Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

4. Cuộc sống mới

Rầm!

Hoseok tức giận đập mạnh lên bàn, ánh mắt lạnh lẽo đảo qua đội ngũ vệ sĩ đang đứng trước mặt.

"Là ai đã nhận nhiệm vụ canh giữ cậu ta?"

Những người vệ sĩ đưa mắt nhìn nhau, rồi lại nhìn hai tên vệ sĩ đang lặng lẽ tiến lên phía trước kia.

"Mau giải thích đi!"

Jimin hung ác trừng hai người nọ, làm họ thấy lạnh cả sống lưng, vội vã thanh minh cho bản thân.

"Bữa tiệc hôm đó chúng tôi được lệnh tăng cường an ninh nên đã được điều lên nhà chính để canh gác, hoàn toàn không biết vì sao cậu ấy trốn được."

"Vậy tại sao cậu ta lại có chìa khóa nhà kho?"

"Điều này..." Hai tên vệ sĩ đưa mắt nhìn nhau, rồi ngập ngừng trả lời, "...chúng tôi không biết."

Namjoon xoa xoa thái dương đau nhức, ngồi tựa lưng vài ghế, phẩy tay cho bọn họ lui ra ngoài. Dù gì cũng không phải do họ cố ý, không nên trách phạt nặng làm gì.

"Chúng ta nên làm gì đây?"

Jungkook lên tiếng phá vỡ sự im lặng đáng sợ của không gian. Lẳng lặng chờ đợi quyết định của các anh kết nghĩa của mình.

"Dốc hết lực lượng, tìm cho bằng được cậu ta mang về."

Seokjin lạnh lùng lên tiếng, rồi mở cửa bước ra ngoài.

Anh cảm thấy rất tức giận vì Min Yoongi đột ngột biến mất. Đồng thời cũng có một cảm giác lo lắng, luyến tiếc dâng lên trong lòng.

Anh đây là đang luyến tiếc cơ thể tuyệt mĩ của cậu, hay là một thứ gì khác?

Không chỉ mình Kim Seokjin rối rắm về vấn đề này, những người kia...cũng có chung một tâm trạng với anh.

●●●

Min Yoongi từ từ mở mắt, nhận thấy mình đang ở trong một căn phòng xa lạ mà không phải là cái nhà kho cũ kĩ kia.

Phải rồi, cậu đã thoát khỏi cái nơi gọi là địa ngục trần gian kia rồi.

Yoongi sung sướng mừng thầm, chẳng hề nhận ra còn có một người nữa đang ở trong phòng, lặng lẽ nhìn cậu mà cười.

"Em trông có vẻ rất vui nhỉ?"

Cậu giật mình nhìn sang, thấy một thanh niên trẻ tuổi ăn vận đơn giản, lười biếng đứng tựa cửa nhìn cậu.

"Anh là...Kang Daniel?"

"Wao! Không ngờ em cũng biết tôi luôn đấy!"

Daniel khúc khích cười, tiến lại gần về phía Yoongi.

"Tôi đã từng thấy anh trên một bài báo kinh tế, anh nổi tiếng như vậy, không muốn biết cũng khó."

Yoongi nhún vai, nhanh nhẹn bước xuống giường. Cậu ngáp một cái rõ dài, vươn vai lên làm vài động tác thể dục.

"Cảm ơn anh đã cho tôi ở nhờ, chắc cũng đến lúc tôi phải đi rồi."

Yoongi liếc nhìn đồng hồ treo tường, đã hơn 9h sáng. Hồi còn ở Kim gia, chẳng bao giờ cậu được ngủ ngon như hôm nay.

"Em định đi đâu?"

Daniel ngạc nhiên hỏi lại, một người không tiền bạc, không thân thích như cậu thì có thể đi đâu xa? Huống hồ lục thiếu gia đang cho người lùng sục cậu khắp nơi kìa.

"Hừm..."

Yoongi chống cằm suy nghĩ đôi chút, nếu Daniel không nhắc, cậu chắc cũng quên mất toi điều này.

"Chi bằng...em cứ ở lại đây đi?"

Daniel gợi ý, Yoongi vội vã xua tay, cậu không làm được tích sự gì cả, làm sao có thể mặt dày mà đi ăn bám người ta?

"Tôi biết em đang nghĩ gì. Không sao đâu, em cứ coi tôi là anh trai mà ở lại đây. Tôi vừa nhận được tin tức, lục thiếu đang cho người truy tìm em khắp nơi, nếu bây giờ em ra ngoài chẳng phải là rất nguy hiểm sao? Em cứ việc ở lại đây, tôi sẽ giúp em báo thù. Thấy thế nào, hả?"

Daniel từ từ dụ dỗ, nhận thấy Yoongi đang có dấu hiệu bị lay chuyển, anh vội vã thêm vào.

"Liệu em có muốn báo thù không?"

"Tôi sẽ ở lại đây."

Một câu trả lời không liên quan, nhưng nhìn ánh mắt kiên định của cậu, Daniel biết chuyện báo thù sớm muộn gì cũng xảy ra.

Tuy nói các gia tộc kia đang hợp tác với anh, nhưng với kinh nghiệm hoạt động lâu năm trên thương trường, anh biết họ đang liên minh để chiếm đoạt gia sản của anh. Mầm mống nguy hiểm cầm được loại trừ ngay lập tức, anh cũng không ngần ngại giúp Yoongi báo thù. Một công đôi việc, chẳng phải quá hời cho anh rồi sao?

"Anh rốt cuộc có mục đích gì?"

Yoongi đang im lặng trầm ngâm bỗng lên tiếng hỏi, nhìn vẻ mặt ngạc nhiên của Daniel, cậu nói tiếp:

"Tôi biết là không phải tự nhiên anh giúp tôi báo thù, có phải anh cũng muốn trừ khử họ, nên mới lợi dụng tôi để làm việc này không?"

"Mèo con, em thông minh thật!"

Daniel híp mắt cười, vươn tay ra xoa đầu Yoongi.

"Đúng là tôi có ý định diệt trừ họ, nếu em không xuất hiện, chuyện đó sớm muộn cũng sẽ xảy ra. Bất quá, bây giờ đã có em, tôi càng muốn tiêu trừ họ nhanh hơn để giúp em báo thù. Mèo con yên tâm, tôi tuyệt đối không bao giờ lợi dụng em."

"Được, tôi tin anh."

"Ngoan quá đi! Mau đi vệ sinh cá nhân rồi xuống ăn sáng, tôi chờ em ở dưới lầu."

"Ừm."

Daniel xoay người đi ra ngoài, Yoongi cũng bắt đầu đi làm việc của mình.

Từ bây giờ cậu buộc phải trở nên mạnh mẽ hơn, không có ba mẹ ở bên, cậu tự biết phải lo cho bản thân mình. Tuyệt đối không tin tưởng ai quá mức, cũng không đem lòng yêu ai nữa.

Một lần đau khổ đã là quá đủ đối với cậu. Chính vì sự ngu ngốc đó mà đã mang lại một cái kết chẳng hề tốt đẹp. Cậu tuyệt nhiên không muốn xảy ra chuyện đó một lần nào nữa.

Trong đầu cậu bây giờ chỉ có ý định tạo dựng thế lực, báo thù cho ba mẹ. Nếu Daniel muốn lợi dụng cậu, cậu cũng không ngần ngại lợi dụng lại anh ta.

Một Min Yoongi hoàn toàn mới đã được sinh ra, không còn thuần khiết ngây ngô như trước, chỉ còn lại một con người đầy mưu mô và thủ đoạn. Bất cứ ai cản đường cậu, sẽ chết không toàn thây.

Với bộ óc thiên tài này, một khi đã ác, chắc chắn sẽ không ai sánh lại được.

Yoongi nghiến răng, tay nắm chặt thành quyền. Cậu nhìn những vết thương lớn nhỏ trên người mình, lại nhớ đến ba mẹ bị giết vì cậu, nước mắt không tự chủ được lại rơi xuống.

"Kim Namjoon, Kim Seokjin, Jung Hoseok, Park Jimin, Kim Taehyung, Jeon Jungkook và Oh Hana, tôi sẽ khiến các người phải trả giá!"

Một cuộc sống mới được bắt đầu, và một kế hoạch trả thù hoàn hảo đã được vạch ra.

Bất cứ ai, cũng không thoát được vòng xoáy thù hận này...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top