Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Nhân loại!"

Giọng nói kinh ngạc của Raon khiến những người khác cứng họng và nhanh chóng quay đầu lại để tìm kiếm chàng trai tóc đỏ lúc này đây là một đứa trẻ.

Và họ thấy ở đó, Cale đang cầm một chiếc bình tưới và đang tưới một số loại rau trên khu vườn nhỏ của mình. Đột nhiên cậu vấp ngã và chiếc bình tưới bị hất tung lên, làm đổ tất cả những thứ bên trong xuống đất và Cale ngã xuống bùn. Đó là một khởi đầu tồi tệ cho ngày mới.

"Chết tiệt." Cậu chỉ có thể càu nhàu khi cảm giác có bùn dính trên người mình. Thật sự rất khó chịu khi cậu phải trải qua chuyện này vì lời nguyền của ai đó.

Eruhaben đã thảo luận về tình hình Cale ba ngày trước. Ông ta nói rằng đó là một lời nguyền, ông hiện đang nghiên cứu sức mạnh thần thánh đó là của ai, và vị thần mà người đó phục vụ là ai. Đó là một cuộc nghiên cứu khá nghiêm túc và cần nhiều thời gian, vì Eruhaben trong 1000 năm cuộc đời của mình chưa gặp phải sức mạnh như này trước đây.

Cale, người dành thời gian bên trong biệt thự của mình trong khu rừng bóng tối, đang tạm trú tại Henituse Estate và chỉ được phép ra ngoài vào buổi sáng và sẽ phải quay lại vào đúng trưa. Cale thấy điều đó hơi khó chịu. Cậu có thể trông giống như một đứa trẻ ngay bây giờ, nhưng bên trong vẫn là một người lớn.

Nó thực sự rất rắc rối. Nhưng cậu không thể chịu đựng được khi ánh mắt của cha cậu có vẻ thất vọng tràn trề mỗi khi cậu phản đối. Tất nhiên, Cale hiện tại có tâm lý nặng nề, cậu như vậy không phải bởi vì Deruth muốn nhìn thấy cậu mỗi ngày và tất nhiên, Deruth là người lo lắng nhất lúc này, nhưng vẫn rất vui. Đó thực sự là một cảm giác tàn nhẫn, cảm thấy hạnh phúc khi con trai mình bị nguyền rủa.

Gia tộc Molan đã loại bỏ những sát thủ ám sát trong gia tộc họ, và hiện tập trung vào việc thu thập Thông tin tình báo, họ đã theo dõi từng người và những vị khách bị nghi ngờ là thủ phạm gây ra tình trạng của Cale. Họ đang thu thập thông tin về mọi ngôi đền hiện có, nổi tiếng hay không nổi tiếng. Như thể đang xới tung mọi thứ lên, không để lại thứ gì.

Hiện tại Cale đã quay trở lại khu rừng bóng tối để thăm trang trại nhỏ của mình. Trong ba ngày qua, cậu đã ở trong điền trang, đôi khi ở trong vườn và uống trà với Violan hay ở trong thư viện với Basen, người sẽ mang theo đồ ngọt, tất nhiên Cale không biết đó là kế hoạch của Basen dùng để dành nhiều thời gian ở với cậu hơn. Basen muốn xem anh trai của mình sẽ trông như thế nào khi đang ăn. Khi hai người còn trẻ, mặc dù sống trong cùng một khu đất, nhưng Basen và Cale không gặp nhau thường xuyên cho lắm. Với cả Cale không tham gia hầu hết các bữa cơm gia đình và chỉ ăn trong phòng của mình. Basen không thể lấy hết can đảm để nói chuyện với anh của mình, người có xu hướng sẽ ném chai hoặc làm nổ tung người đó bằng những lời nguyền rủa như được soạn sẵn, có thể là cho cả một cuốn sách vào mặt người đó nếu anh ấy thấy người đó phiền phức.

Cale không thấy có gì sai ở đây cả, vì cậu thích đồ ngọt hơn đồ chua, cậu rất thích nó. Cale tận hưởng sự yên tĩnh giữa cậu và Basen trong khi cả hai đang đọc sách. Hiển nhiên là Basen chủ yếu tập trung vào người anh trai nhỏ bé của mình.

Cũng có lúc Lily và cậu dành thời gian bên nhau, nhưng chủ yếu là cậu ngồi nhìn Lily luyện tập cùng Bậc thầy kiếm sĩ với ba đứa nhóc kế bên. Cũng như mấy lần trước, ngay cả khi Cale ở hình dạng trẻ con, những người lính và hiệp sĩ đang huấn luyện không thể không bị phân tâm bởi người anh hùng nổi tiếng của lục địa họ. Một huyền thoại, theo tên của Hiệp sĩ Hộ mệnh Clopeh Sekka. Tất nhiên, họ không thể đồng ý hơn về điều đó.

Và quay trở lại hiện tại, Cale đang ngồi trên bùn với bộ quần áo lấm lem bùn đất, cậu bị vấp bởi một tảng đá ngu ngốc khi đang cố gắng tưới rau. Bình tưới nước không quá nặng đối với một đứa trẻ, nhưng tất nhiên, chúng ta đang nói về Cale ở đây. Khi trưởng thành, thể chất của cậu yếu ớt, bây giờ còn là một đứa trẻ, thế nên cậu yếu hơn cả một đứa trẻ bình thường ở độ tuổi hiện tại.

Choi Han và Raon nhanh chóng chạy về phía Cale, hai con mèo phải đi thông báo cho ông Ron chuẩn bị thay quần áo cho Cale.

"Thiếu gia Cale, cậu có sao không? Cậu có đau không?"

"Con người, chúng ta có cần gọi Thánh tử đến không?"

Raon và Choi Han rõ ràng đã phản ứng thái quá. Nhưng đó là một phản ứng bình thường, xét cho cùng lúc này Cale rất yếu, sự lo lắng và bồn chồn của bọn họ đang lên đến đỉnh cao nhất của Núi Yellia, nơi từng là hang của Eruhaben.

Tất nhiên, Cale không thực sự bị thương. Cân nhắc nếu là cậu, với sức mạnh cổ xưa tái sinh cùng Sinh mệnh Trái tim, chúng sẽ làm công việc của nó để chữa lành cậu ngay lập tức.

"Không cần như vậy đâu. Raon, dịch chuyển chúng ta đến phòng ngủ của tôi trong biệt thự -"

"Vậy hãy để Ron tôi giúp cậu, cậu chủ nhỏ."

Cale đứng hình ngay lập tức. Một cơn rùng mình nhanh chóng chạy dọc sống lưng khi giọng nói lành lạnh của Ron cất lên cách họ không xa.

"Chúng tôi mang theo ông nội Ron, meo!"

"Ông ấy nói sẽ giúp anh thay đổi, meo!"

Hai thủ phạm, người vui vẻ mang theo người quản gia sát thủ khiến Cale thở dài thườn thượt và nhìn chằm chằm vào hai đứa trẻ. On và Hong cười rất tươi, lộ ra những chiếc răng nanh nhỏ nhọn hoắc. Cale có thể nhìn thấy sự kết hợp quen thuộc giữa nụ cười hồn nhiên của Choi Han và nụ cười rạng rỡ của Alberu khi ông ta nói rằng "Tôi không biết cậu đang nói về điều gì."

'Ah, những đứa trẻ thông minh này...'

Cale chỉ có thể than thở khi nghĩ tại sao những đứa trẻ này lại lớn lên như thế này. Tất nhiên, đứa trẻ nào lại không thích nghi và tiếp thu những đặc điểm từ người lớn? Những đứa trẻ được bao quanh bởi những sát thủ chuyên nghiệp, những bậc thầy, những chủng tộc hung ác, những người lớn xảo quyệt và tất nhiên, bản thân Cale, đó không phải là thứ gì lạ.

Ron đi tới, cầm bình tưới cây đưa cho Choi Han, "Cất cái này đi."

Choi Han chỉ có thể nhìn Ron và lắc đầu trước khi đi. Hai người vẫn không thích nhau, nhưng họ cũng không ghét nhau.

Ron cẩn thận bế Cale lên, vì thế cũng làm bẩn bộ đồng phục quản gia của ông ấy một chút. Ông ta phải cởi bỏ áo vest và áo khoác trước khi gấp tay áo của chiếc áo polo màu trắng xuống dưới khuỷu tay, đó là để tiến hành vệ sinh cho cậu chủ nhỏ của mình.

Ông ấy đã giúp Cale làm sạch bản thân và mặc quần áo cho cậu nữa. Ron làm điều này rất tự nhiên, vì ông ấy đã chăm sóc Cale từ khi cậu ấy còn là một đứa trẻ. Cale không thấy là có điều kì lạ trong việc này. Mặc dù Cale thấy điều này hơi khó chịu, cậu vẫn tiếp tục và im lặng. Cậu chỉ muốn việc này nhanh chóng kết thúc.

"Cảm ơn Ron."

"Chỉ là chuyện nhỏ, thưa thiếu gia."

Ông để Cale ngồi trên chiếc giường rộng rãi trước khi nhìn xuống cậu với nụ cười nhân hậu  thường ngày. Lão sát thủ đã làm việc này trong ba ngày qua - sau khi mặc quần áo cho cậu, ông ta sẽ đặt Cale lên giường và nhìn chằm chằm vào cậu một lúc. Tất nhiên, Cale muốn rời đi và trốn tránh ánh mắt của lão quản gia, nhưng đó chỉ là mơ tưởng. Xem xét cách Ron ra lệnh cho cấp dưới của mình tập trung vào việc bảo vệ Cale và cũng để ý xung quanh họ vì thủ phạm đặt lời nguyền lên Cale có thể đang rình rập xung quanh. Những thuộc hạ đó - những con người đã trải qua khóa huấn luyện đặc biệt từ ba ngày trước, họ đã làm rất tốt công việc của mình, điều đó khiến hầu hết mọi người sẽ nghĩ rằng họ đang bị truy đuổi bởi một tộc quỷ. Họ không muốn việc đào tạo của họ kéo dài thêm nữa, đó sẽ là mồ chôn của họ mất.

"...Có chuyện gì sao?"

Cale quyết định hỏi. Cậu không thể chịu đựng được tình trạng này nữa nếu điều này tiếp tục cho đến khi lời nguyền của cậu được dỡ bỏ. Ron chỉ mang đến cho cậu những cơn ác mộng, tên sát thủ già vẫn thích trêu chọc Cale và tất nhiên, anh chàng tóc đỏ không một chút thích điều đó.

"Thưa thiếu gia."

"...Chuyện gì?"

"Ngài Eruhaben đã tìm ra vị Thánh mà thủ phạm đang phục vụ."

Đôi mắt của Cale sáng lấp lánh. Cậu cảm thấy như mình đã nhận được một tấm bảng vàng. Cale vui mừng khôn xiết trước tin này. Nó chỉ có nghĩa là họ đang tiến một bước gần hơn để gỡ bỏ lời nguyền khó chịu này đối với cậu. Mặc dù là một đứa trẻ là một điều tốt, nhưng nhược điểm của việc cậu có tâm trạng như một đứa trẻ thì không. Suy nghĩ kĩ càng việc cậu sẽ dễ rơi nước mắt nếu cảm thấy đói, cậu rất nhạy cảm với những cử động và tương tác của người khác với mình- Cale chỉ muốn trở lại thành người lớn càng sớm càng tốt.

"Hầu tước Taylor và cô Cage cũng tham gia vào cuộc tìm kiếm."

Ron báo cáo khiến Cale quay lại nhìn ông, người nở một nụ cười nhân hậu với cậu.

Mặc dù Cale rất biết ơn vì cả hai đã tham gia và sẽ giúp việc tìm kiếm nhanh hơn, nhưng Marquis là Marquis, "...Ta Không cần cả hei người họ cùng tham gia đâu. Họ còn có những iệm dụ qan ọng khác."

Khuôn mặt non nớt của Cale méo mó cau mày. Đôi khi cậu sẽ nói ngọng trong khi nói, và cậu cũng sẽ nhíu mày mỗi khi nói ngọng. Điều đó thực sự rất khó chịu. Chiếc lưỡi nhỏ của cậu không thể phát âm chính xác một số từ và thường kết thúc bằng cách nói sai một từ hoàn toàn khác. Đây là một trong những bất lợi của cậu khi teo nhỏ. Lời nói của cậu sẽ mang một ý nghĩa hoàn toàn khác nếu cậu nhầm lẫn một từ, và một lần nữa, điều đó thực sự khó chịu.

"Thưa thiếu gia."

Cale được kéo về thực tại và nhìn Ron, người đã gọi cậu, "Có chuyện gì?"

"Tôi tin rằng tốt nhất là cậu nên tập hát một số bài hát thiếu nhi. Nó có thể giúp cậu không bị ngọng quá nhiều."

Ông ta nở một nụ cười trên môi khi gợi ý cho Cale. Cale bối rối và nhìn đi chỗ khác. Một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng. Cậu chỉ có thể miễn cưỡng gật đầu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top