Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

9

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Người học việc?

Ý là muốn làm học trò của lão? Chà, một lời đề nghị hấp dẫn đấy. Vì tôi hiện tại còn đang thiếu kiến thức về xã hội pháp sư, phù thủy nên cần một người để bổ sung kiến thức ở đây, nhưng nếu ông ta đã mời thì tại sao không nhỉ.

"Tất nhiên rồi, em rất vui được làm người học việc của thầy"

Nụ cười mỉm của cậu làm cho Snape cảm thấy sững sờ đôi lát, nụ cười nhẹ nhàng trên khuân mặt tôn lên vẻ đẹp thuần khiết của một đứa trẻ nhưng lại mang sự ranh mãnh, tinh nghịch.

Có lẽ có một đứa học trò là Potter cũng không đến nỗi tệ, lúc tâm trạng không vui thì có người để trút. 

Harry nhẹ nhàng nâng tách trà húp ngụm cuối rồi đặt tách trà xuống, lặng lẽ nhìn về phía Snape tự hỏi nên gọi ông ta là gì.

"Thế em nên gọi thầy là gì đây"

Snape nhìn về phía cậu rồi lại cụp mắt xuống 

"Ngươi rồi cũng sẽ thành học sinh của ta, cứ gọi là giáo sư Snape là được"

Ông húp ngụm trà cuối rồi đặt tách trà xuống, đi về phía phòng pha chế của ông căn dặn

"Đừng làm phiền ta khi không phải việc quan trọng, ngươi được đi xung quanh nhà nhưng không được đi ra ngoài một mình"

Nói rồi ông ta đi vào đóng rầm cửa lại, mặc cậu làm gì thì làm, vì đang rãnh và căn nhà khá bừa bộn và bụi bẩn nên cậu quyết định là sẽ dọn dẹp đôi chút, vì ông ta đã nói cậu làm gì cũng được miễn không làm phiền ông ta là được. Cậu nhanh chóng kêu Ed ra cho cô đi quanh nhà chơi một chút còn cậu lò mò tìm vật dụng tẩy rửa. Harry từ nhỏ đã sống rất ngăn nắp nên một ngôi nhà mà bừa bộn và không sạch sẽ làm cậu hơi ngứa tay, có lẽ do cậu dọn dẹp nhà Dursley thành một thói quen. Cậu đứng trầm ngâm vừa lau dọn bếp vừa suy nghĩ, tự hỏi bản thân bản thân mình mong muốn điều gì nhất, câu hỏi đã qua mấy năm mà cậu vẫn chưa có trả lời cho riêng cậu. 

Từ khi cậu được cho là một thiên tài, cậu luôn muốn vượt qua Dudley để chứng minh rằng cậu giỏi hơn tên đần đó,một tên thô lỗ không coi ai ra gì tự cho mình là cái rốn của vũ trụ, sự kiêu ngạo được nuôi dưỡng từ nhỏ khiến cho thằng nhóc đó từ từ trở nên hư hỏng và vì có ba mẹ chở che nên thằng bé cũng vung bằng trời, không thứ gì mà cậu ta muốn mà không có được. Harry sau khi lau sạch mặt bếp thì chuyển sang kệ chén, dĩa.

Harry vì quá tập trung làm nên không nhận ra ánh mắt lạnh lẽo đang nhìn cậu chằm chằm

Ông thấy thằng bé tập trung lau dọn mà không để ý ông đã quan sát được một lúc rồi, ông càng muốn bóp chết con heo nhà Dursley và cả Petunia, cô ta đã từng yêu thương cô em gái nhiều như vậy tại sao có thể nhẫn tâm bỏ mặt đứa cháu máu mủ của em gái mình như vậy. Cơn lửa thịnh nộ khi chỉ nghĩ về những thứ con heo Vernon đụng chạm vào cơ thể thằng bé, nó chỉ là một đứa trẻ, nó không đáng để nhận những thứ như vậy. Harry Potter-Chúa cứu thế, cậu bé đã sống lại sống một cuộc sống không bằng một con gia tinh, ông day thái dương rồi lại vào phòng thí nghiệm nấu vài lọ thuốc cho cái thằng nhóc khó ưa kia.

Harry dọn lặt vặt một lúc cũng xong phòng bếp, mở tủ lạnh ra tính nấu một ít đồ ăn thì lại thấy một cái tủ trống không, cậu thở dài

'Sao giáo sư có thể sống như này, không có nề nếp gì cả'

Harry đóng cửa tủ lạnh lại rồi đi tới phòng khách dọn dẹp đôi chút. 

Một lút sau, mọi thứ dưới tầng đã gọn gàng và ngăn nắp thì cậu đi lên tầng trên xem trên đó có gì không. Đi qua vài căn phòng thì mở cánh cửa thứ 4 ra là một thư viện nhỏ, cậu thấy hứng thú nên có vào xem một chút. Lấy một cuốn ra xem thì nội dung điều chế độc dược làm cậu thấy rất có nhã hứng nên đã chọn một chỗ rồi ngồi xuống đọc.

.

.

Snape đi ra với tâm trạng mệt mỏi, giờ mà thằng nhóc kia mà mở mồm làm phiền ông thì chắc ông nhúng nó vô nồi thuốc mất. Nhắc đến thằng nhóc, nó đâu rồi? Ông nhìn quanh phòng khách rồi phòng bếp rồi phòng ngủ lại không có thằng bé, ông kiểm tra thì lại không thấy báo hiệu có người đi ra khỏi nhà vậy thì nó chỉ ở trong thôi, ông vội vàng đi kiếm từng phòng thì dừng ở phòng thư viện nhỏ

'Nó sẽ không ở trong này đâu, thằng nhóc đó y như cha nó ngu thì khỏi nói'

Nhưng mở cửa đi vào thì thấy một cậu bé nhỏ nhắn đang ngồi ở một góc kệ đang đọc sách, xung quanh là 2-3 quyển nằm vương vãi trên sàn, chắc là đã đọc xong. Ông ngạc nhiên vì thằng nhóc này lạ có thể thích đọc sách đến vậy, ông nhẹn nhàng đi vào đứng trước mặt thằng nhóc rồi khẽ gọi

"Harry Potter...Ngươi có biết thời gian không mà lại ngồi đây"

Harry với đôi mắt hơi híp lại mà ngước lên nhìn

"Ah dạ?"

"Nay đã trời sập tối ngươi không định ăn à, cơ thể ngươi như cây sậy thế kia buông quyển sách xuống và đi xuống nhà...Nhớ dọn đóng sách về đúng chỗ cũ"

Nói rồi ông xoay người với tà áo bay theo nhìn điệu nghệ ghê 

Bỏ lại thằng nhóc một mình ông đi xuống dưới nhà rồi gọi gia tinh để làm đồ ăn 

"Mid"

Bụp 

"Chủ nhân Snape, ngài gọi Mid "

"Ngươi làm 2 phần thức ăn, một phần thanh đạm cho con nít thiếu chất và một phần như bình thường cho ta"

"Mid đã hiểu, Mid sẽ đi làm ngay"

Một tiếng bụp khác vang lên, ông đi tới Sofa ngồi đọc sách như cũ chờ thằng nhóc kia xuống

.

.

Harry ôm 4 cuốn sách đi đặt lại về chỗ cũ, thực sự nơi phép thuật này quả khiến cho cậu rất tò mò, theo giới khoa học thì không có gì được gọi là phép thuật, có thể trong cơ thể con người có một khối năng lượng có thể làm cho người biến chất thành phù thủy? Cậu đọc sách và có ghi ở đây có các loại sinh vật khác nhau, quả là thần kì khi cậu dọc được có kì lân và còn sống, nếu như giới khoa  học biết được thì đảm bảo nơi này sẽ bị khống chế đem đi thí nghiệm và giải phẫu, Cậu lắc đầu xua đi những suy nghĩ mang tính chất kinh dị đi rồi lại nghĩ tới bản thân mình. Có một cuốn sách cậu mới đọc ghi các loại bệnh và sơ cứu khẫn cấp ở thế giới này, ở đây họ có những căn bệnh truyền nhiễm và cách chữa khỏi cho nó,cậu đã cực kì hứng thú với cuốn sách sách này và cuốn độc dược chữa bệnh vì thế nên cậu đã lấy hai cuốn này đem về phòng để tối đọc. Sau khi dọn xong thì cậu đi xuống dưới nhà và ngồi đối diện Snape đang đọc sách 'Các loại dược phẩm quý hiếm và cách pha chế chúng' Chà quả nhiên bậc thầy độc dược, cậu lúng túng ngó xung quanh rồi thấy 2 cuốn sách trên bàn, lấy một cuốn rồi lặng lẽ ngồi kế bên ông. Harry nhìn bìa cuốn sách ghi là "Độc dược cho người mới bắt đầu" có lẽ ông đặt hai cuốn sách trên bàn là để cậu đọc dung nạp kiến thức ít ỏi của mình.

Snape ngồi đọc một lúc thì liếc mắt sang bên cạnh, cậu bé chăm chú đọc sách không chú ý xung quanh, nới lỏng cảnh giác với một người mới quen chưa được 2 ngày, thằng nhóc này dễ tin người vậy sao? Mà cũng phải, con nít mà dễ tin người đã cứu giúp chúng lắm, ngay cả khi... họ có ý tốt hoặc không. Thằng nhóc này tuy thông minh nhưng dù sao vẫn là một đứa con nít, học đại học thì sao, thiên tài thì sao, cũng chỉ vẫn là một đứa trẻ, mà đã là một đứa trẻ thì nên hành động theo tuổi của chúng chứ không phải theo Dumbledore, hừ hi sinh một đứa trẻ vì lợi ích lớn hơn. Nực cười! người lớn còn không thể đứng dậy chiến đấu sao mà phải cậy vào một đứa nhỏ chưa phát triển như này, có tay có chân sao không tự mà bảo vệ mạng của mình mà phải đặt lên một đứa trẻ 'may mắn sống sót' như này.

Nhắm mắt lại một chút ông lại nghĩ, thôi thì đành mặc cho tương lai áp đặt vậy, thằng nhóc này phải tự cứu lấy tương lai của mình thôi, ta giúp được gì thì ta sẽ giúp, còn lại thằng nhóc như ngươi phải tự mà làm vậy, người có não thì sẽ biết làm thế nào sống sót, người không não thì lại mạnh dạn xông pha mà không cần phải suy nghĩ nhưng còn một loại người họ sẽ tính toán trọn vẹn đôi đường, ta mong sau này ngươi hãy ra quyết định đúng đắn để đừng khiến bản thân phải hối hận về điều ngươi đã quyết, Harry Potter. 

1682 từ, 8/8/2023, 11:16 AM


.

.

Sorry mọi người dạo này tui quên đăng chap mới, nên giờ mới xách đít lên đây để đăng đây



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top