Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cale im lặng trong vòng tay của Deruth. Cậu thậm chí còn không quay lại nhìn những người khác và chỉ tiếp tục lắng nghe nhịp tim để làm dịu đi những cảm xúc lẫn lộn của cậu ngay lúc này.

“Cha mẹ, Lily và con sẽ vào trước.” Basen thông báo khi họ đến cầu thang lớn dẫn lên tầng ba của biệt thự.

Đây là một ngày mệt mỏi và bọn họ biết rằng cha của họ có điều gì đó muốn nói với anh trai. Bởi tất cả ngôn ngữ cơ thể của Deruth và cách khuôn mặt ông méo mó vì lo lắng, những điều đó không phù hợp với hình ảnh Công tước vững chắc của Lãnh thổ Đông Bắc.

"Ừ, ngủ ngon rồi ngày mai chúng ta nói chuyện." Violan vỗ về cả hai và đặt lên đầu họ những nụ hôn nhẹ nhàng. Basen hơi đỏ mặt, cậu muốn vặn lại rằng cậu đã quá già để làm chuyện này nhưng tất nhiên, trong sâu thẳm, cậu yêu những nụ hôn chúc ngủ ngon mà Violan sẽ luôn dành cho bọn cậu.

Deruth gật đầu và miễn cưỡng bỏ bàn tay còn lại đang đỡ lưng Cale ra và vỗ nhẹ lên đầu cả Basen và Lily. Mặc dù tay ông ấy đã nhanh chóng trở lại sau lưng Cale như thể sợ rằng Cale có thể rơi khỏi tay mình nếu ông không làm vậy.

Basen và Lily liếc xéo nhau và cả hai đều cười toe toét. Cha của họ vẫn hay lo sợ không đau mỗi khi có điều gì đó liên quan đến anh trai của chúng. Mặc dù những hành động đó được thực hiện trong tiềm thức như thể đó là bản năng của ông và hầu hết thời gian ông ấy không để ý đến nó, nhưng việc đó không hề bị bất kỳ ai xung quanh chú ý. Deruth là vậy, có phần hơi ngông, nhưng vẫn tinh tế và sắc sảo.

Basen và Lily hơi cúi đầu và rời đi trong khi nhìn về phía Cale. Chúng cũng nóng lòng muốn gặp anh trai vào sáng mai. Mặc dù mỗi ngày đều được Thần Mặt trời ban phước cho mặt trời rạng rỡ, nhưng ngày mai lại hoàn toàn khác vì họ sẽ được ban tặng hình hài trẻ con của Cale và chính điều đó đã khiến họ vô cùng háo hức mong chờ mặt trời mọc.

Hiện giờ Violan, Deruth và Cale đều ở cuối cầu thang. Cale thở vào và hơi ngước nhìn Deruth, người cũng đang nhìn anh. Cale biết cha mình rất nghiêm khắc và nghiêm túc. Ông ấy luôn che giấu cảm xúc của mình vì điều đó là không thích hợp đối với một quý tộc cao quý như ông để thể hiện cảm xúc của mình. Nhưng lúc này, Deruth trông thật mỏng manh với đôi mắt phát sáng lóng lánh khi nhìn cậu.

Cale cố gắng hỏi chuyện gì đang xảy ra với ông nhưng cha cậu đã vỗ đầu cậu khiến cậu lại chuyển tầm mắt vào ngực của Deruth với vẻ mặt phức tạp.

'...Cái gì vậy? Cái-'

Cale cảm thấy như có điều gì đó vừa vỡ òa trong trái tim mình. Đôi mắt cậu trở nên mơ màng khiến cậu nhanh chóng chớp mắt vì sợ lại rơi nước mắt. Cale là người không ổn nhất ở đây. Với những thước phim bay quanh đầu cậu, với tất cả những kỉ niệm mà cậu không thể quên cũng như không thể lưu lại trong đầu, biến thành một đứa trẻ là điều cuối cùng cậu muốn. Và bây giờ, là một đứa trẻ, với cảm xúc không ổn định của mình, cậu nghi ngờ rằng mình có thể kiềm chế được bao lâu. Và Cale chỉ sợ ngày đó đang đến rất nhanh.

"Cha biết con đang mệt mỏi Cale, vì vậy cha sẽ gọi Ron và để ông ấy đưa con lên giường.

Deruth một lần nữa xoa đầu Cale trước khi tay ông đưa xuống lưng Cale và vỗ về lưng cậu. Cale dựa vào ngực cha mình và một lần nữa thoải mái lắng nghe tiếng tim đập thình thịch của Deruth.

Cale cảm thấy mắt mình bắt đầu nặng trĩu. Cuối cùng cậu cũng có thể cảm nhận được sự mệt mỏi từ những việc tồi tệ trước đó và cho đến bây giờ. Cậu vẫn chưa quen với điều này và Cale chắc chắn rằng cậu sẽ không thể làm được.

Deruth cảm thấy cơ thể Cale bắt đầu rung lên và ông khó có thể kìm chế được cảm xúc đang dâng trào trong lồng ngực. Ông chỉ đơn giản là không thể không cảm thấy tội lỗi hơn khi nhìn đứa con trai của mình đang ôm mình chìm vào giấc ngủ. Ông liếc nhìn đôi tay nhỏ bé của Cale đang nắm chặt quần áo của mình, dường như không muốn buông ông ra. Điều này khiến Deruth cảm thấy nhẹ nhõm, Cale không hề ghét khi ôm ông như thế này.

"Cha..."

Deruth dứt ra khỏi dòng suy nghĩ của mình và nhìn xuống Cale, người đang thoải mái dựa vào ngực ông. Ông nghiêng người về phía trước để nghe những gì Cale đang cố gắng nói. Ông vẻ mặt lo lắng, không muốn bỏ lỡ bất cứ điều gì thoát ra từ môi của Cale.

Violan, người đang lặng lẽ quan sát điều này bên cạnh Deruth, không thể không mỉm cười. Trong những năm cô kết hôn với Deruth, ông ấy là một người giàu tình cảm và dễ bị bối rối, điều này thực sự trái ngược với vẻ ngoài cương nghị và nghiêm túc của ông ấy với tư cách là Bá tước - bây giờ là Công tước.

"Cha..."

Cale lúc này mới tỉnh một nửa. Cậu đang cố gắng ngăn bản thân không nói ra những gì cậu đang nghĩ trong đầu và tất nhiên, Cale không thể.

"Làm ơn...hát cho con nghe một bài hát đi..."

Đôi mắt của Deruth run lên và ông nhìn chằm chằm vào Cale, người đang dụi đầu vào ngực ông và nhắm mắt lại với vẻ hài lòng trên khuôn mặt.

Violan nghe thấy vậy thì không khỏi cười khúc khích trước cảnh này của hai cha con nhà Deruth. Cô có thể nhìn thấy niềm hạnh phúc trong mắt Deruth và nụ cười đó chớm nở thành một người cha khi ông đặt một nụ hôn nhẹ lên đầu Cale. Đôi mắt ông từ lúc nào đó đã rơm rớm nước mắt khi ông cẩn thận ôm trọn lấy cơ thể nhỏ bé của Cale.

“Được, cha sẽ hát cho con nghe.” Deruth cẩn thận vuốt mái tóc đỏ của Cale để không đánh thức cậu và áp trán của cả hai vào nhau.

~~~

Đi lên phòng của Cale, ông đặt cậu xuống giữa giường và đặt cậu vào chăn. Hài lòng với sự cưng chiều của ông dành cho Cale, Deruth cẩn thận mang một chiếc ghế đến đặt cạnh giường Cale và ngồi lên.

Ông đã không nhìn thấy bóng dáng ngủ say của Cale trong một thời gian rất dài và cảm giác tội lỗi tiếp tục chồng chất khi nghĩ về việc ông đã bỏ lỡ bao nhiêu thứ trong cuộc đời của Cale. Ông ấy chỉ có thể than thở về sự thật đáng tiếc này, ông quyết định bước tiếp và cố gắng bù đắp những sai lầm đó.

Ông chỉnh sửa mái tóc trên mặt của Cale khi ngồi xuống ghế và bắt đầu hát một bài hát mà ông nhớ rằng Drew luôn hát cho ông và Cale nghe bất cứ khi nào ba người họ ngủ cùng nhau.

Giọng nói của Deruth không hề nhẹ nhàng mà lại mạnh mẽ, nhưng không hề đáng sợ chút nào. Đó là giọng nói của một người cha. Ông ấy đã không hát kể từ khi Drew rời đi và cả khi ông tái hôn với Violan. Không phải ông không muốn, chỉ là ông không có thời gian để làm như vậy.

Giọng hát của ông truyền vào tai Cale, cậu hơi mở mắt và nhìn vào hình bóng đang hát của cha mình. Mọi thứ đều quá xa lạ đối với cậu. Kim Rok Soo, cậu không may mắn có một tuổi thơ đẹp đẽ và gia đình hạnh phúc như vậy. Khi cậu giả dạng thành Cale Henituse, cậu đã nghĩ rằng có một gia đình là có những thành viên khác trong nhà như thế rồi thôi. Cậu không biết phải làm sao vào lúc này vì tất cả đều quá mới mẻ đối với cậu.

Nhưng...

'Nó cũng khong tệ lắm...'

Khi cậu nghĩ như vậy, một nụ cười nhỏ vẽ trên môi cậu vào lúc cậu cam chịu chìm vào một đêm say giấc nồng.

~~~

Sáng hôm sau, Cale khó chịu mở mắt và nhìn về phía bên cạnh giường. Ron đang đứng đó rót một thứ gì đó vào cốc. Cậu đã quen với cảnh này mỗi sáng, nhưng cậu không thể quen với nụ cười nhân hậu của Ron bởi cậu thấy nó thực sự ẩn chứa rất nhiều sự xấu xa và mưu mô.

Ron quay sang Cale, như thường lệ, nở một nụ cười hiền lành và cẩn thận đỡ Cale ngồi trên giường.

"Chào buổi sáng, thưa thiếu gia."

Ron chào và Cale gật đầu. Đôi mắt của ông ta vẫn híp chặt như thể đang đe dọa, trẻ em có xu hướng ngủ rất nhiều, và Cale là một đứa trẻ từ hôm qua nên cậu mong đợi được ngủ nhiều.

Ron cẩn thận đưa cho Cale chiếc cốc chứa thứ không phải là trà chanh như thông thường. Đó là một ly sữa ấm với kẹo dẻo bên trên. Cale muốn cau mày nhưng bản năng của một đứa trẻ quá mạnh mẽ khiến cậu không thể kiểm soát khuôn mặt của mình, mặt cậu tự động đổi thành một khuôn mặt hạnh phúc rạng rỡ trong khi nhìn vào những viên kẹo dẻo nổi trên mặt sữa.

'...Chết tiệt.'

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top