng lại suy nghĩ một chút rồi nói tiếp. "Thế thì đúng là người của Phó Tư lệnh tồi, chuyện của ông ta tôi nghe qua không ít. Trước đây trong quân đội đều truyền tai nhau rằng Tổng Tư lệnh, cũng là Phó Tư lệnh bây giờ, có người nhà chống lưng nên mới lên được tới vị trí này. Tính tình rất nóng nảy, ham muốn hư vinh, làm việc xảy ra nhiều sơ suất nên không được lâu đã bị giáng xuống chức Phó Tư lệnh. Người nhà không hài lòng nên nhiều lần làm khó dễ cấp trên để đòi quyền lợi, phía bên ông ấy cũng tự phân chia phe phái ngầm đối đầu với Tổng Tư lệnh, quân phục có thêu hoa văn màu xanh là của Tổng Tư lệnh, hoa văn màu đỏ là của ông ta. Bất hoà cứ kéo dài mãi, đến bây giờ chắc cũng chưa nguôi đi. Tôi đoán chuyện của Lưu Vũ cũng liên quan đến việc này."

Santa nghiêng đầu tỏ vẻ khó hiểu. "Là liên quan như thế nào?"

"Vị trí Chỉ huy Dẫn đường suy cho cùng là rất quyền lực, nếu Chỉ huy nghiêng về ai đó thì người đó sẽ được hưởng rất nhiều quyền lợi. E rằng Phó Tư lệnh muốn tiến hành liên kết với Lưu Vũ để dễ dàng thăng tiến hơn, dùng em ấy để làm công cụ."

"Thế bây giờ đi tìm ông ta đi." Lưu Chương gắt gỏng nói.

"Không được, dù gì mình cũng là người ngoài cuộc. Không thể tự mình hành động, ít nhất cũng phải đợi Lưu Vũ tỉnh dậy để hỏi chuyện. Đây cũng là suy đoán của tôi thôi, tôi biết mọi người ai cũng bất bình, nhưng phải giữ lý trí cho tốt, quyền lực của người đó cũng không đùa được đâu."

Trong cả ba người, Rikimaru có lẽ là người hiểu rõ mục đích của Lưu Vũ khi đứng trên vị trí này nhất. Lưu Vũ vốn là người thông minh, muốn ức hiếp cậu cũng không phải là chuyện dễ dàng, nên đến bây giờ Rikimaru vẫn có thể giữ lại một chút điềm tĩnh để suy luận, mong rằng sự việc vừa xảy ra là nằm trong dụng ý của cậu.

"Thế bây giờ chúng ta làm gì đây? Cứ như thế mà đắp chăn đi ngủ?"

"Đi xem lại camera đi, biết đâu lại tìm thêm được một chút thông tin gì đó." Santa đề nghị.

Rikimaru ừm một tiếng tỏ ý tán thành, sau đó cả ba rời phòng đi đến phòng trực ban.

"Phòng này chỉ xem được camera xung quanh toà của chúng ta thôi, phòng tổng hợp các góc quay, có cả của bên toà Phó Tư lệnh đang ở thì bị khoá rồi, có mật khẩu mới vào được." Lưu Chương nói.

"Không sao, xem được đến đâu hay đến đó. Cậu có ước tính được lúc Lưu Vũ rời đi là lúc mấy giờ không Lưu Chương?"

"Khoảng 23 giờ 40 phút."

Santa di chuột trên màn hình, tua ngược lại khoảng thời gian như Lưu Chương vừa nói. Quan sát một chút thì quả thật lưu lại được cảnh Lưu Vũ bước vào toà, chứng tỏ cậu lúc được gọi đi đã không đi thẳng đến chỗ Phó Tư lệnh mà đã đi đến một nơi khác nữa.

"Lưu Vũ đi đến dãy hành lang này, chắc là về phòng của mình, sau gần 7 phút thì rời đi." Rikimaru chăm chú quan sát từng góc quay, sau đó lại nói tiếp. "Này, em ấy chưa rời khỏi toà mà lại đến dãy kí túc xá phòng đơn."

"Có ai biết dãy phòng đơn bao gồm ai với ai không?"

"Ngô Hải, Châu Kha Vũ, Đại Thiếu Đông, La Ngôn, Trương Gia Nguyên, cùng với một phòng trống để dụng cụ sinh hoạt." Lưu Chương trả lời.

"Thời gian ở lại dãy này cũng không quá 15 phút, sau đó mới rời toà, có lẽ bắt đầu đi tìm Phó Tư lệnh. Em ấy đi đến tìm ai thế nhỉ? Hay vào phòng dụng cụ tìm gì đó?" Rikimaru xoa xoa cằm suy nghĩ.

"Ngô Hải." Santa bật ra một cái tên, sắc mặt lại không tốt cho lắm, chắc là do vẫn ghi nhớ chuyện cũ.

"Hả?"

"Đi tìm Ngô Hải đi, tôi đoán cậu ta biết cái gì đó."

"Sao lại là Ngô Hải?" Lưu Chương thắc mắc.

"Vì cậu ta đáng ghét."

Rikimaru và Lưu Chương trong lúc vẫn còn mơ hồ với lời nói của Santa thì đã bị kéo đến trước cửa phòng Ngô Hải. Santa mạnh bạo gõ lên cửa phòng ba tiếng liền, bên trong không có ai hồi đáp.

Santa sau đó mất kiên nhẫn vừa đập cửa vừa gọi tên Ngô Hải, mãi một lúc lâu phía bên trong mới có động tĩnh, qua một thời gian sau nữa Ngô Hải mới chịu mở cửa.

"Muốn giết người à? Lớn tiếng như vậy để làm gì?"

Ngô Hải đầu tóc rối tung, quần áo nhăn nheo, tay không ngừng xoa xoa lưng, mắt thì chưa mở hẳn, chắc chắn là vừa ngủ dậy.

"Lưu Vũ có đến tìm cậu không?" Rikimaru đẩy Santa đằng đằng sát khí ra phía sau, tự mình tiến lên bắt chuyện.

"Các cậu hỏi để làm gì?" Ngô Hải đề phòng nói.

"Lưu Vũ gặp chút chuyện, đang ở phòng chúng tôi, dò camera thì thấy trước khi xảy ra chuyện em ấy có đến dãy này, muốn tìm cậu hỏi xem thử."

"Lưu Vũ gặp chuyện?" Giọng điệu Ngô Hải lập tức trở nên căng thẳng.

Rikimaru ừm một tiếng.

"Dẫn tôi đi gặp em ấy đi." Ngô Hải dứt khoát nói.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top