Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chap 8: Quá khứ và chuyến tàu gặp gỡ

Vừa về tới nhà, những đứa con của Harry thì về phòng chuẩn bị cho ngày mai nhập học. Còn Harry thì ngồi ngay chiếc ghế sofa ở phòng khách vừa nhâm nhi một li rượu vừa nghĩ về quá khứ, cậu chưa bao giờ rơi lệ trước mặt các con vì sợ các con lo lắng, nhưng hôm nay cậu gặp lại những người bạn thân thiết của mình thời xưa mà không kiềm chế được nữa mà những giọt lệ dần lăn trên má cậu rồi rơi xuống.

'Những năm qua mình nghĩ rằng các cậu ấy đã quên đi mình; quên đi những kỉ niệm về những ngày vui đùa, khám phá mọi thứ; để các cậu ấy có thể tìm cho mình những kỉ niệm đẹp hơn ấy thế mà...ấy thế mà sau bao nhiêu năm trời, các cậu cũng đã có hạnh phúc của riêng mình nhưng các cậu ấy vẫn không quên mình ư!Không biết ngày mai mình sẽ phải đối mặt với các cậu ấy thế nào đây.'

Nhâm nhi hết li rượu đó, Harry điều chỉnh lại tâm trạng và trở về phòng để chuẩn bị cho ngày mai.

--Ngày hôm sau---

Hôm nay là ngày mà các con Harry nhập học và cũng là ngày mà Harry trở lại ngôi trường năm xưa. Chỉ mới 5 giờ sáng nhưng Bry, Cary, Dyl và Harry đã dậy và chuẩn bị cho ngày hôm nay.

Vừa ngồi vào bàn ăn thì Harry thấy vẻ mặt của các con mình có hơi lo lắng so với thường ngày. Harry thấy thế liền nhẹ nhàng xoa đầu Dyl đang ngồi cạnh mình rồi nhìn cả ba đứa với ánh mắt dịu dàng:

"Các con đừng căng thẳng quá, cứ cư xử như bình thường là được rồi"

"Con nghĩ họ sẽ phát hiện ra" Bry nói điều mà cả ba đứa đều đang lo lắng.

" Nếu họ phát hiện thì có cha ở đây thì không ai có thể làm hại được các con cho dù là ai đi nữa" Harry kiên định nói.

" Thôi ăn đi nào, chúng ta còn phải chuẩn bị để đến kịp chuyến tàu nữa" Harry dục các con.

Các đứa trẻ khi nghe xong cũng trở nên bình tĩnh hơn và nghiêm túc ăn uống. Khi ăn xong các gia tinh trong lâu đài lại dọn bàn còn 3 đứa con cùng Harry trở về phòng . Một lúc sau, Harry bước ra với ngoại hình đã thay đổi nhưng vẫn không thể nào che lấp đi được khí tức đế vương của mình, với đôi mắt đỏ cùng mái tóc đen nhánh làm cho cậu trở nên thần bí và lạnh lùng hơn bao giờ hết.

" Cha thật đẹp trai" Cary chạy lại gần Harry và ôm lấy cánh tay Harry mà ca ngợi.

" Có đứa con gái trong nhà là nó ngọt ngào hẳn ra. Aida may có Cary trong nhà, chứ nếu chỉ có 2 thằng con trai lạnh lùng kia có lẽ cái nhà này thành lâu đài băng giá luôn mất" Harry xoa đầu đứa con gái duy nhất của mình rồi 'nói ghét' 2 đứa con trai vừa mới xuống vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra. Cary thấy vẻ mặt của 2 đứa em trai của mình liền cười phá lên, còn 2 người đó vẫn ngơ ngác hỏi Cary:

" Chị sao cười phá lên thế" Dyl gấp cuốn sách đang đọc lại hỏi Cary.

" Không có gì đâu mà...Haha..." Cary vừa xua tay vừa nói nhưng vẫn không kìm được cười

Dyl thấy chị mình vẫn đang cười thế là hờn dỗi phồng má . Thấy thế Cary không cười nữa mà đi lại gần Dyl rồi véo chiếc má của Dyl, làm cho chiếc má của cậu trở nên ửng hồng càng làm tăng thêm vẻ đẹp dễ thương của cậu. Thế là Cary phải dỗ dành Dyl một lúc mới khiến cho cậu hết giận.

" Đến giờ rồi chúng ta đi thôi" Harry nhìn vào chiếc đồng hồ quả quýt rồi bảo các con.

" Vâng" Cả 3 đứa liền trở nên nghiêm chỉnh và cùng Harry độn thổ tới ga .

----- Tại Ga 9 3/4------

Vừa tới nơi thì Bry lo lắng hỏi Harry:

"Cha ... liệu lúc cha gặp lại những người đó thì cha có bình tĩnh được không, bởi chính họ đã từng..."

" Cha bây giờ không còn là đứa trẻ ngây thơ dễ tổn thương như trước kia nữa rồi, chính họ đã gây ra cho cha sự phản bội lớn nhất nên bây giờ chẳng có điều gì khiến cha hải mất bình tĩnh trước họ nữa cả" Harry nói với Bry kèm với đó có một chút sự bi thương rất khó để nhận ra nhưng một người cẩn thận và sắc bén như Bry liền nhận ra ngay và Dyl, Cary ngay sau đó cũng nhận thấy sự bi thương trong giọng nói của cha

"Cho dù ai phản bội cha đi nữa nhưng chúng con sẽ mãi đúng về phía cha. Cha hãy quên đi quá khứ đen tối đó đi đừng để nó bám víu lấy cha nữa" 3 đứa trẻ chạy lại ôm cha nói.

"Cha cảm ơn các con rất nhiều vì đã xuất hiện bên cạnh cha, nếu không có các con có lẽ cha sẽ không sống nổi mất" Harry ôm chặt 3 đứa con và nói.

"Mà các con muốn vào nhà nào" Harry buông 3 đứa ra và hỏi.

"Con nghĩ là có mũ phân loại chứ ạ!Như vậy thì con muốn vào nhà nào thì nó cũng cho con vào nhà đó hay không mới là vẫn đề" Dyl hiếm khi nói nhiều nhưng nếu cậu nói nhiều thì kiểu gì cũng nói lí lẽ cho mà xem.

"Con thì vào đâu cũng được miễn không phải là nhà Gryffindor lỗ mãng và nhà Hufflepuff ngu ngốc là được" Cary nói ngay và Bry cũng lằng lặng gập đầu đồng tình.

'Hazz tại sao mấy đứa con mình không thừa hưởng một chút tính cách nào của mình hết trơn vậy, Dyl thì tính trầm lặng như Voldemort; Bry thừa hưởng tính ngạo kiều như Draco;còn Cary thì độc miệng như Snape vậy. 3 người đã khó ở rồi bây giờ lại thêm con của mình huhu." Harry vừa suy nghĩ vừa cười.

"Các con đến toa học viên của gia tộc đi, còn cha phải đến toa giáo sư đây. Lát gặp sau nhé. Nhớ là có việc gì thì thông báo qua 'đó' nhé" Harry nói xong liền tách khỏi ba đứa trẻ và bước lên tàu. Cũng không quên nhắc nhở 3 đứa.

---Trên tàu---

Khi tìm được toa của gia tộc Bry liền giúp chị và em mình thu nhỏ hành lí và cất hành lí đi. Cả 3 người đều lại chỗ ngồi và lấy ra cuốn sách để đọc.

Một lúc sau, có một người gõ cửa khoang tàu của họ và bước vào, thì ra đó là Mag và Cur.

" Lại gặp lại mấy cậu rồi. Chúng mình có thể ngồi chung được không vì khoang tàu tân sinh hết chỗ rồi" Cur gật nhẹ đầu chào Dyl, Cary và Bry.

" Các cậu cứ ngồi tự nhiên đi" Bry nói.

" Cảm ơn các cậu nhiều" Mag vừa ngồi xuống cạnh Dyl vừa bảo.

Khi 2 người họ vừa vào thì Dyl, Cary và Bry bỏ sách xuống và nói chuyện cùng họ. Nào là nói về Quidditch rồi các nhà trong Hogwarts và Mag không từ bỏ mà tán tỉnh Dyl khiến cho Dyl giận Mag suốt cả chặng đường. Thời gian trôi thật nhanh, mới đó mà đã gần đến Hogwarts nên Cary nhắc mọi người cũng nên đi thay đồng phục để chuẩn bị xuống tàu.

--------------------------------------------------------------------------

Yeah thế là xong thêm 1 chap nữa rồi. 

Mình mong mọi người ủng hộ và góp ý để truyện mình thêm phần hoàn thiện nhé

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top