Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Mạn 9

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bốn năm trước, Tòa nhà Mafia.

Nakahara Chuuya đã có thông tin từ cấp dưới về những động thái gần đây của gia tộc Tsushima, mặc dù bên kia rất cẩn thận, nhưng cách triển khai của Dazai rõ ràng là vượt trội, và họ đã thu được nhiều manh mối thuận lợi.

Đây là một tin tốt.

Lấy thông tin và đi đến hành lang của phòng thủ lĩnh, có thuộc hạ canh cửa, họ cúi đầu chào và chỉ vào cửa.

Có người ở bên trong.

Chắc là thằng Dazai đó.

Chuuya lấy thông tin và đi đến rìa hành lang, dựa vào cửa sổ và chờ đợi cánh cửa mở ra.

Gió ngoài cửa sổ khá dễ chịu.

Hắn hơi mất tập trung, trong cơn mê nhớ ra rằng tên tuổi của Song Hắc tuy đã nổi tiếng ở Yokohama, nhưng thực ra hai người họ đã lâu không làm việc cùng nhau.

Sau khi Dazai chính thức được thăng cấp thành cán bộ, hầu hết mọi công việc của tổ chức đều do hắn quản lý, còn đối phương thì vẫn thỉnh thoảng biến mất tự sát, nhưng không thể phủ nhận rằng người kia luôn xử lý các công việc của Mafia một cách hoàn hảo.

Đối với bản thân mà nói, công việc thực sự nhàn nhã hơn rất nhiều.

Hắn không cần đến bất kỳ dòng sông nào để tìm người, không cần đến bệnh viện đón người, cũng không cần tìm người để xử lý công việc, bởi vì Akutagawa đã tiếp quản tất cả những việc này, và cậu nhóc chẳng phàn nàn gì cả.

Bọn họ thỉnh thoảng sẽ gặp nhau ở hành lang này, hắn đi báo cáo tình hình, đối phương sắp xếp công việc, mắng chửi lẫn nhau vài câu, cũng coi như chào hỏi.

Chỉ là sau này không biết khi nào mới gặp lại.

Điều này không có gì sai, thật dễ dàng để hạnh phúc và dù sao thì nó cũng không có hại.

Khoảng nửa tiếng sau, cửa phòng thủ lĩnh mở ra.

Nakahara Chuuya cầm túi hồ sơ bước tới và nhìn thấy Dazai Osamu đang đi ra ngoài.

Bên kia vẫn gọi hắn là chú lùn với nụ cười ghê tởm, hắn cũng gọi đối phương là cá thu như thường lệ, cuối cùng bị thủ lĩnh gọi vào văn phòng, Dazai quay người rời đi.

Hắn luôn bị chọc giận từ miệng đối phương, nhưng lúc này, vào lúc cánh cửa đóng lại, hắn nghĩ, người đó đang có tâm trạng không tốt.

Thật là một nụ cười xấu xí.

Một nụ cười không giống bình thường, giống như một vòng cung tự nhiên do trí nhớ cơ bắp tạo ra, không có bất kỳ cảm xúc nào, nó thực sự xấu xí.

Vào đêm thứ hai sau khi tin tức được chuyển giao, Chuuya không chờ bố trí nhiệm vụ mà chờ một người ngoài ý muốn.

Chuuya nghe tiếng gõ cửa đi ra mở cũng có chút sững sờ.

Trong ấn tượng của Chuuya, đối phương luôn cạy cửa phòng, lúc đầu là giở trò trêu chọc, sau đó lén lút lấy đi mấy chai rượu giấu kỹ, kèm theo một tờ giấy nhỏ yêu cầu thủ lĩnh hoàn tiền.

Đây là lần thứ hai người kia gõ cửa trang trọng như vậy, trừ lần đầu gặp mặt.

Nhìn Dazai Osamu trong bộ đồ ngủ, và hắn vẫn còn thời gian để nghĩ về điều đó, sẽ phiền không khi đeo băng gạc lúc ngủ?

Tương tự, hắn cũng nhận thấy đối phương tháo băng trên đầu ra, không bị mù hay bị thương như lời đồn đại.

Đó là một đôi mắt màu mống mắt tuyệt đẹp.

"Không hoan nghênh?"

Giọng điệu của đối phương quá bình thản, Chuuya không thể trả lời kiểu như "Đúng rồi đó."

"Chuyện gì đã xảy ra thế?"

"Không." Anh nói và bước vào phòng, đóng cửa lại sau lưng.

Chuuya cũng nhận thấy rằng cánh cửa đã bị khóa bởi bên kia.

Đây dường như là một tín hiệu.

Họ gặp nhau lần đầu tiên ở tuổi mười lăm, và họ đã là cộng sự được ba năm, họ đã trải qua những cuộc cãi vã, hạnh phúc, sự sống và cái chết, và mối quan hệ của họ đã thay đổi trong vô thức.

Hắn hiểu ý đối phương, lần lượt đi theo đối phương vào phòng ngủ.

Giữa bọn họ quả thực có ăn ý, không cần lời nói dư thừa, sự tình phát triển là chuyện đương nhiên.

Đêm đó, dưới ánh đèn rực rỡ, câu trả lời cho bí ẩn mà hắn tò mò suốt ba năm cuối cùng cũng được tiết lộ, và hắn thấy rõ Dazai Osamu trông như thế nào dưới lớp băng.

Đó không phải cái gọi là sở thích mà bên kia nói cả ngày.

Nó đầy những vết sẹo, vết thâm.

Vết thương do dao, vết thương do súng bắn, vết xước để cắt cổ tay.

Vết thương đã lành, nhưng dấu vết chẳng thể nào xóa sạch.

"Thật ghê tởm." Thiếu niên trên giường hít sâu một hơi, cười với hắn "Anh nên tỏ ra thái độ ghê tởm khi thấy một cơ thể đầy vết thương và lỗ thủng."

"Cười thật xấu."

"Không đến lượt..." Chắc là muốn mắng gì đó, nhưng anh cắn chặt môi, ngón tay ấn chặt xuống ga giường êm ái.

"Tôi không cảm thấy ghê."

Chuuya cũng bị lời nói của bản thân làm ngạc nhiên, hắn nên nói thật sự rất ghê tởm, đây là bọn họ cách nói chuyện.

Nhưng có lẽ bởi vì vẻ mặt kinh ngạc của đối phương khiến hắn vô cùng hài lòng, hắn cảm thấy như vậy cũng không tệ.

"Một vết thương trên cánh tay."

"Vết thương ở ngực."

"Một vết thương trên lưng."

"Một vết thương trên cổ tay."

Chuuya lướt qua từng vết sẹo, và mỗi nét đi đều khiển đối phương run run.

Có rất nhiều vết thương mà hắn không biết, chúng bắt nguồn từ quá khứ của Dazai Osamu.

Cũng có nhiều tổn thương mà hắn biết, vì họ đã cùng nhau trải qua.

Hắn chưa bao giờ thấy một Dazai Osamu mong manh như vậy, chỉ cần chạm vào anh và nói một lời thôi cũng có thể khiến anh thu mình lại và tìm cách trốn tránh hắn.

"Dazai." Chuuya dừng động tác nhìn anh, "Đau không?"

Hắn nhìn rõ dung mạo của bản thân qua đôi mắt màu tròng đen ấy.

Sau đó, hắn nhìn thấy ánh sáng phản chiếu trên mặt nước.

"Đau muốn chết!" Đối phương nhắm mắt quay đầu lại, nghiến răng nghiến lợi mắng: "Cái đồ tiểu tử thúi!"

Thật kỳ lạ, Chuuya nghĩ.

Hắn đã chờ đợi một ngày Dazai Osamu sẽ khóc, chờ đợi chiếc mặt nạ luôn cười sẽ bị phá vỡ hoàn toàn.

Nhưng mà, khi thật sự nhìn thấy đối phương rơi lệ, trong lòng hắn lại không hề cảm thấy vui vẻ, chỉ có thể cảm thấy vô tận đau đớn.

"Bây giờ, còn đau không?"

Những vết sẹo ngày xưa, bây giờ còn thấy đau không?

"Đau muốn chết!" Dazai Osamu chịu không nổi bắt đầu đá hắn một cước, trong mắt ướt át tràn đầy tức giận, "Đều là kỹ xảo kém cỏi của anh! Đau muốn chết!"

"Anh rất xấu xí khi khóc." Thật không thể chịu nổi.

"Nói nhiều lời bậy bạ!"

"Anh có khóc cho đến khi kết thúc không?"

"Con sên ngu ngốc này lúc nào cũng nói nhiều như vậy trên giường sao?!"

"Lần đầu tiên." Nakahara Chuuya nói, "Theo nhiều nghĩa."

Dazai Osamu ngoảnh mặt đi, hiếm khi hắn chiếm thế thượng phong trong một cuộc cãi vã.

Chiến thắng khó khăn.

Mặc dù dịp chiến thắng không thích hợp để công khai.

"Chuuya."

Một lúc sau, hắn nghe thấy giọng nói khó chịu của đối phương, giống như đang cầu xin và đổ lỗi.

"Nếu không muốn, anh có thể đi ra ngoài trước."

"Thật xin lỗi." Chuuya cười, "Vừa rồi thật đáng tiếc không chụp được khuôn mặt của anh, còn đẹp hơn mấy chục tỉ bức họa nổi tiếng."

"Chết tiệt, ah!"

Hắn chặn lại chiếc mỏ hỗn đang chuẩn bị nguyền rủa của người kia.

"Để tôi xem đêm nay anh có thể khóc bao lâu." Hắn cười nói, "Cơ hội như vậy không nhiều, tôi sẽ cười nhạo thật đã."

Hắn không chụp được một tấm ảnh nào, và không cười được với Dazai Osamu.

Ngày hôm sau Chuuya nhận được sự trả thù từ Dazai.

"Bởi vì đó là gợi ý của Dazai nên tôi để nó cho cậu." Thủ lĩnh nhìn hắn khá thú vị, "Tôi thực sự ngạc nhiên khi Dazai đến phàn nàn với tôi về việc mặc áo khoác của cậu."

Chuuya hạ vành mũ xuống để che đi khuôn mặt nóng bừng.

"Nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ trở về đi, hẳn là sắp hành động."

Chuuya cởi mũ, khom người hành lễ: "Vâng."

Hắn xoay người đi ra ngoài, liền thấy Dazai đứng ở ngoài cửa, đối phương đã thay lại âu phục cùng áo khoác đen, khiến hắn có chút hối hận.

"Chuuya." Dazai nở nụ cười hài hước thường ngày, "Ra nước ngoài và tự kiểm điểm bản thân đi."

Nakahara Chuuya đã nắm trong tay đối phương nên không quan tâm đến cuộc chiến nhỏ này, chỉ giơ ngón tay chỉ vào môi mình.

Quả nhiên, Dazai lập tức mất giọng, trên môi có một vết thương nhỏ, vết thương ngày hôm qua.

"Đi thôi." Chuuya phất phất tay, xoay người rời đi.

"Chuuya."

Giọng nói của Dazai Osamu rất nhỏ, hắn dừng lại và quay lại, và thấy một nụ cười phẳng lặng trên khuôn mặt của người bên kia.

"Tạm biệt."

Dazai Osamu nói xong liền bước vào phòng thủ lĩnh, cửa đóng lại, Nakahara Chuuya xoay người đi xuống lầu.

Biết rằng đó là sự trả thù của bên kia, hắn yên tâm xử lý nhiệm vụ ở nước ngoài.

Nhưng Chuuya chưa bao giờ có thể hiểu được ý nghĩa của lời tạm biệt đó.

Cho đến nửa tháng sau, thủ lĩnh gọi điện cho hắn.

"Có chuyện gì đó đã xảy ra với Dazai."

Với vài từ ngữ ngắn ngủi, hắn chợt hiểu ý nghĩa của lời tạm biệt ấy.

Đó không phải là lời tạm biệt, đó là lời vĩnh biệt.

Chuuya trở về cũng không tìm thấy Dazai Osamu còn sống trong đống đổ nát.

Khi nhìn thấy Akutagawa bị nhốt trong phòng biệt giam, hắn chợt mỉm cười.

Dazai không bao giờ có ý định sống sót trở về.

Vì vậy, Dazai chỉ lấy hơn một trăm người, bỏ lại tất cả các thành viên chính, và tống Akutagawa vào phòng biệt giam, và tạo lý do đưa hắn ra nước ngoài.

Để chết một mình.

Vậy còn bản thân hắn thì sao?

Là bồi thường? Hay lời tán tỉnh cuối cùng của khi tạm biệt thế giới?

Sau đó, câu trả lời anh đã cho hắn nên được khá tốt.

Với nửa giờ đếm ngược bị kẹt, Chuuya cuối cùng cũng đến cửa hàng hoa.

Cửa hàng hoa được thắp sáng rực rỡ, và bảng hiệu [Nhân gian thất cách] lấp lánh.

Ở cửa, một thanh niên mặc áo gió đang đứng.

Hắn nghiến răng đá tung cửa xe, mặc kệ chiếc mũ rơi xuống đất, bước những bước thô bạo đi tới trước cửa hàng hoa, hai tay nắm chặt.

Đối phương không nhúc nhích một bước, nắm đấm đập mạnh vào tường, chảy máu.

"Chuuya." Thanh niên cười cười, "Đã lâu không gặp."

"Đồ khốn kiếp!" Hắn nghiến răng nghiến lợi nói xong, túm cổ áo đối phương ấn mạnh xuống ghế ngoài cửa.

Cách kỳ lạ.

Hắn cứ nghĩ rằng ngay cả khi nhìn thấy Dazai Osamu trên đường Hoàng Tuyền, hắn nhất định sẽ đánh anh ta cho đến khi bên kia khóc lóc, đau khổ cầu xin hắn để anh ta đi.

Nhưng bây giờ hắn đang làm gì vậy?

Hắn lùi lại khi đối thủ gần như nghẹt thở.

Dazai Osamu thở hổn hển nặng nề, vết thương trên môi khiến anh khó chịu, cuối cùng mọi tội lỗi cũng tan biến.

"Kỹ năng của anh giống như chiều cao, không tiến bộ chút nào!"

Chuuya nhìn thấy Dazai đang che miệng vết thương, và hắn bỗng dưng có tâm trạng tốt mà không có lý do gì.

"Thằng khốn, ai là kẻ bày ra việc này!"

"Tôi sẽ nguyền rủa anh!"

"Được, nguyền rủa chiều cao của tôi, anh đã thành công, bây giờ nguyền rủa kỹ thuật của tôi đi, dù sao người chịu thiệt cũng là anh."

Dazai nghiến răng và im lặng.

Anh phát hiện ra,người kia mặt thật dày, hắn có ngại ngùng với loại chuyện này không?

Ngay cả khi nó đã như vậy trong bốn năm qua, thực sự không thay đổi chút nào.

"Đồ khốn, thật tệ khi rời đi mà không nói lời tạm biệt."

Ah, hắn đã chấp nhận nó nhanh như vậy sao?

Dazai Osamu không chút khách khí đẩy đối phương ra, đi tới cửa tiệm hoa, nhìn thấy Nakahara Chuuya vẫn đứng đó.

"Mau tới đây, băng bó vết thương đi, chúng ta còn có việc."

"Có chuyện gì vậy?"

Dazai Osamu nhận lấy hộp thuốc và ra hiệu cho hắn đưa tay ra.

"Tôi muốn anh cùng đi cứu Kyusaku." Dazai Osamu băng bó trên người, "Bên kia nhất định sẽ bố trí rất nhiều người phục kích nhóc ấy, mặc dù đầu óc của con sên không tốt, nhưng dù sao cũng rất điêu luyện."

"Đồ khốn nạn, tôi phải làm cu li cho anh ngay khi xuống máy bay?"

"Không vui sao?" Dazai Osamu xòe hai tay thở dài, "Vậy thì đành chịu, vậy thì chỉ có thể viết thêm năm trang khiếu nại cho ông Mori, rõ ràng đã đồng ý rằng tôi sẽ chịu trách nhiệm, nhưng một số người lại không tuân lệnh, người lùn đã già rồi, lại còn ra mặt, huống chi, tôi viết thư trước."

"Đồ khốn nạn!" Chuuya túm lấy anh, "Anh còn nhỏ hả? Còn giở trò kiện cáo."

"Tôi vẫn sẽ viết."

"..."

Dazai Osamu lại bị kéo lại.

"Địa điểm."

Nakahara Chuuya tóm lấy Dazai Osamu đang chuẩn bị ngồi vào ghế lái và đẩy anh vào ghế phụ.

"Chuuya đúng là lỗ mãng." Dazai thắt dây an toàn, "Xe tốt đấy, nhưng hai cánh cửa đã hỏng rồi."

"Chuyện này là trách ai? Vội vội vàng vàng gọi người ta tới, nói không rõ ràng." Chuuya dùng sức đóng cửa xe lại, thắt dây an toàn, nói: "Anh sẽ trả tiền sửa xe."

"Được, tôi sẽ gửi hóa đơn cho ông Mori."

"..." Quên đi, dù sao rời đi cũng không thành vấn đề.

"Tất nhiên, tôi sẽ giải thích nguyên nhân của thiệt hại."

"Đồ khốn!!"

Chuuya tức giận hít một hơi thật sâu, ngước mắt lên thì nhìn thấy gương chiếu hậu, tình cờ là đối diện với Dazai.

Anh chàng này trông khá hơn sau bốn năm vắng bóng.

Nhìn anh vui vẻ hơn trước rất nhiều, có phải vì có người ở bên cạnh không?

Nếu có điều gì uất ức, hãy nói với tôi, đồ khốn.

"Chuuya."

"Hả?" Người này sắc mặt thật tốt, khó trách có nhiều người theo đuổi như vậy.

"Nếu không nhìn đường, chúng ta sẽ đến Hoàng Tuyền thay vì chỗ của Kyusaku."

Nhìn đường? Anh đang nhìn vào con đường nào?

Chỗ nào cơ? Cái quái gì?

Tiếng còi inh tại vang lên, Chuuya chợt định thần lại, vội bẻ lái ngoặt gấp để tránh chiếc xe tải trước mặt.

"Lần sau nói sớm một tí!! Dazai!! "

"Nói đùa ai ngờ là thật đâu."

Chuuya rống lên: "Tôi không có nhìn anh!"

"Ôi, anh không nhìn tôi thật sao? Ánh mắt như muốn thiêu đốt đó hơi sai." Dazai tức giận nói, sau đó quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.

Giờ thì hay thật, vừa quê vừa ngại.

Tai hắn đỏ bừng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top