Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

14. Norbert

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Theo như mong muốn của Harry, đêm hôm sau Levia đã dẫn em và đám Draco tới căn chòi của bác Hagrid, người khổng lồ lai làm nhiệm vụ giữ khóa của trường. Harry từng nhìn thấy bác một lần duy nhất là vào ngày nhập học, khi ấy bác nhận nhiệm vụ dẫn các tân sinh vượt qua hồ Đen tới trước cửa tòa lâu đài để chuẩn bị cho lễ phân loại. Ấn tượng đầu tiên của em về bác là nhỏ bé hơn những người khổng lồ khác mà em từng gặp, thân thiện và quá dễ dãi. Bằng chứng là việc bác sẵn sàng tiết lộ cho một kẻ lạ mặt trong quán bar về cách thuần hóa con rồng gác hầm vàng ở Gringotts chỉ để đổi lấy một trái trứng rồng, và giờ thì bác tiếp tục "lỡ miệng" nói cho tụi em nghe về trái trứng và kẻ lạ mặt đã cho bác trái trứng đó. Vậy nhưng ba em lại tin tượng bác tuyệt đối, tại sao nhỉ?

- Cái gì chứ! Bác đã nói cho hắn cách thu phục con rồng đó sao?! Chả lẽ bác không sợ hắn làm gì đó như ăn trộm ở Gringotts sao?

- Đúng đó bác Hagrid, Gringotts là ngân hàng lớn nhất và duy nhất ở giới phù thủy nước Anh, hắn mà đột nhập vào đó được thì cả giới phù thủy sẽ mất hết tài sản đó, không đùa được đâu.

- Uh, nhất là các gia tộc cổ như gia tộc Malfoy hay gia tộc Potter ấy, hầm vàng của những gia tộc cổ tất nhiên sẽ có giá trị hơn hầm vàng của người bình thường rồi...

Draco và Pansy cậu một câu tôi một câu khiển trách bác Hagrid liên tục làm người bán khổng lồ cảm thấy vô cùng áy náy và lo lắng, bác hỏi:

Ta... ta không có ý đó, ta chỉ... tại ta thấy trái trứng đáng thương quá thôi. Ta xin lỗi, ta không cố ý, ta biết sai rồi, ta phải làm sao để sửa đây. Ôi, giá như có cụ Dumbledore ở đây, cụ nhất định sẽ có cách sửa chữa mớ hỗn độn này.

- Không sao mà bác Hagrid - Levia vỗ vai bác - cháu sẽ thay cụ Dumbledore giải quyết chúng cho bác.

"Ba tôi cóc cần cô giúp." Harry gào thét trong lòng.

- Thật hả Levia, tốt quá, cụ ấy nhất định sẽ rất vui mừng khi có một đứa trẻ giỏi giang có thể thay cụ ấy trông coi Hogwarts giùm cụ như cháu.

"Ông ấy mà vui được thì tôi không mang họ Grindelwald" Harry có cảm giác đầu mình sắp nổ tung.

- Đương nhiên cụ ấy sẽ rất vui rồi, cháu sẽ làm thật tốt để không phụ sự kì vọng của...

- Trứng nở rồi!

Ron la lên, tay chỉ vào quả trứng rồng đang động đậy trong lò sưởi, ngay dưới cái ấm đun nước. Cả đám hào hứng bu lại xem, Harry cũng miễn cưỡng gia nhập. Gì chứ trứng rồng nhà em không thiếu, giờ chỉ cần ra vườn, tùy ý đảo mắt cái là thấy luôn cả chục con rồng con đang muốn phá vỏ ra ngoài, còn thích chăm trứng thì trong lồng ấp trứng đầy, thích quả nào múc luôn quả đó, loài như con mà bác Hagrid đang ấp thì đầy trong vườn, rồng cha rồng mẹ rồng anh chị em rồng ông bà nội ngoại đều đủ cả, nói chung là không thiếu mống nào, nhưng vì tránh bị truy hỏi nên em mới rúc đầu vào xem thôi đấy.

Thình lình có tiếng rào rạo nghe như tiếng cào bời bên trong vỏ trứng, và cái trứng nứt ra để lộ con rồng con bé xíu xiu trông không khác với một cái dù đen te tua là bao. Nó có đôi cánh lởm chởm gai không xứng với cái thân hình thuôn đẹt tí nào. Harry đã suýt hủy luôn hình tượng "lạnh lùng boy" của mình khi thấy con rồng con chui ra khỏi vỏ trứng ba2ngf đôi chân ngắn tũn của nó. Mèn ơi, đây là con Hắc Long Na Uy nguy hiểm mà cha đã kể á, sao trông mong manh thế. Những cái vuốt dài sắc nhọn đủ để xiên ngang con mồi đâu, cái mõm dài với hàm răng sắc hơn kiếm của ninja Nhật bản đâu, đôi cánh to chà bá với lực đập cực mạnh đủ để hất văng một cây đại thụ to 3 người ôm đâu, và cái đó là ngọn lửa đã từng khiến cha em suýt bỏ mạng đấy à?

Mắt thì đang trừng con rồng con vô tội trên bàn, nhưng bên trong thì đã muốn cười đến nội thương, Harry cố giữ cho giọng mình nghe thật bình thản và hỏi:

- Thế... bác sẽ đặt tên cho nó là gì?

- Ờm, để xem nào, - Bác Hagrid chống cằm suy nghĩ - Megin, Flamis, Crobe...

- Hay đặt là Norbert đi bác, cháu thấy tên đó rất hay.

Levia chen vào.

- Norbert à, được đấy Levia, vậy nó sẽ tên là Norbert. Norbert cục cưng, mẹ ở đây nè!

Bác Hagrid say sưa ngắm nhìn con rồng con đang phun lửa tùm lum kia, hoàn toàn không để ý tới đám nhóc đang cố lùi xa cái bàn hết mức có thể. Draco lo lắng nói với mọi người:

- Không ổn rồi các cậu ơi, loài Hắc Long Na Uy này tốc độ sinh trưởng nhanh lắm, chỉ cần độ một tháng sau thôi là nó đã to bằng căn nhà của bác ấy rồi, tới lúc đó bác ấy sẽ thật sự gặp rắc rối đấy.

- Cậu chắc không Draco?

Blaise vừa hỏi vừa dòm con rồng con trên bàn.

- Thật đấy các cậu, ở trong thư viện có sách nói về loài rồng này, tớ đã xem qua rồi, người ta nói nó nguy hiểm lắm, nếu nó còn ở đây thì sẽ gây nguy hiểm cho các học sinh mất!

Hermione vò đầu, trông cô nàng có vẻ hoảng sợ, những người khác cũng có cùng tâm trạng với cô luôn. Levia ngập ngừng:

- Hay là đưa nó cho anh Charlie đi bác, anh trai thứ của Ron ấy, tại ờ... tại anh ấy đang nghiên cứu về rồng mà.

- Levia cậu đúng là thiên tài!

Ron kêu lên, lũ nhóc bu quanh cô ríu rít khen ngợi, chỉ có Pansy và Draco là vẫn còn não để nghĩ tới vài việc khác, chẳng hạn như:

- Làm thế nào để đưa nó đi đây, người ta đâu có cho người nhà vào trường tự do đâu, hơn nữa lúc vào đi người không thì không nói, chứ lúc ra thì sao bê theo con rồng to tổ chảng này được.

Lời của Pansy khiến mấy đứa nhóc ỉu xìu. Đã vậy Draco còn bồi thêm một câu:

- Còn con rồng ở Gringotts nữa đấy, các cậu có giỏi thì giải quyết luôn đi.

- Không cần đâu, cứ để đó cho cha mẹ các trò giải quyết đi.

- Sao có thể chứ, để cha mẹ biết là toi...

Cả căn chòi trở nên yên tĩnh lạ thường, tất cả mọi người đều đình chỉ hoạt động như bị trúng bùa hóa đá, tới cả con rồng con cũng co rúm lại vì sợ. Levia từ từ quay đầu lại, cười hì hì với người đàn ông khoác áo ngủ đứng trước cửa chòi:

- Ha ha... Sev... Severus, thầy... thầy sao lại ở đây, ngoài trời rất lạnh đó, thầy mau vào đây cho ấm đi.

Harry im lặng thắp mấy nén ngang cho đám bạn sấu số sau lưng mình, ai dè hình ảnh mà Severus gửi tới cho em khiến em chết sững. Severus liếc cả đám, ánh mắt dừng lại trên con rồng nhỏ dàng thương vài giây, sau đó chuyển qua dán chặt lên người Harry. Em nuốt một ngụm nước bọt, mắt đảo qua con rồng đang ư ử cầu cứu, chậm rãi mở miệng:

- Nó... nó còn nhỏ quá, có thể dùng thứ khác trao đổi không?

Severus vẫn nhìn Harry.

- Thầy biết nhà em có nhiều tài nguyên mà, tha cho chúng em lần này thôi rồi thầy muốn bao nhiêu cũng có hết.

Severus vẫn không có động tĩnh.

Harry liếc lũ bạn cầu cứu, ai dè cả đám đã sớm bỏ chạy bằng cửa sau rồi, cả bác Hagrid cũng chuồn luôn. Em nổi quạu, sải bước tới túm lấy cổ áo anh mà lắc:

- Tôi nhịn anh đủ lắm rồi đấy nhé, anh tưởng trò mách lẻo đấy hay lắm à, tôi mà bị mẹ la tôi nhất định sẽ lôi cả anh vào nghe chửi cùng tôi!

- Tùy cậu thôi, dù sao cái lũ kia chắc cũng bị túm cổ hết rồi, giờ tôi chỉ cần giao nộp cậu nữa là xong.

Anh xách cổ cậu lên và nói tiếp:

- Nhưng nếu cậu cho tôi xem cuốn " Thảo Dược Năm 1132 - Cách Trồng và Chăm Sóc " thì tôi có thể xem xét nói giúp cậu mấy câu.

- Còn lâu mới có chuyện đó.

Harry hung dữ đáp trả.

Và hậu quả cho lời từ chối thẳng thừng của Harry là, Slytherin bị trừ mất 200 điểm, Griffindor mất 100 điểm. Cô Minerva không tính cả Harry vào vì cô muốn phạt riêng em, còn 6 đứa kia bị đày ra rừng Cấm cùng bác Hagrid. Bác Hagrid cũng bị phạt, bác bị cấm không được ra khỏi trường trong vòng 1 tháng khiến người bán khổng lồ buồn tiu ngỉu suốt cả chặng đường về. Cứ tưởng vậy là thảm lắm rồi, ai ngờ đâu 5 phút sau khi bọn Harry rời khỏi văn phòng của hiệu trưởng thì cặp song sinh Henry - Larry và Neville lại bị Xà vương đại nhân đang vô cùng khó chịu túm cổ ở đầu cầu thang tầng 3. Và tất nhiên, Griffindor toi mất 30 điểm, còn Slytherin thì gấp đôi chỗ đó, 2 anh em xấu số bị phạt chép lại 20 lần nội quy của Slytherin, còn Neville thì bị gửi trả về cho hiệu trưởng kiêm chủ nhiệm nhà của mình. Chưa dừng lại ở đó, khoảng nửa tiếng sau 2 anh em tóc đỏ lại bị tóm, Griffindor mất tiếp 35 điểm mỗi người. Sau cùng, 2 nhà xanh đỏ mất 200 điểm mỗi nhà, và chuyện bị phạt là điều không thể tránh khỏi.

- Không thể tin được, lão Snape trừ của chúng ta mất những 200 điểm!

Ron càu nhàu với Neville, cậu nhóc đang buồn thiu vì làm mất điểm của nhà, Hermione ngồi bên cạnh muốn dỗ lắm mà chả nặn ra câu nào để dỗ cả, chỉ biết mơ hồ vỗ vỗ vai cậu nhóc. Mà nữ vương Gryffindor đã chả nặn ra được chữ nào thì công chúa của nhà Potter cũng đừng mơ. Levia loay hoay cả ngày trời, cuối cùng cũng quyết định tới xin giáo sư Snape cho cậu nhóc Neville đáng thương thêm một cơ hội nữa để kiếm điểm nhà. Cô đã chuẩn bị sẵn sàng để làm nũng với anh, ai dè đâu vừa há miệng ra, chưa kịp ý kiến thì anh đã gật đầu cái rụp khiến cô hoang mang tới tận lúc lên giường, thậm chí còn mất ngủ cả đêm.

**************************************
Hế lô các chế, tui come back rùi nè, cứ tưởng phải sửa máy rồi mới viết được, ai ngờ đâu bố mua luôn cho tui một cái mới toanh (mặc dù nó dùng để học chứ không phải viết truyện :D ) Và nếu các bồ nghĩ rằng tui rất vui, vui đến mức nhảy cẫng lên như 1 con điên hay ngồi cười hơ hớ như 1 con mới trốn trại thì vâng, các bạn nghĩ đúng rồi đấy, nhưng chỉ đúng được 1 giây thôi, vì giây sau, khi tui hỏi bố về cái máy cũ, bố nói tỉnh bơ:

- Bố bán rồi.

Lúc ấy tui kiểu: acc tau, tài khoản youtube tau, vườn tau, truyện tau lưu, nooooooooooooo...!

*Gào khóc trong lòng*

Đau lòng là thế, thế nhưng tui chũng chả biết làm gì hơn ngoài việc ráng lăn, lăn trên đường đời ý, chứ không lăn sao được. Giờ tui lại mất công tạo nick mới, chơi lại từ đầu, ôi ta nói cái cảm giác tay trắng noa mới yomost làm sao, lên cấp như lên trời, tiền thì đắt cắt cổ, cái cần tìm thì chả có mà cái cóc cần thì đầy ra, mà đến lúc mình muốn mấy cái cóc cần đó thì nó lại biệt tăm mới cay :) xong lúc tìm được chúng nó rồi thì lại đầy kho =)) Má nó chứ !

Tui về quê chắc được độ 1 tháng rồi đấy. Bạn bè thân's thiện, thầy cô tâm huyết, chương trình toàn cái "cũ". Ôi ta nói nó vui làm sao. Lũ bạn mới có mấy đứa hãm cực luôn, còn chương trình thì cũ toanh. Vâng, ở đây học trương trình cũ, được cái có phòng thực hành đủ từ A đến Z, (cơ mà chả bao giờ được học :) ) và đường đến trường thì gần ơi là gần luôn, đi có 10 phút là tới. Vậy mà bà nội với em thì cứ xách tui dậy lúc 5 rưỡi sáng, ăn uống đủ kiểu xong còn chơi chán chê rồi mới xách mông đi học. Đến lớp chỉ ngồi hít cẩu lương không, lắm lúc ngồi ngẫm lại tình cảnh của mình mà tui thấy vừa hài ẻ vừa mệt, lắm lúc lại thấy như 1 giấc mơ, kiểu như mình chỉ còn chờ bố mẹ gọi dậy là mọi thứ lại quay về như trước kia nhưng không, tui ngẩn ra mấy giây rồi mới chợt nhận ra rằng đây không phải mơ, sao có thể nhỉ, khi mà bị cô gọi lên bảng làm bài, cái cảm giác giật thót khi bị gọi tên ấy sao có thể là mơ chứ, rén run luôn ấy 😂

Đăng lúc 9 rưỡi liệu có còn ai xem không nhỉ?

12 - 12 - 2022

<2374>

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top