Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

mobFreminet

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

warning: underage, rape, mob, r18, ai yêu freminet đọc xong đừng mắng tác giả, tác giả cũng xót em lắm (⁠ ⁠;⁠∀⁠;⁠)

bạn đã được cảnh báo.

Bối cảnh: Freminet bị cha bán cho quý tộc thay vì được đưa đến căn nhà hơi ấm, Lyney và Lynette gia nhập trước Freminet
____________________________

Đau quá...

Lần này lại nhét cái gì vào?

Miệng em bị thứ gì đó tanh tanh bịt chặt lại, nhưng dẫu cho chiếc khăn ấy có rơi xuống, thì lời kêu cứu của em cũng chẳng có ai nghe thấy để đáp lại

Vẫn là quên nó đi.

Thiếu niên cựa mình, vặn vẹo trước những vật cứng và dụng cụ tra tấn

Toàn thân nhức mỏi, cả mắt cũng vậy

Liên tục khóc trong một tuần có lẽ cũng khiến cho nước mắt phải cạn kiệt, Freminet cảm thấy mí mắt em khô và ngứa như bị dao cào vào.

Khóe mắt đỏ bừng, sưng tấy, khô rát, tuyến nước mắt co giật như sắp khóc, nhưng "chất lỏng" chỉ có thể từ phía sau chảy ra, thật đáng cười làm sao. Nỗi sợ hãi và oán hận ứ đọng trong em, không thể trút hết ra ngoài.

Cơ thể lâu ngày chỉ ăn được một chút cháo lỏng cũng không còn sức chống cự nữa, cho dù có bị đẩy đến cực điểm của đau đớn cũng không còn có thể la hét như ban đầu. Freminet rất trắng, trắng hơn so với những đứa trẻ khác sống ở Fleuve Cendre. Giờ đây, vùng da trên ngực bị tàn phá với những dấu tay, vết bầm tím nhô lên và xẹp xuống một cách yếu ớt, trải dài khắp cơ thể gầy gò của đứa nhỏ, báo hiệu cho bọn buôn lại vô độ biết rằng người vẫn còn sống.

Vậy ra, vẫn có thể bị hắn "chơi" thêm lần nữa

Hành vi ngông cuồng và mất nhân tính này kéo dài đến nỗi dù trong cơ thể Freminet vẫn còn sót lại một chút lý trí nhưng cơ thể từ lâu đã mất kiểm soát. Bị đem ra làm công cụ mua vui, đứa nhỏ giờ đây sống trong sợ hãi, em ngoan ngoãn một cách vô thức, không còn khóc lóc, không còn van xin chống cự quyết liệt như lúc đầu, hay mạnh mẽ như tuần trước, khi em vẫn còn có thể kiềm chế được cơ thể để không phục vụ đám quý tộc đáng sợ ấy. Giờ đây, Freminet chỉ có thể im lặng chờ đợi, bởi nếu không nghe lời, em sẽ lại bị đánh đập, bỏ đói hoặc thậm chí còn có những hình phạt nặng nề hơn.

Dây xích được tháo ra, cơ thể Freminet theo đà ngã xuống, hắn lại sắp làm thế, như bao ngày, đứa nhỏ không có cách nào ngăn cản, ngay cả bản thân em cũng dần dần quen với sự sỉ nhục như vậy. Em không thể ngăn được chiếc eo vặn vẹo của mình, không thể kìm được tiếng rên nỉ non từ miệng nhỏ, lại càng không cản được sự thật rằng cơ thể em đang thèm muốn nhiều hơn nữa.

Freminet bị đánh đến da thịt tê dại. Dẫu cho có lớn lên ở nơi không thể tiếp xúc với ánh mặt trời, đôi mắt xanh ánh tím chưa từng mất đi tia sáng mỗi khi nghe truyện cổ tích từ mẹ, giờ đây chỉ còn nét u ám như không còn có thể nhìn thấy sắc màu của thế giới bên ngoài, cơ thể nặng trĩu chìm vào một địa ngục tối tăm, nơi tiếng hét trẻ em và tiếng cười man rợ của lũ nhà giàu là thứ đưa em vào giấc ngủ.

Có lẽ sau khi nhận ra sự bất lực không thể trốn thoát, thậm chí không thể cưỡng lại khoái cảm. Nhìn những vết thương thô bạo, dã man trên cơ thể bằng con con mắt vô hồn

Rốt cuộc em có xứng đáng được hét lên, có được sợ hãi khi bị người khác cưỡng hiếp không?

Freminet đã tự hỏi bản thân câu này rất nhiều.

Thiếu niên cảm giác như linh hồn mình đang  dần thoát ra khỏi cơ thể, thờ ơ nhìn về tấm thảm tồi tàn trong căn phòng, rên rỉ khe khẽ.

Tay chân trắng nõn, chỉ có điều quá gầy, chiếc bụng vốn đã không có chút thịt nào, nay lại bị vật thể khổng lồ đâm vào, khiến nó nhô lên, tựa như sắp nổ tung vậy. Freminet muốn la lên

đau...

rất đau...

Nước mắt như mọi lần, lăn dài ra trên khuôn mặt nhỏ. Em không còn sức chống cự, bàn tay đầy vết bầm cố gắng đẩy người đàn ông ở phía trên ra

Sự xấu xí này khiến em cau mày kinh tởm.

Nó thật kinh tởm...

Cho dù đó là cái nhìn tham lam trên khuôn mặt tên kia, cái lưỡi thô lỗ đang lăng mạ làn da em, con mắt thèm thuồng của bọn quý tộc hay những cái tay đang nhào nặn và bắt nạt những người vô tội, tất cả đều thật kinh tởm.

Đây gọi là công lý sao...?

Đứa nhỏ một đời sống trong đói nghèo, bị cha bán đi cho quý tộc để trả nợ, mẹ thì chỉ ngồi khóc lóc lẩm bẩm lời xin lỗi

"Đừng bán con đi"

"Xin người, con sẽ chăm chỉ làm việc mà"

"Con sẽ ngoan, con xin lỗi, cha ơi, con xin lỗi"

.

"Có ai không, cứu-"

"Ah! Đừng...ức...đừng.. sâu quá..."

Freminet chỉ muốn nhắm mắt, bỏ quên đi tất cả. Nơi này không giống như trong truyện cổ tích mẹ hay kể, em không tìm được người tốt, không tìm được Pers, lại càng không tìm được sự giải thoát cho chính mình. Em chìm xuống, đại dương đen tối trói em lại nơi di tích phế tàn, nơi ánh sáng của công lý dù có cố gắng cũng chẳng thể với đến em

Thiếu niên không còn giữ thái độ chống cự quyết liệt như vậy khiến lũ người kia cảm thấy thật hài lòng, nhưng thú tính của chúng thì không. Chúng bắt em dùng lưỡi liếm lấy bộ phận sinh dục màu tím đen hôi hám của chúng. Chiếc miệng nhỏ nào có thể ngậm hết vào, vậy nên chúng nắm lấy mái tóc vàng đã xơ đi nhiều, đẩy đầu em vào thật sâu, khiến đứa nhỏ không kịp thời mà sặc. Freminet cảm thấy miệng thật mỏi, môi cũng thật đau, má em cạ vào phần lông đen, thật ghê tởm, chúng khiến em muốn nộ ra vậy. Tên đàn ông ngây ngất trong khoái cảm, để chất lỏng màu trắng đục bắn lên khuôn mặt đỏ bừng vì thiếu dưỡng khí của em.

Đây là lần đầu tiên em khẩu giao.

Mái tóc vàng thuần khiết nhẹ nhàng lơ lửng một chút tinh màu trắng sữa, không khỏi chảy xuống chiếc má xinh đẹp, dọc theo hàng lông mi mỏng che đi con ngươi hếch lên, đọng lại trên những vết tàn nhang đã bị bàn tay em chùi đi một nửa. Freminet ho sặc sụa, cố gắng lấy lại nhịp thở.

Tên quý tộc bóp lấy cằm em, bắt lấy chiếc miệng nhỏ, rồi hắn lại đưa chiếc dương vật xấu xí vào trong cổ họng Freminet.

"Nuốt hết cho ta"

Freminet nghe không thể hiểu, cổ họng theo bản năng co rút lại. Em cảm nhận được chất lỏng như ban nãy đang tràn vào khoang miệng. Đứa nhỏ sợ hãi, em muốn rút ra, nhưng đầu lại bị tên điên kia giữ lại. Freminet muốn hét lên, bàn tay nhỏ liên tục đánh từng cái yếu ớt vào chân người nọ. Vị tanh xộc thẳng lên mũi, em không thích mùi này, em ghét nó hơn cả mùi nước ở Fleuve Cendre.

Lão già thoả mãn thở ra một hơi, buông đầu đứa trẻ. Freminet vì không phản ứng kịp nên đã nuốt lấy phần lớn đống tinh kia, một ít vương vãi ra đất, một ít còn đọng lại trên khoé miệng. Người đàn ông không vừa mắt, hắn vung tát khiến một đứa trẻ vốn yếu ớt cực kì, khiến em ngã thẳng xuống đất, đầu tiếp xúc với cát và bụi bẩn. Có lẽ em sẽ tập làm điều vừa nãy sau, giống như cách em tập thôi không la hét khi có ai đụng vào cơ thể gầy gò này, em không muốn bị đánh nữa.

Lão quý tộc chán chê, hắn bỏ đi, để lại Freminet hô hấp nhiễu loạn trên mặt đất.

Lại có thể nghỉ ngơi một lát, cậu bé không khỏi thở phào nhẹ nhõm.

ít nhất là vào lúc này...

Tầm nhìn mờ dần, Freminet ngất đi.

.

"...từng người thôi"

Em nghe thấy tiếng ai đó, giọng nói mơ hồ cứ đổ về, đôi mắt mơ màng mở ra, chỉ thấy những ngón tay thon to dày ở trong miệng, những khuôn mặt xa lạ mà em chưa thấy bao giờ.

"Biết rồi bạn già"

Giọng nói từ bên trái em, hắn mặc một bộ đồ sang trọng, mỉm cười nói với người đã mua lại em từ cha.

Điều này nghĩa là sao?

Thấy được sự hoang mang trên khuôn mặt em, tên chủ bước đến vỗ lấy khuôn mặt còn lưu lại vệt nước

"Ta đã nếm đủ rồi, những bạn ta thì chưa đâu. Mày xem, xinh đẹp thế này, ráng phục vụ hết người ở đây là được ăn cơm rồi."

Người đàn ông bên cạnh cười lớn sau khi nghe được lời nói mỉa mai từ tên bạn biến thái của hắn. Kiếm được món hàng ngon như thế này, có phải rất khó không?

"Cho nó mấy viên thuốc đi, lỡ đang chơi mà nó bật lại cắn người thì sợ lắm, người đẹp nằm im tận hưởng là được rồi" 

Trong căn phòng vang lên tiếng cười từ khắp nơi, chỉ trừ cơ thể nhỏ bé nằm dưới sàn.

Miệng một lần nữa bị cưỡng ép mở ra, từng viên thuốc trắng cứ thế tan vào miệng em. Freminet không biết nó là thứ gì, càng không muốn biết nó là thứ gì. Khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp non nớt bị dương vật thô to màu đen đánh vào mặt, chút đau đớn hiện rõ trên đôi mắt kia, lộ ra sự buồn bã dưới con mắt mong đợi của đám người.

"Hãy ngoan ngoãn hơn nữa và cầu xin chúng tao đi"

Tính chiếm hữu vặn vẹo trói chặt em ngày qua ngày

"Tên nhóc này..."

"Ngoan ngoãn ngoan ngoãn làm vợ ta đi! Sau này ta cho tiền, biết đâu em sẽ thoát khỏi nơi này"

"Này- nói nhiều quá đấy"

Bọn họ nắm lấy cằm Freminet, thốt ra những lời lẽ thô tục mà đáng ra một đứa trẻ không nên nghe thấy.

"Nó ngon quá! Hơn hẳn mấy con điếm tao từng chơi"

Freminet vô thức nao núng, như muốn thoát khỏi sự xúc phạm, nhưng thứ thuốc chúng đưa vào cơ thể khiến em mệt lả đi chẳng còn chút sức nào.

Họ đưa cột thịt vào sâu hơn, ra hiệu cho đứa nhỏ cố hết sức mà lấy lòng chúng.

Nó đâm sâu vào cổ họng, khuôn mặt đầy chất lỏng màu trắng, hết người này bỏ ra lại có người khác nhét vào. Freminet không chịu nổi, miệng em mỏi, lông mày cau lại tỏ ra đau đớn, và cứ mỗi lần em vô tình cạ răng vào, chúng sẽ lại tát em một cái. Dần dần, những vệt máu cũng hình thành trên má em.

Em không có quyền từ chối.

Nếu không phục vụ sẽ bị đòn roi thậm chí còn dữ dội hơn.

Thiếu niên bị ép quan hệ tình dục bằng miệng, học được cách lấy lòng lũ người kia, liền nắm lấy bàn tay to đặt trên cằm, đan các ngón tay vào nhau một cách trìu mến như thể cầu xin lấy sự thương xót, đừng nhanh quá, đừng sâu quá, cổ họng sẽ rách mất.

Sự mong đợi mong manh

Và rồi sẽ không có phản ứng gì, bọn chúng vẫn sẽ thô bạo như ban đầu, và em biết rất rõ điều đó.

Đáng buồn làm sao

Em cười vào chính mình.

Dùng đầu ngón tay gãi nhẹ, siết chặt cầu nguyện và tỏ ra yếu đuối trước mặt họ chỉ có thể phản tác dụng.

Em biết rất rõ điều này.

Nhưng…

Cổ họng em thật sự rất đau và em không thể để tình trạng này tồi tệ hơn được.

Nỗ lực vô ích

Ở đây rất ít người có lương tâm, họ thích cảm giác sỉ nhục người khác, chà đạp người khác dưới chân mình.

Sẽ tốt hơn nếu mình chết đi

...

Chỉ bằng một cái đan tay cũng khiến đàn ông vô cùng hưng phấn. Bọn chúng có lẽ đều ngạc nhiên trước kết quả của vài ngày huấn luyện bằng đống đồ chơi người lớn, chúng nóng lòng muốn thưởng thức thành phẩm đến điên rồi.

Em có lẽ cũng điên rồi...

Chiếc lưỡi của tên đàn ông cao lớn khuấy động lỗ nhỏ của em, khiến chúng sưng tấy. Freminet giật mình, em muốn nhả thứ trong miệng, nấc lên

"Ah! Đừng...đừng..."

Chiếc lưỡi ngắn ngủn, thô ráp, ẩm ướt chạy trên khắp đùi trong thiếu niên, khiến em không ngừng rên rỉ

"Đ-đừng...ở đó-.."

"Mày có thích không?"

Làm ơn, hãy kết thúc sự tra tấn ngày hôm nay đi...

"Tên nhóc này cũng lợi hại quá đi!"

"Ta nữa"

Nhìn thấy người chiếm chiếc mông nhỏ liếm láp ngon lành, đám người còn lại không khỏi ghen tị và tranh giành.

Chiếc lưỡi đang hoạt động ở lỗ sau lại chạm vào phần thịt mềm mại, Freminet môi mím lại, không muốn phát ra âm thanh xấu hổ.

Cử chỉ cầu xin và ngây thơ như vậy khiến lũ quỷ vây quanh đứa nhỏ càng mất kiểm soát, chúng cãi nhau, hét lên khắp căn phòng để tranh giành cơ hội tiến vào lỗ thịt mềm.

Freminet cảm thấy đau nhói, thứ dày hơn và dài hơn lại lao tới bất chấp chuyển động né tránh của em, mạnh đến mức như muốn đâm thủng ruột.

Chiếc cổ trắng nõn in vết tay bị đè xuống, lộ ra phần gáy ngon lành, chúng liên tiếp xâm nhập vào cả miệng cùng phía dưới, phần túi liên tục đập vào hết má lại đến mông. Chất lỏng chảy ra ồ ạt, khoái cảm do bị lực tác động mạnh vào huyệt lưng, cảm giác rùng mình dọc sống lưng khiến đứa nhỏ  trực tiếp sợ hãi mà nhắm chặt mắt.

"Mở mắt ra!"

Lũ quỷ tận hưởng cái nóng hổi, khít chặt của hai cái lỗ, chúng kêu em siết chặt lấy dẫu cho đôi chân đã không còn đủ sức để quỳ, chúng bắt em mở mắt để nhìn chúng đạt cực khoái chỉ vì đôi mắt em theo lời chúng, thật đẹp. Chúng ham muốn em đến hoá thú, sử dụng em đến hư hỏng

So với việc làm tình với một tên điếm biết chiều chuộng thì chúng thích cảm giác hưng phấn điên cuồng để khiến em khóc lóc chống cự, để đè bẹp niềm kiêu hãnh, ánh sáng của em.

"Hah- Chuyến đi thật đáng giá! Hãy nhìn xem đứa nhỏ thật dâm đãng làm sao!"

Chúng gầm lên và dùng dương vật của mình chà xát từng tấc da thịt, thậm chí không còn một miếng da nào trên cơ thể em còn nguyên vẹn sau khi được nhào nặn bằng đôi bàn tay to lớn của chúng. Quy đầu đè bẹp núm vú, phần thịt sưng đỏ nhô lên, đau rát. Từ nách, cổ, lưng, bắp đùi, và lòng bàn chân, chúng cho rằng chỗ nào trên cơ thể em cũng đều được dùng như cái lỗ phía bên dưới.

Rõ ràng là đã bắn vô số lần, bị xâm hại cả ngày lẫn đêm, thân trên lại co giật liên tục, vòng eo như một chiếc cung đầy những đường cong khiêu gợi. Đôi chân thon dài trắng nõn bị kẹp chặt cổ đám quỷ, run rẩy rồi lại trượt xuống. Trước mắt bọn chúng, nếp thịt co giật, run rẩy nhỏ ra một ít chất lỏng, dẫu vậy, huyệt đạo phía sau vẫn thật chặt, mỗi lần tên nào đó rút dương vật ra, đều kéo theo dòng chất lỏng trượt xuống mép đùi.

Thật thương tâm.

Lũ quỷ bên trên vẫn cười..

Mọi điểm nhạy cảm đều bị xâm hại, vết bầm chưa kịp tan đã chồng thêm vết mới, nước mắt cùng mồ hôi hoà lẫn vào nhau, mặn chát.

Chất dính bao phủ lên từng tấc cơ thể cậu bé, từ trong ra ngoài, từ trên xuống dưới, chúng nhiều đến mức khiến người ta tưởng rằng không phải dịch đổ lên trên người em, mà là em được lôi ra từ một bãi tinh dịch.

Mệt quá..

Chợt cảm nhận được nỗi đau ẩn chứa trong bộ dạng xấu hổ, lòng tự trọng của em theo đó mà tan vỡ dần. Chúng chà đạp lên phẩm tính cách ngây thơ, trong sáng của em, khiến em không bao giờ có thể quay lại với con người của mình trong quá khứ.

Tiếng kêu cứu đã bị nghiền nát thành lời cầu xin

Là em...

Một người xấu xí như vậy, hóa ra lại là em.

Nó vẫn chưa kết thúc...

Thiếu niên tỉnh lại sau cơn hôn mê nhiều lần cuối cùng cũng đau lòng và không còn hy vọng gì nữa. Em nhắm mắt, để mặc tiếng cười vang dội quẩn lấy tâm trí.

Sẽ không ai cứu em, dù là Pers hay bất cứ ai khác...

Cửa bỗng mở mạnh ra, không có ai. Lại có một bàn tay thò ra khỏi khung cửa, trên tay là một chú chim bồ câu.

Lũ quỷ trên người em dần chú ý, chúng cầm vũ khí ngay bên cạnh, tên quý tộc kia cũng bắt đầu đứng dậy để xem có chuyện gì. Freminet không còn quan tâm đến việc bỏ trốn được hay không, giờ em chỉ muốn đi ngủ mà thôi.

Bóng người xuất hiện, là một thiếu niên cao hơn Freminet đôi chút, trên người là bộ đồ diễn ảo thuật. Cậu nở một nụ cười lịch thiệp, trên tay còn đang cầm bộ bài.

"Ôi! Xin hãy bình tĩnh. Tôi chỉ tình cờ đi ngang qua đây thôi, mọi người muốn xem chút ảo thuật không? Tôi dám chắc mọi người sẽ chẳng thể rời mắt được đâu."

Lời nói nhẹ nhàng, dễ nghe, đầy sức hút khiến bọn nhà giàu buông lỏng vũ khí. Chúng tò mò, và nghĩ rằng tên này sẽ chẳng thể làm được gì ngoài ảo thuật mà quên mất đi rằng tại sao cậu lại tìm được chỗ này.

"Nhìn kĩ nhé, đây là một bộ bài đúng không? Bây giờ, một người hãy chọn cho tôi một lá bài nhé. Sau đó đừng nói cho tôi biết, tôi sẽ biến ra được thứ ở trong lá bài. Vậy thì, ai sẽ bốc đây?"

Lão quý tộc kêu bạn hắn bình tĩnh, lại bước đến chỗ thiếu niên trẻ, tùy tiện lấy một lá bài.

Hình một bông hồng

Thiếu niên mỉm cười nhìn lão già, lại lấy chiếc mũ ảo thuật trên đầu xuống đưa ra trước mặt đám người, bên trong không có gì.

"Vậy thì, giờ tôi sẽ biến ra thứ bên trong lá bài mà ngài đang cầm"

Cậu dùng đũa gõ hai cái vào thành hộp, mùi thơm từ hoa thoang thoảng trong gió, thiếu niên gọi gã đàn ông đến

"Đúng là một bông hồng..."

Tiếng trầm trồ vang lên trong căn phòng.

"Ngài có muốn thử nữa không?"

Hắn ta gật đầu, và lần lượt từng món đồ đều biến ra trong chiếc mũ thần kì kia. Bồ câu, mặt nạ, hay thậm chí là cả một con dao.

"Ai da, ngài rút gần hết bộ bài của tôi luôn rồi. Ngài vẫn muốn chơi tiếp sao?"

Tên quý tộc gật đầu, thích thú đến mức cười hả hê.

"Thôi được rồi, đành chiều lòng ngài vậy. Biết đâu món đồ tiếp theo sẽ khiến ngài vui đến mức không thể chớp mắt đó."

Hắn không chờ, ngay khi ảo thuật gia vừa xoè bài, hắn liền nhanh tay chộp lấy.

Trên lá bài in hình những dây cước xếp chồng lên nhau

Hắn ngẩng đầu nhìn ảo thuật gia trẻ tuổi đang loay hoay với chiếc mũ, trên gương mặt lộ rõ vẻ lo lắng

"Khó quá đi, hay ngài giúp tôi lấy nó ra khỏi hộp nhé? Lâu lâu ảo thuật gia cũng gặp sai sót mà."

Lão già tiến đến, lục trong chiếc mũ đen, liền phát hiện ra một sợi dây mảnh. Hắn ta cười sung sướng, giật lấy chiếc dây và kéo lên. Ngay tức khắc, từng người phía sau lão ngã xuống, máu chảy trên sàn, ứa ra, thấm vào thảm, tạo nên một màu đỏ sẫm. Mà giây sau, tên quý tộc cũng ngã xuống, trên khuôn mặt vẫn còn nét vui sướng ban nãy

"Đấy, tôi nói rồi. Ngài sẽ vui đến mức không nhắm được mắt mà."

Lyney bước qua một bên, tránh giẫm lên vũng máu. Lục trong túi áo của lão, cậu tìm được chiếc chìa khoá bằng đồng đã sờn màu.

"Nhiệm vụ hoàn thành. Lynette, cảm ơn vì đống dây nhé, em giỏi thật đó, tròng vào cổ chúng mà không gây ra tiếng động gì luôn."

Trong góc phòng, một người giống y hệt thiếu niên, chỉ có điều là con gái, đang ngồi thưởng trà. Có lẽ cô đã tìm thấy chúng dưới bếp chăng? Lynette không nói gì, bước đến bên ảo thuật gia.

"Đứa trẻ đó..."

Lynette lên tiếng, ánh mắt nhìn về thân hình gầy gò nằm trên bàn, máu lan ra sàn đã dính vào ngón chân em.

"Mang về đi"

Không phải Lyney, càng không phải Lynette lên tiếng. Hai người quay đầu, ánh mắt lập tức đổi lại

"Cha"

"Mang đứa nhỏ đi rửa sạch, trước khi ra khỏi đây phải làm gì thì mấy đứa biết rồi đấy."

"Vâng, thưa Cha"

Nói xong, xoa đầu hai đứa trẻ, người phụ nữ cũng quay đầu rời đi. Cha sẽ không thu nhận người vô cớ, vậy nên cặp song sinh biết đứa nhỏ này rất đặc biệt.

Những vết hoang ái vẫn còn trên người Freminet, mồ hôi, tinh dịch, máu và nước mắt trộn lẫn vào nhau. Làm sao một đứa nhỏ có thể chịu đựng được nỗi đau thể xác khủng khiếp đến như vậy?

Nghĩ đến việc Lynette cũng suýt từng bị như vậy, Lyney quay đầu cầm lên khẩu súng được đặt trong tủ kính. Đạn tra vào vỏ, nhắm thẳng đầu tên quý tộc, bắn hạt cả băng đạn. Mà lúc hành động, trên khuôn mặt Lyney dường như không thể hiện bất cứ biểu cảm nào.

Làm sạch cơ thể cho Freminet xong, Lyney dù không muốn nhưng cũng phải tìm trong tủ quần áo của lão quý tộc một chiếc áo cho em. Lynette cầm băng gạc, trong lúc Lyney chuẩn bị đồ đạc rời khỏi đây, cô sẽ sơ cứu trước cho đứa nhỏ này. Mái tóc đã dài qua vai, phần mái che hẳn đi một mắt Freminet, nếu nhìn vào, trông em không khác một bé gái là bao nhiêu. Bông được tẩm thuốc, dán vào vết thương khiến người bất tỉnh cũng phải cau mày, vậy mà em lại nằm ngoan đến vậy, đứa nhỏ này đã chịu nhiều vất vả rồi.

"Đi thôi, Lynette!"

"Ừm"

Lyney ôm Freminet trong lòng, họ rời khỏi ngôi biệt thự dần chìm trong biển lửa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top