Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 17

Sau khi rời khỏi bãi đất trống Takemichi tự mua cho bản thân một cây kem vị socola bạc hà , sự mát lạnh và ngọt ngào làm em thả lỏng vừa đi vừa ăn làm em không quá để ý xung quanh cho nên đã va vào người khác tự thấy bản thân sai trước nên em nhanh chóng cúi đầu đầu nhận lỗi

"Takemitchy" người kia khẽ gọi

Em ngẩng đầu nhìn lên đối diện em là hai bóng hình quen thuộc ra là anh em nhà Kawata vì là người quen không thể không chào hỏi được nên em đành nở nụ cười tươi nhất của mình chào lại bọn họ

"Chào Smiley-kun, Anrgy-kun vì sao hai người lại ở đây" vì thường xuyên bị 'ép' đi họp chung với đám người kia mà em đám người kia nên đối với bọn họ cũng không quá xa lạ gì nữa

"À bọn tôi đi vừa đi làm chút chuyện" bởi địa bàn của bọn họ dạo gần đây không yên ổn, nhưng người của bọn họ không tìm thấy kẻ gây sự, Smiley liền lôi kéo em trai hóa canh người lấy mỹ danh là làm việc công nhưng thực ra là hai con người trốn việc

Takemichi nghe vậy liền cười nhạt lại thêm hai con người trốn việc, hèn gì đám người kia không đến tìm, em có cần phải cảm ơn bọn họ không ta nghĩ là vậy nhưng thiếu niên vẫn tươi cười cổ vũ người ta

"Là như vậy sao? Vậy thì hai người làm việc của mình đi tôi vê trước"

Smiley thấy hành động của em thì nụ cười trên môi vốn đã tươi bây giờ còn tươi hơn, vươn tay chụp lấy áo em kéo đi

"Đi thôi tôi sẽ cho em mở rộng tầm mắt"

Hoang mang nhìn bản thân bị kéo đi mà không thể kháng cự, Takemichi còn định mở miệng nói thì giọng của Angry vang lên

"Nếu cậu muốn từ chối thì tốt nhất nên im luôn đi trước khi anh tôi cho cậu một mồm hành vì tội cãi lời"

Nghe vậy Takemichi đành ngậm ngùi để nam nhân kéo đi, trong lòng thầm than thở sao số em lận đận thế không biết
_______

Bọn họ cuối cùng cũng tìm ra kẻ đầu sổ gây sự, là đám người vô gia cư tụ tập lại cướp của, bởi vì dân ở đây đều ái ngại bọn họ mà không dám tố cáo chuyện tra xét mới lâu thế, một mình Smiley và Angry chọi đến trăm người, dù bọn họ anh dũng mạnh mẽ cỡ nào cũng không tránh khỏi bị thương

Sau khi chứng kiến trận đánh oanh liệt của anh em nhà Kawata Takemichi thở dài bất lực, lúc đánh thì hăng lắm giờ nhìn đi không còn chỗ nào lành hết

"Muốn cười thì cười đi đừng có làm cái bộ mặt sắp nghẹn chết tới nơi như vậy" Smiley tức giận lên tiếng đừng tưởng hắn không biết tên nhóc đáng ghét này đang cười thầm trong bụng, nhục quá đi mất nhục chết hắn rồi

"Hừ" Angry hừ lạnh một tiếng không nói gì, nhưng chắc hẳn nam nhân cũng không bớt quê hơn anh trai mình bao nhiêu

Nhìn dáng vẻ này của hai người khiến Takemichi vô thức liên tưởng đến hai chú mèo ngạo mạn, vừa đáng yêu, vừa khó chọc

"Kh..ụ..khụ..được rồi xin lỗi vì đã cười hai người để đền bù tôi giúp hai người băng bó vết thương nhé"

Mặt hai người đỏ bừng lên không hẹn mà cùng lúc quay mặt qua nơi khác không nhìn tới thiếu niên, nhìn hai con người ngạo kiều không thèm nhìn mặt mình khóe miệng Takemichi co rút, thái độ gì đây em có lòng với bọn thế mà còn thái độ, tuy trong lòng rất khinh bỉ hai tên nam nhân này nhưng Takemichi nghiêm túc giúp họ khử trùng vết thương, thoa thuốc rồi dùng băng keo cá nhân dán lại, động tác của thiếu niên thuần thục tự nhiên giống như làm vô số lần rồi vậy, không được năm phút Takemichi đã giúp hai người băng bó xong , đứng thẳng dậy em nói

"Được rồi đã băng bó xong"

Lần này không để anh trai kịp lên tiếng Angry đã dành nói trước

"Tôi đói bụng"

"Tôi cũng đói" Smiley cũng nhanh chóng tiếp lời theo em trai, nói rồi hai anh em còn dùng ánh mắt đầy cầu khẩn đầy 'đe dọa' nhìn chầm chầm Takemichi, như kiểu nếu thiếu niên dám từ chối thì em đừng hòng rời khỏi chỗ này an toàn

Khẽ thở dài nhận mệnh Takemichi đành kéo hai người vào cửa hàng tiện lợi, bây giờ đã là chập tối nên em có thể dễ dàng mua đồ khuyến mãi , sau lưng thiếu niên còn có hai cái đuôi nhỏ

"Hai người muốn ăn gì" Takemichi quay đầu lại hỏi bọn họ

"Cơm cà ri" hai miệng một lời bọn họ thích ăn cơm cà ri

Takemichi bật cười nhìn bọn họ đúng là anh em sinh đôi có khác nhỉ , rồi em tiếp tục công việc lựa đồ của mình

"Tôi không thích ăn cà rốt" Smiley nhanh miệng nói, hắn thấy em đang cầm củ cà rốt chuẩn bị bỏ vào giỏ xách

"Smiley-kun không được kén ăn đâu như vậy là không tốt" cũng không quay lại nhìn anh chỉ vừa lựa đồ vừa nói

"Tôi không thích ăn củ hành" Angry nhăn mặt khi thấy em sắp bỏ thứ đáng ghét ấy vào giỏ

"Không được học hư theo anh trai đâu Angry-kun" em trả lời

"Tôi hư lúc nào chứ"Smiley nhanh chóng biện hộ cho bản thân

"Tôi cũng không có học hư tôi chỉ không thích ăn củ hành thôi" Anrgy cũng nhanh chóng đáp trả

"Kén ăn chính là hư rồi"

Cứ như vậy Takemichi vừa lựa đồ khuyến mãi vừa phải đấu khẩu với hai anh em nhà Kawata, cứ anh một câu tôi một câu cho đến khi em nhét vào miệng mỗi người một cây kem

"Ăn hết cây kem là có thể về nhà nấu cơm rồi cho nên hai người cứ đứng đó ăn đi và đừng nói gì nữa hết" nói rồi thiếu niên mặc kệ bọn họ tiếp tục đi mua đồ của mình, hai người cũng ngoan ngoãn vừa ăn kem vừa lẽo đẽo theo sau lưng em đến khi bọn họ bước ra khỏi cửa hàng tiện lợi trời đã tối hẳn, Takemichi liếc mắt nhìn hai người sau lưng mình

"Được rồi,đi thôi"

Takemichi chụp tay hai người tự ý kéo về nhà mình , Smiley và Anrgy nhìn chầm chầm vào bàn tay đang nắm lấy tay mình đột nhiên có chút ngượng ngùng nhưng cũng không có kéo tay mình lại còn im lặng nắm lại tay người ta

Bất lực nhìn hai bàn tay đang nắm chặt tay mình, Takemichi đành lên tiếng

"Hai người buông ra coi nắm vậy sao tôi mở cửa"

Nghe em nói vậy bọn họ đàng tiếc nuối buông tay ra , sau khi vào nhà em đi thẳng vào nhà bếp vừa lấy đồ ra khỏi túi vừa nói vọng ra

"Hai người cứ ngồi ghế đi muốn xem tivi thì remote ở trên bàn đấy"

Thế là hai vị đại nhân cao cao tại thượng đi lại ghế ngoan ngoãn ngồi đợi cơm , bên này em nhanh chóng nấu cơm vo gạo , cắt rau củ động tác hết sức thuần thục , gần nửa tiếng rốt cuộc hoàn thành cầm ba đĩa cơm bước ra ngoài đặt trước mặt hai người bọn họ thấy hai người chuẩn bị cầm muỗng thì em tức giận lên tiếng
_____

Nhìn hai đĩa cơm đã hết sạch mà hai người kia vẫn còn vẻ mặt chưa thỏa mãn, Takemichi có chút muốn cười lúc nãy ai bảo mình không thích ăn cà rốt cùng củ hành mà

"Hai người còn muốn ăn nữa không" thấy họ vẻ mặt họ như vậy có chút tội nghiệp nên em đành lên tên hỏi

"Muốn" hai người đồng thanh

Em cười nhẹ nhận mệnh cầm hai cái đĩa không bước vào bếp lấy đồ ăn cho hai vị đại gia đi ăn cơm ké

Nhìn hai con người đang ăn ngon lành em đàng dặn dò

"Hai người ăn xong thì đem đĩa dơ để vào bếp đi lát tôi rửa bây giờ tôi đi tắm đây" rồi quay người đi vào nhà tắm

Takemichi một thân khoang khoái bước ra khỏi phòng tắm, vừa đi vừa lau tóc vô cùng tự nhiên ngồi xuống ghế dựa lưng ra sau vắt chéo chân vươn tay cầm remote bật tivi lên

"Hai người sao còn ở đây" ánh mắt bọn họ nhìn em quá mãnh liệt em không muốn biết cũng khó đành mở miệng lên tiếng hỏi

"Trễ rồi chúng tôi muốn ở nhờ nhà em" Smiley vẫn giữ nụ cười thương hiệu nhìn thiếu niên, không biết vì sao nhưng hắn muốn xa em chút nào

"Tôi ghét về nhà ban đêm" Anrgy nhanh trí hùa theo anh trai dù gương mặt vẫn nhăn nhó

"Vậy được rồi hai người đi tắm đi tôi đi lấy đồ" nói rồi em đứng dậy lấy đồ, đồ của Baji trong nhà không thiếu để Angry với Smiley mặc đồ của anh là được rồi

Sau một hồi vật vã lúc này ba người đang ngồi cạnh nhau coi bộ phim ma mà em mới tậu về, dù đã hơn 24 cái xuân xanh nhưng Takemichi vẫn rất yêu đời và sợ ma quỷ, và cái gì tới nó cũng tới giờ đây em đang ôm chặt tay Smiley nhưng vẫn không kìm được ánh mắt mà liếc nhìn màn hình đang chiếu phim , nếu ở đây có người ngoài nhìn vào thì sẽ cảm thấy đây là một nhà ba anh em vô cùng 'hạnh phúc'

Takemichi vì sợ hãi mà không biết từ bao giờ bản thân mình đã leo hẳn vào lòng Angry mà hai tay vẫn ôm cứng ngắc Smiley ,tuy nam nhân vẫn nở nụ cười như thường ngày nhưng không khó để nhìn thấy nụ cười của hắn dần cứng ngắc, chỗ bị em ôm chặt giống như có một luồng hơi ấm không ngừng len lỏi vào cơ thể đều này làm Smiley không thể suy nghĩ bất kì thứ gì ngoài việc ngồi im để em ôm

Bên này Angry cũng không khá hơn anh trai mình bao nhiêu, nội tâm rối loạn từ nhỏ đến lớn hắn đã không thích ai chạm vào mình ngoài anh trai hết, nhưng bây giờ cậu lại không thấy chán ghét khi em ngồi trong lòng mình thậm chí còn có chút thích nghĩ đến đây mặt nam nhân đỏ bừng lên, Angry cảm thấy bản thân chắc chắn là rúng tà thuật gì rồi

"Phù~ cuối cùng cũng hết phim" bây giờ mới có cơ hội nhìn lại hiện trường lúc này em mới giật mình phát hiện bản thân vậy mà chiếm tiện nghi hai anh em nhà Kawata nhanh tay buông Smiley ra rồi lật đật chui ra khỏi người Anrgy em cười gượng với bọn họ

"Cái kia cho tôi xin lỗi" em không phải muốn cố ý, chỉ là sợ quá nên phản ứng hơi lố thôi

Hai người lúc này nội tâm phức tạp làm gì có tâm trạng trả lời em ,hồi lâu thấy hai người vẫn im lặng em nghiêng đầu khó hiểu nhìn họ tụi này sao vậy sợ quá nên đứng hình rồi hả

"Nè hai người có sao không vậy" em quơ quơ tay trước mặt bọn họ

Nghe tiếng gọi của em bọn họ mới giật mình thoát khỏi đống suy nghĩ của bản thân, Smiley nhanh chóng đứng dậy bỏ lại câu nói liền rời đi

"Tôi đi nghỉ trước hai đứa người ở đây chơi đi"

"Ơ mới có hơn chín giờ mà ngủ gì" liếc nhìn đồng hồ rồi em ngơ ngác nhìn lên, nam nhân lúc này đã bỏ đi lên phòng đột nhiên có dòng suy nghĩ chợt lóe trong đầu

"Angry-kun chúng chơi bài đi ai thua thì phải làm theo lời người thắng" mắt em lấp lánh mong chờ nhìn nam nhân bên cạnh, em chơi trò này rất tốt lúc trước Baji còn thua em không ít tiền

Vốn định mở miệng từ chối vì biết mình không giỏi mấy trò này, nhưng nhìn dáng vẻ mong chờ của thiếu niên thì lời thoát khỏi miệng lại là

"Ừm chơi thì chơi"

Sau một hồi chiến đấu Angry toàn thắng, Takemichi đen mặt nhìn bài trên tay mình mẹ nó sao em xui quá vậy nhưng mà em có chơi có chịu

Anh thấy vẻ mặt ủ dột của em thì cất tiếng an ủi

"Tôi không phạt đâu"

"Thật ?"

"Ừm"

Em nắm lấy tay cậu vẻ mặt xúc động "cảm ơn Angry-sama đã tha thứ cho kẻ hèn này"

Angry đỏ mặt rút tay lại, không thèm nhìn Takemichi bỏ lại một câu liền đi thẳng lên phòng

"Tôi mệt, ngủ đây"
__________
Đừng hỏi tại sao tui biết hai anh em nhà Kawata thích ăn cơm cà ri tui bịa đó :))

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top