Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 18

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cale đã bình tĩnh nhanh hơn họ mong đợi. Lần đầu tiên cậu bé tóc đỏ khóc to như thế, thật đau lòng cho những ai lần đầu tiên chứng kiến ​​điều này.


Ron dán chặt ánh mắt lên cậu bé tóc đỏ hiện đang lau nước mắt bằng chiếc khăn tay mà Alberu đưa cho cậu. Trái tim ông đã rất đau đớn khi phải nhìn cậu chủ trẻ mà ông đã phục vụ từ khi còn là một đứa trẻ khóc lóc thảm thiết. Ông cảm thấy bản thân vô dụng khi chẳng thể tìm ra lý do tại sao Cale lại khóc như vậy. Nếu ông biết, ông sẽ làm điều gì đó chỉ cần không thấy Cale như thế này.

"Cale?"

Cale nhìn họ sau khi cậu lau xong nước mắt. Cậu từ từ rời tầm mắt khỏi họ và thay vào đó là nhìn vào lối vào của biệt thự. Cậu không thể nhìn họ vì những ánh mắt nghiêm túc ấy. Những đôi mắt tò mò hiện đang chiếu vào một bên mặt cậu, khiến đầu Cale nhức nhói.

"Hước hiên về nhà đã, Ron. Cha có thể đang tìm iếm tôi."

Cale đứng dậy sau khi cậu nói điều đó- hoàn toàn không nói ngọng- và nhìn ba đứa trẻ ra hiệu cho chúng. Nhưng cả ba chỉ nhìn cậu với ánh mắt nghiêm túc. Lông mày của Cale nhíu lại và nhìn về phía Choi Han cùng Alberu, những người cũng đang nhìn mình. Cale bắt đầu cảm thấy lo lắng trước cái cách mà họ đang nhìn chằm chằm cậu và thêm vào đó, người quản gia sát thủ già của cậu lại mỉm cười hiền từ với cậu kèm theo đôi mắt lạnh lùng.

"Mm."

Cale rên rỉ và nhìn xuống trong khi nhắm mắt. Cậu không thể nói rằng mình chỉ đang khóc vì quá khứ mà bây giờ bản thân coi là vô dụng và tầm thường. Cậu không muốn làm họ lo lắng nhiều hơn nữa, chỉ cần nghĩ đến việc khuôn mặt của họ sẽ mang đầy lo lắng, Cale đã cảm thấy cơ thể khó chịu rồi.

Cậu thở dài và nhìn họ. Chà, nếu chuyện này cứ tiếp diễn và các câu hỏi cứ liên tục đến, sẽ thật tệ nếu nó bùng nổ và Cale thấy thực sự rất phiền phức. Đó là lý do tại sao cậu định nói với họ chỉ một phần của sự thật.

"Sự mất ổn định về cảm xúc là một trong những tác dụng phụ của lời nguyền."

Đó là lý do chính đáng nhất mà cậu có thể nói với họ. Câụ không thể nói với họ rằng cậu đang khóc vì gia đình trong quá khứ của mình, bởi vì chỉ có Raon, Choi Han và Alberu biết cậu là người chuyển sinh vào cơ thể này. Vậy Ron, On và Hong thì sao? Cale có thể giải thích với On và Hong, vấn đề sẽ không quá nghiêm trọng. Nhưng có một người sẽ bị ảnh hưởng rất nhiều bởi điều này. Người quản gia sát thủ già của cậu. Ron sẽ làm gì nếu ông ấy biết rằng cậu chủ trẻ mà oonh đang phục vụ không còn là cậu chủ trẻ nữa? Cale tự cảm thấy rùng mình bởi những suy đoán của bản thân.

Tất nhiên, trong khi Cale đang suy nghĩ về chính mình, những người khác đã cứng đờ tại chỗ khi họ nhìn vào cậu bé tóc đỏ đang chìm sâu trong suy nghĩ.

'Sự mất ổn định cảm xúc...'

Đôi mắt của Choi Han nhìn chằm chằm vào Cale sau đó anh đứng dậy và bế cậu bé tóc đỏ lên. Làm cho những người khác nhìn vào anh ta. Anh nở một nụ cười hồn nhiên với họ khi nhìn về phía Ron đang lạnh lùng nhìn mình. Ron tặc lưỡi khiến Cale bối rối và nắm chặt quần áo của Choi Han.

Điều này chỉ củng cố thêm lý do của Cale để không nói cho họ biết sự thật.

'Đúng vậy. Cứ giấu nó đi. Không cần phải nói với họ.'

Choi Han bước đến biệt thự với Cale trong tay và những người khác theo sau họ. Ngay cả khi ba đứa trẻ đang liếc nhìn qua lại giữa Ron, người đang tỏa ra sát khí và với Choi Han, người sẽ liếc nhìn chúng với một nụ cười hồn nhiên.

Và tất nhiên, Cale, người đang suy nghĩ miên man hoàn toàn không nhận thấy điều này.

Ngay khi họ bước vào, Choi Han đã nhanh chóng bước lên vòng tròn ma thuật được bài trí trên sàn nhà. Đó là một phát minh của Eruhaben và Raon, bằng cách này, sẽ mất ít thời gian hơn và chỉ cần truyền một ít mana vào thì vòng tròn ma thuật sẽ kích hoạt. Mặc dù điều này cũng cần một vòng tròn ma thuật phù hợp khác để di chuyển, nhưng đó là một phát minh tuyệt vời. Ngay cả Alberu cũng có cái này trong phòng của mình.

Cale, Choi Han, Ron và ba đứa trẻ dịch chuyển đi sau khi chào tạm biệt Alberu, người đang mỉm cười rất tươi khi nhìn họ biến mất. Cale cảm thấy nụ cười đó thật đáng ngờ nhưng cậu cũng gạt đi vì cậu đã dịch chuyển đi.

Đó là lý do tại sao cậu không nhìn thấy nụ cười của Alberu nhạt đi và rồi cau mày một cái, anh ta nhanh chóng biến thành dark elf bước lên tầng hai của biệt thự và tìm đường đến thư viện.

Khi vừa buớ đến cánh cửa, anh nhanh chóng mở nó ra và cảnh tượng những giá sách cao chót vót chào đón anh. Ở giữa phòng là một chiếc bàn dài bằng đá cẩm thạch với những thiết kế tinh xảo, ở đó anh thấy Eruhaben và Rosalyn với những tờ giấy nằm rải rác, những cuốn sách chất thành đống, một số cuốn đang mở và một số vẫn đang đóng, vẫn chưa đọc.

Cả hai đang từ từ đứng dậy, và Alberu chỉ biết rằng họ vừa thoát khỏi trạng thái mơ màng sau khi nghe thấy tiếng ồn ào trước đó. Nhưng họ dừng lại giữa chừng khi thấy Alberu đang nhìn chằm chằm vào họ.

"Cale và những người khác đã trở lại biệt thự."

Alberu thông báo và đi về phía họ, anh ngồi trên một chiếc ghế đệm. Eruhaben lặng lẽ nhìn anh và thở dài.

"Tên khốn xui xẻo đó."

Rosalyn và Alberu cũng chỉ có thể thở dài khi họ im lặng đồng ý với lời càu nhàu của Eruhaben.

"Cale nói rằng đó là do tác dụng phụ của lời nguyền."

"Cái gì?"

"Hả?"

Cả hai nhanh chóng quay đầu lại Alberu với ánh mắt dò hỏi. Họ đã nghiên cứu kể từ khi Cale biến thành một đứa trẻ, nhưng nghiên cứu của họ vẫn là về bản chất của lời nguyền, nguồn gốc của sức mạnh thần thánh đó, những điều kiện cần thiết để người thực hiện lời nguyền và lịch sử, nguồn gốc của lời nguyền. Họ đã tìm thấy rất nhiều thứ, nhưng cuộc nghiên cứu về tác dụng phụ của thuốc đã bị lãng quên khi họ thấy Cale khóc vào nửa đêm. Kế hoạch kiểm tra cơ thể Cale của họ nhanh chóng bị lật tẩy.

"Cậu ta nói rằng cảm xúc bất ổn là một tác dụng phụ của lời nguyền."

Eruhaben cau mày khi thông tin nhanh chóng ập đến trong đầu ông, điều tương tự cũng xảy ra với Rosalyn, người lập tức nhíu mày sau khi nhớ lại thông tin đã bị bỏ quên trong đầu mình lúc nghe điều đó.

Alberu nhìn hai người ngồi đơ ra trên ghế và nhìn anh với ánh mắt thắc mắc như thể hỏi anh có thực sự nói vậy không. Alberu hiểu điều gì đang diễn ra trong đầu họ.

Trước đó, sau khi Cale nói điều này, anh ta cảm thấy như bộ não của mình ngừng hoạt động và rối tung hết cả lên. Choi Han có thể không biết, nhưng anh chắc rằng Ron biết lịch sử cụ thể đằng sau hai từ đó. Và tất nhiên, Alberu cũng biết rằng Cale không biết lịch sử của những từ đó vì linh hồn của cậu vẫn chưa ở đây khi sự kiện đó xảy ra.

Alberu từ từ gật đầu với hai người họ và đôi mắt họ trở nên trống rỗng như thể tâm trí của họ đã chết tạm thời - cả hai ngồi đó bất động trong khi nhìn anh với vẻ mặt trống rỗng.

"... Điều đó, ais chết tiệt."

Alberu bối rối sau khi nghe Eruhaben lẩm bẩm những lời đó. À, tất nhiên, Alberu cũng muốn chửi lắm chứ - anh muốn chửi rủa thật thậm tệ nhưng trước đó anh đang ở trước mặt ba đứa trẻ.

Vâng, hãy xem xét những lời mà Cale đã nói, Sự bất ổn về Cảm xúc hay cái mà các bác sĩ gọi là Motus Instabilitatem. Alberu đang ở tuổi vị thành niên khi tin tức này nổ ra ở thủ đô.

Có thể nói, đó là một căn bệnh gây ra sự điên loạn trên toàn vương quốc. Người được đề cập đến là con gái duy nhất của một quý tộc, người đã bị thu hút bởi Cha anh, Vua Zed. Tất nhiên, sau tất cả, cha anh rất đẹp trai. Việc người đàn bà ấy lúc bấy giờ vô cùng yêu quý cha anh đã trở thành chủ đề bàn tán sôi nổi của nhiều quý tộc, tất nhiên, điều này khiến Nữ hoàng cảm thấy bực bội và tức giận. Những tháng tiếp theo, Nữ hoàng và người phụ nữ đó đã chiến đấu với nhau , đó cũng là lúc họ nhận thấy hành vi của người phụ nữ trẻ.

Đầu tiên thì cô ta hạnh phúc, khoảnh khắc tiếp theo sau khi người ta chỉ nhận xét một chút về cô ta, cô ta sẽ chuyển sang buồn bã, tức giận. Và điều này, hiển nhiên đã trở thành một chủ đề nóng khác của giới quý tộc.

Bởi vậy, vào một ngày nọ, khi người đàn bà đó bùng nổ sau bao nhiêu cảm xúc, cô ta đã cố giết Nữ hoàng- điều đó đã giúp cô ta được thả cái đầu tự do trên máy chém.

Ngoài ra cũng có tiền sử về một thiếu gia xuất thân từ gia đình quyền quý cũng mắc bệnh tương tự. Nhiều tháng sau, người thiếu gia đó được tìm thấy đã chết trong buồng ngủ của mình, anh ta treo cổ tự tử.

Và còn rất nhiều nữa. Nó chỉ lắng xuống khi anh bước vào tuổi trưởng thành. Nhưng có một điều chắc chắn là khái niệm từ ngữ trong thế giới này khác với thế giới của Kim Rok Soo và Choi Han. Và sự hiểu lầm lớn này đã gây ra nhiều sóng gió bắt đầu hình thành trong cuộc sống được cho là bình yên của Cale .

~

Sáng hôm sau, Ron đã vội vã đến phòng ngủ của Cale sau khi nhận được thông tin về những gì Eruhaben, Rosalyn và Alberu đã nghiên cứu ngày hôm qua sau khi họ trở về dinh thự.

Nhưng trái tim Ron lạnh đi khi ông không thể cảm nhận được bất kỳ sự hiện diện nào bên trong phòng ngủ. Âm thanh của hơi thở nhẹ nhàng mà ông có thể nghe thấy ngay cả khi bản thân vẫn ở bên ngoài căn phòng không còn đó nữa

Ông bắt đầu tự hỏi ba đứa trẻ đang ở đâu-

"Ông Ron! Con người đã dậy chưa?"
"Hôm nay chúng ta phải chơi với Lily, meo!"
"Bà Violan nói hôm nay bà ấy sẽ uống trà với chúng ta, meo!"

Ron quay lại nhìn ba đứa trẻ và ông thấy khuôn mặt của chú rồng con từ vẻ mặt vui vẻ tươi sáng sang vẻ mặt thất thần, lo lắng và kích động.

"C- CON NGƯỜI ĐÂU RỒI?! T- Ta không thể cảm nhận được sự hiện diện của cậu ấy!"

Vì vậy, những người hầu sau khi nghe thấy tiếng hét đó từ con rồng nhỏ đã nhanh chóng xông vào phòng của Cale, họ chỉ có thể vừa lo lắng vừa truyền thông báo khẩn cấp và nó nhanh chóng đến được Deruth, người nghĩ rằng tim mình sắp ngừng đập và linh hồn ông sắp thoát ra khỏi cơ thể.

Toàn bộ công quốc trở nên hỗn loạn vào sáng hôm đó.


...

"Ngươi sẽ hối hựn vì đã bắt ta, thằng hốn. "

Đôi mắt tím nhìn sang tên tóc đỏ đang nằm trên đùi hắn và đặt cằm mình lên đốt ngón tay của hắn. Những sợi tóc bạc óng ả trượt xuống khi hắn di chuyển và cố định Cale trên đùi mình. Toàn bộ phong thái của hắn toát lên sự uể oải nhưng vẫn uy nghiêm.

Đôi môi đỏ mọng của người đàn ông cong lên thành một nụ cười vui vẻ và thích thú, để lộ chiếc răng dài và sắc. Hắn quan sát cách mái tóc đỏ của Cale chuyển sang màu bạc giống như của mình, cùng đôi mắt nâu đỏ chuyển sang màu tím.

"A, con trai của ta. Con thật là một cậu con trai dễ thương, Naru."

Đúng vậy, thủ phạm, không ai khác chính là Fredo von Ejellan, vị Vua hiện tại của Vương quốc Endable.

Tình hình bây giờ? Cale đã bị Fredo bắt cóc vào sáng sớm và đưa cậu bé tóc đỏ tội nghiệp đi. Cale, người thức dậy trong căn phòng ngủ quen thuộc, vào thời điểm đó đã sững người lại trong vài phút, nhìn về phía giường nơi Fredo đang đứng nhìn cậu với đôi mắt gần như lấp lánh.

Và họ đang ở đây ngay bây giờ, với Fredo đang ngồi trên ngai vàng của hắn và Cale- trong hình dạng Naru- đang ngồi trên  đùi của Vua Ma cà rồng chết bầm trong khi hắn ta ăn những chiếc bánh quy do Bá tước Hubesha, người cũng đang nhìn cậu với nụ cười toe toét trên khuôn mặt của mình.

Tâm trí của Cale quay trở lại việc có thể còn có những người khác trong căn phòng này. Lưng cậu chợt lạnh và chắc chắn, một linh cảm bất an của Cale đang hiện rõ trong lồng ngực cậu.

Đó, điều xui xẻo đó giống một vụ thảm họa hơn.

Với việc Deruth đã chuẩn bị cho các lữ đoàn hiệp sĩ, và các sát thủ Molan cùng nhanh chóng tập hợp sau khi được Người đứng đầu của họ triệu tập, thêm cả Choi Han và ba đứa trẻ sẵn sàng chiến đấu-

Cale may mắn là cậu không biết về điều này. Cậu thật may mắn khi không biết chuyện gì đang xảy ra, nếu không linh hồn của cậu sẽ đăng xuất khỏi thế giới này bởi những căng thẳng mà cậu phải chịu

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top