Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

[JingRenHeng] [H] Bạn trai mua một tặng một

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

*Warning: NTR, đôi chỗ chửi tục, JingYuan mức dại zl! BladeHeng là người yêu, JingYuan giả danh Blade, thằng bạn thân (ai nấy lo) của mình, để được danh chính ngôn thuận bulodit vợ bạn. Không song tính nha, bữa trước tui đọc raw không kĩ QAQ

*Tác giả: Slowsheep

*Link fic gốc (fic dài 7400 từ): 

https://archiveofourown.org/works/55575826?view_adult=true

========

Hai lỗ tai của JingYuan đang phải hứng chịu một màn tra tấn khủng khiếp, anh ngồi trên ghế trong phòng thay đồ, hai mày cau lại. 

Cách một cánh cửa mỏng manh, anh nghe thấy tiếng người anh em của mình và người yêu nó đang phang nhau phầm phập.

Mặc dù đã tự nhủ đừng để tâm, nhưng khi bị bắt buộc phải xem phim khiêu dâm truyền hình trực tiếp thế này, anh vẫn cảm thấy cả người rời rạc bủn rủn, phía dưới đang hăng hái ngẩng cao đầu, khiến anh phải phun ra một tiếng chửi thề. 

“Mẹ kiếp thằng Blade, dám chơi cả dã chiến…”

Tuy không tình nguyện nhưng JingYuan phải thừa nhận rằng anh đang ghen tị chết mẹ!

Mọi chuyện bắt đầu từ một buổi đấu giao hữu vài tháng trước, JingYuan và Blade, với tư cách đều là quân át chủ bài của đội bóng rổ đã bị kéo đi để hỗ trợ anh em thi đấu. Cùng với lợi thế chiều cao nổi trội trên 1m85, hai người họ được xưng là “hạc giữa bầy gà” cũng không oan. Ấy thế nhưng hai người họ tính ra cũng chẳng phải anh em thân thiết gì, cùng lắm cũng chỉ là quan hệ đồng đội mà thôi.

Và điều này chủ yếu là do tính cách của Blade. 

Đám học sinh thường truyền tai nhau về việc Blade thi thoảng sẽ đến gặp bác sĩ tâm lí ở trường mỗi khi bệnh của hắn tái phát.

JingYuan nhủ thầm, cái thằng lập dị đó đúng là nên đi khám lại đầu óc thật. Ăn nói thì hỗn hào, đã thế, có ai mà dám chọc vào nó một tí thôi thì cứ xác định bị cái mặt lầm lì của nó ám ảnh trong từng giấc mơ trên giường bệnh đi là vừa. Chỉ tiếc cho cái mặt cũng đẹp trai, mà tính cách lại quá thối nát.

Tuy không được đám con gái yêu thích nhưng Blade lại có hai cô em gái vô cùng dễ thương, hôm nào cũng chu đáo đến đón anh trai đánh bóng về, khiến đám đồng đội của hắn đều được một phen ghen tị đỏ mắt.

Duy chỉ có JingYuan không mặn mà gì với việc này, thậm chí hắn còn mơ hồ nhận ra hai cô gái kia là người do bệnh viện của trường phái đến chăm sóc sức khỏe tâm lý của Blade chứ không phải em gái ngọt ngào gì.

Tuy chẳng ưa gì Blade, nhưng JingYuan vẫn cố gắng giữ nguyên tắc “dĩ hòa vi quý” với hắn, vì dù sao cũng là đồng đội, nên càng phải học cách nhìn mặt nhau mà sống.

Thực ra còn vì một lí do nữa, JingYuan thích đàn ông, và anh biết thằng Blade cũng vậy, vừa khéo nữa là cả hai đều kèo trên.

Tựa hồ nghĩ đến điều gì… JingYuan chợt mở băng ghi âm lên.

Trong điện thoại anh lưu rất nhiều băng ghi âm, bối cảnh xảy ra ở nhiều địa điểm.

Anh ghi âm lại những thứ đó, không phải để cho mình nghe, cũng không phải để chọc chó Blade, mà có khi nếu nghe được thì hắn cũng sẽ chẳng để tâm đâu, nhưng anh biết có người sẽ để tâm. 

Đó là ánh trăng trong lòng anh, là người mà anh nhất kiến chung tình, cũng là người đã bị thằng Blade nhanh tay giành được trước, DanHeng.

Nếu so mối quan hệ của JingYuan và Blade như nước với lửa, thì giữa Blade và DanHeng lại là hai cực trái dấu của nam châm, hắn vừa mới nhìn thấy cậu đã bị hút hết cả hồn phách đi.

JingYuan nhìn thấy DanHeng lần đầu trong trận đấu giao hữu hôm ấy, gương mặt trái xoan nhỏ nhắn cùng đôi mắt lạnh lùng xa xăm phía sau cặp kính thư sinh ấy khiến trái tim JingYuan run lên từng hồi. 

Chàng trai nọ trông có vẻ hơi hướng nội. Trong khi tất cả các bạn học túm tụm lại một chỗ chuyện trò ầm ĩ, DanHeng lại ngồi lạc loài một góc, chăm chú xem máy tính bảng. Bất chấp khoảng cách xa, JingYuan vẫn tinh mắt nhìn ra vóc dáng mảnh mai bên dưới lớp áo sơ mi và quần tây đứng đắn của cậu, thầm đánh giá, kiểu quần áo này hợp với cậu cực kỳ.

Khi nhận ra DanHeng đang liếc mắt qua đây, JingYuan chợt cảm thấy trái tim như thắt lại. Thế nhưng lúc anh tưởng chừng mình đã nở ra được nụ cười đẹp trai nhất trong đời với cậu…. Thì cũng là lúc anh nhận ra ánh mắt đó không phải dành cho anh.

Em ấy đang nhìn Blade.

“Mày quen em ấy à?” JingYuan chỉ về phía DanHeng, quay sang hỏi Blade, “Hình như đang nhìn mày đấy.”

Blade quay đầu nhìn về phía DanHeng, và JingYuan dám chắc tụi nó đã chìm trong thế giới hai người của mình hơn nửa phút.

“Không quen.” Blade hững hờ đáp, trong khi ánh mắt hắn vẫn dán chặt vào cậu trai kia. 

Không quen?? Vậy mà mày nhìn người ta như muốn lột đồ người ta ra thế! JingYuan không dám chắc mình đã nghe thấy tiếng lòng của Blade, hay của chính mình. 

Trước khi làm bất cứ một việc gì, JingYuan đều có thói quen tính toán đường đi nước bước rõ ràng. 

DanHeng không phải là kiểu người dễ tiếp cận. Ngay cả JingYuan là người thân thiện và hay cười khi nói chuyện với người khác cũng không tranh thủ được cơ hội trở thành bạn bè với DanHeng, mà ngược lại, anh hỏi càng nhiều, cậu sẽ càng tiết kiệm câu trả lời. 

Sau rất nhiều lần thăm dò, JingYuan chợt nhận ra DanHeng không thích nói chuyện, mà thậm chí còn không có sở thích gì. Khi biết chuyện anh chơi trong đội bóng rổ của trường, gương mặt cậu cũng không chút gợn sóng, khi được mời đi chơi hay đi nhậu đơn giản cũng lịch sự từ chối ngay. 

Nếu anh là kiểu tấn công nhẹ nhàng thì Blade lại là cố ý sinh sự. Tỉ như cứ đánh hơi thấy DanHeng ở đâu là Blade sẽ dính lấy cậu như keo da chó ở đấy, cái tay không an phận của hắn sẽ vòng qua vai cậu ôm ấp, thấy cậu đọc sách cũng chúi mắt vào đọc thành tiếng khiến lần nào DanHeng cũng phải nổi đóa đánh đuổi đi.

JingYuan bất lực lắc đầu, anh biết Blade thích DanHeng, nhưng cách tiếp cận của nó thực sự quá ngu ngục.

Suồng sã như vậy sẽ chỉ khiến em ấy thêm phản cảm hơn thôi.

JingYuan đắc ý cho rằng mình có cơ hội giành được phần thắng cao hơn trong chuyện này. 

Anh dương dương tự đắc mua một ly nước về, lúc đi ngang qua Blade, thấy hắn mặt mày ủ rũ nhìn chằm chằm điện thoại mới xấu bụng hỏi dò. 

“Làm sao đấy?”

“Em ấy chặn tao.” Ánh mắt Blade nhìn DanHeng tràn ngập bất bình.

Thôi thì chưa gì đã phát triển đến bước được block cũng coi như mày có bản lĩnh.

“Rõ ràng là do thái độ của mày quá ngả ngớn.” JingYuan vừa nhìn DanHeng vừa cố tình “châm dầu vào lửa”. Một tên tình địch bị block thì cũng tức là đã xuống đài, đã thế còn là cơ hội để anh thể hiện hình tượng của một anh trai tâm lý có thể làm bờ vai để nương tựa của DanHeng nữa: “Mày lại bắt nạt gì em ấy à?”

Ấy thế mà Blade cũng không buồn mở mồm ra đáp lại, rõ ràng là không thèm nể nang gì JingYuan, mà chỉ sấn lấy DanHeng, ôm lấy cánh tay cậu dụ dỗ: “Bỏ block đi mà, rồi anh dạy bé võ đối kháng nhé.”

“Thế mà ban nãy ai nói không dạy ấy?”

“Dạy chứ sao không, đằng nào bé cũng đánh không lại anh.”

“Còn chưa đánh mà anh nổ sớm quá ha, còn nữa, tôi không cho phép anh…” DanHeng ngượng ngùng liếc sang JingYuan một cái: “Không cho phép anh cài nickname của tôi là Em bé xinh đẹp khóa dưới!”

JingYuan cảm thấy trái tim mình như bị cào nhẹ một cái.

DanHeng lúc đỏ mặt thực sự đáng yêu vô cùng. 

Thế nhưng ánh mắt giận dỗi đó của cậu lại không dành cho anh.

“Sao lại không được?”

“Chẳng tại sao hết!”

JingYuan chưa bao giờ thấy tên đồng đội lầm lì của mình nói nhiều thế này bao giờ, cũng chưa từng thấy bé mọt sách lạnh lùng mà anh sống chết theo đuổi lại có thể bày ra nhiều phản ứng dữ dội như thế.

Tuy miệng vẫn cố gắng mỉm cười, nhưng trong lòng anh đã sớm lạnh ngắt. 

Quả nhiên, dù vẫn giữ phương thức liên lạc của nhau nhưng trong nửa tháng đó, lần đầu tiên DanHeng chủ động nhắn tin cho jingyuan chỉ là để hỏi về chuyện của Blade: “Xin chào, anh có biết anh Blade đi đâu rồi không ạ? Sau hôm tụi em cãi nhau thì không thấy anh ấy đâu nữa.”

JingYuan nhìn Blade đang mồ hôi nhễ nhại bên cạnh, chọc hắn một cái, cố gắng nặn ra ngữ khí ôn hòa nhất có thể: “DanHeng tìm mày.”

“Gì? Khi nào?”

“Mày mở điện thoại ra xem. Tại sao đang yên đang lành lại cãi nhau?”

“zishi.”

“Hả?” Anh có nghe nhầm không? Là zishi nào? Zhishi (Tri thức), hay là zhishi (pho mai)?

“Hừ”, Blade lau mồ hôi rồi ném quả bóng trong tay về phía JingYuan, thản nhiên sửa miệng cho anh: “zishi, tư thế làm tình”.

JingYuan vốn còn đang cố nhịn, tự an ủi rằng hai đứa nó mới chỉ quện nhau một chút thôi, ấy thế nhưng khi thấy DanHeng từ xa gấp gáp chạy đến, viền mắt đỏ ửng đòi tìm Blade, đã trở thành cọng rơm cuối cùng đè chết con lạc đà là anh. 

Đó là lần đầu tiên anh cầm điện thoại lên ghi âm, ghi lại âm thanh va chạm trong gian vệ sinh của nhà thể chất.

“Bẩn…”

“Ngồi lên người anh là được.”

“Ưm… Đã nói là không được mạnh thế này rồi mà.”

“Xin lỗi bé… Nhưng anh nhớ bé không chịu được. Anh không xấu xa đến mức ngó lơ bé đâu, tại anh mải chơi bóng thôi mà.”

“Thế sao anh JingYuan cũng chơi bóng mà không thấy ngó lơ tôi?”

“Mắc gì em phải lôi thằng đó vào vậy…”

Hai người sau lưng jingyuan suýt chút nữa cãi nhau to, ấy thế mà ngay giây sau lại chuyển thành tiếng thở dốc. 

Vợ chồng chúng nó đầu giường cãi nhau cuối giường làm hòa, chỉ còn kẻ ngoại cuộc là JingYuan ôm trái tim vỡ nát.

Anh không cam tâm, anh vẫn chưa muốn từ bỏ. Không phải vì máu hiếu thắng, mà chỉ đơn thuần là vì không chấp nhận được sự thật rằng cậu chỉ thông qua anh để kiếm tìm bóng hình của một người khác. Anh chỉ muốn ánh mắt sâu thẳm của cậu sẽ một lần thực sự nhìn về phía mình mà thôi.  

Trở về hiện tại.

“A…. Nhỡ may có ai ngoài đó thì sao… Blade…”

“Không có đâu, tách chân ra, đã ướt thế này còn lo nghĩ gì nhiều vậy…”

DanHeng đã không trả lời lại ngay, mà phải mất một lúc sau mới đáp lại giữa những tiếng thở hổn hển: “Đã biết rồi còn không mau cắm vào.”

Cảm nhận thằng đệ đang hưng phấn cộm lên bên dưới quần, JingYuan nhắm mắt lại, cách một lớp quần xoa nắn dục vọng của mình, cho đến khi suýt nữa thì bắn ra khi nghe thấy tiếng DanHeng mềm nhũn rên rỉ khi bị tiến vào. 

“Đĩ dâm, ai cho phép kẹp chặt như thế!”

DanHeng bị ép buộc mở rộng chân cho con c** khủng của Blade cắm vào, JingYuan không cần nhìn cũng tưởng tượng được ra cảnh hai khỏa hồng đậu trên ngực cậu run lên vì ngứa ngáy. Cậu ngồi trên người Blade, chịu ảnh hưởng từ trọng lực mà bị tiến vào rất sâu. Cơ thể mềm oặt lắc lư theo từng chuyển động của tay Blade, tiếng quần áo cọ vào nhau kêu sột soạt và tiếng da thịt va chạm kêu phành phạch đều thi nhau lọt vào tai JingYuan.

Thông qua khe hở trên cửa, JingYuan chỉ có thể nhìn thấy cái miệng thịt bị dương vật đàn ông nong rộng của DanHeng, mang sắc hồng hào hệt như đầu ti cậu khi bóng nhẫy mồ hôi. Anh cúi đầu xuống, nhìn món đồ chơi sẫm màu đã lấm tấm dịch trắng trong quần của mình, chợt nghĩ nó xứng đáng được cắm vào cái huyệt đĩ đượi kia, chơi đến khi ra nước dầm dề chứ không phải ở đây, mãi mãi chấp nhận thân phận làm người qua đường của mình. 

JingYuan bị “nhốt” trong phòng thử đồ, gần như là tứ cố vô thân, khi mà chặn ngay bên ngoài là cơ thể của hai người bạn đang giao hòa kịch liệt.

Bỗng nhiên, ngay ở cánh cửa phòng thay đồ trước mặt JingYuan bỗng vang lên tiếng cơ thể va bụp vào một cái, dọa anh sợ đến mức xém chút nữa đã bóp mềm món đồ chơi trong tay. 

Ngay sau đó, anh nghe thấy tiếng khóc lóc và rên rỉ vang lên ở khoảng cách gần và rõ ràng hơn, thậm chí còn xen lẫn cả tiếng móng tay run run cào vào cửa. Mắt JingYuan dán chặt vào cánh cửa, trên gương mặt không còn vẻ híp mắt mèo tươi cười như mọi khi, mà thay vào đó là lửa giận của một con sư tử đực thất bại trong trận chiến tranh giành bạn tình.

Hương vị tình dục nồng đậm không ngừng tràn qua các khe cửa, tiến vào trong các giác quan của anh. Con c** của anh đã phình ra đến mức sắp nổ tung, thế nhưng anh biết chạy trốn vào lúc này lại càng không phải phương án hợp lý, nên lại đành tiếp tục công tác xoa dịu cho thằng nhỏ, chờ đợi được giải thoát khỏi đây…

Cho đến khi anh nghe thấy DanHeng buột ra một tiếng, “Chồng ơi”.

Vòi rồng của JingYuan mới lũ lượt xả hết ra ngoài. 

Anh ngây ngẩn nhìn “cây súng” trong tay mình, tinh dịch trắng đục trào ra ồ ạt, làm ướt cả một mảng quần, khiến anh bực bội mà nghĩ, đáng nhẽ chỗ tinh chất này phải dành để đút vào cái miệng đói khát của em ấy, lấp đầy nó như một phần thưởng. 

“Đừng động vào đầu khấc… Blade…”

“Hừ, em bé bắn ra hết rồi à?”

“……”

“Càng tốt, tốt nhất là vắt sạch, để bé không còn sức chạy khỏi anh nữa.”

“Em không dám nữa mà… Ưm… A….” DanHeng chợt cảm thấy hối hận vì đã đánh giá thấp sức bền của sinh viên khoa thể chất.

JingYuan đã dùng hết số giấy ăn dự bị, chỉ còn cách ngồi chờ trên ghế, lòng thầm cầu nguyện cuộc tra tấn này sẽ sớm qua. 

Anh mệt mỏi nhìn lên trần, bắt đầu tính toán kế hoạch tương lai.

Chinh phục được trái tim DanHeng quả thực rất khó, thế nhưng đổi lại là chinh phục cơ thể em ấy thì dường như lại không khó như thế.

……

“JingYuan…” Giọng nói khàn khàn của DanHeng vang lên qua ống nghe điện thoại, JingYuan chào hỏi qua loa với Blade một câu rồi rời khỏi bệnh viện trường, nơi vừa ầm ĩ, vừa tràn ngập nguy hiểm.

“Sao vậy, bé Heng?” Vẫn là giọng nói dịu dàng như gió xuân xoa dịu tâm trí căng thẳng của DanHeng.

Phảng phất nghe thấy bên đó có tiếng ai đó trở mình trên giường, chút căng thẳng cuối cùng của DanHeng cũng bay biến: “Anh có biết anh Blade đâu không ạ?”

“Không, hai đứa lại cãi nhau à?” JingYuan nói dối không chớp mắt.

“Dạ….”

Gần như lần nào hai đứa nó cãi nhau, DanHeng sẽ tìm đến JingYuan như một thói quen. Tuy ngoài miệng thì hỏi là Blade ở đâu, nhưng thực chất là cần một người có thể lắng nghe và an ủi cậu.

JingYuan lần nào cũng sốt ruột khuyên cậu đừng đi tìm Blade, vì cậu càng tỏ ra nuông chiều, thằng đó sẽ càng hư. 

Sao lại không phải là tìm anh, người sẽ thực sự ôm em vào lòng và thề rằng không bao giờ làm em khóc. 

Ấy thế nhưng anh làm gì có gan nói ra câu đó, vì anh cũng chẳng phải hạng người tốt lành gì, không xứng đáng là một nửa kia lý tưởng như em mong mỏi. 

Tuy ghen tị với Blade, nhưng anh tự nhận là anh cũng chẳng khác gì nó nên không thể đánh bại nó trong cuộc chiến này. 

Nhưng chỉ cần anh giấu sạch những suy nghĩ dơ bẩn đó đi, không để DanHeng biết thì sẽ chẳng có chuyện gì cả.

“Anh xem qua rồi, nó bị thương không nặng lắm đâu, khi nào nói chuyện với nó anh sẽ dặn nó đi xin lỗi em.”

"Thực ra em cũng có phần sai… Nhưng lúc đó em không cố ý đẩy anh ấy ra thật mà, cũng tại em ngại quá vì anh ấy cứ sấn vào ôm ấp em giữa đường.”

“Anh biết em không cố ý mà, đừng tự trách. Bé ngoan sao lại khóc rồi, cổ họng có đau lắm không?”

“Anh ấy bơ em rồi, em buồn lắm.”

Thực ra là do điện thoại của Blade đang bị hỏng. Ban đầu là do đánh rơi nên vỡ hết màn hình, sau lại cộng thêm lúc Blade giơ lên cho JingYuan xem thì lại trượt tay làm rơi xuống đường bị ô tô đi ngang qua cán nát. Vì đây là điện thoại mà DanHeng tặng cho, nên Blade lại càng muốn sửa lại nó bằng mọi giá. 

JingYuan trước nay cũng không rỗi hơi khuyên bảo tình địch của mình cái gì, chỉ trừ lần đầu tiên anh còn nói cho Blade biết là DanHeng đến tìm anh, còn đâu những lần sau đó anh đều giấu nhẹm đi, còn cố tình bày ra vẻ không quan tâm mỗi khi nhắc đến DanHeng. 

Anh và Blade đều thích đàn ông, cũng đều là loại nằm trên, và anh cũng biết rằng Blade trông thì cục súc nóng tính nhưng không phải là thằng ngu, không biết đề phòng.

Thêm nữa là, dù hai đứa nó thường xuyên cãi nhau, nhưng không có nghĩa là hết yêu nhau, khi mà đến màn hình khóa điện thoại của Blade vẫn là ảnh DanHeng. Trước khi quen cậu, đừng nói là màn hình khóa điện thoại, hắn thậm chí còn chẳng buồn cài mật mã điện thoại như bây giờ nữa. 

“Đừng khóc nữa, chẳng mấy mà có kỳ nghỉ dài, em cứ đi ngủ đi cho đỡ mệt, mở mắt ra là thằng Blade lại về rồi không chừng. Thế nhé, có gì để anh gọi ship đồ ăn cho em, ăn cho lại sức.”

Blade nói trước khi sửa xong điện thoại thì hắn sẽ ở tạm chỗ của JingYuan vài ngày. 

“Dạ, em cảm ơn anh nhiều nha…”

“Địa chỉ ship anh điền số nhà em nhé?”

“Vâng….”

Quả nhiên là đang ở nhà.

……

JingYuan có ngu mới gọi ship, hắn chính là hàng ship đây!

Đây là một cái cớ không thể hoàn hảo hơn để anh được danh chính ngôn thuận bước vào nhà DanHeng. 

Nếu đúng như anh nghĩ thì… JingYuan đặt tay lên cánh cửa phòng ngủ đang khép hờ để mở ra, sau đó nhìn thấy DanHeng đang nhắm nghiền mắt ngủ trên giường. 

Chìa khóa nhà anh lấy được từ chỗ Blade, nước hoa cũng trộm của Blade để xịt. Anh lấy băng gạc quấn lên người mình, cùng chỗ bị thương hôm qua của Blade, thậm chí còn không quên quấn thêm băng gạc lên bàn tay mình. 

Anh lẳng lặng trèo lên giường, bao trùm lấy mối tình cấm kị của mình bên dưới thân, nghe em kêu lên một tiếng ưm yếu ớt. 

Anh rải những nụ hôn dày đặc lên đôi mắt sưng vù vì khóc của cậu, hết sức nhẹ nhàng. Có trời mới biết, cho dù có mang dục vọng dơ bẩn đến tìm cậu, thì sâu trong tâm khảm anh vẫn không nỡ làm tổn thương đến một sợi tóc của người mình thương. 

Càng tiến lại gần, những dấu hôn tím đỏ ngổn ngang trên da thịt DanHeng càng hiện lên rõ ràng hơn trước mắt anh. Có thể nhìn ra, Blade không phải một tên biết thương hoa tiếc ngọc gì, anh cũng không ít lần nhìn thấy DanHeng duỗi eo mỏi mệt khi ngồi trong thư viện.

“Ưm… Blade…”

Trước khi cậu kịp mở mắt ra, JingYuan đã bịt chặt mắt cậu bằng một tấm vải sa đen, vốn là không thể che hết tầm nhìn của cậu, nhưng căn phòng được kéo rèm kín mít lại càng tiếp tay cho JingYuan che giấu hành tung của mình với DanHeng. 

Ấy vậy mà DanHeng cũng không giãy giụa đòi giật chiếc bịt mắt ra, vì cậu muốn giảng hòa với người yêu của mình. 

“Blade, vết thương của anh… vẫn ổn chứ?”

Không có lời đáp lại nào vang lên, thay vào đó là một đôi môi lạnh lẽo bất thình lình dán trên cổ cậu.

Dù cảm thấy tê ngứa bủn rủn nhưng DanHeng cũng không dám giãy giụa, cậu chỉ giơ tay lên, muốn ve vuốt gương mặt của “người yêu”, ấy thế mà lại bị JingYuan túm chặt lấy, đè lên đỉnh đầu. 

Giữa vô số những dấu hôn dày đặc từ trước là một dấu hôn mờ ảo vụng trộm vừa mới hiện lên, JingYuan cong môi cười trước sự khôn lỏi của mình, ấy thế nhưng nhiêu đây làm sao mà đủ thỏa mãn anh. Ngón tay anh cạy mở từng nút áo của DanHeng ra, mơn trớn từng tấc da thịt cậu, khiến chúng đều nhuốm đầy mùi hương của anh. 

Trên khuôn ngực được bao phủ bởi một lớp cơ mỏng của cậu là hai khỏa hồng đậu dựng đứng đầy khiêu gợi. Nơi đó đã sớm không còn giống bộ ngực của đàn ông nữa mà lại nở nang căng tròn, mỗi khi chủ nhân của nó hít vào thở ra còn mơ hồ hiện lên rãnh vú bí ẩn.

JingYuan không chần chừ gì mà dâng miệng lên tận hưởng món ngon đã thèm khát từ lâu. Cây gậy thịt bên dưới gần như sắp nổ tung vì dục vọng, nôn nóng cà qua cà lại giữa khe chân của DanHeng. Anh chưa từng yêu thích một ai đến bất chấp luân lý như thế này. 

Dẫu biết rằng người ta đã có người “đầu ấp tay gối”, nhưng anh vẫn không thể kìm nén được dục vọng của mình, đến mức mà anh có thể bất chấp tất cả để cướp được người đó về tay mình, từ trong ra ngoài. 

Vậy nên tạm thời… anh chưa thể để lộ danh tính của mình được. 

“A…. Ngứa quá…” DanHeng nứng đến mức hai đầu vú dựng thẳng lên. Cùng lúc, cậu cũng cảm nhận được người đàn ông nằm trên mình đang hưng phấn đến độ nào, khi con hàng khổng lồ của hắn cứ đẩy qua đẩy lại trong phần đùi non của cậu đầy khao khát. 

“A~” DanHeng vô thức bật ra một tiếng nỉ non khiêu gợi, cậu gần như không bao giờ chủ động thốt ra những âm thanh như vậy trước đây, vì sự khiếm nhã trần trụi của nó.

Thế nhưng hôm nay, cậu quyết định hạ mình để làm hòa với Blade.

“Bên kia, cũng muốn.”

So với tay của JingYuan thì bàn tay của DanHeng bé xinh hơn nhiều. Cậu nhào nặn đầu vú còn lại của mình, nơi vừa mới được liếm ướt, để vắt dòng sữa thơm ngọt ra ngoài, khiến khỏa anh đào sưng tấy ngẩng cao đầu như dụ dỗ đàn ông đến liếm láp yêu thương.

Thử hỏi sao mà JingYuan chịu được lời mời gọi nhiệt tình nhường ấy, anh nhìn mà nóng mắt, bàn tay dày rộng bao trùm lên bàn tay nhỏ bé của cậu, đè lên núm ti đỏ lựng kia chà lăn đến khi biến dạng.

DanHeng chợt nổi lên lòng nghi ngờ, mọi khi cậu chưa từng thấy Blade dịu dàng săn sóc thế này, thế nhưng chưa kịp nghĩ xa hơn, cậu đã bị khoái cảm choán lấy toàn bộ tâm trí.

JingYuan một bên mút liếm dòng sữa ngọt ngào mà DanHeng vắt cho, bên còn lại thì xoa nắn đầu vú còn lại đến khi chín rục nhô ra ngoài. Không thể kìm nén được cơn sung sướng, đầu khấc của DanHeng bắt đầu mấp máy rỉ nước, thấm ướt quần lót sẫm màu, cậu bật ra một tiếng nỉ non yếu ớt.

“Ư… Ưm… Nhẹ thôi, A…. Đừng cắn mà…”

Bàn tay còn lại của JingYuan cũng không hề nhàn rỗi, anh sờ lên vòng eo và cơ bụng thắt chặt của DanHeng, chậm chạp lần mò xuống dưới để chạm vào ngọc hành ướt át của cậu, và cuối cùng là cặp mông mềm mại đàn hồi mà anh thèm khát ngày đêm.

Nhìn sâu vào bên trong, JingYuan kinh ngạc nhận ra cái động bên trong đã nhầy nhụa chất dịch trắng đục.

Sao có thể, không phải hai đứa nó đã không gặp nhau từ sáng nay rồi sao?

JingYuan nhấc một chân DanHeng lên để kiểm tra cho kỹ, chẳng ngờ lại nhận được vành tai đỏ ửng và một câu trả lời yếu ớt đến từ người thương: “Tối qua anh bắn vào trong, em còn chưa moi ra…” 

JingYuan cảm thấy đầu óc mình sắp nổ tung, em ấy thực sự thích Blade đến mức ngậm tinh dịch của hắn trong đó cả một đêm, thậm chí vẫn còn để đến giờ….

JingYuan giằng cái tay đang giữ lại tay anh của DanHeng ra, gần như là mạnh bạo, chẳn hay lại chọc giận cậu: “Em đã bảo anh đừng bắn vào trong rồi, vậy mà anh vẫn cứ khăng khăng làm theo ý mình, chẳng qua hôm qua cãi nhau nên em mới quên mất… Vậy nên…” Chân DanHeng đá loạn trên không trung, bị JingYuan giữ chặt lấy rồi vắt lên trên vai anh, “Anh phải chịu trách nhiệm móc nó ra…”

DanHeng dang một chân ra phía ngoài, bày ra một tư thế gần như khiến JingYuan không thể tự chủ được. Anh đưa ngón tay vào nới rộng huyệt thịt đỏ tươi, nghe cậu sai bảo: “Đào ra cho em.”

Phải chăng nếu cậu biết người đang hầu hạ cậu là anh thì sẽ như thế nào nhỉ. JingYuan càng nghĩ càng hưng phấn, anh mỉm cười nhìn chằm chằm gương mặt DanHeng, vẻ mặt gần như mê ly. Như thể em ấy đang nhờ hắn khoét sạch tinh dịch mà thằng chồng vô dụng để lại, mời gọi gã gian phu nhét con c** bự của mình vào, thỏa mãn huyệt động đói khát của em. 

Đợi khi thằng người yêu vô dụng của em về, có khi nào hắn sẽ còn phải dọn dẹp bãi chiến trường mà một thằng khốn khác để lại trong khi lại ngây thơ tưởng đó là của mình không?

Suy nghĩ ngày càng xa rời luân thường đạo lý, ngón tay anh chỉ đưa vào trong chọc ngoáy vài cái cho có lệ, rồi thay thế bằng dương vật nóng bỏng của mình. Một tiếng “phụt” vang lên, hoàn toàn nằm ngoài dự tính của DanHeng, thế nhưng cậu vẫn hết sức ngoan ngoãn chịu đựng mà không hề phản kháng.

Ngay sau đó, huyệt thịt non mềm đã bị chày sắt giã đến biến dạng. Bé ngoan DanHeng cũng hết sức phối hợp mở rộng chân cho người đàn ông tiến vào sâu hơn, thậm chí còn tự giác nâng eo lên đón lấy côn thịt, tinh dịch tràn ra từ lỗ nhỏ cũng nhanh chóng bị đẩy hết ra ngoài, phun ra bọt trắng. 

“AAA…. A…. Sướng chết mất… A….” JingYuan không nắm rõ các điểm nhạy cảm trên cơ thể DanHeng, nên chỉ cọ bừa lên vách thịt, thi thoảng mới chạm trúng tuyến tiền liệt, thành ra lại khiến cuộc làm tình kéo dài lâu hơn.  

Riêng DanHeng thì lúc nào cũng nằm trên bờ vực chuẩn bị cao trào, sướng đến mức đầu lưỡi đỏ hỏn phun ra ngoài khóe miệng, khiến bao nhiêu nước bọt trào ra thấm ướt cả gối. 

Cậu cho rằng “Blade” đang trừng phạt cậu, vì cậu đã quá quen với sở thích làm tình thô bạo của hắn, giả dụ như phớt lờ mọi cảm xúc của cậu, coi cậu như một cái cốc tự sướng dập ra dập vào một cách không thương tiếc. Còn JingYuan thì ngoại trừ khúc dạo đầu đã buông “súng” đầu hàng quá sớm, thì về sau đã học được cách giữ bình tĩnh. Anh chợt nhận ra, hình như DanHeng từ đầu đến giờ vẫn chưa bắn ra.

Anh nhìn xuống ngọc hành nhỏ xinh phía trước của cậu, không thấy dấu vết của tinh dịch bắn ra. 

JingYuan người đầy mồ hôi, nằm bò trên người DanHeng thở hổn hển, quyết định dùng tay thăm dò huyệt động một lần nữa, để cảm nhận được chuẩn xác hơn điểm nhạy cảm của cậu. 

Ấy vậy mà DanHeng lại tưởng “ông chồng” thích giận dỗi của mình đã nguôi ngoai và chịu moi tinh dịch ra giúp mình, nên mới xoa lên trán hắn như một lời khen ngợi. Trong khi đó, JingYuan lại giật bắn mình vì nghĩ đến việc tóc anh và Blade khác nhau, cho dù đã chuẩn bị trước bằng cách quấn thật nhiều lớp băng gạc lên đầu, nhưng vẫn không thể ngăn ngón tay run lên và đâm mạnh vào bên trong cậu hơn. 

“A… A…” DanHeng bật nảy eo lên. 

Điểm nhạy cảm của cậu không sâu, nhưng cần phải đè thật mạnh mới chạm vào được. 

“Ưm…” DanHeng liếm môi, cậu đã chịu đựng sự khiêu khích như có như không của người yêu đủ lâu rồi, cậu thèm con gà bự của anh gần chết. May mắn thay, anh ta rốt cuộc cũng chịu tha thứ cho cậu rồi, nên cậu cũng không có lý gì mà không nắm bắt cơ hội này để lấy lòng anh. Cậu vuốt ve cơ ngực săn chắc của anh rồi lần xuống dưới, chạm vào dục vọng bán cương của anh, trêu chọc đến khi nó ngóc đầu dậy đầy khí thế một lần nữa. 

“Chồng ơi… Em muốn cái này cơ…”

Giọng DanHeng lạc cả đi, mang theo chút lười biếng giữa cuộc “yêu”. Cộng với cách gọi chồng ơi ngọt sớt khiến JingYuan tưởng như cậu đang thực sự làm nũng với anh.

JingYuan cảm thấy bụng dưới nóng như lửa đốt, đầu óc cũng không thể giữ được tỉnh táo nữa. Sự đố kị như một mồi lửa cực mạnh lan rộng và thiêu đốt khắp cơ thể anh. Dựa vào đâu mà thằng Blade được chạm vào DanHeng? Dựa vào đâu mà nó mới là đứa có thể môi kề môi, làm chuyện sung sướng cỡ này cùng em, chứng kiến em chủ động bày ra một mặt đáng yêu đến mức phạm quy thế này?  

Công bằng ở đâu?

Hung khí chết chóc của anh tiến sâu vào cơ thể DanHeng, công thành đoạt đất, đem theo những uất ức chưa kịp nguôi ngoai, dường như chủ nhân của nó đang muốn chứng minh cho cậu thấy rằng, anh cũng không thua kém gì Blade, thậm chí còn nhanh hơn, mạnh hơn, làm em sung sướng hơn.

Ngón chân của DanHeng cuộn tròn lại, hét lên từng tiếng chói tai: “AAA… A…. Chỗ đó… Sắp ra mất rồi… Em… Ha…..”

Cần cổ thiên nga của cậu ngửa mạnh về sau, khiến cả cơ thể kéo căng thành hình vòng cung. JingYuan siết chặt bàn tay đang nắm eo cậu, nhắm ngay lúc cậu sắp lên đỉnh mà đẩy đưa kịch liệt vào đúng vị trí của tuyến tiền liệt.

“Đjt… Chặt quá…” JingYuan hạ thấp giọng chửi thề, cũng may DanHeng không nghe thấy vì đã bị từng đợt tiếng rên đầy hứng tình của chính mình che đi mất. 

“AAAA…. Sắp chết mất thôi… Đừng đâm vào đó nữa mà… Huhuhu… Em sắp ra rồi… Chồng ơi… Xin anh đấy… Ư ư ư…”

Mặc cho cậu van xin, làm nũng, hay tỏ ra tức giận đến đâu, lại chỉ càng kích thích JingYuan dập háng thêm thô bạo. Dường như mọi nỗ lực phản kháng của cậu đều vô ích, khi mà anh đã hạ quyết tâm phải đụ đến khi cậu quên hẳn thằng người yêu không xứng chức của cậu đi, để đầu óc cậu, cái miệng dưới ướt át của cậu chỉ còn ghi nhớ hình dáng con c** của anh. JingYuan hôn lên môi DanHeng, thỏa mãn tận hưởng sự phối hợp và lấy lòng mà anh sẽ tự lừa dối là thuộc về mình, lắng nghe lời tỏ bày khiến trái tim anh phải dựng đứng lên nhảy múa từ miệng cậu.

“Thích… lắm…”

Mắt JingYuan tối đi, chỉ tiếc rằng lời tự tình này không dành cho anh. 

“Muốn nữa… Ưm…” DanHeng phun lưỡi thở hổn hển. Cậu rất thích được hôn, chẳng qua tính tình của Blade khá nóng nảy nên khi hôn, hắn cũng bày ra vẻ hùng hục thô bạo như đi đánh trận, chứ không phải dịu dàng như thế này.

Thế nhưng cậu vừa khéo lại rất thích được người yêu mút mát dịu dàng nâng niu như vậy. 

Mà JingYuan thì không có lí gì để không thỏa mãn cậu. 

Và hình như anh cũng nhập tâm hơi quá rồi. Đến khi kết thúc tràng môi lưỡi quấn quýt dài miên man, anh cảm thấy môi mình cũng sắp rách.

DanHeng cảm thấy côn thịt của mình không thể bắn ra nổi nữa, nhưng lại bị JingYuan cầm lên ác ý vuốt ve nhào nặn ở đầu khấc, thành ra lại sợ đến nước mắt ngắn nước mắt dài.

“Không bắn ra được nữa đâu… Đừng bóp nữa mà…”

Hiện giờ đến sức gập chân lại cậu cũng không có, nên chỉ có thể mặc cho “người yêu” bắt nạt, cuối cùng không nhịn được mà tiểu ra.

Đây là lần đầu tiên cậu bị chơi sướng đến mức đó.

Từ cảm xúc ngơ ngác ban đầu, cậu bỗng chuyển sang hít một hơi thật sâu, nước mắt trào ra giàn giụa, môi bặm chặt lại nhẫn nhịn không để thốt ra một âm thanh nào, dường như đã bị dọa sợ thật rồi.

Câu xin lỗi của JingYuan suýt chút nữa thì buột ra khỏi miệng.

Anh biết anh nứng là việc của anh, còn việc để DanHeng phải khóc thì anh vẫn đáng tội. Ý thức được điều đó, JingYuan lại đau lòng hôn lên mặt cậu một lúc lâu đến khi dỗ được bảo bối hết khóc nhè mới thôi.

“Có phải em bị chơi hỏng rồi không anh?” DanHeng nức nở.

Mẹ kiếp, dễ thương muốn chết. JingYuan chửi thầm trong lòng, không thể ngăn mình cúi xuống hôn em thêm vài cái cho thật đã. 

“Có phải ban nãy anh mới đi gặp anh JingYuan không vậy?” DanHeng chợt hỏi một câu không đầu không đuôi.

Đợi khi JingYuan bị dọa đến đứng hình, DanHeng mới dụi mặt vào cổ hắn, mệt mỏi thầm thì: “Trên người anh tại sao lại có mùi của anh ấy?”

DanHeng cứ vậy mà thiếp đi trong cơn mê man. 

.

Sau khi thức dậy, DanHeng cảm thấy cả cơ thể đều khoan khoái dễ chịu, không có dịch thể dính dớp như trong tưởng tượng, quần áo vẫn đang mặc gọn gàng tươm tất. Nhìn căn phòng trống không, cậu mới ngẩn ngơ nghĩ, có khi nào tất cả những chuyện xảy ra khi nãy chỉ là mơ thôi không. 

Bên ngoài chợt vang lên tiếng mở cửa, DanHeng vội vàng xỏ dép vào rồi chạy ra ngoài xem. Chỉ thấy Blade cầm một túi rau tươi về, hắn chỉ liếc cậu một cái rồi lại lầm lì đi tuốt vào trong bếp. 

DanHeng cũng lạnh mặt tiến ra sau lưng Blade, vòng tay ôm chặt lấy hắn, nhưng lần này không còn mang ngữ điệu giảng hòa khi trước nữa: “Sao lại đi ra ngoài nữa làm gì?”

“?” Blade không hiểu DanHeng đang nói gì, hắn vẫn còn chưa nguôi giận với cậu đâu đấy, chẳng qua cái ôm này quả thực đã xoa dịu hắn phần nào, chỉ là khi mở miệng ra trả lời cậu, hắn vẫn bày ra cái giọng giận dỗi chấp nhặt: “Từ hôm qua đến giờ tôi mới về đây lần đầu tiên, cậu ngủ nhiều quá bị hoang tưởng rồi à?”

DanHeng ngẩn tò te chớp mắt vài lần, sau đó buông người yêu ra, lẩm bẩm: “Ồ, thì ra là mơ…”

“Mơ thấy gì?”

“Em mơ thấy…” DanHeng ngại ngùng quay mặt đi, “Mơ thấy anh đè em ra làm một nháy rồi tha thứ cho em, nhưng xuyên suốt quá trình anh đều hậm hực không nói gì.”

Blade hơi cau mày, được rồi, hắn phải thừa nhận là lửa giận của mình đều đã tan thành bọt nước khi biết cục cưng của hắn thậm chí đến nằm mơ cũng muốn làm hòa với hắn. 

Sau đó hai người lại yến oanh yến em ngọt ngào sến súa trong bếp gần nửa ngày sau, DanHeng mới đi tắm. Lúc cởi quần ra, cậu chợt nhìn thấy cái gì, bèn hoảng hốt đứng ra trước gương để xác nhận lại lần nữa, và lọt vào mắt cậu là một “bãi chiến trường” vô cùng khốc liệt. 

Khắp đùi cậu là vết nước dính dớp, thậm chí bên trong lỗ nhỏ còn mấp máy chảy ra chất lỏng màu trắng đục, nhiều đến mức còn thấm ướt cả quần lót…

……

Nhìn màu sắc và số lượng để đoán thì… 

Không xong rồi, DanHeng vội bụm chặt miệng lại, viền mắt ngấn nước đỏ bừng lên, hình như không phải là mơ…

……

JingYuan đặt ly cà phê trước mặt DanHeng, ấy vậy mà chẳng thấy cậu ho he gì. 

Lúc anh tò mò ngồi xuống bên cạnh cậu, cậu thậm chí còn hơi nhích ra xa một chút. 

Có chuyện gì thế này?

Chẳng lẽ anh bị lộ rồi?

JingYuan tuy vẫn giữ nguyên gương mặt ung dung, nhưng ly cà phê sắp sửa bị bóp nát trong tay đã bán đứng suy nghĩ của anh.

.

Đến giờ tan học, DanHeng đã bị Blade lôi đi xem đội bóng rổ tập luyện. Thực ra cậu cũng rất ít khi đi, chẳng qua lần này vì lo cho cái đầu còn đang băng bó của Blade nên mới đi theo theo dõi.

Trong khi đó, cậu vẫn luôn tìm cách tránh mặt JingYuan.

Việc liên tục bị người thương ngó lơ khiến dây thần kinh lí trí cuối cùng của JingYuan đứt phựt, nhân lúc không có ai, anh đã kéo DanHeng vào một góc, truy hỏi: “Tại sao lại tránh mặt anh?”

DanHeng chỉ đỏ bừng mặt mà không dám nói.

Lát sau, cậu quay mặt đi, yếu ớt bày tỏ quan điểm của mình: “Em nghĩ về sau chúng ta nên giữ khoảng cách thì hơn, tiền bối ạ.”

Giữ, khoảng, cách?

JingYuan mạnh mẽ giữ chặt DanHeng đang chuẩn bị chạy trốn lại, ấn lên tường.

“DanHeng, anh nghĩ chạy trốn không phải là phương pháp đúng đắn để giải quyết vấn đề đâu.” Nói rồi, JingYuan mở điện thoại ra, lạnh lùng dí vào mắt DanHeng những tấm ảnh anh chụp trộm được trong cuộc mây mưa vụng trộm hôm đó với cậu, “Em muốn để thằng Blade nhìn thấy cái này chứ? Nếu muốn thì cứ việc bỏ đi ngay bây giờ.”

Đây là lần đầu tiên trong đời DanHeng được chứng kiến bộ mặt bỉ ổi này của người tiền bối đáng kính của mình, cậu cố đoạt lấy chiếc điện thoại trong tay JingYuan nhưng anh nào để cậu lấy được nó dễ dàng như thế.

DanHeng càng cố với, JingYuan càng nhấc cao lên đỉnh đầu để cậu không thể chạm đến nổi. Sau khi chơi đùa đủ rồi, anh lại buông xuống phe phẩy trước mặt cậu như khiêu khích. DanHeng nhanh chóng chụp lấy, mặt hằm hằm: “Mật khẩu.” 

“Sinh nhật em.”

DanHeng đã ngơ ra mất vài giây, sau đó nhanh chóng tỉnh táo lại xóa hết hình ảnh và video khiếm nhã trong máy anh, vừa xóa vừa sợ hãi cảm thán vì tên đàn anh này thế mà lại chụp ảnh cậu đến đầy cả bộ nhớ.

JingYuan chỉ híp mắt gian manh, để yên cho cậu xóa, sau lại buột ra một câu hết sức chấn động:

“Em sẽ không ngây thơ cho rằng anh không tạo bản sao cho chúng chứ?”

DanHeng suýt chút nữa thì tức đến độ vọc nguyên cái điện thoại vào mặt tên đàn anh vô lại này.

“Anh… Tại sao…”

Giọng cậu run lên, viền mắt mờ sương ửng hồng, ấy thế mà JingYuan lại không chút thương xót, mà chỉ đứng từ trên cao ngạo nghễ nhìn xuống cậu.

Anh biết, cậu chắc chắn sẽ chọn thỏa hiệp.

DanHeng hít một hơi thật sâu, sau đó nhét trả lại điện thoại cho JingYuan, khi ngón tay lạnh lẽo của cậu lướt vào lòng bàn tay anh, trái tim anh cũng theo đó mà run rẩy.

Hình như anh đã hơi quá đáng với cậu rồi….

Nhưng mà, anh thực sự muốn cậu đến phát điên rồi.

JingYuan siết chặt điện thoại trong tay.

“Vậy… Rốt cuộc thì anh muốn gì?” DanHeng lấy lại bình tĩnh, đôi mắt xanh ngọc lạnh lùng đối diện với anh.

JingYuan cảm thấy hầu kết của mình thoáng cử động, anh đã chờ đợi ngày này từ lâu lắm rồi.

“Anh muốn em.”

THE END

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top