Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

20

Kính cong! Kính cong!

"Daniel có ai tới kìa!"

Yoongi nằm ườn trên ghế sofa, gọi Daniel đang ở trong nhà bếp. Anh nghe tiếng cậu gọi, vội vã cởi tạp dề ra rồi đi ra ngoài cổng mở cửa.

Cánh cổng vừa mở ra, một người con gái xinh đẹp trong chiếc váy xòe màu trắng lao vào ôm chầm lấy Daniel mà không nói một lời. Anh khá giật mình, đưa tay toan đẩy cô ta ra, thì lại nghe một tiếng thì thầm nho nhỏ:

"Xin anh, để em ôm anh một chút thôi."

"Daniel, anh làm gì mà lâu..."

Yoongi từ trong nhà bước ra, nhìn thấy cô gái kia đang ôm chặt lấy người yêu mình, đã thế Daniel còn không đẩy cô ta ra, máu nóng dồn lên tới não, Yoongi quay vào nhà, đóng sầm cửa lại.

Hai người kia cứ đứng ôm nhau ở ngoài cổng một lúc lâu, cô gái kia mới buông tay ra. Daniel nhận ra người này, cô gái này là Ahn MinYoung, người anh yêu nhất, cũng là người bỏ rơi anh.

"Em về Hàn khi nào?"

Anh vừa đưa cô vào trong nhà vừa hỏi chuyện. MinYoung tỏ vẻ ngượng ngùng, ánh mắt lại hiện ra chút đau thương khiến cho Daniel khó xử.

"Em về rất lâu rồi, nhưng lúc đến tìm anh thì nhận được tin anh đã rời khỏi Hàn."

Daniel nhìn cô, MinYoung có vẻ không thay đổi lắm, vẫn một vẻ đẹp trong trắng thuần khiết, giọng nói vẫn ngọt ngào, ánh mắt sáng nhưng ẩn chứa một nỗi buồn man mác khó che giấu.

Cô đem đến cho người khác một cảm giác yếu đuối, mỏng manh, khiến cho họ muốn che chở, bảo vệ cô. Daniel ngày xưa cũng vì tâm lý này mà yêu cô đến ngây dại, để rồi bị cô ruồng bỏ mà tự mình nhận lấy đau thương.

"Yoongie, chúng ta có khách."

Daniel đẩy cửa vào phòng khách, trông thấy Yoongi mặt lạnh như tiền đang ngồi trên sofa, thấy anh tiến vào liền liếc một cái, Daniel vô thức rùng mình.

"Mời ngồi."

Yoongi nói cụt lủn, với cái thể loại vừa gặp đã ôm cứng chồng người ta như vậy thì cậu không ưa.

Daniel biết cậu khó chịu, cũng không nói gì, lại gần chỗ Yoongi ngồi xuống, đưa tay mời MinYoung ngồi vào ghế đối diện, bắt đầu giới thiệu cả hai.

"Yoongie, đây là Ahn MinYoung, bạn của anh."

"Chính xác hơn là bạn gái cũ."

MinYoung ngắt lời Daniel, cố tình nhấn mạnh chữ bạn gái với Yoongi.

Daniel nhíu mày, tỏ vẻ không vui nhìn cô. Cô không phải bạn gái thì là bạn trai à?

"Còn đây là Min Yoongi..." Daniel tiếp tục giới thiệu, chưa kịp nói xong liền bị Yoongi chen ngang.

"Tôi là vợ chưa cưới của anh ấy."

Giọng nói nồng nặc mùi giấm chua khiến Daniel khe khẽ bật cười. Dù cho quá khứ anh có yêu Ahn MinYoung nhiều như thế nào, thì đó vẫn chỉ là quá khứ. Hiện tại và tương lai, người anh yêu nhất chỉ có Min Yoongi, duy nhất một mình cậu mà thôi.

Nhìn mèo nhỏ nhà mình ghen tuông, Daniel nở nụ cười hạnh phúc, tiến sát lại gần Yoongi, đưa tay ôm chặt lấy eo cậu, nhìn MinYoung và khẳng định chắc chắn:

"Đúng, đây là vợ chưa cưới của anh. Bọn anh cũng đang định tổ chức hôn lễ vào tháng sau, nếu có thể thì mời em đến chung vui."

Ahn MinYoung nhìn hai người tình tứ, vô thức bấu chặt tay lại, ánh mắt hung ác liếc vào Yoongi. Hành động đó vô tình lọt vào mắt Daniel, xem ra tâm hồn trong sáng thiện lương gì đó của cô ta đều đã không còn nữa rồi.

Tiễn MinYoung ra khỏi cửa nhà, Daniel quay lại ngồi phịch xuống ghế sofa, đưa tay chọt chọt vào đôi má bầu bĩnh đang vì giận dỗi mà phồng lên của vợ nhỏ.

Yoongi lách người qua một bên, trốn thoát khỏi móng vuốt của Daniel, đứng bật dậy chuẩn bị tư thế phóng vọt lên lầu. Chưa đi được vài bước đã bị anh tóm lại, kéo cậu ngã vào lòng, ôm chặt cứng không cho cậu có cơ hội chạy trốn.

"Sao vậy? Em giận hả?"

"Ai thèm giận." Yoongi bĩu môi, mắt nhỏ híp lại lườm nguýt, giãy dụa thân mình muốn chạy trốn.

Daniel nhìn mèo nhỏ xù lông, đáng yêu không tả nổi, khóe miệng câu lên một nụ cười ngọt ngào, cúi xuống hôn nhẹ vào môi Yoongi.

Yoongi ghét bỏ đẩy đầu anh ra, tiện tay còn đánh bôm bốp vào mặt anh, chỉ tay ra ngoài cửa nói:

"Đi mà hôn cô bạn gái cũ của anh ấy!"

"Thôi mà, anh xin lỗi. Tại khi nãy cô ấy tự nhiên lao vào ôm anh nên anh không kịp phản ứng, vợ yêu đừng giận mà."

"Trông anh có vẻ hưởng thụ lắm mà? Cô ta ôm còn không chịu đẩy ra."

Mùi giấm chua thoang thoảng khắp căn phòng, Daniel hối lỗi đứng một bên, ngoan ngoãn khoanh tay xin lỗi Yoongi, trông như một đứa trẻ đang bị mẹ phạt.

"Tối nay ra sofa ngủ, không nhiều lời."

Yoongi hạ chiếu chỉ rồi lạnh lùng bỏ lên phòng. Daniel ủy khuất đeo bám theo, chỉ nhận lại được một cái gối và cái chăn, thẳng tiến ra ngoài phòng khách.

Anh khóc không ra nước mắt, vợ nhỏ vì sao lại giận dai thế này? Ahn MinYoung, tất cả là tại cô!!!

●●●

"Cô nói cái gì?" Kim Taehyung đứng bật dậy, ánh mắt lộ rõ vẻ hoảng hốt và khó tin, ngạc nhiên hỏi Ahn MinYoung.

MinYoung cúi đầu, tay bấu chặt vào váy, bản thân cô cũng rất khó chịu với chuyện này, thật sự là vẫn chưa thích nghi lắm.

"Tôi nói, Min Yoongi và Kang Daniel sẽ tổ chức hôn lễ vào tháng sau."

"Không thể nào..." Jungkook lẩm bẩm trong miệng, khuôn mặt tái nhợt lộ rõ vẻ mệt mỏi. Park Jimin trầm ngâm đứng bên cạnh, cả người toát lên dáng vẻ đau thương.

Jung Hoseok nhìn lũ em rồi nhẹ nhàng lắc đầu, niềm hy vọng cuối cùng đã biến mất rồi.

"Chuyện đó không thể nào để cho nó xảy ra được!"

Namjoon tức giận đập mạnh xuống bàn. Kế hoạch này lẽ ra đã không được tiến hành, nhưng vì thấy cảnh Yoongi thân mật cùng Daniel, bọn hắn lại nổi máu ghen lên. Một khi đã làm thì phải làn tới cùng, hắn sẽ không để Yoongi rời đi dễ dàng như vậy.

Seokjin im lặng ngồi ở một bên, ánh mắt đăm chiêu suy nghĩ. Hắn không tức giận, cũng không lo lắng. Thua keo này bày keo khác, còn một tháng nữa mới đến hôn lễ, cơ hội tách hai người họ ra vẫn còn nhiều.

"Được rồi, cô đi về đi." Seokjin phất tay, bảo MinYoung đi ra ngoài, "Khi nào cần tôi sẽ gọi."

"Vâng. Tạm biệt lục thiếu." MinYoung cúi gập người chào, sau đó đứng dậy bỏ đi ra ngoài.

Không cần lục thiếu chỉ dẫn, cô ta tự có cách tách Min Yoongi ra khỏi Kang Daniel.

Chẳng phải chỉ cần giết chết Yoongi là xong rồi sao?

Tại sao một con người như thế lại được bao nhiêu người yêu mến? Còn cô ta tốt đẹp thế này mà không một ai thương?

Thù hận làm mờ con mắt Ahn MinYoung, cô ta chăm chăm nghĩ đến việc giết chết Min Yoongi, giành lấy Kang Daniel về tay mình. Lý trí đã bị đánh mất, Ahn MinYoung này một khi nói được thì sẽ làm được!

●●●

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top