Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

8

Đừng nhìn vẻ bề ngoài mà đánh giá con người bên trong.

Đạo lý này đến ngày nay Jeon Jungkook hắn mới sâu sắc cảm nhận được.

Một cô gái yếu đuối, lúc nào cũng toát lên vẻ thanh thuần thiện lương, lại không ngờ đó chính là một con hồ li tinh chính hiệu.

Cũng như Jeon Jungkook có vẻ ngoài dễ thương, ngây thơ, nhưng lại không phải là một kẻ ngốc.

Biểu hiện của Oh Hana dạo gần đây rõ ràng đến như thế, khiến hắn không khỏi nảy sinh nghi ngờ với cô ta. Và giống như Park Jimin, hắn đã tìm ra được sự thật.

Cô ả đúng là ngu ngốc, cứ tưởng đá văng Yoongi rồi, sẽ thành công dụ dỗ bọn hắn sao? Cô ta nghĩ rằng cô đang đùa bỡn hắn, nhưng ngẫm kĩ lại, ai chịu thiệt thòi thì vẫn chưa nói trước được.

Hắn là một kẻ máu lạnh vô tình, không lý nào chỉ vì một ả đàn bà mà lại từ bỏ sản nghiệp to lớn, huống hồ hắn chỉ cần phất tay một cái, bao nhiêu người đều muốn leo lên giường hắn.

Oh Hana, cô ta đánh giá quá cao mị lực của bản thân rồi.

Jeon Jungkook này chắc hẳn sẽ có cách trị cô, thậm chí hắn còn cao tay hơn cả Jimin, không những trị được ả, mà còn tìm thấy cả Min Yoongi.

Hắn nhận thấy bản thân mình cực kỳ có lỗi đối với Yoongi.

Hắn rất muốn đem cậu trở về, chuộc lại mọi lỗi lầm, đối xử thật tốt với cậu, làm cho cậu yêu hắn lại một lần nữa.

Nhưng bây giờ vẫn chưa phải lúc...

Hắn cần thêm thời gian để chỉnh đốn Oh Hana, đông thời đem công ty phát triển lớn mạnh. Có như thế, hắn mới có thể giành lấy Yoongi từ tay Kang Daniel.

"Yoongi, hãy chờ anh, anh nhất định sẽ đưa em trở về."

●●●

"Hơ...hơ...Ắt xì!"

Yoongi khụt khịt mũi, thời tiết London dạo này bắt đầu vào mùa đông, lạnh cóng người làm cậu có chút khó chịu.

"Sao thế? Bệnh à?"

J.Pearl ngồi cạnh hỏi han, con người Min Yoongi mỏng manh như tờ giấy, không chịu nổi loại thời tiết khắc nghiệt này là đương nhiên.

Mới đây mà Yoongi đã đi học được gần một năm. Trong một năm này, cậu quen được rất nhiều bạn mới, nhưng thân nhất thì chỉ có J.Pearl và Yoo Kihyun.

J.Pearl tên thật là Jang Yijeong, cậu ta cũng là người Hàn giống Yoongi và Kihyun. Cả ba ngay lần đầu gặp mặt đã rất hợp ý nhau, thế là chơi thân với nhau đến bây giờ.

"Hey Yoongi! Đi xuống canteen với tao không?"

Kihyun từ xa chạy lại, choàng lấy vai Yoongi lôi cậu đứng dậy.

"Không, tao mệt quá, mày với J-Pearl đi đi."

Yoongi phất phất tay, lảo đảo đứng dậy. Cậu cảm thấy thân thể mình có chút không thoải mái, liền muốn xuống phòng y tế nằm, sẵn tiện cúp luôn tiết triết học.

"Mày có sao không? Tao đưa mày xuống y tế nhé?"

Kihyun lo lắng hỏi, đưa tay ra dìu Yoongi.

"Không cần đâu, tao tự đi được, hai đứa mày xuống canteen nhớ mua sữa và bánh đem lên phòng y tế cho tao là được."

"Ok, vậy mày nghỉ ngơi cho khỏe, tao sẽ lên liền."

J-Pearl vẫy tay chào Yoongi, đi cùng với Kihyun ra ngoài.

Nhìn bóng lưng hai người kia đi xa, Yoongi mới chậm chạp đứng lên, từng bước lê thân đến phòng y tế. Cậu sốt cao đến mức đi không nổi, phải vịn tường khó nhọc di chuyển.

"Hừ...Cái thời tiết chết tiệt! Sao mà lạnh thế không biết? Hơ...hơ...Hắt xì!"

Yoongi vừa đi vừa lầm bầm, mặt đỏ phừng phừng, lảo đảo đẩy cửa bước vào phòng y tế.

Thân ảnh Yoongi vừa khuất sau cánh cửa phòng, một hình bóng khác đã xuất hiện trong góc tối của hành lang.

Kim Seokjin đứng đó, nhìn chằm chằm vào cánh cửa phòng vừa khép lại, ánh mắt thể hiện rõ sự lo lắng và bất an, nửa muốn tiến lên bước vào căn phòng đó, nửa lại chần chừ do dự.

Xem ra không chỉ có Park Jimin và Jeon Jungkook biết được sự thật...

●●●

"Tìm ra được cậu ta chưa?" Oh Hana vắt chéo chân, trên miệng ngậm một điếu thuốc, lạnh lùng hỏi tên thuộc hạ đang đứng khúm núm bên cạnh.

"Dạ, vẫn chưa tìm thấy ạ."

Chát!

Oh Hana thẳng tay tát tên thuộc hạ, mặt đỏ bừng lên vì tức giận.

"Thật vô dụng! Chỉ có một tên nhóc đơn độc mà lại tìm không ra! Bằng mọi giá phải tìm ra nó cho tao!"

"Vâng vâng. Thuộc hạ sẽ sai người đi tìm ngay."

"Hừ..."

Oh Hana hừ mạnh một tiếng, từ từ đứng dậy khỏi ghế, khuôn mặt hung ác nhìn ra ngoài phía cửa sổ, khác hẳn với vẻ mặt ôn nhu ngày thường của cô ta.

"Min Yoongi, biết được bí mật của tao là chỉ có đường chết!"

●●●

"Lão đại, ngài sao vậy?" Tiểu A quan tâm hỏi Yoongi.

"Tôi không sao, cảm cúm chút ấy mà, mau báo cáo tình hình của bang dạo gần đây đi." Yoongi phất phất tay, trả lời. Từ khi sang đây, cậu đã lấy tiền dành dụm của mấy năm trước mở một công ty. Khi công ty đó phát triển được chút ít, cậu bắt đầu nhúng tay vào hắc đạo. Cậu phải tạo cho mình một ít thế lực để trả thù được Oh Hana và lục đại thiếu gia. Tất nhiên, những chuyện này cậu đều giấu Kang Daniel. Cậu sợ một khi anh biết được, sẽ lại vô điều kiện mà giúp cậu. Cậu đã nợ anh quá nhiều thứ, nên không muốn mắc nợ thêm nữa.

"Dạ, tình hình gần đây rất tốt, các khu vực chúng ta bảo kê đều rất an toàn. Còn có thêm các thành viên mới gia nhập bang chúng ta. Đây là danh sách thu chi tháng này, mời lão đại xem qua." Tiểu A đưa ra một tờ giấy, lễ phép đưa nó qua cho Yoongi.

Yoongi tiếp nhận tờ giấy, gật gù tán thưởng. Xem ra công việc làm ăn của bang rất tốt. Cứ đà này sẽ phát triển lớn mạnh, đến lúc đó muốn đối chọi với ai cũng sẽ là việc dễ dàng.

"Này, Yoongi! Mày tới từ khi nào vậy?"

Yoongi đang xem bảng báo cáo thì nghe có người gọi tên mình. Ngẩng đầu lên liền nhìn thấy J-Pearl, bạn thân kiêm phó bang chủ của cậu.

"Mày đi trễ mười lăm phút." Yoongi nhíu mày không vui, đối với cậu thời gian là vàng bạc đó. J-Pearl đi trễ mười lăm phút, tức là mất mười lăm lượng vàng rồi a.

"Uầy, tao gặp chút chuyện ấy mà. Nhưng mày đang bệnh sao không ở nhà nghỉ ngơi, lết xác tới đây làm gì?" J-Pearl thoải mái ngồi xuống ghế, hỏi Yoongi.

"Ở nhà chán lắm, ra đây chơi với bọn bay vui hơn. Mà Kihyun đâu?"

"Lại đi nghiên cứu cách thức cua gái mới rồi." J-Pearl thở dài, tên nhóc đó lúc nào cũng vậy, cứ đi cua gái mà có gái nào thèm chú ý đến nó đâu.

"À..." Yoongi gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, khuôn mặt bỗng nở nụ cười khả nghi.

J-Pearl nhìn mà lạnh sống lưng, thầm nghĩ không biết tên này phát bệnh gì.

"J-Pearl, mày có nghĩ chúng ta nên tặng cho Kihyun một cực phẩm tiểu thư không?"

"Cực phẩm tiểu thư nào?" J-Pearl khó hiểu hỏi lại.

"Cô béo lớp bên hay theo đuổi Kihyun đó." Yoongi ý vị thâm trường nháy mắt với hắn.

Phụt!

J-Pearl phụt cười, giờ hắn mới hiểu ý của Yoongi. Chuyện là có một cô bé lớp kế bên theo đuổi Kihyun. Cô bé này có gia thế tốt, thành tích cũng tốt, khổ nỗi tính tình xấu, và ngoại hình thì có thế nói như xe lu. Kihyun tránh cô ta như tránh tà, bất kể nơi nào có Kihyun, nơi đó đều có tiểu thư béo.

"Mày tính gả Kihyun cho cô ta thật à?" J-Pearl sau một hồi bò lăn ra cười mới định thần lại, nghiêm túc ngồi thẳng lưng nói chuyện với Yoongi.

"Chứ sao? Tao đang giúp Kihyun khỏi phải tốn công đi cua gái rồi còn gì." Yoongi vô tội đáp, ngoại trừ nụ cười gian trên môi ra, cái gì cũng nhìn thật là vô tội.

"Há há...Yoongi, mày cao tay quá, sau này chắc tao không dám đắc tội với mày." J-Pearl lại tiếp tục cười, không chú ý đến hình tượng một chút nào, lăn lộn ra ghế mà cười.

"Cười ít thôi, coi chừng gió lùa đau bụng, lúc đó thằng Amy thế nào cũng lôi mày ra mổ."

Yoongi đe dọa J-Pearl. Amy là một tên bạn khác của cả nhóm, cậu ta là sinh viên trường y học, có sở thích biến thái là cuồng mổ, bất chấp con gì người gì cũng mổ được hết. Bất quá, càng biến thái lại càng thiên tài, cậu ta là sinh viên xuất sắc nhất trường đấy!

"Óe...Đừng kêu hắn ta tới, hôm nọ tao mới bị hắn cầm dao mổ đuổi theo." Vừa nhắc đến Amy, J-Pearl đã sợ xanh mặt, hẳn là vẫn chưa quên được lần đầu gặp nhau, Amy đã đòi mổ não J-Pearl.

"Hắn nào?"

"Thì cái tên Amy biến thái thích giải phẫu người đó!" J-Pearl quay đầu lại trả lời nơi vừa phát ra tiếng nói. Tuy nhiên, vừa quay đầu, hắn đã cảm thấy lạnh cả sống lưng.

"A...Amy?" J-Pearl lắp bắp hỏi.

"Ừ. Là tao nè. Cái tên biến thái cuồng giải phẫu người đây. J-Pearl, mày có muốn làm vật thí nghiệm số 113 của tao không?" Amy điềm tĩnh đáp, tay đẩy nhẹ gọng kính vàng trên sống mũi, càng làm cho cậu toát ra phong thái ma mị lạ thường.

"Tao sai rồi." J-Pearl nhỏ giọng nhận sai, đầu cúi xuống trưng ra dáng vẻ tội nghiệp.

"Yên tâm, hôm nay tao còn phải khám bệnh cho Yoongi. Lần sau nếu rảnh, tao chuẩn bị phòng thí nghiệm lớn nhất cho mày." Amy vỗ vai J-Pearl an ủi.

J-Pearl khóc không ra nước mắt, thôi xong, kì này tàn đời trai rồi. Làm vật thí nghiệm cho Amy, thế nào cũng nát như tương. Mẹ ơi, tha thứ cho con vì đã ra đi trước. Xuân này con không về nhé mẹ!









Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top