Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

C36 - Nam chính 'đao thương bất nhập'?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương Hạo cũng không biết do mình nghĩ nhiều hay vì lý do gì khác. Bản thân anh cũng không phải người nhạy cảm nhưng hiện tại lại có cảm giác như thế, không, là từ lúc sáng xuống xe cho đến tận bây giờ luôn thấy như vậy.

Trước mặt là cuốn sách đọc giở anh vừa lấy trên giá xuống, Chương Hạo vừa chống cằm vừa đưa mắt liếc nhìn xung quanh xem động tĩnh của những người trong phòng. Tất cả mọi người ở đây vẫn đang cặm cụi viết bài, đánh máy, hầu như đều khá im lặng và tập trung. Anh tự nhủ, có lẽ mình nghĩ nhiều rồi.

Bên cạnh chỗ ngồi có một bóng đen hạ xuống, anh giật mình nhổm lên khiến bìa sách đập xuống vang lên tiếng bộp khá lớn, cả thư viện lập tức quay đầu nhìn lại. Người đến ấy thế mà lại là Thẩm Tuyền Duệ.

Chương Hạo rất xấu hổ, vừa liếc mắt trách Thẩm Tuyền Duệ vừa cúi đầu xin lỗi những người khác.

"Thẩm thiếu, sao cậu lại đến đây?" Anh làm mình bình tĩnh lại, mắt nhìn Thẩm Tuyền Duệ không mấy vui vẻ.

Mà Thẩm thiếu dĩ nhiên không mấy quan tâm đến thái độ của những người xung quanh, hắn vắt chân ngồi, gạt gạt mấy trang sách trước mặt Chương Hạo, chống cằm hỏi "Tôi đi đứng rất là bình thường, anh cần gì phải giật mình như vậy, trừ khi là làm việc gì khuất tất nên lúc gặp tôi mới thấy có lỗi rồi thần hồn nát thần vía."

Chương Hạo bật cười "Có thì sao chứ? có hay không thì cũng là chuyện của tôi."

Thẩm Tuyền Duệ lắc đầu "Anh giờ là hoa đã có chủ."

"Tôi là người." Không phải hoa.

Thẩm thiếu thở dài, đặt tay lên trán day day, rõ ràng là cảm thấy cực kì nhức đầu. Sau đó hắn tỏ ra vô cùng tri kỉ hỏi anh "Này, có ai từng nói với anh rằng anh rất giống kiểu người Antiromantic chưa?"

Antiromantic?

Chương Hạo suy nghĩ rồi lắc đầu "Cậu là người đầu tiên."

Thẩm Tuyền Duệ rút ra một bài học sau khi nói chuyện với Chương Hạo. Hắn chắc chắn anh là kiểu người Antiromantic, dù có phải hay không nhưng sự thật cho thấy Chương Hạo rất ít khi quan tâm đến mấy chuyện lãng mạn ngoài kia. Theo như những gì Thẩm Tuyền Duệ tự cho người điều tra, anh hiện tại khác hoàn toàn với tính cách trước khi mất trí nhớ.

Bởi vậy cậu ta cúi người đến gần tai anh thì thầm "Anh thật kì lạ, người khác mất trí nhớ nhưng tính cách hay thói quen gần như vẫn giữ lại dù chỉ một chút, còn anh thì thay đổi hoàn toàn." Thấy khuôn mặt anh hơi cứng lại, mắt không chớp lấy một cái, Thẩm Tuyền Duệ biết mình đoán đúng gì đó rồi, hắn lại tiếp lời "Ví dụ như ngày đó khi còn qua lại với Kim Jiwoong, anh cũng rất chủ động, đâu như bây giờ..."

Đột nhiên nhắc đến Kim Jiwoong, Chương Hạo căng mặt quay đầu sang hỏi "Cậu cũng mất công tìm hiểu và điều tra về cả quá khứ của tôi quá nhỉ?"

Thẩm Tuyền Duệ đáp "Tôi không mất công, tôi chỉ mất tiền."

Cảm giác khó chịu không rõ lý do thâu tóm cả người Chương Hạo, anh thở hắt ra buột miệng nói "Cậu có thể so với Kim Jiwoong ư?"

Chỉ là ngay khi dứt lời anh mới biết mình vừa nói ra điều gì. Chương Hạo hốt hoảng quay đầu nhìn Thẩm Tuyền Duệ vẫn đang giữ một khuôn mặt không cảm xúc "Cái đó, tôi...."

"Hừ, hiện tại không thể so, ai nói tương lai sẽ mãi dậm chân tại chỗ chứ?" Thẩm thiếu tỏ ra không vấn đề gì, ngược lại còn làm vẻ hãnh diện "Người Thẩm gia tôi không phải kiểu thấy khó trước mắt là chùn bước, cả anh cũng vậy, chia tay với hắn rồi thì nhìn về phía trước, việc gì phải ám ảnh đến mức so sánh người bây giờ với người cũ. Cho dù Thẩm Tuyền Duệ tôi không phải người hay để tâm nhưng tôi rất không thích người mà mình đang theo đuổi cứ sống mãi trong quá khứ như vậy. Cho dù không phải tôi, người khác cũng sẽ cảm thấy như thế..."

Thẩm Tuyền Duệ nói rất đúng, thế nhưng hắn cũng nói quá nhiều. Chương Hạo không biết câu hỏi của mình có phải chạm vảy ngược nào của hắn không mà thành công khiến hắn có thể nói một tràng dài như vậy, câu nào câu đó như đụng trúng nội tâm đang không ổn định của thân thể.

Phải, đang yên đang lành mà lại nhắc đến mấy chữ Kim Jiwoong, thân thể này lại giống như núi lửa ngủ yên bắt đầu rục rịch hoạt động lại. Tay anh lúc này nắm thành nắm đấm, chỉ muốn giơ lên tung một cú vào chiếc miệng xinh của Thẩm thiếu gia mà thôi. Chương Hạo gắng nhịn, trên trán cũng nhăn vào và lấm tấm mồ hôi. Mà Thẩm Tuyền Duệ dường như cũng nhận ra được biểu cảm khác lạ của anh, hắn dừng lại, gọi tên anh một tiếng rồi đặt tay lên vai anh, nhận lại là cái hất tay mạnh.

Thẩm Tuyền Duệ giật mình nhìn Chương Hạo thở dốc, nhưng hắn không nói gì.

Ngược lại, anh cố gắng bình tĩnh lên tiếng "Thẩm thiếu, không phải chuyện gì cố gắng cũng giải quyết được, nếu thấy việc theo đuổi tôi khó khăn quá thì có thể bỏ nó, tôi không có ý kiến."

Nói rồi anh xách lấy balo, đi thẳng ra khỏi thư viên, để lại Thẩm Tuyền Duệ đứng như trời trồng ở đó.

"Bạn học à!" Người đối diện đang đọc sách lặng lẽ lên tiếng gọi Thẩm Tuyền Duệ , "Hai người có thể chọn chỗ khác cãi nhau có được không?"

Thẩm thiếu mặt không biểu cảm nhìn người đó, mở miệng đáp "Xin lỗi. Làm phiền rồi."

Nghe hắn nói thế, người này cứng ngắc nói "Chúc hai người sớm làm lành!"

Hắn cũng gật đầu "Cảm ơn." Nói xong thì cầm áo khoác và cuốn sách trên bàn mà Chương Hạo chưa kịp trả đi gửi chỗ thủ thư.

Mà Chương Hạo thì lúc này đã ra đến ngoài hành lang, lặng thở một hơi, cảm thấy bản thân đã đỡ hơn một chút. Đúng là cứ nhắc đến Kim Jiwoong thì thân thể nguyên chủ lại phản ứng. Ban nãy nếu như anh không kiềm chế lại, không chừng anh đã thực sự vung một nắm đấm vào mặt Thẩm Tuyền Duệ rồi.

Nghĩ vậy, Chương Hạo có chút tò mò, không biết liệu khi đánh nhau, thân thể này còn có thể dành phần thắng hay không. Anh tự hỏi.

Còn lâu nữa mới đến trận thi đấu của Han Yujin, Chương Hạo thật không biết phải đi đâu giờ này. Nhớ lại vừa rồi ở thư viện, anh suy nghĩ liệu mình có nên quay lại đó hay không. Nếu Thẩm Tuyền Duệ vẫn ở, anh nghĩ vẫn không nên đi thì hơn.

Nhớ lại những gì mà hắn nói, Chương Hạo lại bắt đầu suy ngẫm. Quả thật anh có hơi không quan tâm đến mấy chuyện tình cảm bên ngoài. Không phải là không có người nói với anh những lời ám muội, thế nhưng đối với anh những lời nói đó thật sự vô nghĩa, hơn nữa còn thấy khá phiền.

Cảm giác chính là, nếu như mình không thể đáp lại tình cảm của người khác, thì tốt nhất không nên phản ứng đối với những lời nói đó. Anh sẽ bật chế độ bỏ qua nếu như Chương Hạo thấy không biết phải đáp lại như thế nào. Có hai người mà anh luôn làm vậy chính là Park Gunwook và Sung Hanbin. Phải, Chương Hạo cảm thấy mình thật sự không dám tin ai đó lại có tình cảm nhanh đến thế, cũng không muốn đáp lại quá sớm nếu đó là sự thật.

Đối với Kim Jiwoong thì chính là cảm giác 'chúng ta đã kết thúc', không buồn đáp, cũng chẳng muốn ôn lại chuyện xưa. Vì vốn dĩ người mà Kim Jiwoong qua lại là nguyên chủ, không phải anh. Chương Hạo cảm thấy việc mình giúp nguyên chủ kết thúc một cuộc tình độc hại và tiêu cực là một việc làm đúng đắn, cho dù anh không biết nó có trái với nguyện vọng của nguyên chủ hay không.

Còn với Thẩm Tuyền Duệ, hắn vẫn luôn miệng nói muốn đính hôn với anh, nhưng Chương Hạo không coi đó là điều mà Thẩm Tuyền Duệ thực sự muốn. Anh cảm thấy Thẩm thiếu chỉ đang làm điều mà hắn cho là sẽ giúp mình giảm bớt cảm giác tội lỗi trong thâm tâm mà thôi.

Nhưng mọi điều hôm nay Thẩm Tuyền Duệ nói là hoàn toàn đúng.

Vì thế Chương Hạo ngửa mặt lên trời, dựa lưng vào thành ghế, có hơi mệt mỏi lẩm bẩm "Anh thấy chưa, đừng sống mãi trong quá khứ nữa, hãy bước về phía trước đi thôi."

Lời này là nói với nguyên chủ, 'kẻ' vừa rồi vẫn luôn rục rịch trong thân thể này chưa có dấu hiệu nguôi ngoai.

Nói xong, Chương Hạo cảm thấy gánh nặng trong thân thể mình đã giảm đi. Anh bật cười, lòng thầm nghĩ, nếu một ngày anh mất kiểm soát, không biết thân thể này sẽ làm ra những việc gì.

Từ lúc bị tai nạn đến giờ, anh chưa từng cảm thấy trong này này tồn tại thêm một linh hồn hay một 'ai' khác, bởi thế anh cho rằng thân thể không có ý thức, nhưng nó đang hành sự theo bản năng. Vậy thì cứ tránh Kim Jiwoong và những câu chuyện liên quan đến anh ta thì chắc chắn sẽ không có chuyện gì xảy ra.
.
.
.
Đến giờ, Chương Hạo có mặt ở sân vận động. Lần này ở đây, anh có thể nhìn thấy Kim Gyuvin mặc chiếc áo đỏ cổ động cho đội mình trong đám đông. Cậu cũng thấy anh, giơ cờ lên cao vẫy vẫy cật lực trông vô cùng... ngốc nghếch.

Anh bật cười, vẫy tay đáp lại rồi chọn cho mình một chỗ ngồi có thể thấy được toàn cảnh.

Dĩ nhiên anh cũng không ngồi một mình. Trùng hợp thay hôm nay còn có sự có mặt của một vài gương mặt quen thuộc: Thành viên cùng phòng của anh và Sung Hanbin. Dĩ nhiên, có cả Park Gunwook.

Thấy anh ở đó, Kim Taerae thở dài muốn quay người đi, Seok Matthew liền giữ lại "Cậu đi đâu thế?"

"Đi WC." Kim Taerae đáp "Nhìn thấy mặt ai kia, tớ sắp trớ đến nơi rồi."

Chương Hạo:....trớ? Cậu ta là trẻ sơ sinh à?

Sung Hanbin bên cạnh cười lớn, thật tự nhiên đi đến ngồi cạnh Chương Hạo. Cậu ta vẫn nở nụ cười thân thiện, đặt lên tay anh một lon coca "Tặng anh."

Chương Hạo có phần mất tự nhiên, lắc đầu "Tôi không..."

Sung Hanbin bổ sung "Là coca cola zero. Không có đường."

Anh nhận lấy, lại ghé mắt nhìn Seok Matthew và Kim Taerae đã đi xa, Park Gunwook thì vẫn đeo balo đứng đó, thấy anh nhìn thì giật mình lưng thẳng tắp, môi mấp máy không biết đang lưỡng lự điều gì. Chương Hạo mỉm cười đáp lại, đưa tay vỗ vỗ vị trí bên cạnh. Park Gunwook ngoan ngoãn đi qua ngồi xuống.

Không khí bên kia của hai đội cổ động vô cùng tưng bừng, vô cùng sôi nổi, ba người ngồi đây lại ảm đạm không rõ lý do, lâu lâu có tiếng nói chuyện qua lại của Sung Hanbin và Chương Hạo, còn Park Gunwook thì hoàn toàn im lặng.

Còn vài phút nữa trận đấu sẽ bắt đầu, lúc này Kim Taerae và Seok Matthew cũng từ xa trở về. Cả trận thi đấu mọi người đều tập trung xem, Chương Hạo lâu lâu sẽ nghe thấy đối thoại qua lại giữa hai cậu bạn họ Kim  và họ Seok, sau đó cũng biết vì sao cả bốn người họ lại đến đây xem.

Kim Taerae có cậu em họ bằng tuổi Han Yujin tham gia đội bóng nằm trong danh sách cầu thủ ra sân, mà Seok Matthew và Park Gunwook là bị kéo đến đây.

"Thế còn cậu?" Chương Hạo hỏi khẽ Sung Hanbin.

Cậu ta nghe thấy anh hỏi vậy thì chỉ thản thiên hỏi lại "Tôi ấy hả? Dĩ nhiên là đến gặp anh rồi."

Anh thở dài mệt mỏi, bất lực nói "Cậu không thể nghiêm túc hơn được à?"

Sung Hanbin nghe vậy thì tủm tỉm cười "Rõ ràng là tôi đang rất nghiêm túc mà." Nói xong cậu ta ghé lại gần tai anh khẽ thì thầm "Vậy nên đừng hỏi mấy việc nhạy cảm ấy ở đây có được không?"

Anh nheo mắt hiểu ra, trong lòng dâng lên dự cảm không lành. Liệu có phải sắp có sự kiện nào đó xảy đến hay không?

Chương Hạo mặc kệ bên cạnh còn có ai khác, anh nắm chặt lấy cổ tay Sung Hanbin, bắt buộc cậu phải nói ra, hạ giọng xuống "Sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?"

Lần này Sung Hanbin nhìn anh không đáp. Hồi lâu sau mới gạt tay anh ra khỏi tay mình, nắm ngược lại "Tôi không chắc nữa."

Chương Hạo nghe vậy cả người cứng đờ, hướng ánh mắt về phía sân bóng, nơi mà Han Yujin vẫn đang tập trung vào quả bóng trên sân mà không quan tâm đến bất cứ điều gì khác ngoài kia.

Thế nhưng Han Yujin là nam chính, có chuyện gì có thể xảy ra với cậu ấy kia chứ?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top