Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 16

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


"Bước vào đi."

Đứa nhỏ bị đẩy tới trước một cái lồng sắt cỡ to, nó ngơ ngác quay lại hỏi. "Sao con phải vào đây?"

"Để luyện tập."

Lưu Vũ chưa kịp phản ứng hay thích nghi với tình hình thì đã bị đẩy vào, cửa lồng sau đó bị đóng lại, còn củng cố thêm bằng một cái ổ khoá bằng thép.

"Ở yên đó."

"Vậy đến khi nào con mới được ra?"

"Tự tìm cách dùng chìa khoá đi."

"Chìa khoá ở đâu cơ chứ?"

"Bản thân con chính là chìa khoá."

Trong lúc Lưu Vũ vẫn còn hoang mang thì người kia đã rời khỏi căn phòng, ở đây cậu bị giới hạn bởi cái lồng sắt, còn bị bao trong một gian phòng kín, cảm giác bức bối cùng với ngột ngạt sau đó cũng mãnh liệt dậy lên.

Lưu Vũ không hiểu gì cả, cái gì mà chìa khoá chứ, bị nhốt vào một cái lồng như thế này thì làm sao mà tự tìm cách ra được. Và đứa nhỏ ấy đã nghĩ, chỉ cần chịu đựng qua nửa ngày thì sẽ có người đến đưa cậu ra.

Nhưng không, Lưu Vũ đã đợi rất lâu, chẳng có một người nào đến tìm cậu cả, qua gần một ngày thì có một bàn tay mở cửa phòng ra rồi đẩy một đĩa cơm vào, nhưng khoảng cách từ phần ăn ấy đến cái lồng sắt đặt sừng sững ở giữa phòng còn rất xa. Sau đó, cửa phòng lại bị đóng, Lưu Vũ chớp chớp mắt nhìn đĩa thức ăn cách mình cả tấc kia, cay đắng không hiểu sao lại bắt đầu dâng lên đến tận cuống họng.

Đứa nhỏ ấy hiểu rồi, bọn họ muốn nó sống chết với cái lồng sắt này.

Lưu Vũ bắt đầu tìm mọi cách để thoát ra khỏi cái lồng, bắt đầu từ việc len mình qua song sắt, sau đó lại đến tìm vật dụng để cậy ổ khoá, và đương nhiên tất cả đều không có tác dụng. Qua hết ngày thứ hai, Lưu Vũ bắt đầu mất đi lý trí, những gì cậu có thể làm lúc đó là không ngừng lấy đà rồi đâm thật mạnh vào cái lồng với hi vọng nó sẽ lệch đi một chút, nhưng dù nỗ lực thật nhiều, đến mức tay phải của cậu bị va đập đến mức mất đi cảm giác thì xung quanh vẫn chưa có thứ gì lay chuyển cả.

Đứa nhỏ ấy suy nghĩ một chút, rồi quyết định đưa ra lựa chọn cuối cùng, đó là giải phóng tinh thần thể của mình ra.

Ba chữ tinh thần thể đối với Lưu Vũ chẳng khác nào là từ cấm, vì cậu vẫn chưa thể thuần phục được nó. Lưu Vũ luôn cảm nhận được rõ ràng ánh mắt thù hằn của con linh cẩu kia mỗi khi nhìn mình, đến mức chỉ đợi thời để chạy đến xâu xé cậu ra hàng trăm mảnh.

Tinh thần thể vốn đồng thời sinh ra cùng một lúc với chủ nhân, mối liên kết được hình thành từ sớm, ngày qua ngày lại càng thêm chặt chẽ, tất nhiên nó sẽ không dễ chấp nhận một người chủ mới đột ngột thu nhận rồi điều khiển nó.

Lưu Vũ từ khi nhận tinh thần thể này, số lần tiếp xúc với nó chỉ đếm trên đầu ngón tay. Chủ yếu là vì nó quá hung hăng, còn cậu thì quá nhỏ để có thể đam đương việc thuần phục, sợ rằng nếu cố thử mà không biết lượng sức mình thì sẽ sinh ra ám ảnh. Nhưng lần này có thể xem là ngoại lệ đi, một mình Lưu Vũ không thể nào thoát ra khỏi đây được, nên cậu mới liều mình đưa tinh thần thể ra, tăng được bao nhiêu tỉ lệ thành công thì tăng.

Con linh cẩu vừa được thả ra, việc đầu tiên làm là trở mặt gầm gừ với Lưu Vũ. Cậu cố gắng lại gần nó, nhưng không ngờ lại tạo ra cảm giác thiếu an toàn cho con vật kia, cuối cùng lại bị nó nhào đến cắn thật mạnh vào bắp chân, sau đó đến đùi, rồi tay và cổ, phần da thịt nào không được quần áo che lại đều bị cắn lên hết.

Lưu Vũ không phải là không muốn chống cự, nhưng mà là do cậu đã sớm kiệt sức rồi. Hai ngày không được ăn uống, vừa rồi mới dồn lực để đánh vào song sắt, bây giờ đến hô hấp vững vàng còn thấy khó, bàn gì đến việc kiểm soát một tinh thần thể đang điên tiết.

"Lưu Vũ!"

Lưu Vũ lia mắt về phía cửa, phát hiện có một người đang chạy vào, biểu tình trên mặt đều là lo lắng và sợ hãi. Ban đầu Lưu Vũ không nhớ tên người này đâu, nơi đây chẳng ai chịu dành thời gian để bầu bạn với cậu cả, thế nên dần dà cậu cũng quên mất đi những mối quan hệ xung quanh mình. Nhưng sau một hồi suy nghĩ thì cậu cũng thu gom được một chút ký ức mơ hồ về người này, ở trong hội rất ít người chạc tuổi cậu, thế nên những đối tượng cùng lứa sẽ để lại cho Lưu Vũ ấn tượng nhiều hơn một chút.

Người có gặp qua vài lần rồi, tên là gì nhỉ, à, Ngô Hải.

Ngô Hải trên tay cầm một chùm chìa khoá, động tác bối rối khi tra chìa vào ổ như thế này thì chắc là vừa trộm được thôi. Anh giúp cậu mở cửa lồng, sau đó giải phóng tinh thần thể là gấu nâu của mình ra để nó chế ngự con linh cẩu đang không ngừng làm loạn kia.

Ngô Hải chật vật kéo Lưu Vũ ra khỏi lồng, sau đó lại ra lệnh cho tinh thần thể của mình phá đi hai thanh song sắt có dính máu của cậu.

"Một chút nữa anh sẽ khoá cửa lồng lại, em cứ nói với bọn họ là em cùng tinh thần thể bẻ gãy chúng rồi thoát ra."

Ngô Hải nói rồi bắt đầu nhìn đến các vết thương trên người cậu, chẳng còn chỗ nào là lành lặn cả.

Lưu Vũ đột nhiên cảm thấy có chút choáng, mồ hôi lạnh bắt đầu rịn ra đầy cả người, tứ chi giống như bị nhiễm thuốc độc, không thể di chuyển dù chỉ là một tấc.

"Lưu Vũ, Lưu Vũ." Ngô Hải cật lực lay người cậu, âm thanh văng vẳng bên tai cậu đột nhiên nghe càng ngày càng xa, thế giới trước mắt bắt đầu ngày một tối lại.

Lưu Vũ kiệt sức rồi.

-

Lưu Vũ giật mình tỉnh dậy, lại một lần nữa, mở mắt ra thì đã thấy mình ở một căn phòng vô cùng lạ lẫm, chỉ nhiêu đó thôi thì đã biết chuyện không hay sắp ập tới.

Anh xoa xoa thái dương của mình, khi không lại nhớ về chuyện cũ.

Người bình thường sẽ mơ thấy hoa thấy lá, thấy mình lạc vào một thế giới vô cùng kỳ diệu, không thì sẽ mơ thấy mình đang trong một chuyến phiêu lưu mạo hiểm, ít nhiều gì khi tỉnh lại sẽ để lại cho người ta cảm giác bồi hồi. Còn Lưu Vũ thì đến giấc mơ cũng thật khác người, đa số những giấc mơ anh nhớ được thì đều liên quan đến những thứ anh từng trải qua trong quá khứ, người thì một mực muốn quên đi, ông trời thì lại quyết cho anh một đời phải ghi nhớ.

Lưu Vũ khịt mũi, từng ngóc ngách của căn phòng đều được phủ lên mùi tin tức tố ngòn ngọt tựa như hoa phong lan. Anh trở mình, phát hiện ở góc giường có một người đang ngồi ở đó, lúc nhận ra đối phương là ai thì anh liền không nhịn được mà nhếch khoé miệng lên cao một chút.

Lưu Vũ nhớ rằng sau đêm hôm qua với Châu Kha Vũ thì mọi việc vẫn diễn ra vô cùng bình thường, anh cũng hoà mình vào không khí của kỳ nghỉ, buông lơi mình một chút sau chuỗi ngày căng thẳng đến đau cả óc. Vừa rồi bọn họ lại đốt lửa trại và nướng thịt, khác ngày hôm trước ở chỗ đêm nay còn có thêm cả rượu.

Lưu Vũ lâu ngày mới động vào rượu, không tránh được phấn khích uống nhiều đến mức cả người say mèm rồi gục trên bàn ăn, đến khi tỉnh lại thì đã thấy mình ở trong phòng của Trương Gia Nguyên.

Xem ra chuột nhỏ lại bắt đầu hành động rồi.

Trương Gia Nguyên nghe thấy tiếng động liền quay đầu lại, mặt đối mặt với Lưu Vũ chưa được vài giây thì không hiểu sao lại trở nên lúng túng, mãi mới nói ra được một câu. "Anh tỉnh rồi."

Cậu chỉ cần di chuyển một chút thôi thì mùi hoa phong lan pha với kẹo đường lại trở nên nồng đậm hơn, đúng là có chút bức người, đến mức này thì có vẻ không còn là phát tình bình thường nữa.

Lưu Vũ trượt dài người đến gần chỗ của Trương Gia Nguyên, vừa chạm tay lên cổ đối phương thì cậu đã giật nảy người lên.

Người Trương Gia Nguyên bây giờ nóng lắm, cái chạm của Lưu Vũ chẳng khác nào dán lên cho cậu một miếng sốt hạ nhiệt vậy.

"Chà, phản ứng đến mức này, em uống thuốc nhỉ?"

Chưa kịp làm gì thì đã bị bóc trần ra, Trương Gia Nguyên tất nhiên không nói được lời nào, chỉ im lặng rồi tránh đi ánh nhìn của anh.

"Anh tất nhiên biết em muốn làm gì rồi. Nhưng trước tiên em phải trả lời anh việc này trước đã, tuy anh say nhưng vẫn còn ý thức được rằng người đưa anh về là Châu Kha Vũ đấy, sao bây giờ anh lại ở đây nhỉ, anh bạn Lính gác nhỏ của anh đâu rồi?"

Lúc đó Lưu Vũ say, thấy người đỡ mình dậy là Châu Kha Vũ thì cũng yên tâm phần nào, nhưng không ngờ lúc tỉnh dậy thì lại đối mặt với Trương Gia Nguyên. Tính cách Châu Kha Vũ như thế nào không phải là anh không biết, cậu nhóc ấy không thể nào bàn giao anh cho người khác được, nếu anh đã được đưa đến phòng thì Châu Kha Vũ cũng sẽ ở đó chăm sóc anh một chút, nhưng bây giờ trên người Lưu Vũ vẫn là quần áo cũ, chưa được thay bằng đồ ngủ hay khăn tắm gì hết, thế nay anh đoán chừng trên đường về đã có vài chuyện xảy ra.

Chuyện này là chuyện riêng của Lưu Vũ và phía bên Phó Tư lệnh, chỉ sợ sẽ làm liên luỵ đến bên thứ ba, vậy thì ngày càng rắc rối rồi.

"Nếu em không trả lời thì anh không giúp em đâu." Ngón tay Lưu Vũ chầm chậm trượt trên yết hầu của đối phương, từng cái chạm đều duy trì ở biên độ nhẹ hết mức có thể.

Trương Gia Nguyên hít một ngụm khí lạnh rồi trả lời. "Thật ra Châu Kha Vũ cũng có chút say, em đánh vào gáy cậu ta, bất tỉnh rồi."

Lưu Vũ dùng ngón trỏ của mình nâng cằm đối phương lên, lắc đầu rồi nói. "Đánh bạn là không tốt nha."

Trương Gia Nguyên không trả lời, sau đó có chút kích động rồi xoay người lại, đè anh xuống giường.

"Em cũng đợi lâu rồi nhỉ?"

Lưu Vũ đặt tay lên trán Trương Gia Nguyên, trong lòng thở dài một tiếng, đúng là ngây thơ quá, nhịn đến mức muốn phát sốt luôn.

Trương Gia Nguyên gấp gáp giúp anh cởi áo sơ mi ra, sau đó cũng cẩn thận kéo quần của anh xuống qua đầu gối.

Lưu Vũ cũng không bài xích gì nhiều, rất tự nhiên mà hoà theo từng bước của đối phương rồi kéo gáy cậu xuống gần mình, lả lướt đặt lên môi người kia một nụ hôn, nhẹ nhàng giống như là đang trêu chọc vậy.

Trương Gia Nguyên chầm chậm nhấm nháp từng mảng da thịt trên phần vai của anh rồi di chuyển xuống phần ngực, những nơi cậu đi qua đều lưu lại những dấu hôn đỏ thẫm. Tuy bị kích thích cực độ nhưng vẫn không quên đi nhiệm vụ của mình, Trương Gia Nguyên cẩn thận lật người Lưu Vũ để kiểm tra từng ngóc ngách theo lời chú cậu nói, từ gáy đến đùi trong, rồi cả dưới lòng bàn chân, nhưng tất cả đều là công cốc, trên người anh chẳng có ký hiệu gì đặc biệt cả.

Lưu Vũ không nhịn được mà bật cười. "Thất vọng lắm nhỉ? Em sẽ không tìm được gì đâu."

Trương Gia Nguyên hốt hoảng giống như là chuột nhỏ đang ăn vụn thì bị tóm đuôi, dù hành động kỹ lưỡng nhưng không ngờ anh lại phát hiện dễ dàng đến vậy.

Lưu Vũ thuận thế nên bật dậy, sau đó tư thế lại thành mình áp trên người đối phương.

"Anh đã nói rồi mà, hai người hợp sức đến mức nào cũng không chơi được anh đâu, phải cẩn thận một chút chứ."

"Em không hiểu anh nói gì cả."

"Nào, người có nghĩa khí thì không được trốn tránh sự thật." Anh ngừng một chút rồi nói tiếp. "Để xem đã, trẻ con thì thường hay giấu kẹo ở đâu nhỉ?"

Lưu Vũ quan sát xung quanh căn phòng, đây chỉ là chỗ ở tạm thời cho kỳ nghỉ thôi nên nếu muốn giấu vật gì đó, Trương Gia Nguyên ắt hẳn sẽ không chọn chỗ khó để lấy ra. Suy nghĩ một hồi thì anh đi đến đầu giường, sau đó lật phần nệm lên, trong lúc Trương Gia Nguyên còn hoảng hốt định ngăn anh lại thì Lưu Vũ đã lấy ra từ dưới nệm một cuốn sổ tay.

"Đây rồi, đọc một chút nhé, ngày 28 tháng 4, có mặt lúc Trương Hân Nghiêu và Bá Viễn đánh nhau. Ngày 19 tháng 5, Santa và Ngô Hải gây hấn tại phòng riêng."

"Anh đừng đọc nữa." Trương Gia Nguyên xấu hổ vừa ôm đầu của mình vừa nói.

"Nếu anh đem cái này ra, ai cũng sẽ nghĩ em là tên biến thái thích theo dõi người khác đấy."

Trương Gia Nguyên ậm ừ, thú thật bây giờ cậu thấy có chút sợ rồi, Lưu Vũ đúng là nguy hiểm quá, nhìn bên ngoài thì có vẻ ung dung tự tại nhưng bên trong đã âm thầm suy đoán tính toán hết cả, ngồi bên cạnh không được lâu nhưng khí thế bức người của anh đã hoàn toàn áp đảo cậu.

"Bây giờ thì ngoan ngoãn trả lời anh một chút, Phó Tư lệnh là gì của em?"

Trương Gia Nguyên mím môi, nhíu mày rồi lắc đầu.

"Nếu em không ngoan thì anh có thể làm hai người toang trong một lượt đó." Lưu Vũ nói, nhưng trên mặt vẫn duy trì ý cười vô cùng thân thiện.

"Là chú của em. . ."

"Ừm, nói đến đây là được rồi. Em muốn xem ấn ký của anh phải không, nếu cần thiết đến như thế thì anh cũng không giấu em đâu." Lưu Vũ nói xong rồi quay phần gáy của mình lại, vuốt ngược đuôi tóc lên, để lộ mảng da đen láy sau lớp tóc, trong đó còn có xen lẫn màu xanh, Trương Gia Nguyên lúc này đã bị doạ đến mức không nói nên lời rồi.

"Anh sẽ không chối bỏ gốc gác của mình đâu, vì anh đã phải chịu đựng rất nhiều thứ mới có thể tồn tại trong hội Delphine. Em nhìn cho rõ đi, ấn ký của anh nằm ở đầu, lúc xăm anh đã rất đau đấy, choáng váng hết cả người, nhưng đó cũng là cách để anh khắc cốt ghi tâm rằng mình là người của Delphine."

"Anh không sợ em sẽ tố cáo anh à?"

Lưu Vũ xoay người lại, vui vẻ cười nói với cậu. "Sao anh phải sợ chứ? Không ít Lính gác đã biết được danh phận của anh, nhưng đã có ai nói ra đâu. Bọn họ đều là tình nguyện bao che cho anh đó."

Lưu Vũ nói xong rồi ngồi lên đùi Trương Gia Nguyên, cậu liền cảm thấy giống như vớ được túi chườm mát, không chối từ được mà vươn tay đến ôm chặt lấy anh. 

"Để anh nói cho em biết tình hình hiện tại nhé, người chú thân yêu của em bị anh tóm được đuôi, thế nên mới tìm mọi cách để bóc trần lại anh. Nhưng một khi ông ta công khai khiêu chiến anh, thì anh cũng sẽ không ngần ngại mà cắn lại đâu. Anh có hơi điên, nên cắn sẽ rất đau đấy, e rằng đến lúc đó ghế ngồi ông ta còn không có, huống chi tính đến việc dùng quyền của mình để đưa em ra khỏi đây."

"Đúng là danh xứng với thực, em cũng bắt đầu cảm thấy sợ anh rồi."

"Chỉ là chơi đùa chút thôi mà." Lưu Vũ để mũi mình chạm lên chóp mũi của Trương Gia Nguyên, gần đến như thế mà lại không hôn, khiến cậu bị nghẹn đến sắp nổ tung luôn rồi. "Em vốn là người chính trực nghĩa khí, không nên ngồi chung mâm với Phó Tư lệnh đâu anh bạn nhỏ."

"Chính trực chỗ nào cơ?"

"Không chỉ là chính trực, mà còn khiêm tốn nữa. Quan sát các buổi tập hằng ngày của em thì đã có thể nhận ra em là người có năng lực nhưng không thích khoa trương, mỗi lần đấu đôi khi bắt đầu sẽ vô cùng tập trung để hoàn thành nhiệm vụ của mình, sau đó dần dà về cuối khi đối thủ của em kiệt sức rồi thì em cũng sẽ không đấu nữa, để mọi chuyện ra sao thì ra, chắc là không muốn làm tổn thương bạn bè của mình nhỉ?"

"Anh nói quá rồi."

"Anh không nói quá đâu, nhưng cách làm việc của em thật sự không hợp với người đểu giả như Phó Tư lệnh. Chắc là ông ta đã đưa thuốc kích dục vào rồi bảo em chuốc cho anh mất đi thần trí phải không? Em cũng sợ mình không áp chế được anh nên vẫn dùng nó, mà không dùng cho anh, mà là dùng cho chính em, thế này không phải là do em sợ sức khoẻ anh bị ảnh hưởng bởi thuốc thì là do gì? Nhờ thuốc mà kích thích nhân đôi, tin tức tố của em đúng là có ảnh hưởng lên anh gấp đôi người thường đấy, thêm một chuyện nữa, nếu em chung một giuộc với Phó Tư lệnh thì đã tự kiểm tra người anh trong lúc anh say rồi chứ không nhẫn nại nhịn dục đến lúc anh tỉnh dậy như thế này đâu."

"Em không muốn chạm vào anh khi anh chưa cho phép."

"Đấy, bạn Lính gác ngoan, chịu thừa nhận rồi kìa. Anh nói em biết, em vì lưu luyến thú vui ngoài kia nên mới nghe lời ông ta, nhưng yên tâm đi, anh sẽ làm tốt hơn thế."

Trương Gia Nguyên ngước lên nhìn anh, liền nhận được cái nháy mắt thoáng qua trong vài giây.

Lưu Vũ sau đó lại ấn vai để Trương Gia Nguyên nằm xuống giường rồi chầm chậm trèo lên người cậu.

"Dù là đêm hay ngày, trong doanh hay là ngoài doanh, anh đều có thể khiến thế giới của em vui hơn trước đây nhiều."

Trong đầu Trương Gia Nguyên chợt vang lên tiếng "bùm" như thể có một cái bong bóng vừa bị chích cho nổ.

Lời nói của Lưu Vũ thật sự chẳng khác nào mật ngọt với cả năng làm chết người cả, chỉ qua vài ba câu thôi là hàng phòng ngự của cậu Lính gác trẻ đã bị đánh đổ hoàn toàn rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top