Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

C10 - Nói lời yêu dễ dàng vậy sao

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Park Gunwook và Chương Hạo sau đó cũng dựa theo chỉ dẫn của người đi đường rồi đến được khu quản lý của trường. Anh đi vào, cậu ở ngoài. Lát sau anh đi ra vẫn thấy cậu đứng đó, buồn cười hỏi "Em vẫn đợi à?"

Park Gunwook thấy anh xong việc, cậu chạy đến, nghe anh hỏi vậy chỉ cúi đầu cười "Anh còn đi đâu không?"

Chương Hạo suy nghĩ một chút rồi lắc đầu "Chắc là không."

"Vậy thì đi ăn với em nhé!"

"Sao?" Chương Hạo tưởng mình nghe nhầm, muốn hỏi lại cho chắc chắn.

Cậu giơ đồng hồ lên "Cũng gần 10 giờ rồi, chúng ta đi ăn gì đó trước đã."

Chương Hạo gật đầu, thầm nghĩ đây cũng là một ý hay.

Hai người sau đó đi ra khỏi cổng trường, đến một quán ăn gần đó.

Park Gunwook rất nhanh nhẹn, bảo anh đi tìm bàn để ngồi trước còn mình thì đi đặt đồ ăn. Chương Hạo không có ý kiến khác, chọn cho mình và cậu một chỗ ngồi thoáng đãng, có góc nhìn khá rộng rãi, ngồi ở đây có thể nhìn thấy khung cảnh ở ngoài quán.

Mắt anh sau đó dừng lại trước cửa hàng hoa với biển hiệu có tên là Violet. Bên ngoài tiệm có một người phụ nữ lớn tuổi đang dùng bình tưới nước chăm sóc cho đám hoa. Một bóng người quen thuộc ôm hoa từ trong nhà đi ra. Vẫn kiểu tóc đó, vẫn chiếc tạp dề đó, cậu ta nở nụ cười tươi tắn vừa chăm chỉ làm vừa nói chuyện với người phụ nữ kia. Đó chắc hẳn là cửa hàng hoa của ông bà ngoại Sung Hanbin.

Có vẻ như cảm nhận được ánh mắt của ai đó đang nhìn mình, Sung Hanbin quay lại nhìn về phía quán ăn mà Chương Hạo đang ngồi.

Nhìn trộm người khác mà bị bắt gặp thì phải làm sao? Chương Hạo lần đầu tiên dính phải chuyện này, không biết làm thế nào mới hợp lẽ, đành mím môi cười lịch sự, đồng thời giơ tay lên làm động tác chào. Sung Hanbin quay đi không hề do dự.

Chương Hạo: ???....

Ngẫm lại thấy cũng đúng, thái độ như vậy mới giống người không ưa mình, nếu như cũng hân hoan cười đáp lại thì không khác gì một kẻ giả tạo cả.

Chương Hạo hạ tay xuống, vờ xoay cổ tay vì mỏi, thầm nhủ lần sau gặp Sung Hanbin cứ bật chế độ bơ đi là vừa.

Chợt nhớ ra đống sổ tay mà mình lấy được từ tủ cá nhân, anh liền mở balo lấy chúng ra.

Nguyên chủ quả nhiên rất thích sưu tầm sổ với đủ mọi kiểu dáng, thể loại, từ hường phấn đến bí ẩn, thật không thể liên hệ đống sổ này với một người như anh ta. Chương Hạo vừa buồn cười vừa mở từng quyển, đúng như anh nghĩ, người này thích sổ nhưng hiển nhiên lại chẳng có thói quen ghi chép.

Mang đống sổ này về đúng là thành công cốc.

Cầm đến cuốn sổ binder màu xanh ngọc bích, bên ngoài trang trí khá màu mè, dán cả sticker trái tim trông không khác gì sổ tay của các thiếu nữ mới lớn. Chương Hạo tò mò mở ra, bên trong không ngờ lại ghi chi chít chữ.

Tiêu đề được viết to nhất, có vẻ là tên của một ai đó.

Kim Jiwoong.

Vậy đây không phải sổ của nguyên chủ? Anh ta trấn lột sổ của ai vậy?

Nhìn xuống, anh lại thấy bên dưới ghi đầy đủ ngày sinh, quê quán, MBTI, chiều cao, cân nặng, còn có cả quá trình trước khi ra mắt, sau khi ra mắt,... thông tin ghi chép rất tỉ mỉ, không khác gì một trang wikipedia của nghệ sĩ vậy. Nửa số trang đầu là giấy viết, nửa số trang sau là sheet đựng ảnh.

Thật bất ngờ, Chương Hạo méo miệng nhìn đống ảnh được cho vào sleeve óng ánh cẩn thận. Không phải một ảnh mà là rất nhiều ảnh, có cả những bức giống y hệt nhau. Chủ nhân cuốn sổ không ngờ còn có cả sở thích đu card bo góc nữa à?

Thấy dòng cuối trang giấy có ký tên của nguyên chủ, Chương Hạo mới vỡ lẽ. Không phải anh ta trấn lột sổ của ai mà chính anh ta là chủ nhân cuốn sổ này.

Thật đúng là liên hệ không nổi với cái tên chuyên đi bắt nạt người khác với sở thích đu idol.

"Anh thích văn hoá thần tượng à?"  Giọng Park Gunwook vang lên ở sau lưng. Chương Hạo ngẩng đầu lên thì thấy cậu bê khay đồ ăn về từ lúc nào, hiện tại đang nhìn vào đống card trong sổ, miệng tủm tỉm cười.

Sao anh lại cảm thấy ngại như vậy nhỉ? Đây cũng đâu phải sổ của anh.

Chương Hạo lắc đầu, cất đống sổ vào trong balo, miệng vu vơ nói "Nó là của em trai anh, không ngờ anh cầm nhầm đi trường, giờ lấy về rồi thì sẽ mang trả cho thằng bé."

Đúng vậy, người sưu tập là Han Yujin, cứ đổ hết lên đầu thằng bé, Chương Hạo không cảm thấy còn lý do nào hợp lý hơn.

"Em còn tưởng anh thích KJ."

"Em biết người này?" KJ chính là người hách dịch hôm qua gọi vào số của anh. Và rồi bị anh đá trong một tích tắc.

Cậu gật đầu "Biết chứ, anh ấy nổi tiếng mà, tính cách cũng thân thiện, vui vẻ lại hay pha trò. Trên mạng có khảo sát thì thấy anh ấy nhiều fan nhất nhóm, phân bố giữa fan nam và fan nữ còn khá đồng đều nữa."

Chương Hạo nghe vậy, miệng cười mà tim cảm thấy đau đau, thân thiện, vui vẻ, pha trò ư? Đúng là vỏ bọc idol, anh còn không biết người này tệ cỡ nào đâu.

Nhưng cảm giác tất cả mọi người đều bị lừa và chỉ mình mình là biết về sự thật cũng có chút hay ho. Chương Hạo nhận lấy khay đồ ăn từ tay Park Gunwook, một tay chống cằm, một tay cầm đũa, nghiêng đầu mỉm cười hỏi cậu "Em còn biết gì nữa? Kể anh nghe tiếp đi!"

Không hiểu sao Park Gunwook nhìn dáng vẻ này của anh lại có chút không vui, mặt cậu hơi căng ra, mày nhíu lại, "Sao anh lại tỏ ra hứng thú như vậy? Anh bắt đầu thích anh ta à?"

Chương Hạo từ chối "Không, anh tò mò thôi."

Biểu cảm của cậu dãn ra "Em cũng không phải fan, không rõ thế nào. Chỉ biết KJ hoạt động trong một nhóm nhạc, mà nhóm của anh ta cũng rất nổi tiếng, ban bè xung quanh em ai cũng nghe nhạc của nhóm. Năm trước KJ bắt đầu sự nghiệp diễn đầu tiên là một bộ phim điện ảnh, thực sự bộ phim đó rất thành công."

"Cũng có vẻ là một người khá tài năng." Chương Hạo gật đầu thầm tán thưởng một phen.

Thấy anh như vậy, đột nhiên Park Gunwook cảm thấy trong lòng khó chịu, cậu tiếp lời "Anh biết công ty Vạn Quang không?"

Chương Hạo gật đầu, sao lại không biết, đó là công ty nhà anh kia mà.

"Vạn Quang là công ty giải trí nổi tiếng, quản lý nhóm nhạc JTD - nhóm của KJ, mà JTD lại chính là nhóm nhạc mũi nhọn của bọn họ." Ánh mắt của cậu sâu thẳm, Chương Hạo không ngốc, làm sao anh không biết ý của cậu là gì.

Công ty có tiếng tăm, tài nguyên của gà nhà dĩ nhiên cũng không nhỏ.

Chỉ là anh cảm thấy buồn cười, vừa rồi chính cậu còn dành lời khen cho Kim Jiwoong, mà hiện tại lại dùng lý do này ám chỉ Kim Jiwoong cũng không phải  hoàn toàn giống như mình vừa mới nói.

Chương Hạo cũng không ngại nêu ra ý kiến của mình cho cậu nghe. Park Gunwook thấy thế chỉ cười đáp "Giới giải trí hỗn tạp, trắng đen không rõ, em có thể khen tính cách bên ngoài của họ tốt đẹp đến mức nào, nhưng những góc khuất sâu bên trong không phải ai cũng biết." Nói đến đây, cậu nhìn thẳng vào mắt anh, ánh nhìn cũng dịu một cách khó tả "Em chỉ muốn nói cái gì cũng có hai mặt của nó. Em thực sự không muốn anh chỉ xét một mặt rồi thích nhầm người mà thôi."

Hoá ra là vì điệu bộ anh vừa rồi thể hiện rõ đầy vẻ hứng thú với Kim Jiwoong, bởi vậy mới khiến cậu nghĩ anh muốn tìm hiểu về anh ta. Tuy nhiên, cái anh để ý là lời cậu nói, nó chứa đầy sự quan tâm đến anh.

Từ lúc xuyên đến đây, những người luôn nhẹ nhàng, quan tâm tới Chương Hạo hầu hết đều là người nhà, dĩ nhiên không thể tính nam chính Han Yujin vào. Ở Park Gunwook, anh không thấy một sự giả dối nào hết, mỗi lời cậu nói dường như đều xuất phát từ sâu thẳm trong tim cậu. Thế nhưng có một điều quan trọng anh không thể không nhắc đến.

"Chúng ta vừa mới biết nhau mà thôi." Chương Hạo cười nhẹ nói "Không phải nếu xét trên cương vị là người mới quen thì em quan tâm anh quá rồi sao?"

Park Gunwook cũng không lúng túng, vẫn là ánh nhìn tự tin của vừa rồi, "Em không rõ, em chỉ cảm thấy đây là điều mình cần nói."

Đúng là tuổi trẻ, nghĩ gì nói nấy không chút do dự. Chương Hạo thầm tán thưởng.

"Nhưng mà mới quen, vẫn không nên tỏ ra quan tâm người khác quá. Có người sẽ nghĩ đơn giản chỉ là xã giao, người thì sẽ nghĩ em thích lo chuyện bao đồng, người thì sẽ thấy em muốn lôi kéo quan hệ... anh vẫn cảm thấy bớt được chuyện nào hay chuyện đó." Chương Hạo nhận xét, kinh nghiệm đúc kết của riêng bản thân anh. Cậu cho anh một ấn tượng khá tốt, không lý nào anh lại không chia sẻ một chút được.

"Vậy anh thuộc loại nào?"

Chương Hạo không ngờ cậu thẳng thắn hỏi như thế, anh đáp "Loại thứ nhất."

"Vậy sau này thân thiết rồi thì sẽ được phép quan tâm mà không phải lo lắng gì nữa đúng không?"

Câu hỏi này thật không biết trả lời sao cho đúng. Chương Hạo nghĩ nghĩ, cảm thấy cũng không sai, vì vậy gật nhẹ đầu, tuy nhiên trong lòng còn hơi do dự.

Hai người nhanh chóng giải quyết phần ăn của mình. Lúc đi ra, vẫn là cậu tranh lấy bê hộ chiếc hộp của Chương Hạo. Anh cũng không để ý nữa, mặc kệ cậu thích làm gì thì làm.

Bước ra khỏi quán, Chương Hạo nhận lại hộp của mình.

"Chúng ta trao đổi phương thức liên lạc được không?" Cậu vừa trả anh chiếc hộp vừa rút điện thoại ra.

Chương Hạo cũng không ngại từ chối. Anh cảm thấy mình và cậu có vẻ có chung tần số não, cuộc nói chuyện giữa cả hai vô cùng tốt đẹp, không bị gián đoạn bởi bất cứ điều gì.

Xe riêng đến, Chương Hạo chào cậu rồi bước lên xe.

"Anh ơi." Khi Chương Hạo đã yên vị trên ghế sau, Park Gunwook đột nhiên cúi người, đặt tay lên cửa xe gọi anh một tiếng.

"Sao thế?" Chương Hạo nghiêng mặt nhìn cậu, hạ kính xe xuống, thắc mắc không biết cậu còn có chuyện gì muốn nói với mình.

"Anh có tin vào chuyện mình sẽ yêu ai đó từ ánh nhìn đầu tiên không?"

Chương Hạo nhăn mày, trong đầu hiện lên vô vàn dấu hỏi chấm to đùng. Sao đột nhiên lại hỏi một câu hỏi trừu tượng như vậy?

Sau đó anh lại thấy khoé miệng cậu cong thành một nụ cười, đôi mắt ánh lên một thứ hào quang rực chói đầy sự vui vẻ và hạnh phúc.

"Em nghĩ em thích anh mất rồi."

Mắt Chương Hạo mở to hết mức có thể vì bất ngờ.

Có vẻ cảm thấy biểu cảm này của anh không khác so với tưởng tượng là bao, cậu đứng thẳng người lên, nhìn khẩu hình có vẻ đang nói tạm biệt với anh.

Xe đã lăn bánh nhưng Chương Hạo vẫn giữ biểu cảm đó, trong lòng cũng xốn xang đến khó tả.

Vừa mới quen mà thôi, lời yêu dễ dàng nói ra vậy sao?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top