Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 14

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Hằng ngày ở trong doanh trại, các Lính gác đều phải chăm chỉ luyện tập, không luyện tập thì cũng bận rộn bổ trợ cho tinh thần vực, thời gian dành ra để giải khuây là vô cùng ít. Phải nói thêm các hoạt động giải trí ở đây thật sự rất ít, vì thiết bị điện tử không được mang vào doanh, muốn vui chơi thì chỉ có các trò thể thao như bơi lội, bóng rổ, chung quy vẫn là phải dùng sức, đôi lúc bọn họ thà ngồi một góc đếm kiến để giết thời gian còn hơn là lại phải rong ruổi vận động cả ngày dài.

Cấp trên ý thức được việc này, nhưng kỷ luật vẫn là kỷ luật, nhất định không được để Lính gác tuỳ tiện sử dụng điện thoại di động trong doanh. Xem xét việc ở trong doanh mãi sẽ rất tù túng, phía lãnh đạo mới đưa ra một hình thức giải trí khác là qua hai quý sẽ tổ chức một chuyến đi lên núi cho các Lính gác, giống như là tặng cho họ một món quà sau những ngày tháng khổ luyện.

Gọi là lên núi nhưng ở đây không hề hoang sơ, ngọn núi này trước đây được phong toả để dành riêng cho quân đội luyện tập, sau này do xa trung tâm liên bang nên ít khi dùng đến, những năm gần đây mới xây một homestay quy mô lớn ở đó, đổi thành địa điểm nghỉ dưỡng cho các Lính gác.

Lưu Vũ vừa bước xuống xe đã cảm nhận được không khí mát mẻ ở trên cao, vô cùng thoải mái, sau đó từng người từng người cũng bước xuống rồi di chuyển đi lấy hành lý của mình.

Sau khi mọi người bắt đầu ổn định thì Lưu Vũ mới tiếp tục đi vào trong. Phải nói một chút, Châu Chấn Nam bận việc nên giao hoàn toàn đoàn Lính gác cùng với kỳ nghỉ dưỡng này cho Lưu Vũ quản lí, cậu nhận việc xong cảm giác có chút buồn cười, vì Châu Chấn Nam làm như vậy có khác nào giao trứng cho ác đâu.

Nhưng Lưu Vũ thề là cậu không có âm mưu gì trong chuyến đi này cả, suốt ngày phải kế hoạch kế hoạch, bản thân cậu cũng mệt mỏi phát chán rồi, tốt nhất là toàn tâm toàn ý nghỉ ngơi một đợt, dành thời gian thanh lọc tâm hồn một chút.

"Xin chào các anh, em là Tiểu Văn, các anh cần việc gì thì cứ gọi cho em." Phía trong có một đứa nhóc tầm mười ba mười bốn tuổi đi tới. Ở đây thật sự rất rộng, bên trong có nhiều khu trồng rau quả nên sẽ có một gia đình nông dân được cử tới chăm sóc cây và lau dọn các phòng hằng ngày nếu không sẽ trở nên rất bừa bộn và cũ kỹ. Gia đình đó có thể ở cố định ở đây, chuyện này Lưu Vũ từng nghe qua, nên khi thấy đứa nhóc này cậu cũng không bất ngờ lắm.

"Cha mẹ em đâu rồi?" Lưu Vũ hỏi xã giao.

"Cha mẹ đang tưới rau ở bên trong, để em mang hành lý giúp anh nha." Tiểu Văn chỉ vào vali của Lưu Vũ. Lưu Vũ vốn là người cầu toàn, đi đâu cũng chuẩn bị thật nhiều thứ, kể cả thuốc men hay đồ sơ cứu, thấy cái gì hữu dụng đều nhét vào, nên vali bây giờ nhìn có hơi quá cỡ. Ngô Hải ở phía sau bỗng đi đến, lấy vali cùng với balo của cậu rồi khoác lên người, đáp lại Tiểu Vương. "Hành lí của anh trai này nặng lắm, nhóc mang không nổi đâu."

Lưu Vũ trong lòng tự động bật cười, sau đó bắt đầu di bước đi xem xung quanh để chọn phòng. Phòng ở đây được chia thành các căn riêng rải khắp nơi giống như resort chứ không phải gộp lại thành một toà, cậu xem xét một chút rồi chọn căn ở bên cạnh hồ cá và vườn bắp cải, ở cạnh các hồ nước lúc nào cũng cho cậu cảm giác thanh mát hơn.

Ngô Hải đi theo sau để đưa vali của cậu vào phòng, Lưu Vũ đi một vòng phòng, mở toang các cửa sổ rồi lại vui vê nhìn về phía Ngô Hải. "Em không ngờ anh lại đi so đo với trẻ con luôn đó."

"Dù là đánh dấu tạm thời, dấu cũng sắp phai đi rồi nhưng khi nào nó còn ở đó thì em vẫn là người của anh mà. Tận dụng lúc này một chút, chăm sóc em là đặc quyền của anh, người khác không được lấn vào."

Khoảng thời gian bảy ngày này, Lưu Vũ xem như là có cơ hội được hiểu Ngô Hải hơn một chút. Thay vì lúc trước chỉ là anh đơn phương "nghe" được cảm xúc của cậu, thì lúc này chính Lưu Vũ cũng có thể hiểu được tiếng lòng của anh, sợi dây liên kết giống như là đã hợp cả hai người thành một. Lưu Vũ bắt đầu nhận thức được vị trí của mình trong lòng đối phương đặc biệt đến nhường nào, Ngô Hải cũng không ngần ngại mà tận dụng thời gian để quan tâm chăm sóc cho cậu.

Ngô Hải thật sự rất tốt, vô cùng dịu dàng, nhưng sự ôn nhu này lại làm cậu cảm thấy có chút gánh nặng.

Cậu vốn không xứng đáng với tình yêu của bất cứ ai cả.

"Anh cũng đi chọn phòng đi, kẻo mọi người lấy hết bây giờ."

"Ừm." Ngô Hải rời phòng của cậu, Lưu Vũ sau đó cũng bước ra khỏi phòng của mình, để mặc việc sắp xếp đồ đạc.

Khi nãy đi xe làm cậu có hơi say, đầu óc hơi mơ màng, nhưng được hít khí trời trong lành như thế này cơ thể liền cảm thấy khoẻ khoắn hơn hẳn.

Lưu Vũ đi dạo một chút thì thấy Lưu Chương đang đứng ở trước cửa phòng của mình, tiện thể cậu cũng ghé vào có chuyện muốn nói.

"Anh Lưu Chương."

Lưu Chương vừa nhìn thấy Lưu Vũ liền vui vẻ cười nói.

"Em chọn phòng gần đây à?"

"Phải, anh để em gặp AK một chút có được không?"

Lưu Chương có chút ngẩn ra. "Bây giờ sao?"

"Ừm, bây giờ. Anh cho nó ra chơi một chút đi chứ, chỗ này đẹp như vậy mà."

"Thôi được rồi, nhưng lúc mới ra nó sẽ nghịch lắm, chạy lung tung nữa, đợi anh một chút." Lưu Chương lui vào phòng để thả AK ra, vì thả ở ngoài khả năng cao nó sẽ tăng động và chạy đi nghịch người khác, Lưu Vũ tiện thể cũng bước vào theo.

AK vừa xuất hiện thì đã như dự đoán mà vỗ cánh chạy nhảy khắp phòng, còn phát ra tiếng kêu vô cùng lớn giống như đứa trẻ lâu ngày mới được cha mẹ dẫn đi khu vui chơi. Qua một lúc chạy loạn khắp nơi thì nó mới phát hiện Lưu Vũ cũng ở trong phòng, sau đó liền thu liễm ngoan ngoãn lạch bạch đi về phía cậu, hai cách xoè ra như muốn thu hút sự chú ý.

"Anh bạn nhỏ, lâu ngày không gặp, có quà cho mày đó."

Lưu Vũ lấy ra từ túi áo của mình một cái mũ màu xanh, kích cỡ nhỏ hơn cả lòng bàn tay thường. Cậu đặt nó lên đầu AK, sau đó lại cười mãn nguyện vì vừa in với chú vịt kia.

"Cái đó là cho nó sao?" Lưu Chương hỏi.

"Phải đó, xem như nó nhận quà thay anh đi. Xin lỗi vì lần trước đã làm anh lo lắng, cũng cảm ơn vì anh đã giúp em."

"Trước giờ chưa ai tặng quà cho AK cả." Ẩn chứa trong câu nói ấy là bấy nhiêu cảm động của Lưu Chương. Phải, trước đây con vịt nhỏ này chẳng bao giờ được người ta tặng quà hay cưng nựng, đi đến đâu cũng bị người khác cười chê vì quá ngốc nghếch.

Nhưng có một Lưu Vũ lại vô cùng quan tâm đến những tiểu tiết này.

Lưu Vũ là người đầu tiên cho rằng nó vô cùng giá trị.

Lưu Vũ là người đầu tiên vui vẻ vuốt ve, chơi cùng nó.

Lưu Vũ là người đầu tiên tặng quà cho nó.

Lưu Vũ là người duy nhất phát hiện ra rằng dỗ dành AK cũng chính là đang dỗ dành tâm hồn nhạy cảm của Lưu Chương.

Cảm giác này thật lạ lẫm.

Lưu Chương từ lúc gặp được cậu đã được nếm thử tư vị của rất nhiều "lần đầu".

"Lưu Vũ này."

"Ừm?"

"Anh không hiểu vì sao nhưng anh luôn cảm thấy em thật ra có chút rụt rè, tự ti với việc thể hiện ra những mặt bình phàm của chính mình. Lưu Vũ anh nhìn được lúc nào cũng là phiên bản tuyệt vời nhất, anh sợ em sẽ mệt mỏi vì điều đó."

Lưu Vũ nhất thời im lặng.

"Anh chỉ muốn nói là, giống như đêm ở sân vận động hôm đó, mỗi lần em muốn nói chuyện thì cứ ngồi yên, anh sẽ tự động hạ mình để nghe em nói. Dù nơi em đứng là ở vực sâu và anh ở trên đồi cao thì anh sẽ tình nguyện nhảy xuống với em. Ý anh là, ít nhất là khi nói chuyện với anh, em hãy chính là em thôi, không cần gồng mình quá. Em thật sự rất bí ẩn, nhưng dù Lưu Vũ thật kia có như thế nào, thì anh vẫn không từ bỏ em đâu, vì điều anh trân trọng không phải vẻ ngoài hào nhoáng của em, mà là cảm giác đặc biệt em mang đến cho anh." Lưu Chương nói xong liền híp cả mắt lại, không dám nhìn biểu cảm của cậu, giống như thể vừa rồi anh đã dùng hết can đảm của mình vậy.

"Nhưng nếu em là người xấu thì sao. . ." Lưu Vũ nhỏ giọng nói, âm lượng cực kỳ nhỏ.

Nếu em là người xấu thì sao?

Anh tin tưởng em như vậy.

Nếu em là người xấu thì sao?

Tất cả chỉ là giả thôi.

Khi biết sự thật về em.

Mọi người rồi cũng sẽ rời đi.

Ngày nào em cũng phải tự hỏi thật nhiều lần.

Nếu em là người xấu thì sao?

"Em vừa nói gì vậy?" Lưu Chương nghe không rõ, chỉ thấy môi cậu mấp máy nên hỏi lại.

Lưu Vũ vừa rồi giống như là rơi vào một giấc mộng, lúc này vừa mới tỉnh lại, cậu lắc đầu, nhìn AK đang vui vẻ chạy nhảy cùng chiếc mũ dưới chân mình rồi nói. "Có vẻ nó thích cái mũ này đó, anh giúp nó giữ thật tốt nha, em về phòng đây."

Lưu Chương có chút không nỡ nhưng đành gật đầu chấp nhận để cậu rời đi.

Lưu Vũ trở về phòng, nhìn sơ lược tổng thể rồi bước đến phía cửa sổ, như dự đoán thấy được Tiểu Văn đang ở ngoài vườn chăm bắp cải.

Cậu trực tiếp trèo qua cửa sổ để đi ra ngoài vườn, từng bước từng bước đến chỗ Tiểu Văn, bàn tay vừa mới vươn tới nhưng Tiểu Văn ngay lập tức buông bình tưới cây xuống để chặn tay cậu lại.

"Ồ." Lưu Vũ bật lên một tiếng cảm thán, vung tay còn lại đến, sau đó cũng bị đối phương nhanh chóng bắt lại.

Đứa nhỏ này nhìn như vậy mà lại biết võ, Lưu Vũ định nhẹ nhàng một chút nhưng đối phương lại không lượng sức, khiến cậu đành phải bước đến để gạt chân, Tiểu Văn nhấc một chân để tránh né, ngay lúc này Lưu Vũ dùng thế khoá tay, đặt tay đối phương lên lưng mình để làm đòn bẩy, sau đó dùng sức quật ngã người kia xuống nền đất.

"Ăn trộm đồ mà bướng bỉnh như vậy là không tốt đâu nha." Lưu Vũ lật người đối phương xuống, cầm tay kéo ngược lên để trụ lại, tay còn lại của cậu mò đến túi quần của Tiểu Văn, không sai một chút nào, USB cậu mang theo đang nằm bên trong đó.

Tiểu Văn kịch liệt cựa quậy nhưng không mấy tác dụng với Lưu Vũ, sức trẻ con đối với cậu thì nói trắng ra là không địch nổi phần nào.

"Biết là cậu muốn tận dụng lúc tôi chưa bày hành lý ra mà trộm đồ, để khi tôi phát hiện thiếu đi cái USB này sẽ nghĩ là mình để quên ở nhà. Ý tưởng khá đấy, nhưng hành động quá bất cẩn rồi."

Bảng ghi âm cùng với hình kia cậu thường giữ trong văn phòng, lúc đi nghỉ tất nhiên cũng sẽ mang theo, việc Phó Tư lệnh lợi dụng sơ hở an ninh này để lấy bản thu là việc có thể đoán trước. Ngay từ ban đầu lúc Tiểu Văn đề nghị mang hộ hành lý cậu đã có chút nghi ngờ, tiếp theo sau đó hành lý Ngô Hải mang đến cậu đều để nguyên vị trí, không vội mở ra. Trước khi ra khỏi phòng cậu đã nhìn kỹ góc độ của vali, cửa sổ mở toang ra cũng không thèm đóng.

"Cửa sổ mở vừa tiện cho cậu lẻn vào, vừa tiện cho cậu tẩu thoát đúng không? Với cậu cũng nghĩ rằng tôi đã đi dạo khá là xa rồi nhỉ? Nhìn rõ này, các phòng ở đây phân bố tương đối theo hình vòng cung, tôi đi không xa đâu, chỉ ghé lại vào phòng của một người bạn, vừa may từ cửa sổ phòng của người đó có thể nhìn thấp thoáng được bóng của người trong phòng tôi."

Lưu Vũ định tìm một góc nào đó để quan sát, không ngờ lại thuận tiện được Lưu Chương mời vào phòng, từ góc nhìn đó liếc qua thấy trong phòng cậu có thấp thoáng bóng người là đã có thể nhìn nhận sự việc.

"Người ngoài nhìn vào sẽ nghĩ cậu vào dọn dẹp phòng nhưng chính chủ nhìn thì lại khác đó haha. Tôi về sớm hơn cậu dự kiến nhỉ? Nhanh chóng nhảy ra cửa sổ rồi vờ như đang làm vườn, nhưng vội quá cũng không tốt đâu, cậu chưa canh chỉnh vali về góc cũ rồi. Này, về nói với lão già đó là tôi ở trong doanh tuy bị giới hạn thiết bị nhưng vẫn có cách để sao chép USB này ra hàng nghìn cái. Trẻ con ăn cắp vặt là không tốt, nhưng nếu cậu thích thì tôi cho đấy, không ảnh hưởng gì nhiều đâu, nhưng đổi lại thành thật một chút đi, ai ở trong doanh này liên kết với cậu?"

Phó Tư lệnh ở ngoài kia chỉ đạo chỉ là từ xa, không thể ra lệnh cho đứa nhỏ mù mịt thông tin này hành động được, chắc hẳn là trong doanh có người lên kế hoạch sau đó giao cho nó làm để ẩn danh.

Tiểu Văn như vậy mà lại rất kín miệng, tuy bị kiềm chặt dưới đất nhưng vẫn không thua thế, từ đầu đến cuối đều im lặng.

"Cha mẹ cậu có biết việc này không, hay là họ cũng tham gia rồi?"

Tiểu Văn lại một mực im lặng, Lưu Vũ có chút chán nản, như này thì cậu tự quan sát còn hơn.

"Tôi được dặn là không được giết người rồi, bản thân tôi cũng không thích ép cung trẻ con. Thôi quên đi, đến đây để chơi mà, không tính nữa. Nhưng nhớ về nói thêm với người kia rằng tôi tóm được đuôi cậu ta rồi, đừng để tôi trực tiếp đặt bẫy đập chuột đó."

Lưu Vũ buông Tiểu Văn ra, sau đó cúi người xuống thì thầm bên tay nó.

"Thiên thượng thiên hạ, duy ngã độc tôn.

Không chơi được tôi đâu, đừng cố gắng."

Cậu đứng dậy trở về phòng, nhìn xuống áo mình phát hiện đã bị bẩn do dính đất liền nhíu mày không hài lòng.

"Ầy, muốn nghỉ ngơi cũng không yên."

Lưu Vũ mở tủ để lấy khăn choàng tắm, xả nước một lúc lâu rồi ngâm mình để thư giãn.

Suy nghĩ một chút nào, chuột nhỏ muốn cắn người rồi, để yên mãi thì không tốt lắm.

Cậu vốn muốn nhắm mắt làm ngơ, nhưng sau chuyện này có lẽ là phải hành động thôi.

Bắt chuột rồi thuần hoá nó nào.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top