Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

mon cher petit maman

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hắn thấy mình lạc giữa một đống tàn hoa với những thứ không thể giải thích được lửng lơ giữa các cảnh cửa phòng. Nhưng Kirill Rodnov không có phận sự, cũng không có tư cách để xuyên qua những cánh cửa ấy để tìm thứ hắn muốn tìm. Hắn chung quy chỉ là một tên gia sư nhỏ bé, một kẻ được thuê để đối mặt với đôi ba trò chơi quái ác cùng vài ý nghĩa kì dị lóe lên trong đầu vị quý tử của chủ nhân tòa nhà to thật là to này.

Kirill thường gọi vị quý tử đó với cái tên "Max".  Hắn không biết có phải tên thật của vị quý tử đó hay không, nhưng hắn cũng không quan tâm. Thứ duy nhất kéo chân gã người Nga đến với biệt phủ này là một dãy số dài đến hoa cả mắt được đánh vào tài khoản ngân hàng trong một buổi chiều trời như đốt lửa trên đầu hắn, và bóp tiền trong túi quần hắn thì bẹp đến nỗi nếu có một con ruồi kẹt ở trong thì nó cũng sẽ chết dí trước khi kịp bay ra ngoài. 

Tuy lê bước đến đây không phải hoàn toàn vì mục đích mang tính giáo dục, nhưng hắn nghĩ rằng thật ra Max cũng chẳng tệ đến thế. Cậu ta trông không có vẻ gì là ăn chơi, lưu manh của mấy tên nhà giàu mới nổi, cũng không có vẻ gì ấm ớ, khù khờ của những vị thiếu gia đươc nuôi trong lồng kính. Max trông bình thường, thậm chí thân thiện. Người ta có thể bắt gặp một học sinh như thế ở bất kì ngôi trường công lập nào, nhưng không phải ở một không gian hoa lệ như vậy. 

Kirill đã nghe kể nhiều về những buổi gia sư đi vào bế tắc của vài vị đồng nghiệp đáng kính, khi họ nhận được lời mời kếch xù từ giới thượng lưu. Cũng có gì là khó hiểu đâu, bởi ai cũng biết rằng tiền càng nhiều thì càng chẳng dễ gì mà kiếm được. Trước khi đến, hắn đã chuẩn bị sẵn sàng cho việc phải ra về trong thất bại và phải kìm nén cơn nóng giận có thể làm bung bét mọi thứ bất kì lúc nào. Nhưng hóa ra Kirill lại thấy thoải mái một cách kì lạ. Ngoại trừ đôi lúc phải chịu đựng một vài trò đùa tinh quái không rõ nguyên do của vị thiếu gia trẻ tuổi.

Max học tàm tạm ở mọi môn học thuật, đặc biệt giỏi về thể thao. Gã gia sư từng có cơ hội được thấy một kệ đầy huy chương đủ các bộ môn vận động của cậu ta. Hắn cảm thấy ghen tị ghê gớm. Max cũng đam mê tiếng Pháp lắm, tuy thế, cái giọng Pháp ngọng nghẹo trẹo chọ của cậu ấm người Nga mỗi khi bắt chước một vở kịch diễm tình đủ làm người giáo viên tại gia cười lăn quay trong lòng những mười phút!

Song cũng phải hiểu cho cậu ta khi Max chỉ mới bắt đầu học tiếng Pháp cách đây không lâu. Kirill có tỏ vẻ bận tâm mà hỏi lí do cho việc này, và hắn nghe Max bảo:

"Em đang phải lòng une belle personne aux cheveux bruns (một người đẹp tóc nâu), thầy ạ."

Cậu ấm có vẻ khoái cái trò chêm mấy câu français giữa một dòng toàn tiếng Nga. Max cũng lấy làm thích thú với những lá thư tỏ tình sướt mướt trong mấy cuốn sách Pháp văn cũ kĩ mà gã gia sư mượn được từ thư viện thủ đô. Đến nỗi nhiều ngày sau đó, cậu ta cứ bám riết lấy hắn, đòi hắn dạy cho vài lời thơ tình ái đặng gửi đến người đẹp tóc nâu bí ẩn.

"Thế nàng ta tên là gì mà em mê đắm mê đuối thế?"

"Danielle, thầy ạ. Dani-elle."

Max nhấn nhá từng từ trong cái tên, Kirill đọc thầm theo, thấy đầu lưỡi mình khẽ đập vào răng, một cảm giác run rẩy như điện giật vụt qua những đầu ngón tay, không rõ lí do vì sao. Rõ ràng đó không phải là cái tên thường thấy ở giới thiếu nữ người Nga, có lẽ là tên của một nàng nào đó thuộc vùng Tây Âu mà Max trót gặp ở ngôi trường quý tộc cậu theo học. Nếu không thì Kirill không tài nào hiểu được lí do Max mê mẩn thứ ngôn ngữ quỷ tha ma bắt đã hành hạ hắn trong suốt thời gian học ngoại ngữ ở bậc cao học. 

Nhưng làm hắn cảm thấy kinh ngạc hơn cả là việc Max thích vẽ và có thiên phú vẽ. Max không thích đi chơi đây đó, hiếm tìm đến thuốc lá và rượu bia, nhưng cậu ta có thể bỏ bê việc học cả ngày chỉ để hí hoáy với một đám những màu vẽ, cọ vẽ, giấy tranh và vải bố của cậu ta.

Mới đầu quen biết, Kirill Rodnov không được cho xem tranh của Max đâu, cậu ta giấu nó kĩ như một con sóc giấu một quả sồi. Mãi đến khi cái tập tranh dày cộm trong một lần vô ý; Max ôm đồm quá nhiều thứ trên hai cẳng tay: vài bó hoa đỗ quyên, ba lọ thủy tinh có đủ các loại xác bướm, mấy sấp kẹp tóc cho nữ (nói thật đó, sao cậu ta lại cầm cái này?); ngã xuống sàn nhà, giấy ở khắp mọi nơi. Gã gia sư cảm thấy bị một loạt những sắc màu choáng lấy hồn trong bất chợt. Đủ màu đỏ, vàng, cam, cả kim tuyến và màu chì. Có một tờ rơi xuống mũi giày hắn, và hắn phải nín thở đứng yên để chắc rằng mình không; trông phút giây lơ đễnh nào đó; giẫm lên nó.

Max trông có vẻ hoảng hốt, nhưng cũng không rất hoảng hốt. Cậu nhặt lại những tờ giấy của mình với một tốc độ bình thường; nếu không muốn nói là chậm chạp; trong khi Kirill nghĩ đáng lẽ ra cậu ta phải nhanh chóng thu gọn đống tranh đó trước khi chúng nó kịp lọt vào tròng mắt hắn (chúng ta sẽ tính đến trường hợp Max vẫn còn ý định giấu kín những bức vẽ). 

Tò mò giết chết con mèo. Song đáng tiếc Rodnov không phải là một con mèo. Vậy nên dĩ nhiên hắn dễ dàng để sự tò mò lấn át phần lí trí của mình. Hắn liếc một cái thật nhẹ, thật nhanh thứ tác phẩm đang nằm yên vị nơi đầu mũi giày, như thể nó đã tìm đúng nơi mà nó nên rơi xuống. Một bức tranh vẽ người, những nét chì nhợt nhạt. Kirill thấy một nụ cười cũng nhạt nhòa treo trên khóe môi người trong tranh. Mắt hắn gần như nhòe nhoẹt theo từng đường chì xám xịt.

"Thưa thầy, đó là mẹ của em, mon cher petit maman (người mẹ bé nhỏ thân yêu của em)."

Giọng Max vang lên trong ngàn tia nắng chao đảo, đánh thức người gia sư tội nghiệp giữa hồ mơ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top