Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

❝ 𝐊𝐞𝐧𝐇𝐢𝐧𝐚 ❞ | Felix

[ Em có muốn cùng ta chia sẻ hạnh phúc không? ]
___________________________________

Trời trong, mây trắng, nắng ấm, gió hiu.

Đồi xanh, hoa thơm, cỏ tươi, lá tốt.

Mắt mèo, tóc vàng, cao quý, ruồng bỏ.

Mắt nai, tóc cam, thanh tao, đáng thương.

___________________________________

Chết hết rồi.

Mất hết rồi.

Tàn lụi rồi.

Chẳng còn gì hết.

Gia đình, chúng giết rồi.

Của cải, chúng đốt rồi.

Hạnh phúc, chúng bóp nát.

Đẩy chàng vào đường cùng, đưa chàng đến bờ vực của tuyệt vọng.

Lao vào màn đêm sâu thẳm, chàng chỉ còn cách tiến về phía trước. Tiếng hô hào ầm ĩ vang xa, dội vào tai chàng, ám ảnh đến tận hơi thở cuối cùng. Ánh đỏ bập bùng soi sáng bầu trời khuya, thắp lên cơn thịnh nộ và niềm hân hoan, mở ra hai thái cực hoàn toàn đối lập. Bao bọc bởi cánh rừng già u ám, trên lưng hắc mã chạy băng băng, chàng kìm nén đau xót, cố gắng cứu lấy bản thân.

"Con không được chết", mẹ chàng đã nói, "bởi con là dòng máu cuối cùng của chúng ta".

Phu nhân trăn trối với con trai trước khi bị ngọn lửa hung dữ nuốt trọn, đoàn tụ với các thành viên còn lại của cả gia đình nơi thế giới bên kia. Vẻ đau đớn xen lẫn tình thương xuất hiện trên khuôn mặt khắc khổ, bà mím môi đẩy chàng thật mạnh, tránh xa khỏi dinh thự đang bốc cháy dữ dội.

"Đi đi", chàng cay đắng nhớ lại, "Hãy sống vì chúng ta."

"Chạy đi", đôi mắt chàng hoen ướt, "Hãy khiến bản thân thật hạnh phúc."

___________________________________

Một mái nhà ngói đơn sơ, một mảnh vườn nhỏ xinh xắn, vậy mà lại chứa đựng hai con người với hai số phận chẳng có chút điểm chung.

Một bá tước hiên ngang, cao quý, quyền lực giờ chỉ còn là dĩ vãng.

Một thiếu niên trong sáng, tốt bụng nhưng ốm yếu, bệnh tật.

Thường dân cưu mang quý tộc, giúp đỡ người ngất lịm trước cửa nhà.

Quý tộc được cứu bởi thường dân, sau cuộc chạy trốn hơn bốn ngày liên tục không ngừng nghỉ.

Ngôi nhà từng một giờ thành hai, tuy có chút khó khăn ban đầu song cũng dần êm đẹp và ấm cúng.

"Ta yêu em", chàng bỗng bày tỏ vào một ngày mưa tầm tã.

"Em yêu chàng", em trả lời sắc hồng ngọt ngào cùng nụ cười tươi tắn trên môi.

Hai mảnh đời khốn khổ cô đơn, bởi sợi chỉ đỏ của định mệnh mà bám víu lấy nhau.

Rời bỏ chốn xa hoa phú quý, để lại cái chết của tất cả người thân yêu phía sau, cuối cùng chàng cũng tìm lại được hạnh phúc.

___________________________________

Số phận luôn biết trêu đùa con người.

Hạnh phúc chưa đến được bao lâu lại biến mất.

Yêu dấu xinh đẹp nằm bình yên trên giường.

Mắt nhắm nghiền, tay buông thõng, bình thản ra đi.

Ngoài trời đổ mưa to như thể khóc than cho cuộc đời ngắn ngủi, như thể tiếc thương cho sự úa tàn của bông hướng dương đẹp nhất trên đời.

Chàng biết em sẽ chết, bởi em vốn chẳng khoẻ mạnh.

Chàng biết em sớm muộn sẽ ra đi, nhưng lại chẳng cam tâm nhìn em nhắm mắt.

Hôn lên đôi môi nhợt nhạt, chàng trống rỗng quan sát sức sống rời bỏ cơ thể em.

Ôm cơ thể lạnh dần của thân thương lần cuối, chàng biết mình sẽ chẳng bao giờ có thể hạnh phúc nữa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top