Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

C17 - Crush đến điên

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hôm sau, lần đầu Chương Hạo nhìn thấy Han Yujin trong bộ đồng phục của câu lạc bộ bóng đá, miệng không ngừng tấm tắc trông cậu thật oách và năng động khi mặc nó. Han Yujin vẫn giữ vẻ mặt không mấy quan tâm, nhưng Chương Hạo cũng không mù, anh loáng thoáng thấy bên môi cậu hơi nhếch lên.

Nhóc con tsundere này thích nghe lời khen nhưng lúc nào cũng tỏ ra không thích, rằng đấy là điều hiển nhiên. Chương Hạo tự hỏi đám trẻ bây giờ đều như vậy hay sao?

Bước ra khỏi cổng thấy xe ô tô đã đợi sẵn, Han Yujin vừa nhìn xe đạp trong tay mình vừa liếc mắt sang Chương Hạo đang ngồi trước cửa buộc giây dày.

"Anh đi xe ô tô à?"

Chương Hạo vừa buộc dây vừa đáp "Phải, em đi xe đạp thì cứ đi trước đi."

Buộc xong, anh ngẩng đầu đã thấy Han Yujin dắt xe cất vào một góc, rất hợp tình hợp lý nói "Em không biết đường đi, vẫn nên đi với anh thì hơn."

"Không phải em từng đi qua cổng trường anh sao?" Có đi qua thì mới thấy anh ngồi ăn với Park Gunwook chứ nhỉ?

Han Yujin bổ sung "Đường đến sân bóng."

Chương Hạo bật cười, thừa nhận muốn ngồi xe với anh mà khó vậy ư? Thật là....

Vậy là sau đó hai anh em được đưa đến trước cổng trường Đại học. Ở đó lúc này đã tụ tập một nhóm người mặc đồng phục y hệt Han Yujin. Xe ngừng lại, hai anh em bước xuống, Kim Gyuvin từ trong nhóm chạy ra đón cậu đầu tiên, nét hồ hởi trên mặt ngay lập tức cứng như đá khi thấy Chương Hạo cũng xuất hiện.

"Em, em chào anh! Hôm nay anh đến xem Yujin đấu à?"

Chương Hạo cảm thấy buồn cười, mới hôm nào còn chê anh giả nhân giả nghĩa, giờ lại ngoan ngoãn như vậy, chính anh còn cảm thấy không quen. Tuy nhiên anh không thể phụ lời chào hỏi đầy lễ phép này của cậu ấy được, ngay lập tức nở nụ cười nhẹ nhàng đầy trìu mến của người bề trên đáp "Phải, hôm nay anh được nghỉ nên dành chút thời gian đến cổ vũ cho cậu ấy."

Vừa nói Chương Hạo vừa nghiêng mắt nhìn Han Yujin đứng cạnh, khuôn mặt cậu không mấy thay đổi biểu cảm nhưng cằm đã nâng cao lên, dáng vẻ hãnh diện này đâu thể thoát khỏi mắt anh.

Những người khác nghe Kim Gyuvin chào hỏi thì cũng kéo nhau đến lễ phép chào anh, còn trêu đùa Han Yujin giấu giếm bấy lâu nay. Kim Gyuvin ở cạnh cười gượng, liếc đưa mắt về phía Chương Hạo lại thấy anh vẫn đang nở nụ cười đó, tâm trạng cậu đột nhiên trùng xuống. Anh trai mình nếu được một nửa như anh Chương Hạo thì Kim Gyuvin cậu đã không buồn phiền như thế.

Mặc dù trước đây không thích anh, nhưng sau khi biết anh mất trí nhớ, tính cách của anh lúc này lại vô cùng giống như hình tượng người anh trai trong tưởng tượng của Kim Gyuvin. Cậu thở dài, nếu anh không phải là anh trai của cậu ấy thì thật tốt biết mấy....

Thầy thể dục lúc này cũng vừa đi xe đến, thấy đám trò của mình đã đến đông đủ, mắt lại va phải một cậu thanh niên cao cao lạ mặt, có hơi tò mò nhìn anh.

Nguyên chủ cũng từng học cấp ba trường này, không lý nào lại không biết vị thầy giáo đó, hơn nữa với tính cách cậu ông trời của nguyên chủ thì giáo viên cũng không thể không nhớ mặt. Chương Hạo chào lại ông ấy, tâm trạng lo lắng không biết ông ấy liệu có nói ra mấy lời không hay trước mặt bạn bè của Han Yujin về anh hay không.

Sau đó anh lại thấy góc áo của mình bị ai đó kéo kéo, quay đầu sang thì Kim Gyuvin đứng cạnh nhỏ giọng nói "Thầy ấy mới chuyển đến được hai năm, có lẽ không nhận ra anh đâu."

Chương Hạo thở phào nhẹ nhõm.

Mọi người sau đó di chuyển đến sân bóng, ở đó đã có khá đông người ngồi. Chương Hạo có thể thấy bên trái là một đám học sinh cấp 3 đang vừa ngồi đợi vừa mang sách ra ghi chép đánh dấu gì đó. Bên phải là những sinh viên đến cổ vũ, nhìn dáng vẻ và cách ăn mặc thật không lẫn đi đâu được. Bất ngờ hơn, anh còn nhìn thấy Sung Hanbin ở đó.

"Kia chẳng phải anh Hanbin à?" Kim Gyuvin đẩy vai Han Yujin, đồng thời giơ tay lên vẫy vẫy, hét tên Sung Hanbin to đến mức cả sân quay đầu lại nhìn.

Han Yujin gật đầu, giơ tay lên chào, miệng nói "Hôm qua đi học về thì gặp anh ấy giao hoa gần đó nên tớ rủ đến xem đấy!" Nói rồi quay sang Chương Hạo đứng cạnh, nhẹ giọng bảo anh "Em sợ anh đến đây nhàm chán, giờ có anh Hanbin, hai người có thể trò chuyện giải sầu một chút."

Chương Hạo nheo mắt nghi ngờ. Trò chuyện với Sung Hanbin? Giải sầu với cậu ta? Rõ ràng biết anh và Sung Hanbin vốn không thể có chuyện thoải mái giao lưu, Han Yujin vẫn nói như vậy, Chương Hạo thật không rõ ý định của cậu là gì.

Kim Gyuvin dĩ nhiên sao lại không biết điều đó, cậu vội kéo tay Chương Hạo "Nhưng mà anh đến đây cổ vũ cho Yujin mà, nên anh nhất định phải ngồi bên này, bên đó là bên cổ vũ cho đối thủ rồi." vừa nói vừa kéo Chương Hạo đi theo mình sang khu có đám học sinh cấp ba đang ngồi.

Han Yujin nhìn theo, mắt tập trung vào bàn tay cậu bạn thân đang nắm lấy cổ tay anh trai mình, trong lòng tràn ngập đủ mọi cảm xúc.

Chương Hạo ngồi ở đây không khó để nhìn thấy Sung Hanbin ở đối diện, cậu ta lúc này đang lật sách xem gì đó, có vẻ đơn giản chỉ là đọc một cuốn sách trong lúc chờ thi đấu mà thôi.

Còn khoảng 10 phút nữa bắt đầu trận đấu, hai bên chuẩn bị mọi thứ, qua giao lưu một hồi rồi bắt đầu đợi trọng tài ra hiệu.

Bắt đầu trận đấu, bên đội của Han Yujin khá nhanh. Chương Hạo ngồi trên khu vực cho khán giả, mắt dõi theo trái bóng lăn trên sân, lại thấy chân của Han Yujin dẫn bóng thoăn thoắt, phối hợp rất ăn ý với đồng đội, giúp đồng đội có bóng. Đội của cậu nhanh chóng lấy được quả đầu tiên sau 5 phút.

Tiếng reo hò vang khắp sân, mấy cậu nhóc cô bé cấp ba bên này giấu không nổi vui mừng, nhảy lên hò hét với nhau cực kì hứng khởi. Mà Chương Hạo ngồi đó, nhìn cảnh những người đồng đội cùng ùa đến ăn mừng, Han Yujin đứng ở góc, miệng mỉm cười thở dốc, mồ hôi chảy dài trên trán, lưng áo đã ướt đẫm.

Cậu đưa mắt vẫn về phía khán đàn, thấy Chương Hạo vẫn ngồi đó, mắt dõi theo mình, miệng anh cười thật tươi đưa hai ngón cái về phía cậu. Han Yujin chỉ nhếch nhẹ môi lên đáp lại rồi nhanh chóng vào vị trí của mình.

Thật lạnh lùng làm sao... nhưng Chương Hạo cũng đã quen. Em trai tsundere giấu cảm xúc không giỏi, cũng không muốn tỏ ra quá lộ liễu, người làm anh trai vẫn nên tôn trọng cậu thì hơn.

Nhanh chóng bắt đầu một lượt bóng nữa. Đội bên Đại học vừa rồi bị mất một quả, dĩ nhiên cố gắng kiếm lại cho bằng được. Vì đã chơi bóng với nhau lâu nên phối hợp rất mượt mà, hiệu lệnh cho nhau thay đổi chiến lược. Quả nhiên hiện tại họ bắt đầu kèm người, mà Han Yujin thì vinh dự được 2 kèm 1.

Chương Hạo bắt đầu lo lắng cho cậu, biết Han Yujin chơi bóng từ sớm, nhưng vẫn sợ thể lực của cậu sẽ bị rút cạn bởi hai đàn anh cao hơn 1m80 kia.

Không cần nói cũng biết đội Đại học cố gắng và quyết tâm như thế nào. Để mất một quả vào tay đàn em, đương nhiên phải bằng mọi giá đòi lại cho bằng được. Bởi thế bên họ từ từ áp đảo, lấy lại tỷ số trước khi kết thúc hiệp đầu tiên.

Đội của Han Yujin vừa lấy được quả đầu tiên, không bao lâu liền mất trong tay đối thủ. Nhìn cổ động viên bên kia hò reo cho chiến thắng ở hiệp 1, những cậu nhóc cấp 3 đứng tại chỗ chống nạnh, tỏ ra có phần hơi tiếc nuối.

May mắn đã kết thúc hiệp 1, Chương Hạo nhìn cậu đứng trên sân, có chút lo lắng cho tinh thần của những cậu nhóc này.

"Tiến lên giành lại nào! Nếu không đến lúc thi là chúng ta không qua nổi vòng để xe đâu!" Còn ai khác ngoài Kim Gyuvin, nói xong còn quay sang nhìn một cậu bạn bên cạnh, lớn giọng hỏi "Đội trưởng, tớ nói có đúng không?" biểu cảm này của Kim Gyuvin chính là: Nào nào, mau khen tớ đi!

Sau đó khuôn mặt những cậu nhóc có vẻ phấn chấn hẳn.

"Hơn chúng ta 1, 2 tuổi thì đá tốt là đúng rồi!"

"Nhưng không đòi lại được thì cũng xấu hổ lắm..."

"Nói gì vậy, muốn ăn đấm không?"

Chương Hạo nghe Kim Gyuvin nói câu đó mà cũng phải bật cười. Đúng là không thể trông mặt mà bắt hình dong. Cậu ta nhìn thì có dáng vẻ một thiếu gia nhà giàu kiêu ngạo lại hách dịch nhưng ngược lại thì có vẻ rất nhiệt tình, hoạt náo, mặc dù trông nhiều lúc hơi vô tri và không đáng tin cậy cho lắm.

Anh đưa mắt về phía Han Yujin thì thấy cậu cũng đang nhìn về phía này, khuôn mặt không rõ cảm xúc vui buồn. Anh nghĩ cậu vẫn đặt trọng tâm lên trận đấu nên không suy đoán nhiều, còn giơ hiệu cố lên về phía cậu.

Cổ vũ xong, Chương Hạo liếc nhìn đồng hồ trên tay, lặng lẽ rời khỏi chỗ rồi chạy về phía khu giảng đường.

Đã đến lúc đi tìm lại quyển tài liệu mà hôm qua để 'quên' rồi.

Người quản lý không nghi ngờ cầm lấy thẻ sinh viên rồi đưa anh chìa khoá phòng nhạc cụ, vốn còn định lên theo anh để kiểm tra nhưng thấy TV sắp chiếu đến chương trình mình thích thì đành thôi. Vì vậy một mình Chương Hạo hí ha hí hứng chạy thật nhanh lên phòng nhạc cụ.

Anh thề, anh sẽ chỉ chơi lại một chút mà thôi, sau đó sẽ quay trở lại sân bóng thật nhanh để theo dõi trận bóng tiếp.

Ban đầu anh còn định từ bỏ suy nghĩ này rồi tự mua cho mình một cây violin, nhưng nghĩ đến việc một người không hứng thú với nhạc cụ đột nhiên lại mua đàn, lại còn không mất bao lâu để học thì dễ nảy sinh nghi ngờ. Vì vậy Chương Hạo đành nghĩ ra việc quên đồ để nhân hôm mọi người nghỉ học thì đến trường tìm, như vậy sẽ không ai có thể ngăn cản anh thực hiện sở thích của mình nữa.

Cầm chiếc đàn trên tay, anh vừa mân mê thử xem âm thanh nó phát ra như thế nào. Cảm thấy đã có thể, anh đứng đó bắt đầu đánh thử lại một bản nhạc mình từng chơi trước đây.

Âm thanh cất lên, cả thân thể của anh như hoà mình vào từng giai điệu, dường như anh đang cảm nhận nó bằng tất cả mọi giác quan trên cơ thể vậy. Biểu cảm tự nhiên, nhẹ nhàng, lịch thiệp và đầy ý nhị, trân trọng lại thành kính biết bao.

Tiếng đàn ngừng, bàn tay anh có hơi run lên. Chính là cảm giác này, quen thuộc và bồi hồi, gợi nhớ biết bao nhiêu xúc cảm bấy lâu nay. Chương Hạo còn tưởng rằng mình đã quên chúng mất rồi.

Tiếng mở cửa vang lên như một hồi chuông cảnh báo kéo anh trở về.

Chương Hạo đang quay lưng lại, không nhìn thấy mặt ai nhưng thâm tâm lại gào thét đến điên. Ai vậy? Ai vậy?

"Anh đàn hay lắm!" Giọng nói lười biếng nhưng lời khen lại không phải giả, kèm theo còn là tiếng vỗ tay theo từng nhịp.

Chương Hạo thầm than một tiếng. Giờ Chương Hạo không thấy người thích mình chỉ có Park Gunwook mà chắc chắn còn có cả người đằng sau anh nữa.

Thế nào lại là Sung Hanbin kia chứ? Cậu ta crush anh phát điên rồi đúng không?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top