Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Mạn 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Là một người chuẩn mực đề cao tinh thần của một quý ông trong Mafia, Hirotsu không sẵn sàng dùng súng để giết một người bình thường.

Nhưng bên kia trốn khỏi mafia, điều này thực sự rất bất kính với thủ lĩnh.

Ông giơ tay ra hiệu, thuộc hạ giơ súng bao vây cửa hàng hoa.

[Nhân gian thất cách].

Vì sao cái tên này lại cho ông cảm giác rất quen thuộc?

Những động tác tinh vi và nhanh nhẹn cũng không thoát khỏi trực giác nhạy bén của Kyouka.

Đặt xẻng đào hoa trong tay xuống, cô chộp lấy con dao găm trên người, cẩn thận ngồi xổm sau ghế sô pha.

Cửa tiệm bị đẩy ra.

Ai đó đang đi về phía này, với những bước chân quen thuộc.

Khoảnh khắc đối thủ đến gần, Kyouka với con dao trong tay, vừa phòng thủ vừa tấn công, hai con dao găm phát ra âm thanh va chạm sắc bén trong không khí, chiếc kệ bị va chạm thảm khốc, hàng chục chiếc bình rơi xuống đất.

Nghe thấy âm thanh, đám thuộc hạ cầm súng xông vào, nhanh chóng bao vây hai cô gái đang đánh nhau.

"Kyouka?" Hirotsu hơi kinh ngạc, "Sao cô lại tới đây?"

Gin lùi lại vài bước, nhưng Kyouka vẫn không thể thả lỏng.

"Tôi hiểu rồi." Hirotsu gật đầu, "Kouyou lúc giao dịch với cơ quan thám tử dã lo lắng sợ vô ý đả thương cô, xem ra hiện tại không cần lo lắng nữa."

"Tôi không về đâu." Kyouka siết chặt con dao, trời cũng đã muộn, và anh Dazai không biết khi nào mình mới quay lại.

"Tùy." Hirotsu châm một điếu thuốc.

"Cũng không giúp tôi sao?"

Chuông gió ở cửa lại vang lên, một thanh niên mảnh khảnh mặc áo gió màu nâu bước vào cửa hàng với hàng chục khẩu súng lục trên đầu.

Chàng trai đút tay vào túi, nhàn nhã như đang đi mua sắm, anh như đang cười, nhưng ánh mắt quét qua mọi người, khiến họ bất giác muốn lùi lại.

Điếu thuốc trong tay Hirotsu rơi xuống đất, tàn thuốc làm hư quần áo của ông.

Đôi mắt lộ ra của Gin tràn đầy sự kinh ngạc.

Kyouka nhìn những người xung quanh đang chĩa súng vào người thanh niên, siết chặt con dao và cau mày.

"Kyouka, xem ra chúng ta gặp rắc rối rồi."

Chàng trai nhìn thấy những cành hoa trên mặt đất, và những bông hoa đầy đủ bị giày da đen giẫm nát.

"Thực sự là nhàn nhã, mafia đã rảnh đến trình độ này sao? Vì giải quyết một quản lý của một cửa hàng bình thường, thủ lĩnh nguyện ý phái thằn lằn đen nổi tiếng đến sao."

Người thanh niên lướt qua đám người, ngồi xuống chiếc ghế sô pha ở giữa, cảm nhận được sự tĩnh lặng trong phòng, anh mím môi cười nhìn mafia xung quanh.

"Làm sao vậy, tại sao không bắn?"

Tachihara Michizou ở bên nắm chặt khẩu súng lục và chĩa vào anh.

"Bỏ súng xuống!"

"Hả? Lão đại, thủ lĩnh không có lệnh bắt sống hắn."

"Bỏ xuống."

Hirotsu dừng lại với giọng run run, bất lịch sự nhìn chằm chằm vào chàng trai trẻ trên ghế sô pha, với khuôn mặt tuấn tú không chút che giấu, băng quấn quanh người và đôi mắt trống rỗng đáng sợ, không có gì sai.

"Dazai-sama, có thật là cậu không?"

Dazai-sama?

Tachihara Michizou rất kinh ngạc, ông Hirotsu là lão đại trong Mafia, thậm chí được vài cán bộ rất kính trọng, người thanh niên trước mắt này lai lịch là cái gì?

Gin nắm chặt lòng bàn tay bị móng tay đâm vào, đây không phải là mộng.

"Yo, Gin, đã lâu không gặp." Dazai mỉm cười với cô.

Gin không tự chủ được đi tới, quỳ xuống bên cạnh đối phương, nước mắt lưng tròng, "Anh Dazai."

"Ồ, bốn năm không gặp, Gin càng ngày càng xinh."

"Anh Dazai, anh sống lại bằng cách nào vậy?" Cô ấy hỏi một cách quá chân thành, vừa phấn khích lại vừa sốc, đó chỉ đơn thuần là sự ngạc nhiên.

Izumi Kyouka bối rối chớp chớp mắt, đi tới chỗ Dazai, "Sống lại?"

Dazai Osamu nhìn Gin, rồi nhìn Hirotsu, người cũng có biểu cảm tương tự, và khẽ cười khúc khích.

"Đó là một câu chuyện dài, nhưng tôi đã được cứu bởi sự may mắn."

Hirotsu hơi cúi đầu trước anh, "Dazai-sama, xin hãy theo tôi trở lại Port Mafia ngay lập tức."

"Ông Hirotsu." Dazai Osamu ngẩng đầu nhìn ông, "Tôi đã rời khỏi Port Mafia từ bốn năm trước, đây là thỏa thuận giữa tôi và ông Mori."

Ông Mori? Michizou càng lúc càng hoang mang, trong giới mafia không ai dám gọi thủ lĩnh như vậy.

"Bất quá, thủ lĩnh vẫn luôn quan tâm cậu, ngay cả vị trí cán bộ cũng vì cậu mà bỏ trống."

Cán bộ!

Mọi người trong phòng đều nhìn về phía thanh niên đang ngồi trên sofa, hình như mới hai mươi tuổi, bốn năm nữa mới ở tuổi thiếu niên, cư nhiên là cán bộ?

Kyouka kinh ngạc nhìn người thanh niên, mặc dù không dễ đoán ra thân phận của đối phương, nhưng cô không ngờ đối phương lại là một trong năm cán bộ.

Chẳng trách, chẳng trách đối phương liếc mắt nhìn liền có thể nhìn ra sát khí của cô, chẳng trách anh có tiếp xúc với Q.

Không biết đôi mắt diều hâu rơi xuống nơi nào, cũng không biết đang suy nghĩ gì, một lúc sau mới chậm rãi mở miệng.

"Thật sự là cảm ơn ông, nhưng tôi không có ý định trở về."

"Dazai-sama..."

Dazai Osamu khoát tay đánh gãy lời nói, "Nhớ dẫn mọi người trở về, nếu không sẽ ảnh hưởng công việc."

"Tuy nhiên, tình hình hiện tại của cậu có thể nguy hiểm."

"Có hay không có bảo vệ, tình hình nguy hiểm vẫn không thay đổi."

Hirotsu mím môi và gật đầu bất lực.

"Vậy tôi đi về trước, tôi tin thủ lĩnh cũng rất chờ mong tin tức này."

Mấy tên Mafia cất khẩu súng lục và bước ra khỏi quán một cách gọn gàng.

"Ông Hirotsu." Người thanh niên lại ngăn anh lại, chống một tay lên tựa lưng, chống cằm.

"Mau báo đội ở phía văn phòng thám tử quay về, bất luận là ai."

Hirotsu hơi ngạc nhiên, nhưng chỉ vì vẻ ngoài của họ, anh có đoán được mục đích thực sự không?

Dazai Osamu vẫn bình tĩnh nhìn ông, "Hiện tại mục tiêu của ông không ở trong cơ quan thám tử, để tránh tổn thất, đây là đề nghị của tôi."

Sau khi nói xong, anh nói thêm: "Theo đề nghị của cựu cán bộ Dazai Osamu."

Dazai chưa bao giờ phạm sai lầm trong quyết định của mình, Hirotsu không dám chất vấn nữa, lập tức cúi đầu rời đi.

"À, vâng."

Hirotsu cho rằng anh còn có chuyện muốn giải thích, vội vàng quay đầu nhìn anh

"Còn gì nữa không..."

Chàng trai nở một nụ cười rất dịu dàng và ấm áp, và giọng nói của anh cũng nhẹ nhàng.

"Lát nữa tôi sẽ cho người gửi hóa đơn cho Mafia, xin hãy để ông Mori đích thân kiểm tra."

Hirotsu sững người ở cửa, nhìn những chậu hoa bị lật úp và những cánh hoa bị giẫm nát trong nhà, thật là một mớ hỗn độn.

"Ôi trời, cửa hàng hoa gặp phải chuyện như vậy thật sự rất khó chịu, tôi căn bản không muốn quay về Mafia."

Đây có phải là lý do?

"Vậy hoan nghênh lần sau đến." Nụ cười ôn hòa kia vô cớ khiến người ta cảm thấy sợ hãi.

"Hẹn gặp lại lần sau." Kyouka tiếp lời anh.

Không, không có cảm giác được chào đón.

"Ngày mai gặp lại, anh Dazai." Giọng nói đáng yêu của Gin vang lên sau lưng anh.

Có nghĩa là gì?






Nửa giờ sau, bên trong cửa hàng hoa.

"Ahh! Chịu không nổi! Làm sao có thể có tổ chức lỗ mãng như vậy!"

"Hoa của tôi! Cỏ của tôi! Tại sao lại có tàn thuốc! Họ định biến cửa hàng hoa của tôi thành bãi rác sao!"

"Ông Mori dạy dỗ thuộc hạ kiểu gì vậy trời! Quả nhiên là đầu óc đi theo mép tóc rồi!"

"Chết tiệt, tôi muốn viết ba trang giấy khiếu nại, tôi cần người dạy viết!"

Kyouka chớp mắt và đưa cho anh một cây bút và giấy.

"Kyouka thật chu đáo!"

Dazai Osamu xắn tay áo và hăng hái viết.

Ở phía bên kia, khi Hirotsu vội vã đến cơ quan thám tử, một số lượng lớn các thành viên mafia đã ngã xuống.

Đến bây giờ ông mới hiểu đề xuất của Dazai có ý nghĩa gì, không nói đến những thuộc hạ này, ngay cả các sĩ quan của Akutagawa và Kouyou cũng không thể làm gì cơ quan thám tử.

"Cô Kouyou, cậu Akutagawa, xin dừng bước trước."

"Ông Hirotsu, tôi hy vọng ông không nói đùa." Kouyou Ozaki, người đang cầm một con dao dài, chống đỡ các thành viên của cơ quan thám tử đang cầm một con dao lớn.

"Còn có một nhóm cứu viện sao?" Tay cầm đại kiếm Yosano Akiko lui về phía sau mấy bước, vừa trở về liền gặp phải loại chuyện này, thật sự là rất kích động.

Akutagawa nhanh chóng tránh đòn tấn công từ phía đối diện, khuôn mặt đầy tức giận.

"Ông Hirotsu, nhiệm vụ này lần sau nhất định phải hoàn thành."

"Nhiệm vụ, cậu nên tìm Atsushi nha, nhưng hiện tại cậu ấy không ở cơ quan thám tử, nếu muốn nói chuyện, thì phải tìm cậu ấy."

Một thám tử trẻ đeo kính ngồi trên bậc thềm, tay cầm một túi khoai tây chiên mới mở.

Fukuzawa Yukichi đứng bên cạnh Edogawa Ranpo, bình tĩnh nhìn đám mafia.

"Nakajima Atsushi là một thành viên của cơ quan thám tử, không có lý do gì để Mafia bắt cậu ấy đi."

Akutagawa nghiến răng, đang định xông lên lần nữa, Hirotsu vươn tay giữ lấy hắn, thấp giọng nói: "Cậu Akutagawa, dừng lại ngay, đây là mệnh lệnh của Dazai-sama."

"Ông nói cái gì?" Kouyou Ozaki cau mày.

Akutagawa dừng bước, hoài nghi nhìn ông, khàn giọng nói: "Ông nói là ai?"

"Quản lý cửa hàng hoa là Dazai-sama, người đã 'chết' bốn năm trước."

Mafia đột nhiên ngừng di chuyển, và mọi người trong văn phòng thám tử đều có chút tò mò.

Kenji cầm biển báo đứng sang một bên, "Bọn họ làm sao vậy, bọn họ tựa hồ là kinh ngạc và dừng lại."

Ranpo cắn một miếng khoai tây chiên, "Chắc là có người đặt hàng gì đó, xem ra an toàn rồi, giải tán trước đi, hôm nay tôi thật sự rất mệt."

Sau khi anh nói xong, không còn nhiều người trong văn phòng thám tử.

"Nói mới nhớ, Atsushi còn chưa có trở về."

Ranpo nheo mắt lại, "Ngày mai có lẽ sẽ có tin tức."

"Ông Hirotsu, ông có chắc là không thừa nhận sai lầm của mình không?" Kouyou không thể tin được, cô không nghĩ có người có thể sống sót trong tình huống như vậy.

"Là thật, tôi chắc chắn là anh Dazai." Gin nhẹ nhàng nói, "Tôi sẽ không nhận sai người đâu."

Akutagawa không kiềm chế được nữa, quay người chạy về phía cửa hàng hoa.

"Akutagawa!" Kouyou ngăn cản không được.

Hắn luôn biết rằng người thanh niên đó luôn khao khát cái chết.

Nhưng lại chưa bao giờ nghĩ rằng người đó sẽ thực sự chết.

Khi hắn được thả ra khỏi phòng giam, Gin với đôi mắt đỏ hoe đang đợi hắn ở ngoài cửa, cô nói rằng thủ lĩnh yêu cầu hắn đi.

Mafia trên đường luôn lặng lẽ liếc nhìn hắn, sau đó quay đầu vội vàng rời đi.

Dự cảm xấu đó cuối cùng lên đến đỉnh điểm khi hắn nhìn thấy Chuuya vừa đi công tác trở về.

Trong phòng làm việc yên lặng, đầu óc hắn có chút choáng váng, muốn hỏi lại không thể.

Hắn thấy Chuuya kéo vành mũ xuống, quay lại và vỗ nhẹ vào cánh tay.

"Đi với tôi và tìm tên khốn đó."

Ai?

Anh Dazai?

Tại sao đột nhiên lại tìm anh ấy?

Có thể là nhiệm vụ của anh Dazai đã kết thúc, anh ấy đã xuống nước và không quay trở lại được nữa.

Có lẽ, anh Dazai lại ngủ quên ở đâu đó rồi, không biết có bị cảm không.

Hắn nghĩ ra vô số lý do có thể nhưng lại bị đưa đến một đống đổ nát tan tành mây khói, và đám thuộc hạ Mafia vừa mới dập lửa.

"Chậc." Chuuya lại hạ mũ xuống, vẻ mặt không còn rõ ràng nữa, "Cả ngọn núi không có bóng dáng của người nào đi lại."

Hắn biết rằng đây chính là căn cứ thí nghiệm mà bản thân đã trốn thoát, và đó cũng là địa điểm thực hiện nhiệm vụ lần này của anh Dazai.

Đây là ngôi nhà chính của gia đình Tsushima.

Vụ nổ đã gây ra một loạt vụ sụp đổ, và dinh thự cũ trở thành đống đổ nát.

Lần trước, ở chỗ này, hắn cải biến vận mệnh, thành công đào tẩu, lần này, tại chỗ này, một người hoàn toàn biến mất.

Thuộc hạ Mafia do anh cầm đầu, địch nhân đóng quân, không có một cái nào sống sót, ngoài cửa thi thể cùng trong cửa đống đổ nát cũng không phân biệt được ai là ai.

Hắn thà ôm kỳ vọng, không tìm được cũng là một loại hi vọng, nhưng rất nhanh, một mảnh quần áo thừa tuyên bố bọn họ hoàn toàn thất bại.

Cặn bã nằm rải rác trong bồn rửa, một mảnh nhỏ không có hoa văn, và hình dạng màu đen trông giống như một mảnh cặn carbon, giống như bóng tối vô tận.

Kết quả so sánh sẽ sớm ra mắt.

Nó là chất liệu được sử dụng cho bộ đồ bên trong của Dazai Osamu, một loại vải được làm theo yêu cầu.

Người đứng đầu dường như không ngạc nhiên khi nghe kết quả, gã chỉ nhìn ra ngoài cửa sổ với giọng điệu lạnh lùng đến kinh ngạc.

"Anh ấy, anh ấy không bao giờ có ý định sống sót trở về."

Hắn không thể ngừng chạy, ngay cả khi phổi bị tổn thương và cổ họng cảm thấy khô ngứa.

Hắn như lữ khách khát nước, suối cứu đời ở ngay trước mặt.

Hắn nhìn thấy cửa hàng, ánh sáng duy nhất trong bóng tối.

Hắn đã nhìn thấy nó, chàng thanh niên.

Bước chân bỗng chậm rãi dừng lại, hắn siết chặt quần áo quanh cổ và ho không kiểm soát.

Ho khan đến nước mắt lưng tròng, hắn yếu ớt nửa quỳ trên mặt đất.

Hắn muốn hét lên, hét lên cái tên đó, danh hiệu đó, nhưng chỉ có những tiếng ho không dứt.

Hắn nghe thấy tiếng bước chân, ai đó ngồi xổm xuống bên cạnh và một bàn tay chạm vào lưng.

Một giọng nói nhẹ nhàng vang lên bên cạnh.

"Haizz, cậu vẫn là như vậy, một người dễ dàng lo lắng."

Cuối cùng hắn cũng cất lên được giọng nói khàn khàn và run rẩy của chính mình.

"Anh Dazai."

"Ừm, tôi đây."

"Tôi nhớ anh rất nhiều."

"Ừ, tôi biết mà."

Vừa nói, anh vừa đưa tay lên lau nước mắt cho người thiếu niên đang khóc.

Ngày hôm đó, Akutagawa không trở lại Mafia.

Hắn ngồi trên ghế sofa và nhìn người thanh niên viết một bức thư dài ba trang.

Hắn ngồi xổm trên mặt đất và nhìn người thanh niên đang tỉa cành hoa.

Hắn nằm trên giường và nhìn người thanh niên tắt đèn trong phòng cho hắn.

Akugatawa đã có một giấc mơ đẹp.







__________________________

Mưa sương đều nhúng, ai cần đường!

Kyouka : Tôi đã đá đổ chậu hoa, nhưng tất cả là do Mafia.

Một nhóm người đang đi công tác cuối cùng cũng lần lượt trở về, nhưng Chuuya vẫn đang ở mô đó :)))

Về phần anh Ranpo, tôi xin cảnh báo trước với mọi người, vì năng lực não bộ của tôi thực sự có hạn, nên rất có thể sẽ làm yếu đi sức mạnh của nhân vật, mong mọi người không phiền!

Còn có chuyện mọi người ở Mafia cho rằng Zai đã chết, cái chính là ông Mori nói rằng anh không bao giờ có ý định sống sót trở về, cộng với quần áo còn sót lại bên trong, không tìm thấy manh mối nào về Zai, vì vậy về cơ bản, đó là tất cả theo mặc định.

(Zai không có ý định giấu giếm, anh ấy chỉ chạy theo xu hướng thôi.)


तं

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top