Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

17

Sân bay Incheon, Hàn Quốc.

Daniel mệt nhọc kéo vali rời khỏi sân bay, tiến đến một chiếc BMW đã đậu sẵn gần đó, mở cửa và bước vào xe ngồi.

Anh xoa xoa mi tâm đau nhức, có chút thổn thức vì sắp được gặp Min Yoongi, nhưng trong lòng cũng dấy lên một nỗi sợ hãi.

Sau những tháng ngày chung sống với nhau, anh biết cậu vẫn còn chút gì đó gọi là lưu luyến với lục thiếu gia. Tình cảm bao năm không phải nói bỏ là bỏ được, dù cho cậu có hận những người đó đến mức nào đi chăng nữa. Chung quy, có yêu thì mới có hận chứ.

Yoongi hận họ, chứng tỏ cậu vẫn còn yêu họ. Tuy rằng anh đã ở bên cậu bao lâu nay, cũng cố gắng lấy tình cảm của mình bù đắp cho cậu, nhưng anh cảm thấy, Yoongi vẫn chưa yêu anh nhiều như cách anh yêu cậu.

Sở dĩ anh vội vã trở về Hàn Quốc vì anh cảm thấy sợ hãi. Anh biết họ đã nhận ra lỗi lầm của mình, anh sợ rằng Yoongi sẽ một lần nữa rung động trước họ, và rời bỏ anh.

Liệu để cậu quay về Hàn là một quyết định đúng đắn?

Daniel cũng không rõ nữa, chỉ biết rằng anh luôn có một cảm giác bất an khi để cậu về đây. Anh rất sợ cảm giác mất đi người yêu, sợ một ngày tỉnh dậy sẽ không còn thấy cậu ở bên mình.

Nếu đã yêu cậu đến như vậy, anh cũng không ngần ngại trực tiếp đối đầu với lục thiếu gia. Anh sẵn sàng dùng mọi thủ đoạn để cột chặt cậu ở bên mình, bởi lẽ anh đã quá mức yêu cậu rồi, không thể để cậu rời xa anh một phút giây nào được nữa.

Tình yêu anh dành cho cậu, sắp biến thành một thứ tình cảm độc chiếm rồi.

●●●

"Min tổng, cuộc hẹn trưa mai với Hwang gia, cậu muốn tự mình đi hay để tôi đi thay?" J-Pearl cầm một xấp văn kiện bước vào phòng làm việc của Yoongi, thuận miệng hỏi con người đang chăm chú với cái máy tính kia.

"Tôi tự đi được. Dù gì trưa mai cũng rảnh, và tôi cũng muốn tận mắt nhìn xem, tên Hwang JunSoo đó rốt cuộc là đang muốn giở trò gì." Yoongi nhấp một ngụm cà phê, ánh mắt tàn độc liếc nhìn vào lịch hẹn đang đặt trên bàn.

J-Pearl cũng im lặng nhìn cậu, y biết rằng ngoại trừ lục thiếu ra, người Yoongi hận nhất là tên Hwang JunSoo này, kẻ đã tiếp tay cho Oh Hana hại cậu đến nông nỗi này.

J-Pearl thở dài, đưa tập văn kiện cho Yoongi, có chút lo lắng mà nhìn cậu. Bản chất của JunSoo thật ra không giống với những gì hắn biểu hiện ở bên ngoài. Bên ngoài là một tên công tử ham chơi trụy lạc, nhưng bên trong lại là một tên cáo già, tính toán hơn người. J-Pearl sợ rằng Yoongi sẽ sập bẫy của hắn.

"Có cần phái người theo không, Yoongi? Một mình cậu đối mặt với JunSoo thật ra không tốt lắm." J-Pearl tốt bụng nhắc nhở, nhưng nhận lại chỉ là cái phất tay của Yoongi.

"Không cần!" Yoongi nói, "Bản chất của hắn chẳng phải tôi là người rõ nhất sao? Cậu không cần lo đâu."

"Nhưng...."

"Không sao đâu J-Pearl, hắn ta vẫn còn muốn lợi dụng tôi để chấn hưng Hwang thị và lật đổ lục thiếu. Nếu hắn mang ý định như vậy, tại sao chúng ta lại không giúp hắn một chút chứ?"

J-Pearl trầm ngâm nhìn nụ cười gian xảo của Yoongi, y biết rằng cậu đang có một ý định xấu xa gì đó, nhưng vẫn chưa rõ đó là gì, cho đến khi nghe cậu nói câu này, y đã hiểu ra.

Không lẽ Yoongi muốn lợi dụng JunSoo để lật đổ lục thiếu?

"Chẳng lẽ..."

"Đúng như cậu nghĩ." Yoongi ngắt lời, "Chẳng tốn một chút sức lực nào mà cũng đạt được mục đích, chẳng phải rất có lợi sao? Còn gì thú vị hơn đứng nhìn kẻ thù của mình tự cấu xé lẫn nhau cơ chứ?"

J-Pearl ngạc nhiên nhìn Yoongi, y biết được rằng một khi đã mượn được tay JunSoo để lật đổ lục thiếu, Yoongi cũng sẽ không để yên cho Hwang gia. Còn nếu Hwang gia bị lục thiếu đạp đổ, đồng nghĩa với việc Yoongi sẽ quay về hợp tác với lục gia tộc, sau đó dần dần phá hủy toàn bộ.

Hóa ra JunSoo cùng lục thiếu chỉ là con cờ nhỏ trong ván cờ này của Yoongi thôi. Xem ra tình cảm bấy lâu Yoongi dành cho lục thiếu, đã tan thành mây khói rồi.

●●●

Quán bar DNA, nơi tụ hội những con người xa hoa, đang vui thú thỏa thích trong chốn trụy lạc này.

Một người đàn ông anh tuấn bưng một ly rượu vang đỏ, nhếch môi nhìn những cô nàng nóng bỏng đang hướng ánh mắt quyến rũ về phía này, trong mắt hiện lên một tia khinh bỉ.

"Lee tổng, mời ngài đi hướng này. Chủ tịch đang chờ ngài trong phòng V.I.P số 3."

Thuộc hạ cung kính cúi người, dẫn người họ Lee kia đến phòng V.I.P số 3, đẩy cửa vào sau đó nhanh chóng rời đi.

"Đã lâu không gặp, bạn thân." Lee JaeHyun cong môi, tiến đến gần con người đang quay mặt ra ngoài ngắm cảnh đêm.

Lee JaeHyun là một tên cáo già, thủ đoạn tàn nhẫn và nguy hiểm. Hắn là một tên đứng đầu băng đảng sát thủ nổi danh ở Hàn Quốc, bất kì ai nghe tên cũng phải rùng mình sợ hãi.

"Phải, đã lâu không gặp, JaeHyun." Người kia chầm chậm quay đầu lại, nở một nụ cười nhẹ, ánh sáng của đèn phòng chiếu lên khuôn mặt xinh đẹp tinh xảo của người đó, càng làm cho người đó thập phần xinh đẹp hơn.

JaeHyun bĩu môi, tiến đến bên ghế rồi ngồi xuống. Tên bạn nối khố của hắn biến mất đã lâu nay lại trở về, còn chủ động liên lạc với hắn, khiến hắn có chút ngạc nhiên.

"Lâu không gặp mà lại lạnh lùng thế sao? Cậu làm tim tôi đau nhói đó Min Yoongi."

"Thôi ngay cái vụ diễn trò buồn nôn ấy đi! Sau bao lâu gặp lại vẫn xàm như xưa nhỉ?" Yoongi cười chế nhạo hắn, tay rót một ly rượu đưa đến cho hắn.

"Sao? Hôm nay nhờ tôi đến đây có chuyện gì?" JaeHyun nhướn mi, cười mị hoặc nhìn Yoongi.

Yoongi nhấp một tí rượu, cũng cười cười đáp trả hắn.

"Chỉ là một chút chuyện cỏn con, cần nhờ tới băng đảng sát thủ của cậu."

"Woa, hôm nay Yoongi mà cũng phải nhờ tới tôi à? Nhưng chẳng phải chính cậu cũng sở hữu một tổ chức sao?" JaeHyun ngạc nhiên nhìn Yoongi, dáng vẻ có một chút khoa trương.

"Nhưng đó là một băng xã hội đen, so với việc ám sát thì bên cậu vẫn rành hơn nhiều." Yoongi nhíu mày.

"Ám sát sao?" JaeHyun có chút thú vị nhìn Yoongi, "Tên nào dám động đến cậu thế? Nói đi tôi đây sẽ xử lí cho."

"Chỉ là một lão già không hơn không kém." Yoongi lại nhấp tiếp một ngụm rượu, nhàn nhã trả lời.

JaeHyun có chút đăm chiêu nhìn cậu, hắn cảm thấy Yoongi giờ đây rất khác lạ, không còn giống một cậu nhóc hay cười mà hắn đã từng quen biết.

"Rốt cuộc là ai thế?"

"Hwang lão gia, người đứng đầu gia tộc họ Hwang, ba của tên Hwang JunSoo."

JaeHyun trợn mắt nhìn Yoongi, Hwang gia đã làm gì mà đắc tội đến cậu thế này?

"Ngạc nhiên lắm sao?"

"Cũng có một chút, nhưng tại sao cậu muốn giết chết lão ta?"

"Biết lí do tại sao Min thị sụp đổ không?"

Yoongi không trả lời câu hỏi của JaeHyun, chỉ nhẹ nhàng hỏi lại một câu khác. Nhưng JaeHyun cũng không cần nói nhiều, hắn đã tự hiểu ra hết mọi chuyện. Đích thị là gia đình Yoongi phá sản, Hwang gia đã có nhúng tay vào.

"Được rồi, phi vụ này tôi nhận. Cậu còn gì khác muốn yêu cầu không?"

"Tạo dựng một hiện trường giả cho tôi."

"Hả?" JaeHyun có chút khó tin nhìn Yoongi, đã muốn giết người thì sao lại còn phải tạo hiện trường giả? Bộ cậu ấy sợ công an bắt à?

"Không phải vì công an như cậu nghĩ đâu." Yoongi khinh thường liếc JaeHyun, "Tôi muốn cậu đổ tội lên một người."

"Yoongi, lâu ngày không gặp, không ngờ cậu lại trở nên thâm sâu tới mức này." JaeHyun cảm thán vỗ đùi đôm đốp, dùng ánh mắt tán thưởng mà nhìn Yoongi.

Trước kia, lúc biết được Yoongi bị hại, hắn đã có chút tức giận, muốn tìm Yoongi để hỏi ra lẽ. Hắn nghe người ta nói Yoongi vì tình mà hại chết ba mẹ cùng tập đoàn, thật sự là không lọt tai. Hắn sai người tìm kiếm Yoongi, nhưng lại chẳng thấy tung tích của cậu đâu. Nay cậu trở về, đã thế còn có ý định báo thù, khiến hắn có chút cao hứng.

"Quá khen rồi, chỉ cần cậu giết chết lão ta, xong đổ mọi tội lỗi lên đầu lục thiếu, thù lao bao nhiêu tôi cũng trả." Yoongi tà mị cười, tay vân vê ly rượu. Thù này của cậu, đã sắp báo được rồi.

●●●

Tôi tạch toán rồi nên ngoi lên so deep một tí, có cảm giác như Yoongi càng lúc càng bị hắn hóa rồi 😭😭😭

Mặc dù đã cũ, nhưng tôi vẫn muốn đăng lên chuyện này: YOONGI CÙNG DANIEL MẶC ĐỒ ĐÔI!!!

Một người chuẩn công, còn một người lại chuẩn thụ. Thật sự muốn chết quá đi!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top