Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

27

Yoongi cựa mình, khó khăn mở mắt vì ánh sáng chiếu qua khe cửa. Trước mặt cậu là một căn phòng vô cùng xa lạ, trần nhà trắng tinh khiết, vật dụng xung quanh bày trí xa hoa. Yoongi nhớ rằng khoảng thời gian này cậu đang ăn nhờ ở đậu nhà Amy, mà tên bác sĩ đó thì keo đến mức trong phòng ngoài cái giường cùng cái bàn ra thì chẳng trang trí thêm thứ gì.

Mải mê suy nghĩ, Yoongi không hề hay biết có một người đàn ông đang chăm chú ngắm nhìn cậu, đến khi người kia cất tiếng nói Yoongi mới giật mình nhận ra.

Là Kim Namjoon.

"Em tỉnh rồi sao?"

"Tại sao tôi lại ở đây?"

Yoongi không thèm đếm xỉa đến câu hỏi của hắn, trực tiếp đi thẳng vào vấn đề chính của cậu.

Namjoon thâm tình nhìn Yoongi, một chút cũng không tức giận với thái độ của cậu, lặng lẽ đi đến bên cạnh giường ngồi xuống.

Hắn đưa tay vuốt ve khuôn mặt tinh xảo của Yoongi. Cậu có hơi hoảng hốt, lùi về phía sau tránh đi bàn tay của hắn, chợt nhận ra có thứ gì đó đang kéo chân mình.

Là một sợi dây xích.

Sắc mặt Yoongi nháy mắt trở nên trắng bệch, tâm trạng phút chốc hỗn loạn. Mặc dù cậu có võ nghệ, nhưng muốn thoát khỏi sợi dây xích vừa dài vừa to như thế này là điều bất khả thi.

Quan trọng hơn, là đám người kia muốn cầm tù cậu.

Kí ức bị nhốt và hành hạ ở Kim gia nhanh chóng hiện ra trước mắt, Yoongi hoàn toàn không muốn việc đó diễn ra một lần nào nữa. Đó chính là cơn ác mộng hằng đêm của cậu, Yoongi đã bao lần vùng vẫy tuyệt vọng trước nó, cậu tuyệt đối không để bọn họ giam cầm cậu nữa, cho dù bây giờ họ có yêu hay hận cậu, những người đó đã không còn đủ tư cách để ở bên cạnh cậu nữa rồi.

●●●

Ahn Hani trầm tư ngồi bên cạnh cửa sổ, đưa ánh mắt buồn thảm cùng lo lắng nhìn màn mưa dày đặc ở bên ngoài.

Yoongi đã mất tích hơn một ngày, đến giờ vẫn chưa có tung tích.

Ahn gia và Min thị đã huy động toàn bộ lực lượng tìm kiếm, bất kể ngày đêm phải mau chóng tìm thấy Yoongi. Sống phải thấy người, chết phải thấy xác, đó là tiêu chí hàng đầu của bộ phận tìm kiếm.

Thế nhưng người đâu chẳng thấy, mà đến cả xác cũng mất tăm.

Yoongi cứ như đã bốc hơi khỏi thế giời này, âm thầm và lặng lẽ, không một ai hay biết.

Hani đã lo lắng đến mất ngủ cả đêm qua, ba người bạn thân của Yoongi cũng chẳng khá hơn là bao. Họ đều mang một đôi mắt gấu trúc chạy đôn chạy đáo tìm kiếm cả ngày, đến bây giờ trời mưa nên mới hoãn lại một chút.

Kẻ nằm trong danh sách tình nghi đầu tiên phải kể đến lục thiếu gia cùng Kang tổng. Ai cũng biết rằng bảy người đó có thể buông bỏ tất cả mọi thứ, chỉ ngoại trừ Min Yoongi.

Yoongi như chấp niệm của bảy người, sống cũng mang theo bên mình, chết thì phải chôn cùng với nhau. Cả đời này, có lẽ họ không sợ gì hơn ngoài việc mất đi Yoongi.

Yêu cậu đến cuồng si, yêu cậu đến ngây dại, việc gì cũng có thể làm vì cậu. Vĩnh viễn Yoongi chỉ có thể ở bên cạnh họ, bất cứ ai cũng không thể tranh giành.

Đó là lý do bảy người vào danh sách nghi phạm hàng đầu.

Với tính cách chiếm hữu, làm gì có chuyện những người đó đứng trơ mắt ra nhìn Yoongi kết hôn cùng người khác? Hani vốn nghĩ rằng lục thiếu sẽ đến và phá bĩnh buổi tiệc đó nhưng lại không ngờ rằng họ dám bắt cóc cả Min Yoongi.

Vẫn chưa có bằng chứng chính xác về vấn đề này, nhưng dù sao thì bảy người kia vẫn bị tình nghi nhất.

Nhưng giả sử không phải do họ làm?

Hani vắt óc suy nghĩ mãi về một tên nghi phạm nào đó khác. Cô biết rằng khi Yoongi quay về Hàn cũng đã gây thù chuốc oán không ít, có lẽ người thân của họ đã quay lại báo thù.

Nếu rơi vào tay các thiếu gia thì chắc chắn Yoongi vẫn được an toàn, nhưng nếu vào tay người khác... Hani không dám nghĩ đến viễn cảnh đó, vẫn là nên cứu Yoongi sớm thì tốt hơn.

●●●

Seokjin không biết việc bọn họ đang làm là đúng hay sai.

Hành hạ Yoongi, hại cậu mất người thân, cướp đi hạnh phúc duy nhất còn sót lại của cậu, giờ thì lại giam cầm cậu như một con chim trong lồng, tất cả những việc đó, Seokjin nghĩ lại vẫn thấy áy náy.

Yoongi cũng là người, cũng có cảm xúc như ai, sao hắn lại có thể tàn nhẫn làm theo ý muốn của hắn, mà không nghĩ đến cảm nhận của Yoongi?

Seokjin biết Yoongi hận bọn hắn, hận đến tận xương tủy. Mỗi lần đối diện với ánh mắt lạnh như băng, chất chứa bao nỗi thù hận và thống khổ của Yoongi, Seokjin dường như không thở nổi. Hắn biết việc này là sai, nhưng hắn không thể ngăn cản bản thân dừng lại, vì Seokjin biết, hắn sẽ không sống nổi nếu mất đi Yoongi.

Sai lầm lại tiếp tục chồng chất sai lầm. Bây giờ dù có hối hận cũng đã muộn rồi, chỉ đành phóng lao rồi phải theo lao thôi. Chỉ cần Yoongi ở bên cạnh hắn, bất cứ việc gì hắn cũng có thể làm được.

●●●

"Mau thả tôi ra!"

Yoongi trừng lớn đôi mắt với Daniel, khuôn mặt tiều tụy tái nhợt, cổ chân trắng nõn đỏ ửng do cọ xát với sợi dây xích, chiếc áo thun trắng bị nhàu nát, toàn thân trên dưới nhìn sao cũng có chút chật vật.

Daniel không nói gì, đứng một chỗ trầm mặc nhìn vào Yoongi. Ánh mắt lạnh lùng của anh khiến Yoongi có hơi chút hoảng sợ.

"Vì sao lại muốn kết hôn?"

Daniel ảm đạm nhìn cậu, trong giọng nói cơ hồ có chút giận dữ và chất vấn.

Đối diện với câu hỏi đó, Yoongi lựa chọn việc im lặng. Chẳng phải anh ta cũng có thể qua lại với cô gái khác sao? Vậy tại sao cậu không thể?

"Mau nói đi Min Yoongi!"

"Kang tổng, tôi nhớ rằng trước đây chúng ta chưa hề gặp gỡ nhau, anh dựa vào gì mà muốn quản việc tôi kết hôn hay không?"

Yoongi chưa bao giờ thấy hình ảnh Daniel đáng sợ đến như vậy, cậu tiếp tục giả vờ mất trí nhớ, hi vọng Daniel không làm khó cậu nữa.

Daniel không thể kiềm chế được lửa giận đang bùng lên trong cơ thể. Anh không nhanh không chậm tiến đến bên giường, thô bạo lấy hai tay đè Yoongi xuống.

Yoongi giật mình nhìn anh, luống cuống muốn thoát khỏi sự kìm hãm, tay chân quẫy đạp loạn xạ. Daniel mặc kệ cậu làm bừa, bắt lấy tay Yoongi đặt lên trên đỉnh đầu, trực tiếp tháo cà vạt ra trói cậu lại. Yoongi chịu đau không nổi, vành mắt có chút hồng hồng, ủy khuất nhìn vào Daniel.

"Kang tổng! Anh muốn làm gì?"

"Làm gì chẳng phải em rõ nhất sao?"

Daniel như có như không cười đùa. Anh đã biết được chuyện Yoongi giả vờ mất trí nhớ thông qua một bác sĩ ở bệnh viện. Vốn dĩ hôm nay định đến đây vạch trần cậu, nhưng không ngờ cậu vẫn cố chấp với vở kịch này, anh bắt buộc phải động thủ thôi.

Yoongi sợ hãi nhìn anh, cậu chưa từng chứng kiến anh nổi giận đến như vậy. Cố gắng vùng vẫy tay chân, mong muốn thoát khỏi anh càng lúc càng mãnh liệt.

Daniel cố định lại eo của Yoongi, cúi xuống ngậm lấy đôi môi anh đào nhỏ nhắn. Anh điên cuồng gặm cắn, như muốn nuốt gọn đôi môi của cậu. Yoongi vô lực chống cự, chỉ có thể ngậm chặt miệng lại, không cho Daniel tiến sâu hơn.

Daniel không tiến được vào trong, có chút không cam lòng. Anh nhéo nhẹ phần hông của Yoongi, khiến cậu vì đau mà hé miệng ra rồi nhanh chóng công thành đoạt đất. Bắt lấy cái lưỡi đinh hương đang trốn tránh kia, anh kéo cậu vào một nụ hôn cuồng nhiệt và đầy tính chiếm hữu. Yoongi giãy dụa liên tục, vì thiếu dưỡng khí mà mặt mũi đỏ bừng, cuối cùng vì chịu không nổi, cậu đành cắn mạnh vào môi Daniel.

"Ah!"

Daniel gầm nhẹ, tách ra khỏi Yoongi. Anh đưa ánh mắt giận dữ nhìn vào cậu, khiến cậu theo bản năng lùi ra sau một chút.

"Min Yoongi! Em dám cắn tôi?"

"Daniel tên khốn! Mau thả tôi ra ngay lập tức! Anh đây là đang giam giữ người trái phép đó!"

Yoongi liều mạng rống lại, hai mắt ươn ướt nhìn vào anh, một phần vì đau còn một phần vì sợ. Daniel hôm nay thật khác con người trầm ổn ngày thường, quá khác lạ cũng quá đáng sợ.

Không ngoài dự đoán của Yoongi, biểu tình của Daniel nháy mắt trở nên lạnh như băng. Anh nở nụ cười đầy sát khí, lạnh lẽo nhìn thẳng vào mắt Min Yoongi.

"Mẹ nó Min Yoongi! Hôm nay tôi không làm chết em thì tôi không phải là Kang Daniel!"

●●●




Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top