Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

15

"Mấy người đưa tôi về đây làm gì?"

Yoongi ngồi trong xe, liên tục giãy dụa rồi chửi rủa, liếc mắt thấy họ đang đưa mình về căn nhà quen thuộc khi xưa, căn nhà đã gây ra biết bao đau thương cho cậu, càng giãy nãy dữ dội hơn.

Jungkook vất vả giữ chặt lấy Yoongi, tránh cho cậu làm loạn. Từ lúc lên xe đến bây giờ, Yoongi tay chân khua loạn xạ, hại cho khuôn mặt xinh đẹp của hắn và cùng năm người kia có thêm vài vết bầm tím bé bé xinh xinh.

Reng! Reng!

Điện thoại của Yoongi đang bị Namjoon giữ đột nhiên reo lên khiến cậu đang chống cự bên này cũng đành dừng lại động tác. Namjoon nhíu mày nhìn cái tên người gọi hiển thị trên màn hình, trong lòng có chút khó chịu.

Người gọi đến là Kang Daniel.

"Con mẹ nó mau trả điện thoại cho ông!!!"

Lần này Yoongi thật sự bùng nổ, đấm thẳng vào mặt Taehyung một cú rồi nhào lên chỗ Namjoon giật lại điện thoại.

Namjoon bất ngờ bị phục kích, chưa kịp phản ứng đã thấy Yoongi chộp được cái điện thoại, hí hửng chui về hàng ghế sau.

"Anh yêu! Em bị bắ...."

Chưa kịp nói hết câu, điện thoại đã bị giật lại. Park Jimin đen mặt nghe Yoongi gọi người khác bằng một tiếng anh yêu ngọt xớt, tức giận kéo kính xe xuống rồi quăng điện thoại ra ngoài cửa sổ.

Rồi xong, niềm hi vọng duy nhất bị dập tắt, không còn ai có thể cứu Yoongi được nữa rồi.

"Đcm cứ để ông điên lên thì mới chịu đấy hả? Cái Iphone vừa mới mua hồi tuần trước của ông, chưa xài bao lâu đã quăng mất rồi. Mấy người không tiếc nhưng tôi tiếc, tiền của tôi mà..."

Yoongi thét rống, xách lỗ tai Jimin chửi ầm lên. Từ hồi chơi chung với đám kia, tần suất chửi thề của Yoongi ngày một nhiều hơn. Đúng là chơi chung với đám bạn mất dạy thì dù bạn có hiền đến mức nào cũng sẽ có ngày mất dạy theo chúng nó.

"Mấy thằng bay giàu quá nên không biết tiếc tiền là gì à? Cái điện thoại tao vừa mới mua, bồ tao gọi mà cũng đéo cho nghe nữa. Bọn mày là cái thá gì mà dám quăng điện thoại tao ra khỏi cửa sổ hả? Có tin tao ném từng thằng ra ngoài giống như cái cách mà bọn mày đã làm với điện thoại của tao không?"

Seokjin đang lái xe nghe một tràng rap diss liền lạc tay lái, mém tông vào gốc cột đằng xa. Taehyung cùng Jimin sợ xanh mặt, không dám nói tiếng nào. Namjoon bám cứng lấy Hoseok, run rẩy nhìn Yoongi đang phát khùng. Jungkook cơ bắp ngạc nhiên nhìn cậu, hai cái răng thỏ lộ ra, khiến Yoongi đột nhiên rất muốn bẻ nó.

"Ngậm mỏ lại trước khi tao bẻ cái bàn nạo của mày!"

Một màn tức nước vỡ bờ của thiên tài Min Suga, không cần biết là lục đại thiếu gia hay cái gì hết, chọc đến cậu là chỉ có đường chết thôi. Yoongi giờ đã khác xưa rồi. Nếu trước kia, cậu vẫn luôn sợ sệt, kính nể mấy tên kia thì bây giờ ngược lại hoàn toàn, cậu không ngại tặng cho bọn hắn một vài bài rap diss đẳng cấp do chính Yoongi sáng tác đâu.

Jungkook hoảng sợ ngậm chặt miệng, tự giác lùi ra xa Yoongi vài bước, đẩy Hoseok lên phía trên chịu trận. Tất cả im lặng nhìn con người nhỏ bé đang phát điên, không một ai dám hó hé tiếng nào.

"Tới nhà rồi."

Kim Seokjin lên tiếng phá vỡ không gian trầm mặc trong xe. Hắn bước xuống trước, mở cửa và đưa Yoongi ra ngoài.

Yoongi giật tay ra khỏi Seokjin, tự mình bước đi vào trong nhà.

Căn nhà vẫn như trước, vẫn cổ kính và xinh đẹp. Vườn hoa lan cậu trồng hiện giờ đã phát triển rất tốt, có lẽ nó được chăm sóc kĩ càng.

Căn nhà không thay đổi mấy, có chăng là thêm vài cây xanh, bông hoa để tạo không khí trong lành, còn những thứ còn lại vẫn như cũ, dường như chẳng hề xê dịch gì khi cậu đi.

Yoongi sải bước vào trong nhà, rất tự nhiên đẩy cửa vào rồi ra sofa ngồi lên, một chút cũng chẳng thèm để ý xem ai là chủ và ai là khách.

"Rồi, nói gì nói đi. Nhanh đi tôi còn phải về."

"Ai cho phép em về?"

"Chứ ở đây làm cái *beep* gì? Tôi đâu phải ở đợ, có nhà không về ở đây làm gì?"

Taehyung chỉ vừa nói có một câu, đã bị Yoongi đốp lại hai câu. Hắn ngạc nhiên trơ mắt ra mà nhìn cậu, Yoongi tặng lại hắn một ánh nhìn đầy sát khí, sau đó Taehyung tự biết thân biết phận mà im lặng rút lui.

Mèo nhỏ xù lông, không nên trêu vào.

Cả đám im lặng nhìn Yoongi đang vắt chéo chân ngồi trên sofa, trầm mặc không biết nói gì.

●●●

"Anh JunSoo, anh nhất định phải giúp em lần này."

Oh Hana nức nở năn nỉ, đôi mắt tròn nhỏ những giọt lệ trong suốt, tuy yếu đuối nhưng lại tạo cảm giác điềm đạm đáng yêu.

Hwang JunSoo nhìn cô ta giở trò, ánh mắt chứa đầy khinh bỉ. Y không muốn dính líu đến vụ việc này, không thể vì cô ta mà bỏ qua kế hoạch của y. Không ngờ cô ta lại dám trêu vào Min tổng, y vẫn chưa ngu ngốc đến mức đi giúp đỡ cô ta mà bỏ qua miếng mồi ngon béo bở như Min Yoongi.

"Tự làm tự chịu, tôi không giúp được gì cho hai cha con cô đâu. Đến cả lục thiếu của cô còn không làm được gì Min tổng, cô nghĩ tôi đủ khả năng chắc?"

JunSoo cười mỉa mai, nhanh chóng cất bước rời đi.

Oh Hana trợn tròn mắt, không tin vào điều mình vừa nghe. Chẳng phải cô và JunSoo là người yêu của nhau sao? Sao y lại không chịu giúp cô?

"Anh! Chúng ta là người yêu của nhau cơ mà, sao anh lại đối xử như vậy với em?"

"Người yêu sao?..." Y cười nhạt, "Tôi và cô đã chẳng còn là gì của nhau từ khi cô bỏ rơi tôi đi theo lục thiếu rồi."

●●●

"Amy, nhanh chóng cho người đến đón trẫm đi!"

Yoongi ngồi như một ông vua, cầm chiếc điện thoại mà Park Jimin vừa mua lại, gọi điện thoại cho Amy.

/Mày là cái thá gì mà tao phải đi đón? Tự đi chơi được thì cũng tự đi bộ về đi./

"Ai nói với mày tao đi chơi?"

Yoongi ngạc nhiên hỏi lại, cậu hiện tại đang bị bắt cóc mà.

/Chẳng phải mày nhắn cho thằng J-Pearl như thế à?/

"Tao đi chơi hồi nào? Tao đang bị lục thiếu gia bắt cóc này."

/Cái *beep* gì thế? Ở yên đó Yoongi, mày hãy bình tĩnh, đừng sợ hãi nhé! Tao sẽ cho đội cơ động đến giải cứu mày ngay!/

Amy gấp gáp nói, rồi cúp mày cái rụp, để lại Yoongi ngơ ngác ngồi nhìn điện thoại một mình.

Ờ thì đúng là cậu bị bắt cóc, nhưng chưa thấy ai bị bắt cóc mà sung sướng như cậu cả. Một mình nằm trên cái ghế sofa lớn, bàn đầy ắp thức ăn vặt, TV màn hình rộng mở sẵn những chương trình cậu thích. Không những thế, lại còn có thêm sáu anh người hầu đẹp trai luôn túc trực bên cạnh, chỉ cần cậu gọi một tiếng liền có mặt. Xem ra bị bắt cóc cũng đâu đáng sợ lắm nhỉ?

●●●

Min Yoongi đanh đá ngày nào đã quay trở lại!!!

Hình như càng viết tôi càng thấy nhảm, nản quá đi mất.

Nhân tiện thì tôi sắp thi rồi, chắc có lẽ sẽ ra chap chậm một chút, mong mọi người thông cảm nhé!

Cái series Giáng sinh tôi hứa dành tặng mọi người không biết có xong kịp không đây? Huhu tôi mới viết được có 2 chương 😭😭😭

Nếu tui viết không kịp thì xin phép đăng truyện khác thay thế nhé? Vì tôi có viết một số chương của truyện mới rồi. Mọi người thích đọc thể loại gì nào???

Chúc mọi người thi tốt nhé! Yêu nhiều ❤❤

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top