Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Mạn 15

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Âm thanh duy nhất trong căn phòng trống là tiếng quân cờ rơi xuống.

"Khi nào thì cậu định hành động?"

Chàng trai đánh rơi quân trắng, ván cờ đã rõ ràng.

"Sớm."

Người kia đáp lại, người đánh trước dường như đã nhận ra sai lầm, đành bất lực cắn móng tay.

"Có vẻ như tôi đã thua."

Chàng trai đối diện dựa vào ghế, chống cằm, cười nhẹ.

"Feyda, anh đang lo lắng cho tôi phải không?"

Fyodor ngước nhìn anh và nhún vai bất lực.

"Anh biết đấy, tôi sẽ không ngăn cản anh, nhưng tôi cũng hy vọng trò chơi của chúng ta có thể bắt đầu thuận lợi."

Người đối diện mỉm cười với gã.

Fyodor nhìn chằm chằm vào anh, và người kia nhìn gã với một nụ cười.

Đôi mắt mống mắt đó luôn gây nghiện mỗi khi nhìn chằm chằm vào người khác.

"Dazai." Gã vỗ nhẹ vào chân, "Lại đây."

Dazai chớp mắt, đứng dậy và đi tới trước mặt, thô lỗ ngồi lên đùi rồi quàng tay qua cổ gã.

Fyodor vòng tay quanh eo và tựa đầu vào hõm cổ anh.

"Bữa tiệc hôm qua thế nào?”"

"Nó khá ngon." Dazai nói, "Tôi đã ăn cua rồi."

"Anh đã trả lời câu hỏi của họ một cách nghiêm túc chưa?"

Tóc Fyodor khiến cổ anh ngứa ngáy, và Dazai lặng lẽ thở dài.

"Dazai, có phải vì mẹ mà anh mở cửa hàng hoa không?"




Dazai vừa kết thúc bữa tiệc cua vẫn đang đắm chìm trong cảm giác thỏa mãn của hạnh phúc.

"Kyouka, Kyusaku, tôi đã trở lại!"

"Anh Dazai."

"Anh Dazai!"

"Shuji!"

Ba đứa trẻ lao tới chỗ anh.

"À, Alice, em cũng ở đây. Đã lâu không gặp." Dazai giơ tay lên xoa đầu cô.

"Cậu định giữ hai đứa trẻ này ở đây à?"

Kyouka và Q nhìn thủ lĩnh Port Mafia đang nói chuyện với vẻ sợ hãi.

"Ông Mori đừng lo lắng." Dazai ra hiệu cho Atsushi và Akutagawa đưa hộp thức ăn trên tay ra, "Tôi sẽ không áp bức lao động trẻ em như ông Mori đâu."

Nakahara Chuuya, cũng là một người bị áp bức lao động từ lúc vị thành niên, kéo vành mũ xuống.

Anh đưa hộp thức ăn cho bọn trẻ, ba đứa trẻ bưng lên lầu.

"Dazai, thật buồn khi nghe điều đó."

Dazai nhún vai với Mori, cầm xẻng và bình tưới rồi quay sang chăm sóc hoa.

Gần một ngày nay không xử lý được hoa, mặc dù Kyouka và những người khác có ở đó nhưng vì Mori ở đó nên hai đứa trẻ không dám xuống lầu.

"Anh Dazai, để em giúp!"

"Tôi không mong đợi cậu sẽ trồng hoa."

Akutagawa cúi đầu mỉm cười: "Tôi chỉ đang học thôi."

"Anh Dazai, hãy để em giúp anh nữa."

Akutagawa sắc mặt thay đổi, hung hãng nhìn Atsushi "Một người là đủ rồi."

"Được rồi, vậy tôi sẽ làm phiền cậu, Atsushi."

"Anh Dazai!"

"Tôi cũng xin lỗi đã làm phiền cậu." Dazai mỉm cười với Akutagawa.

Akutagawa cảm thấy rằng người lớn không nên chấp nhặt với những kẻ ngu ngốc và tạm thời bỏ qua cho người mới.

Người trong phòng đều ngồi trên số pha, nhìn ba người đang tưới hoa, xới đất.

Oda và Ango mang đồ uống giải khát đến.

Atsushi xúc đất và lặng lẽ liếc nhìn cơ quan thám tử.

"Nhắc mới nhớ, Dazai, tại sao cậu lại muốn mở một cửa hàng hoa?"

Đúng như mong đợi, anh Ranpo!!!! Atsushi siết chặt xẻng và nhìn Dazai một cách cẩn thận.

"Cái gì?"

Nụ cười của Dazai Osamu vẫn không thay đổi, anh cầm bình tưới đứng dậy, khi quay lại, anh nhìn thấy một vài người với vẻ mặt lo lắng và căng thẳng.

Tại sao biểu hiện này? Có tìm được manh mối gì không?

Anh cau mày không chút dấu vết, nụ cười nhạt đi một chút.

"Chuyện gì vậy?"

Vẻ mặt của Edogawa Ranpo có chút do dự và có chút thận trọng.

"Có phải vì mẹ cậu không?"

– Bang –

Chiếc bình tưới nước bằng nhựa rơi xuống đất phát ra một âm thanh nhỏ nhưng lại khiến cả tiệm hoa chìm trong sự im lặng đến rợn người.

Chẳng ai quan tâm đến chiếc bình tưới bị vỡ, ánh mắt họ đều đổ dồn vào một người.

Họ chợt cảm thấy tiếc nuối.

Người thanh niên nhìn họ, dường như vô thức lùi lại một bước, anh ngơ ngác, bàng hoàng và hoảng sợ, những cảm xúc dường như không thể trực tiếp xuất hiện trên người anh.

Dù chỉ trong chốc lát nhưng cũng đủ khiến họ sợ hãi.

"Dazai..."

"Gì..."

Dazai Osamu đưa tay lên sờ trán, che nửa khuôn mặt rồi cười khúc khích, nhưng rõ ràng là anh không muốn cười.

"Anh đoán được rồi."

"Dazai..." Oda Sakunosuke bước về phía anh.

Nhưng anh lại lùi lại một bước nữa, lần này là thật.

"Xin lỗi, Odasaku." Dazai lắc đầu, "Tôi phải đi trước, khụ."

Chưa kịp nói xong, anh đã bịt miệng lại và bắt đầu nôn ói.

"Dazai!"

"Anh Dazai!"

"Tôi cảm thấy hơi khó chịu." Dazai Osamu đưa tay che bụng, "Hình như tôi đã ăn quá nhiều thịt cua rồi."

"Dazai..." Ranpo có chút bối rối.

Sốc phản vệ? Phản ứng căng thẳng? Sốc tâm lý? Mọi thứ thật mơ hồ...

Dazai Osamu ngẩng đầu mỉm cười với anh, "Không, không liên quan gì đến việc này cả. Tôi thực sự chỉ ăn quá nhiều thôi."

"Chậc." Nakahara Chuuya không muốn nói nhảm, vội vàng chạy tới, bế Dazai Osamu đi ra khỏi cửa, "Đến bệnh viện đi."

"Tôi không muốn đi." Dazai nhẹ nhàng nói, "Chuuya, tôi không muốn đến bệnh viện."

Nakahara Chuuya cũng dừng lại tại chỗ.

Đúng rồi, Dazai vẫn luôn nằm trên giường bệnh, bị các nhà nghiên cứu coi như đồ vật không cần thiết, anh làm sao có thể thích đi bệnh viện?

"Để tôi xem." Mori Ougai nói, "Dù sao tôi cũng biết xem bệnh."

Nakahara Chuuya quay lại cửa hàng hoa với Dazai Osamu trên tay.

"Đúng là đã ăn hơi nhiều." Mori mỉm cười, "Xem ra sau này phải kiềm chế."

"Lên trên nghỉ ngơi đi." Ranpo nói: "Chúng ta về trước đi."

Dazai đưa tay nắm lấy tay Ranpo, mỉm cười: "Anh Ranpo luôn là người nhạy cảm như vậy. Tôi thực sự làm vậy là vì bà ấy. Chuyện đó chỉ là chuyện quá khứ. Tôi vẫn cần một chút thời gian để làm quen với nó."

"Xin lỗi, Dazai."

"Không, chẳng có gì đáng phải xin lỗi cả." Dazai mỉm cười, "Rốt cuộc thì chuyện đó đã là quá khứ rồi."

"Dazai."

"Dạ dày của tôi thật khó chịu." Dazai Osamu cau mày xoa xoa bụng, sau đó mỉm cười nhìn mọi người, "Được, tôi sẽ chọn ngẫu nhiên một người may mắn để chăm sóc tôi."

"Anh Dazai, chọn em đi."

"Akutagawa." Dazai chỉ vào Akutagawa, "Cậu sẽ chăm sóc cho tôi!"

Akutagawa Ryunosuke mở to mắt và nhanh chóng gật đầu.

"Vâng!!!"

Tiếng chuông gió im bặt,  Dazai đi lên lầu với sự hỗ trợ của Akutagawa.

Bên ngoài tiệm hoa mấy người nhìn đèn tầng một tắt, cũng không vội rời đi.

"Dazai thật sự chỉ là ăn no thôi sao?" Fukuzawa nhìn Mori, ngoại trừ Atsushi và Akutagawa ra thì sẽ không có ai tin vào câu trả lời này.

"Cái này không phải rõ ràng sao." Mori liếc nhìn Ranpo, "Vị thám tử nhỏ này cũng có thể nhìn ra, nếu không hẳn sẽ không hợp tác với tôi, nói cậu ấy nên quay về trước."

"Dazai cần thời gian để nhớ lại. Phản ứng của cậu ấy không phải là giả. Có lẽ mẹ cậu ấy cũng bị cậu ấy làm bị thương." Ranpo vội vàng nói xong rồi quay người rời đi.

Anh hối hận vì đã thẳng thừng rạch vết sẹo của Dazai và thấy vẻ mặt mất kiểm soát của người kia, nhưng ai đó phải chịu trách nhiệm về kẻ phản diện này.

"Anh Ranpo." Giọng của Dazai Osamu vang lên từ cửa sổ tầng hai, "Anh rất tuyệt vời. Tôi biết tôi không thể giấu anh điều này."

Chàng trai nửa nằm nửa người bên cửa sổ, mỉm cười nhìn anh.

Như một thiên thần.

Edogawa Ranpo sửng sốt một lúc rồi cười lớn, "Dazai, hẹn gặp lại cậu vào ngày mốt."

"Tạm biệt!" Dazai Osamu nghiêng nửa người ra, "Chúc mọi người ngủ ngon."

"A! Tên khốn, quay về phòng nhanh lên!"

Chuuya phát ra một tiếng gầm.

"Anh Dazai." Akugatawa kéo Dazai lại.

Dazai chống cằm, nhìn qua cửa sổ thấy những người bên dưới đã rời đi, nụ cười cũng dần nhạt đi.





Cảm nhận được sự im lặng của người thanh niên trong vòng tay mình, Fyodor cắn nhẹ vào chiếc cổ lộ ra ngoài của anh, khiến anh khẽ run lên.

"Anh đang làm gì thế?"

Gã đứng thẳng người, nhìn thẳng vào đôi mắt thông minh đó rồi hỏi lại: "Câu hỏi đó, em trả lời có nghiêm túc không?"

Đối phương không chút do dự, anh nói: "Có."

"Vậy vừa rồi đang nghĩ gì thế?"

Dazai dựa vào vai gã, giọng nói nhẹ nhàng và đều đều.

"Tôi đang nhớ."

"Nhớ tới ai?"

"Một người chết."

"Buồn à?"

"Không, đang vui."

Dazai nhẹ giọng nói xong, ngẩng đầu hôn lên khóe miệng gã, chặn lại câu hỏi sắp thốt ra.

Đôi mắt màu tròng đen đó nhìn thẳng vào anh, anh nói với một cảm xúc mơ hồ: "Feyda, tôi muốn anh, đặc biệt là bây giờ."

"Được."

Gã đưa tay vén quần áo của đối phương lên, bế lên giường, băng vải vương vãi khắp sàn, bọn họ không rảnh mà bận tâm.

"Trông anh không vui chút nào."

Fyodor nhìn thanh niên trên người mình, mặt đỏ bừng, nhưng trong mắt lại có một tia sương mù không thể xóa nhòa.

Dazai Osamu nắm tay gã và đan những ngón tay mảnh khảnh vào nhau.

Anh không thể giữ được cơ thể của mình và cơ eo của anh cực kỳ yếu.

"Gì, đó như là?"

"Tôi cảm thấy như anh sắp khóc." Fyodor nói, ôm anh vào lòng và lật anh lại, động tác của gã khiến người đối diện bị sốc.

Dazai hít một hơi, nằm trên giường mỉm cười, "Ừ, giờ tôi chỉ muốn khóc thôi."

Fyodor cúi đầu hôn lên trán anh, "Vậy thì khóc đi."

"Ấn mạnh hơn nữa." Dazai giơ tay ôm lấy gã, tựa má vào vai gã và thì thầm, "Hãy làm tôi khóc."

Fyodor ôm anh thật chặt và nói, "Được rồi."

Sau đó Dazai Osamu thực sự đã khóc. Anh ấy đã khóc rất nhiều mà không rõ lý do.



Fyodor tiến tới hôn những giọt nước mắt của anh và nghe thấy tiếng thì thầm nhẹ nhàng của anh.

"Xin lỗi."

"Tại sao xin lỗi?"

Dazai mỉm cười trong nước mắt, "Vì sự xấu xí của tôi."

"Thật sự là không chịu nổi." Fyodor cũng mỉm cười, "Bây giờ nhìn cậu thật là nghiện."

"Lời khen của anh còn khó chịu hơn nữa." Dazai cười khúc khích và ôm chặt lấy gã.

Nhiệt độ cơ thể ấm áp làm anh yên tâm.





Loại rượu nổi tiếng trên bàn tỏa ra mùi thơm sảng khoái, tràn ngập đại sảnh huy hoàng.

Người đàn ông tóc vàng nhìn thông tin trong tay và nhìn người đàn ông mặc đồ đen ở phía bên kia với vẻ mặt không thân thiện.

"Đừng nói với tôi rằng cậu nhóc này là người thử nghiệm thành công."

"Tôi rất tiếc phải nói với anh rằng đúng như vậy."

Francis đánh rơi thông tin trên tay, đứng dậy đá văng ghế.

"Sao anh không sớm nói cho tôi biết loại tin tức này, tiểu tử này đã bị tôi nhốt mấy ngày trước!"

"Bình tĩnh nào, anh Francis."

"Bình tĩnh?" Francis nheo mắt nhìn đối phương, cực kỳ tức giận, "Con gái tôi vẫn đang nằm trong bệnh viện, và một thí nghiệm vừa thoát khỏi tôi. Anh có muốn tôi bình tĩnh lại không?"

Tsushima thở dài, "Tôi biết anh rất muốn cứu đứa trẻ, nhưng anh không cần thí nghiệm số hai để chế tạo độc dược, nên đừng tự trách mình quá nhiều."

"Ý anh là gì?"

"Tôi vừa biết được một số thông tin, đối tượng thí nghiệm số hai không có điều kiện chế tạo độc dược."

Tsushima lấy ra một bức ảnh, đặt trước mặt Francis và cười nói: "Người này là mục tiêu của chúng tôi."

Francis liếc nhìn chàng trai phía trên, rồi nhìn Tsushima, lông mày nhíu lại.

"Tôi nhớ đây là con trai của anh."

"Anh Francis, tôi không có con trai." Tsushima vẫn mỉm cười, "Cậu ta chỉ là vật thí nghiệm thôi."

Francis không thể hiểu được một người như vậy.

"Quên đi, chuyện này không liên quan đến tôi. Vậy cậu ta có bệnh đó à?"

"Cụ thể hơn, chúng ta vẫn cần tìm ra dữ liệu của phòng thí nghiệm." Tsushima có chút khó chịu, "Mặc dù tôi đã tìm được vị trí của phòng thí nghiệm nhưng tôi lại không biết mật khẩu."

Francis lạnh lùng nhìn đối phương, "Anh đang đùa à? Đó không phải là phòng thí nghiệm của nhà anh sao?"

Tsushima lắc đầu xin lỗi, "Phòng thí nghiệm lưu giữ dữ liệu gốc được xây dựng bởi bà Tsushima, người phụ trách chính lúc đó. Mật khẩu chưa bao giờ được nói cho bất kỳ ai khác."

"Nhìn anh như thế này, có thể làm gì sao?"

Tsushima nâng ly của mình lên với Francis.

        


Khi Atsushi mở cửa bước vào cửa hàng hoa, anh nhìn thấy một người quen.

"Này, Atsushi, cậu đến sớm đấy." Dazai vẫy tay với cậu.

"Đã gần trưa nên tôi đến đây để giao hộp cơm." Atsushi đặt hộp cơm lên bàn và nhìn cô gái tóc đỏ đang hái hoa.

"Hai người có biết nhau không?" Dazai nằm trên bàn hỏi.

"Có. Cô ấy là thành viên của 'tổ hợp'. Khi tôi bị bắt, cô ấy phụ trách. Tuy nhiên, cô ấy đã thất bại trong nhiệm vụ vì tôi và bị đuổi ra ngoài."

"Tôi hiểu rồi." Dazai nâng má lên, "Tôi nghĩ tôi đã nghe nói về quy định này, nhưng có vẻ như cô ấy đang làm việc trong một quán cà phê phải không?"

"Eh? Làm sao anh biết được, anh Dazai?"

Dazai Osamu mỉm cười, "Bởi vì cô ấy có mùi cà phê."

Atsushi xoa đầu, "Đúng vậy. Vì là lỗi của tôi nên tôi đã bàn bạc với Thống đốc và những người khác để cô ấy làm việc ở quán cà phê ở tầng dưới của văn phòng thám tử."

"Điều đó thực sự không tệ."

"Sao cậu lại ở đây?" Cô gái tóc đỏ ngạc nhiên nhìn Atsushi rồi nhìn Dazai.

"Atsushi làm việc bán thời gian ở cửa hàng hoa." Dazai mỉm cười với cô.

"Đã sẵn sàng chưa?"

"Ừm, vâng." Lucy đưa bông hoa cho anh, "Xin lỗi đã làm phiền anh."

"Không có gì."

"Hoa nở rất tươi." Lucy mỉm cười, "Ông chủ nói ông ấy rất thích chúng."

"Nghe thật tuyệt." Dazai Osamu cắt bỏ những cành hoa thừa và mỉm cười nói.

"Chủ quán cà phê?" Atsushi hỏi, "Anh Dazai cũng biết cô ấy à?"

"Ừ, bởi vì cô ấy thường xuyên đến đặt hoa của tôi."

Dazai Osamu gói giấy màu lại, vì đây không phải là quà nên anh không cần đóng gói cầu kỳ.

"Xong rồi."

"Được rồi, cảm ơn." Lucy nhận lấy bó hoa, "Có gì cần lưu ý không?"

"Nhớ thêm chút dung dịch dinh dưỡng, nếu không hoa sẽ héo úa trong vòng hai ngày."

Lucy gật đầu: "Vậy tôi xin phép về trước."

"Tạm biệt, hẹn gặp lại lần sau." Dazai mỉm cười và vẫy tay.

"Có vẻ như cô ấy đang làm tốt, cô ấy trông có vẻ hạnh phúc."

Dazai duỗi eo, "Rốt cuộc chúng ta đã giải quyết được một vấn đề lớn."

"Quả thực là vậy."

Dazai liếc nhìn cậu và mỉm cười.

"Chúng ta ăn trước đi, tôi đói quá."

"Được, tôi sẽ gọi cho Kyouka và những người khác."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top