Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 51 Kokonoi muốn nuôi Takemichi

Trời càng về khuya càng lạnh lẽo , cơn gió mang theo cơn buốt giá thổi lên thân ảnh gầy gò của em , những bông tuyết trắng xóa tản  mạn tung bay , Takemichi khẽ hít một ngụm khí lạnh cơn buốt giá lan tràn từng ngóc ngách cơ thể , hôm nay em có ca đêm nên phải bắt Kokonoi đợi mình , nghĩ đến đây bước chân em nhịn không được nhanh hơn

Sau vụ ở bệnh viện Takemichi bắt đầu đi làm thêm cố gắng kiếm tiền trả tiền viện phí cho Kokonoi còn phải dành dụm để thuê nhà trọ, họ không thể ở lì trong bệnh viện được điều đó khiến em phải làm ngày làm đêm mới có khả năng trang trãi cho sinh hoạt của hai người lớn , lúc quay về còn phải chăm Kokonoi tuy người này rất ngoan nhưng đến cùng vẫn là mang tâm tính của một đứa con nít , có hôm em đi làm cả đêm không về nam nhân liền chạy đi tìm em rồi lạc mất khiến em phải đi tìm cả một đêm , mệt đến đứt hơi lại không nỡ mắng hắn
_______

Takemichi nghiêm mặt nhìn nam nhân đang quỳ dưới sàn , lạnh nhạt lên tiếng

"Nói vết thương này từ đâu mà ra , không phải em đã dặn anh ngoan ngoãn ở nhà không được ra ngoài sao"

Kokonoi ấm ức lại không dám khóc hắn sợ chọc em giận rồi , em sẽ không quan tâm hắn nữa , hắn cúi đầu không dám hó hé một chữ

"Em bảo anh nói"

"Anh ..... Anh cũng muốn .... kiếm tiền..... nuôi Takemichi"

"Em không cần , anh chỉ cần ngoan ngoãn ở nhà em đã mang ơn lắm rồi"

"Nhưng anh không muốn , Koko không vô dụng , Koko không muốn để em nuôi , không muốn thấy em chịu khổ"Kokonoi gào lớn hắn rất là ấm ức , tên nhóc bên nhà hàng xóm dám nói hắn ăn bám em nói hắn vô dụng nói hắn là tên ngốc , hắn mới không phải như vậy đâu

Takemichi bật cười nhìn dáng vẻ bướng bỉnh của hắn , người này thật sự rất biết lấy lòng em , mới nói vài câu em liền không giận hắn nỗi nữa , đứng dậy đi lại gần nam nhân em khụy gối ôm hắn vào lòng

"Koko không vô dụng chút nào anh rất thông minh , đối với em Koko là một người đàn ông tốt"

Hắn mừng rỡ ngẩng đầu nhìn em "thật sao"

"Thật mà Takemichi đã nói dối Koko lần nào chưa"

Kokonoi nghe vậy thì lắc đầu liên tục vui vẻ nói "chưa từng , Takemichi thương koko như vậy sẽ không nói dối Koko đâu"

Em cười nhẹ xoa nhẹ má hắn dịu dàng đáp "đúng vậy , cho nên Koko đừng nghe lời người khác mà tổn thương bản thân nữa như vậy em sẽ rất đau lòng"

"Ưm Koko biết rồi"

"Được rồi đi ngủ thôi hôm nay lại kể chuyện cho anh nghe chịu không"

Nghe đến kể chuyện hai mắt hắn sáng lên , ngoan ngoãn chạy đến giường nằm xuống , thay hắn như vậy Takemichi có chút buồn cười em nhẹ nhàng bước đến ngồi xuống giường , bên này Kokonoi nhanh chóng nhích người nằm lên đùi em

Em vươn tay xoa nhẹ mái tóc của nam nhân , nhẹ giọng kể chuyện

"Có một ngôi sao nhỏ ngạo mạn em luôn cảm thấy bản thân so với mặt trăng còn sáng và đẹp xinh đẹp hơn nhiều .............."

"Sau đó ngôi sao nhỏ đã biến thành sao chổi..... cuối cùng tan biến mất"

Takemichi ôn nhu nhìn nam nhân đã ngủ say, khẽ xoa nhẹ mắt hắn đối với người ngoài Kokonoi là gánh nặng của em , nhưng đối với Takemichi nam nhân này là tất cả những gì em có lúc này , trải qua nhiều sóng gió như vậy Takemichi tưởng chừng như đã hỏng mất nhưng may mắn bên cạnh em lúc này vẫn còn có Kokonoi , người này từ bao giờ đã trở thành chỗ dựa tinh thần của em
________

Takemichi sợ hãi lùi về phía góc phòng , gã nam nhân bụng đầy mỡ ánh mắt dâm dục nhìn em , món hàng cực phẩm như vầy lại cho làm phục vụ hôm nay gã giúp tiểu dâm đãng này bóc tem sau này em còn phải cảm ơn gã đấy

Đem em đè lên bàn mạnh bạo muốn xé áo em, Takemichi gần như rơi vào tuyệt vọng nếu không phải vì Kokonoi cần tiền chữa bệnh em cũng không cần chịu đựng đến mức này , khoảnh khắc gã chuẩn bị tiến vào Takemichi cắn răng cầm chai rượu đập mạnh vào đầu gã đàn ông

Gã đàn ông ôm đầu gào lên
"Con đ**m hôm nay ông phải dạy dỗ mày một trận"

Takemichi không nói hai lời đạp mạnh vào thằng em của gã , gã đàn ông đau đến xanh cả mặt không ngừng gào lên như heo bị chọc tiết

Em quăng chai rượu sang một bên sau mới lấy quần áo rơi dưới đất nhanh chóng mặt vào giày cũng không thèm mang nhanh chóng tung cửa chạy trốn

Vốn đang hoảng loạn lại không kịp nhìn đường em vô tình đụng phải người khác , em quấn quýt cúi đầu xin lỗi liền nhanh chóng chạy đi không cho người kia cơ hội phản ứng

Nam nhân ngơ ngác nhìn theo bóng em khẽ lẩm bẩm "Là em... sao .... Take...michi"

Bên này Takemichi vô cùng hoảng loạn đã hơn nữa đêm không biết Kokonoi thế nào rồi, tên đó nếu thấy em về quá trễ chắc chắn sẽ không thèm nghe lời mà chạy ra ngoài tìm em

"Takemichi ~~~"

Nghe tiếng gọi em nhanh chóng quay đầu nhìn , biết ngay là người này sẽ tìm em mà dù có ý trách cứ nhưng nội tâm lại ấm áp vô cùng em vui vẻ nhìn hắn

Kokonoi nhìn thấy em liền vui vẻ chạy đến không thèm nhìn đến đèn giao thông đã chuyển màu

"KHÔNG KOKO ĐỨNG LẠI ...... ĐỨNG YÊN ĐÓ .......KHÔNGGGGGGG" Takemichi hoảng hốt gào lên muốn kêu hắn dừng lại

*Rầm* chiếc xe không thắng kịp đâm sầm vào người nam nhân máu hắn vương vãi khắp mặt đường kính xe đều đã vỡ nát , tài xế sợ tội đã lái xe chạy đi mất

Takemichi gần như chết lặng nhìn nam nhân đang yếu ớt nằm trên mặt đường lạnh lẽo , em run rẩy bước từng bước đến gần , mảnh thủy tinh vỡ găm chặt vào chân nhỏ của em Takemichi gần như vô cảm trong mắt chỉ còn hình ảnh của Kokonoi , em vươn tay ôm chặt nam nhân vào lòng dùng tay bịt vết thương lại cố đừng cho máu chảy ra nữa , em ôm chặt lấy hắn cố gắng nhẫn nhịn không cho sự nghẹn ngào ấy trào ra , ngay lúc này đây Takemichi ép bản thân phải mạnh mẽ

"Koko ngoan chịu đựng một chút ..... em lập tức đưa anh đi bệnh ....."

"Takemichi thất ...hứa ...em thất hứa .... em rõ ràng .... hứa sẽ ăn..... sinh nhật với ....anh nhưng .... ... nhưng anh đợi .....đợi thật lâu ..... "

"Em xin lỗi .... xin lỗi .... vì thất hứa .....đi thôi em dẫn anh đi mua bánh kem được không"

"Anh...anh ....muốn ăn bán kem của ..... Takemichi làm"

"Được"

Em cúi người cõng hắn lên lưng , thân ảnh nhỏ gầy cố gắng gánh vác thân hình to lớn của hắn bước chân em run rẩy

"Takemichi có ...thích anh không"

"Có rất thích"

"Koko muốn kiếm thật nhiều .... thật nhiều tiền ... như vậy.... Takemichi sẽ không khổ nữa....."

"Ưm đợi Koko khỏe rồi nhất định phải kiếm tiền nuôi em nhé" em kiên nhẫn đáp lời hắn

"Được Koko sẽ .... nuôi Takemichi mà , anh buồn ngủ quá , Takemichi đợi .....anh đợi anh ngủ dậy nhé ...."

Hơi thở yếu ớt của hắn không ngừng phả lên cổ em , Takemichi cắn răng nhịn xuống tiếng nức nở từng bước từng bước cõng nam nhân rời đi

Ánh trăng khẽ rọi lên thân ảnh đơn bạc của em

'Thiếu niên này phải chịu đựng bao nhiêu nữa đây'
_________
:))

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top