Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

─ seopbin ✧ nam thê (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

An Huỳnh Tiếp tỉnh lại thì thấy một kẻ lạ mặt đang đứng bên cạnh giường, không phải là nha hoàn Tiểu Lan vẫn thường hay chăm sóc cho hắn.

Hắn quan sát nam tử này thật lâu, thế mà người này vẫn cứ ngẩn ngơ không phát hiện ra có ánh mắt đang nhìn mình, An thiếu gia đành phải mở miệng lên tiếng:

"Nhà ngươi là ai?"

Chất giọng khàn khàn của hắn có vẻ dọa cho tên nhóc con này giật mình, đôi mắt to tròn của cậu chăm chú nhìn hắn.

"A! Thiếu gia người đã tỉnh rồi."

"Ừm, tỉnh rồi, nhưng còn ngươi là ai?"

"Tôi... Tôi là người hầu mới được sai đến để chăm sóc cho thiếu gia."

"Người hầu? Có người hầu nào lại đi mặc hỉ phục như ngươi không?"

"Tôi... Tôi... Thật ra tôi..."

Ọtttttttttttttttt

Đúng lúc này một âm thanh kì lạ phát ra từ bụng của nam tử khiến bầu không khí trở nên vô cùng ngượng ngạo.

Ngọc Hưng cảm thấy thật xấu hổ, lần đầu tiên ra mắt chủ tử mà đã bị mất mặt như vầy rồi.

Huỳnh Tiếp cũng cảm thấy khó xử, hắn đành hắng giọng một cái rồi từ từ ngồi dậy gọi to:

"Tiểu Lan, Tiểu Lan đâu rồi?"

Nha hoàn Tiểu Lan vội vã từ ngoài chạy vào.

"Thiếu gia có gì sai bảo ạ?"

"Tới giờ dùng thiện rồi, mau dọn đồ ăn lên đây, nhớ lấy thêm một bộ bát đũa nữa."

"Dạ vâng thiếu gia."

Nói rồi nha hoàn Tiểu Lan liền lui ra, trong phòng chỉ còn lại hai người, Ngọc Hưng định lên tiếng giải thích thì bị An thiếu gia ngăn lại.

"Ta biết ngươi chính là nam thê do mẫu thân ta gửi tới, không cần phải hầu hạ ta, việc đó đã có nha hoàn và người hầu trong viện làm, ngươi chỉ cần an phận làm một cái nam thê theo ý mẫu thân ta là được, nhớ kĩ thân phận của mình, nếu ngươi dám có suy nghĩ khác thì đừng trách ta ra tay độc ác."

"Vâng tôi nhớ kĩ rồi."

"Biết vậy thì tốt, thế nhà ngươi tên gì?"

"Thưa thiếu gia tôi họ Ngô tên Ngọc Hưng, Ngọc trong ngọc sáng, Hưng trong hưng thịnh."

"Ngọc Hưng, cái tên nghe thật hay."

Cùng lúc đó nha hoàn Tiểu Lan bước vào, theo sau còn có mấy người hầu xách theo thực hạp, một mâm cơm thịnh soạn nhanh chóng được dọn lên.

An Huỳnh Tiếp trực tiếp đứng lên bước về phía bàn, còn không quên sai hạ nhân lui xuống.

"Còn đứng đó làm gì, không mau lại đây dùng bữa."

"A! Dạ vâng thiếu gia."

Ngọc Hưng rón rén bước lại rồi ngồi xuống bên cạnh An thiếu gia. Đây là lần đầu tiên cậu được nhìn thấy nhiều món ăn tinh xảo như vậy. Chiếc bụng của cậu lại không chịu yên mà réo lên, Ngọc Hưng âm thầm liếc nhìn thiếu gia một cái, thấy hắn không có ý kiến gì thì nhanh tay gắp một miếng thịt kho đông pha núng nính ánh mỡ cho vào miệng.

Quả nhiên là mỹ vị nhân gian, trước giờ sống trong cảnh nghèo khó nên đây có lẽ là bữa ăn ngon nhất trong cuộc đời mười tám năm qua của cậu. Sườn xào chua ngọt, canh gà hầm hạt sen, cậu cứ thế mà ăn ngon đến quên trời quên đất.

Ăn được một lúc Ngọc Hưng mới sựt nhớ ra bên cạnh mình vẫn còn một vị thiếu gia, cậu len lén nhìn thì thấy hắn chẳng động đũa gì cả, chỉ lặng lẽ ngồi đó đợi cậu.

An thiếu gia cũng phát hiện ánh mắt lén lút của vật nhỏ này.

"Ăn no rồi chứ?"

*gật gật*

"Vậy thì đi tìm Tiểu Lan, bảo nàng giúp ngươi thay lại y phục đi, bộ hỉ phục này nhìn thật chói mắt."

"Vậy còn thiếu gia thì sao, ngài không định dùng bữa ư?"

"Ta không ăn."

Ngọc Hưng thầm nghĩ, nếu đã đến đây rồi thì nên làm tròn bổn phận chăm sóc cho thiếu gia, hắn càng hồi phục sớm thì ngày tự do của cậu sẽ càng gần. Thế là cậu liền gắp một miếng thịt sườn bỏ vào trong bát của hắn, còn không quên nhẹ giọng khuyên nhủ:

"Sức khỏe của ngài không tốt, không nên bỏ bữa, phải ráng ăn uống đầy đủ thì mới mau bình phục được."

An Huỳnh Tiếp trợn tròn mắt nhìn miếng thịt sườn lẳng lặng nằm trong bát của mình, trước giờ chưa từng có ai dám làm như thế với hắn. Hắn tức giận đập bàn bỏ đi, để lại vị nam thê ngơ ngác, rầu rĩ không biết vừa rồi mình đã làm sai chuyện gì.

Sau khi hắn rời đi, cậu được Tiểu Lan mang đến một căn phòng khác ở trong tiểu viện, căn phòng bày trí đơn giản, ở giữa phòng là một cái bàn gỗ lớn, bên trong đặt một cái giường có rèm che, kế bên còn có một chiếc tủ để rất nhiều y phục cho cậu thay.

Có điều vị phu quân của cậu là một kẻ tính tình âm u cổ quái, từ sau lần hôm đó cậu rất ít được gặp hắn, mỗi khi có việc cần hắn đều sai Tiểu Lan qua gọi cậu đến phòng, khi nói chuyện biểu cảm của hắn vẫn luôn lạnh lùng, còn hay nổi nóng mỗi khi cậu nói sai điều gì. Vì thế mà cậu rất sợ gặp hắn, sợ mình nói sai sẽ chọc hắn tức giận.

Tuy rằng An thiếu gia tính khí nóng nẩy bất thường, nhưng hắn chưa bao giờ trút giận lên người cậu. Chỉ cần cậu gọi dạ bảo vâng, không cãi lời, không khuyên lơn thì sẽ không khiến hắn tức giận. Dần dà cậu cũng tập làm quen, đôi khi còn thấy hắn có chút buồn cười lại đáng thương, không còn cảm thấy sợ hắn như lúc đầu nữa.

Sau đó là những chuỗi ngày an nhàn của cậu ở phủ An gia, một ngày ba bữa đầy đủ còn có người hầu cơm bưng nước rót, nô gia ở đây không vì cậu là nam thê mà khinh thường cậu, ngoại trừ việc bị gọi là "thiếu phu nhân" ra thì cậu cảm thấy mọi thứ thật tốt, có khi cậu đã nghĩ hay là cứ mãi sống như thế này, làm một cái nam thê an phận đến hết đời.

_

Hôm nay là ngày đầu xuân, khí hậu mát mẻ, cậu cùng Tiểu Lan đang ngồi trong đình viện hưởng điểm tâm. Bánh hoa quế thơm ngọt do An thiếu gia sai người mua ở tiệm nổi tiếng nhất kinh thành.

Tiểu Lan là một thiếu nữ mười lăm hoạt bát lanh lẹ, nàng là con gái duy nhất của vị nha hoàn thân cận bên cạnh An phu nhân, được đích thân An phu nhân chọn làm nha hoàn tổng quản ở viện của thiếu gia. Từ khi cậu vào phủ, Tiểu Lan là người đối xử với cậu tốt nhất, cậu cũng xem nàng như tiểu muội trong nhà mà đối đãi.

Trong lúc cậu còn đang say sưa với món điểm tâm mới thì bỗng có một giọng nam tử gọi cậu:

"Thật là trùng hợp, không ngờ hôm nay lại được diện kiến vị tẩu tử trong lời đồn."

"Vị đây là..."

"Xin tự giới thiệu với tẩu tử, ta họ Tống tự Tại Nguyên, là đệ đệ của An ca."

_

Ghi chú tên phiên âm Hán Việt của các thành viên:

Hanbin: Ngô Ngọc Hưng
Ahn Hyeongseop: An Huỳnh Tiếp
Song Jaewon: Tống Tại Nguyên
Lee Euiwoong: Lý Nghĩa Hùng
Choi Byeongseop: Thôi Bình Nhiếp
Koo Bonhyuk: Cụ Bản Dịch
Kim Taerae: Kim Thái Lai

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top