Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

C47 - Bị thu hút

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Rốt cuộc hai người vẫn tâm ý tương thông mà đổi nơi nói chuyện.

Ra đến ngoài, Chương Hạo quay lại chỗ ngồi lấy đồ rồi nói mình có việc phải về gấp. Kim Taerae vốn vẫn còn khó chịu, thấy vậy liền hừ mạnh một tiếng, còn doạ sẽ đá anh ra khỏi nhóm nếu anh không kịp hoàn thành đúng deadline. Chương Hạo thấy cậu ta nửa đùa nửa thật, cũng đùa lại không chút do dự. Không hiểu sao anh lại có cảm giác độ ghét bỏ mình của Kim Taerae vừa rồi giảm đi khá nhiều.

Chương Hạo vừa bước ra khỏi cửa hàng liền thấy Park Gunwook đã đứng đợi bên ngoài, nghe thấy tiếng cửa đóng, cậu quay người lại nhìn anh. Chương Hạo vô thức nhớ lại ngày đầu cậu gặp anh cũng nói chuyện trong một cửa hàng, trước khi đi còn thổ lộ với anh. Nhưng với tần suất gặp nhau ít ỏi và việc Chương Hạo ít khi kiểm tra trả lời tin nhắn thì có vẻ giữa cả hai đã có khoảng cách nho nhỏ. Bằng chứng là ở những lần gặp mặt có đính kèm cả Kim Jiwoong và Kim Gyuvin, dưới thân phận là người yêu cũ của anh cả và đối tượng crush của anh hai, người đứng giữa là Park Gunwook hẳn cũng rất xấu hổ.

Hai người không chọn chỗ cụ thể mà rảo bước trên đường lớn, im lặng đi cạnh nhau cho đến khi bước đến khu vực công viên gần đó.

Chương Hạo buột miệng hỏi "Em thế nào rồi?"

Park Gunwook nghe vậy thì hỏi lại "Ý anh là sức khoẻ hay tinh thần?"

Chương Hạo thầm đánh giá Park Gunwook vẫn như vậy, anh thở phào một hơi, đáp lại cậu "Cả hai."

Cậu đáp "Sức khoẻ em vẫn tốt, tinh thần thì không ổn lắm."

Anh đưa mắt nhìn cậu như muốn hỏi tại sao. Park Gunwook lẳng lặng nhìn đôi mắt trong trẻo của anh, mỉm cười, nụ cười không rõ vui hay buồn "Em trở lại sống với nhà họ Kim rồi."

Chương Hạo tự nhủ, tin tức này đúng thật sự là không biết là tốt hay xấu.

"Anh đoán xem vừa rồi em đến đây với ai."

Chương Hạo lắc đầu, không phải đến với bạn thì có thể với ai? "Kim Jiwoong à?" Anh buột miệng hỏi.

Cậu lắc đầu "Là Kim Gyuvin."

Cái tên này thật lâu rồi không nghe thấy từ miệng người khác, cũng thật lâu rồi anh chưa gặp lại cậu ấy. Nhớ lại lời thổ lộ của cậu trong bệnh viện, lại nhớ đến biểu cảm trầm mặc, bóng lưng đơn độc lại lặng lẽ của cậu rời khỏi biệt thự nhà mình, Chương Hạo vừa hoài niệm, lại có chút nhớ mong. Bởi cảm xúc này choán lấy tâm trí mà anh cũng không nhận ra việc tại sao Kim Gyuvin lại đi với Park Gunwook.

"Anh không thắc mắc tại sao Kim Gyuvin lại đi với em à?" Cậu hỏi.

Chương Hạo gật đầu, nói có, anh tò mò.

Cậu nói, vốn dĩ ông Kim cũng định để Kim Gyuvin tự mình thích làm gì thì làm, cũng chẳng muốn quan tâm. Nhưng cậu ấy lại nói muốn tập trung học tập, cũng rời khỏi đội bóng, cùng hôm ấy vừa quyết định cho người con thứ ba là Park Gunwook trở về nên liền đẩy luôn Kim Gyuvin cho cậu kèm cặp. Lấy lý do là muốn bồi đắp tình cảm anh em trong nhà thêm khăng khít, gắn bó.

Chương Hạo thầm phỉ nhổ trong lòng, bao nhiêu năm mới nghĩ đến chuyện bồi dưỡng tình cảm anh em, nhìn xem mối quan hệ đã rạn nứt đến mức này thì phải làm thế nào để bồi đắp. Kim Gyuvin trước đây còn có chút hy vọng, hiện tại thì có lẽ đã thay đổi, không còn mong chờ gì nữa.

Dù vậy Park Gunwook lại nhận xét Kim Gyuvin mặt ngoài thì tỏ ra không chấp nhận nhưng khi bước vào học thì lại khá nhập tâm, hoàn toàn không có chút gì là ghét bỏ cậu.

Chương Hạo vì thế mà lại càng tò mò không hiểu vì sao cậu ấy lại thay đổi như thế.

"Cậu ấy đi về rồi?"

"Ừm, cậu ta về rồi."

"Ngoài học ra, hai người không nói chuyện gì khác nữa ư?"

Park Gunwook suy nghĩ, tập trung nhìn vào mắt Chương Hạo, rồi cười nói "Em đã hỏi rằng lời của cậu ta nói ở bệnh viện ngày ấy có phải sự thật không."

"Ừm." Anh gật đầu "Cậu ấy nói sao?"

Cậu lắc đầu "Một lời nói đùa. Cậu ta nói vậy."

Có phần hụt hẫng, Chương Hạo cảm thấy thế nhưng vẫn gật đầu.

"Chuyện anh muốn nói..." cậu lên tiếng "Là gì vậy?"

Anh hỏi "Ngày đó lúc ở sân vận động, tại sao em lại ngăn anh lại?"

Nhớ lại cái ngày Han Yujin bị tấn công, Chương Hạo đã lo lắng đến mức không thể ngồi yên một chỗ, bởi thế vội vàng chạy thật nhanh xuống dưới đó. Khi ấy Park Gunwook đã lên tiếng ngăn anh lại, rõ ràng là không muốn anh tham dự vào. Chắc chắn là cậu đã biết gì đó.

Cậu nghe xong, chỉ hỏi anh "Biết rằng nguy hiểm mà thấy người mình thích vẫn cố gắng xông vào, nếu là anh thì anh sẽ ngăn lại hay mặc kệ người đó?"

Chương Hạo gật đầu "Sẽ ngăn lại." nhưng sẽ không bày ra biểu cảm giống cậu ngày đó.

Cậu nhún vai "Thì cũng như anh, em khi ấy cũng chỉ đơn giản là không muốn anh đâm đầu vào nơi nguy hiểm mà thôi."

Nhưng Chương Hạo không nói ra hết suy nghĩ của mình. Nơi anh ngồi ngày hôm đó thực sự khá xa so với vùng xảy ra ẩu đả, mặc dù khi ấy anh mất bình tĩnh muốn xuống thật nhanh nhưng bản thân anh cũng rõ thời gian để anh chạy từ trên đó xuống đã đủ để mọi người chế ngự được tên nổi loạn kia.

Park Gunwook chắc chắn cũng biết điều đó.

Trước đây khi nói chuyện với Sung Hanbin, cậu ta có nhắc đến chuyện có thể có người thứ ba xuất hiện trong thế giới này. Người đầu tiên anh nghĩ đến chính là Park Gunwook. Cho dù chỉ là đọc qua những phân đoạn tóm tắt nhưng cái tên Park Gunwook lại không xuất hiện trong suốt mốc thời gian. Cho dù cậu chưa làm gì tạo nên những sự kiện quá nổi bật, nhưng với thân phận là em trai cùng cha khác mẹ với hai nam phụ, Chương Hạo tin rằng với bất kỳ tác giả nào cũng sẽ khai thác nhân vật có thân phận nhạy cảm này theo một hướng nào đó.

Tuy nhiên lại không hề có cái tên của cậu xuất hiện.

Vậy nên anh nghĩ ngờ cậu cũng như Sung Hanbin, một người xuyên đến đây, biết rõ các sự kiện và cũng lo lắng rằng anh sẽ tạo ra các thay đổi khiến kết cục chệch khỏi đường ray.

"Sao đột nhiên anh lại nhắc đến chuyện này?" cậu hỏi.

Chương Hạo nghĩ tạm một lý do "Chúng ta lâu rồi không gặp nhau, mà hôm đó em vẫn lo lắng cho anh như vậy, giờ biết lý do thì anh thấy thật sự rất biết ơn." Cũng chưa thể nói lên nghi ngờ của mình một cách trực tiếp, Chương Hạo không muốn bị cho là tâm thần có vấn đề rồi bị đồn thổi và tống vào viện tâm thần được.

Đem suy nghĩ của mình nói cho Sung Hanbin, cậu ta nghe xong cũng gật gù đồng tình, cũng đưa ra suy luận trước đây của mình nói cho anh nghe.

"Tuy rằng hiện giờ anh không còn là nhân vật phản diện, nhưng khả năng cao anh vẫn sẽ có tác động nào đó đến."

Chương Hạo cảm thấy buồn cười "Cậu nói xem là tác động tốt hay xấu?"

Sung Hanbin suy nghĩ một lúc, nói "Chuyện đó quyết định bởi cảm nhận anh dành cho Han Yujin là tốt hay xấu."

Chương Hạo nghe vậy liền thấy lời của cậu cũng rất hợp lý.

Như thường lệ, buổi tối sẽ dành thời gian phụ đạo cho Han Yujin. Chống cằm nhìn cậu cắn bút giải một bài tương tự anh vừa giảng qua, Chương Hạo lại suy nghĩ đến lời Sung Hanbin. Dĩ nhiên anh đối với Han Yujin từ trước đến giờ đều xuất phát từ thiện ý, nếu không thì sao có thể nói chuyện một cách tự nhiên như hiện giờ. Hẳn là sẽ không có tác động gì xấu đến cậu đâu. Chương Hạo nghĩ vậy.

Han Yujin chú ý đến anh trai đang nhìn mình, cậu dừng việc cắn bút, đột nhiên rất muốn trêu anh.

"Bị sắc đẹp của em thu hút rồi đúng không?"

Chương Hạo nghe vậy, bật cười "Tự mãn đến vậy?"

Han Yujin cũng không giấu, "Em có nhiều người theo đuổi lắm đấy!"

Chương Hạo đương nhiên biết điều đó, còn từng nhặt được vài tấm thiệp tỏ tình do cậu làm rơi. Ngoài mấy tấm hồng hồng, chữ viết nắn nót tròn trịa ra thì còn một vài tấm thiệp có nét chữ rất cứng cỏi, nhìn cũng nhận ra được đây là chữ của nam giới.

"Được nhiều người theo đuổi như vậy cũng rất phiền phức." Han Yujin thở dài.

Nhớ năm mới vào năm nhất cấp ba, Han Yujin bị một đàn anh tỏ tình, nguyên chủ biết việc này, còn từng đùa cợt em trai rất khiếm nhã. Han Yujin không ngại ngần nói chuyện đó ra trước mặt Chương Hạo. Bản thân anh đang sống trong thân thể này và giờ nghe lời kể của cậu, mọi thứ như tái hiện lại trước mặt. Chương Hạo có phần lúng tung, đợi cậu kể hết thì chỉ cười trừ hỏi "Khi đó đã làm tổn thương em như vậy, thật có lỗi."

Han Yujin nghe xong liền nhấp môi, cũng lúng túng không kém, lắc đầu nói không sao, mọi chuyện đã qua rồi.

Cho dù là thế, Chương Hạo lại lần nữa nghi ngờ không biết cậu đã thực sự buông bỏ hiềm khích với anh chưa.

Có thể cậu cố ý nhắc lại, hoặc cũng chỉ là vô tình. Nhưng cái cách cậu nói như thể người xuất hiện trong lời kể ấy chính là người anh trong quá khứ, không phải người anh hiện tại.

Chương Hạo tò mò không biết cậu coi anh là người như thế nào.

"Chiều mai anh được nghỉ không?" Cậu hỏi.

Chương Hạo gật đầu, nhưng cũng nói mình sẽ ghé qua thư viện một chút. Dù sao anh cũng không muốn bên tai vang lên tiếng cằn nhằn của Kim Taerae.

Han Yujin nói chiều tối mai sẽ có một buổi hoà nhạc ở nhà hát diễn ra vào khoảng 6 giờ chiều "Nhà hát gần khu thư viện trường anh, em sẽ qua đó, chúng ta đi ăn rồi đi xem được không?"

Chương Hạo cảm thấy cũng không tệ, gật đầu đồng ý, nhưng vẫn hỏi "Sao đột nhiên em có hứng thú với buổi hoà nhạc vậy?"

Han Yujin chỉ cười nói "Anh còn nhớ hộp nhạc em tặng anh không? Em thấy âm thanh violin trong hộp nhạc ấy thật là hay, vì vậy cũng muốn tìm hiểu nghe thử."

Chương Hạo thích violin, nhưng không phải ai cũng biết việc đó. Thấy một người chỉ biết chạy trên sân cỏ theo đuổi quả bóng tròn như Han Yujin lại có hứng thú với giai điệu violin, lòng không khỏi cảm thấy vui vẻ, vì thế đồng ý đi không do dự.

Nhìn tấm vé ghi tên một nghệ sĩ violin nổi tiếng, khoé miệng anh cong lên, trong lòng cũng cảm thấy ấm áp và tràn đầy mong đợi, hoàn toàn không chú ý thấy Han Yujin đang lặng lẽ nhìn anh nở một nụ cười nhẹ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top