Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 15

- !!! Hai người là học sinh đến từ Học viện Fukurodani đúng không?
Hinata nhìn hai người trước mặt nói.
- Em biết bọn anh sao?
Một người hỏi.
- Vâng ạ! Không những thế em còn rất hâm mộ hai anh cơ!
Mắt Hinata đột nhiên phát sáng.
- Anh là đội phó và đồng thời cũng là chuyền hai của đội bóng chuyền Fukurodani! Còn anh nằm trong top năm tay đập giỏi nhất cả nước! Tên anh là... Ừm... Là gì nhỉ?
Hinata ngập ngừng nói. Sự thật thì nói đến đây Hinata đột nhiên nhận ra là mình không có biết tên của anh trai có mái đầu màu trắng xen kẽ màu đen giống ngựa vằn này. Lúc xem trên tivi cậu cũng không có để ý đến thông tin của người này cho lắm. Cái chính mà cậu quan tâm chỉ là cách chơi có giỏi hay không thôi.
- Pfff...
Akaashi che miệng cười. Lần đầu tiên anh thấy có người thích bóng chuyền mà lại không biết đến đội trưởng của Fukurodani. Coi bộ vị đội trưởng này cũng không nổi tiếng lắm nhỉ. Thêm nữa là anh nhận ra cậu nhóc fan hâm mộ này rất dễ thương. Anh phải công nhận rằng nhóc này là người xinh đẹp nhất mà anh từng gặp. Một vẻ đẹp thuần khiết không pha chút bụi bẩn.
- AKAASHIII!!
Người kia quát.
- Em xin lỗi nhưng nó buồn cười lắm Bokuto-san ạ.
Akaashi quay lại nói với người kia.
- 😢😢😢
Bokuto sau khi nghe Akaashi nói xong thì ngồi ra một góc trồng nấm. Miệng thì lẩm bẩm:
- Thiên thần không biết mình. Thiên thần không biết mình. Thiên thần không biết mình. Nhưng... Tại sao thiên thần lại biết Akaashi chứ!?
"Haizz... Anh ấy lại thế nữa rồi." - Akaashi thở dài.
- Anh ấy làm sao vậy anh?
Hinata nghiêng đầu khó hiểu.
- À, anh ấy đang buồn vì em không biết tên anh ấy đấy mà.
- Vậy hả? Hì hì. Xin lỗi nha. Tại em ít khi để ý đến thông tin của người khác lắm.
Hinata cười nghịch ngợm.
- Thế tại sao em lại biết anh ấy là một trong năm tay đập toàn quốc?
Akaashi ngạc nhiên. Một người không quan tâm đến thông tin của người khác mà lại biết Bokuto là một trong năm tay đập quốc gia. Cái đó cũng được nói trong thông tin cá nhân mà. Lạ ghê?
- À... Cái đấy á! Tại em hay xem ảnh thi đấu lắm. Mà lúc trước thấy người ta từng nói đến việc anh ấy lọt top năm nên em mới biết.
- A! Đúng rồi. Người dẫn chương trình cũng đã nói tên anh ấy rất nhiều lần. Nhưng... Em quên mất rồi.
Như vừa ngộ ra điều gì đó, Hinata nói tiếp. Câu đầu nghe khá lọt tai nhưng câu sau nghe xong hết muốn nói gì luôn. Akaashi đứng bên cạnh kiểu sa mạc lời. Còn Bokuto đã buồn còn tủi thân hơn. Anh chàng hết đi trồng nấm, vẽ vòng tròn thì lại ra chọc kiến. Đám mây đen trên đầu anh hình như đen hơn lúc nãy và hiện còn đang có sấm chớp đùng đùng thì phải.
- Khụ... Được rồi. Để anh giới thiệu lại cho em nhé. Anh ấy là Bokuto Koutarou, là đội trưởng và là Ace của đội bóng chuyền Học viện Fukurodani.
Akaashi lên tiếng. May mắn là anh đã nhịn được cười. Chứ nếu không anh đã lăn ra cười từ nãy đến giờ rồi. Chẳng biết từ đâu lại lòi ra một bé fan ngây ngô đáng yêu thế này cơ chứ!
- Bokuto Koutarou... Cảm ơn anh ạ! Em sẽ cố gắng ghi nhớ cái tên này!
Tại sao lại là "cố gắng"? Đơn giản lắm. Vì Hinata có bao giờ nhớ được cái gì lâu đâu. Với cái quả đầu to mà óc như quả nho của cậu thì chứa được bóng chuyền là cùng lắm rồi. Ngoài bóng chuyền ra thì cậu có biết cái mù tịt gì đâu. Bài kiểm tra chưa bao giờ ăn phải trứng ngỗng nhưng cũng có bao giờ được trên 50 điểm đâu. Mà thôi! Nói đến vụ kiểm tra là cậu cay cú lắm! Không nói nữa! Hinata tin rằng cậu sẽ nhớ được tên của Bokuto thôi. Tại không nhớ thì sau xem ti vi vẫn sẽ có người dẫn chương trình nhắc lại mà. Nghe nhiều rồi khác nhớ được thôi.
- Ừm... Akaashi-san. Vậy Bokuto-san... Bây giờ phải làm thế nào?
Hinata chỉ tay ra phía con người nào đó đang ngồi chọc kiến ở trong góc.
- Đừng lo. Bình thường anh ấy cũng hay thế này lắm. Chỉ cần dỗ một tí là anh ấy sẽ hết dỗi thôi.
Akaashi xoa đầu Hinata để trấn an cậu nhóc.
"Dỗ á?... Hưm... Vậy thử cách cũ đi!" - Hinata nghĩ.

- Thôi mà Bokuto-san! Đừng buồn nữa! Em thương mà!
Hinata ôm Bokuto vào lòng mà dỗ dành. Bình thường mỗi khi Atsumu hay Osamu dỗi là cậu hay sử dụng cách này để dỗ hai anh và lúc nào nó cũng hiệu quả. Thế nên Hinata nghĩ nó cũng sẽ có hiệu quả với Bokuto.
- Người em mềm và thơm lắm đấy thiên thần!
Bokuto vui vẻ nói. Lúc đầu thì anh khá bất ngờ vì tự nhiên được thiên thần nhỏ ôm vào lòng. Nhưng ngay sau đó anh cũng ôm lại Hinata.
- ...
Akaashi không nói gì. Khuôn mặt anh vẫn giữ vẻ điềm đạm và trưởng thành như thường ngày. Nhưng hai tay nắm chặt và gân xanh nổi đầy trên trán đã bán đứng vẻ mặt điềm tĩnh của anh.
"Anh làm ơn bỏ nhóc ấy ra ngay đi Bokuto-san." - Akaashi ngụ ý nhìn Bokuto. Đúng là anh có bảo là phải dỗ Bokuto nhưng anh có nói là dỗ bằng cách ôm nhau thắm thiết như thế này đâu.
Như hiểu được ánh mắt của Akaashi, Bokuto nhìn Akaashi kiểu:
"Không bỏ đâu! Người thiên thần thơm lắm! Chắc em không được ôm nên em ghen chứ gì!"
"Anh!" - Akaashi nhăn mặt.
Và thế là một cuộc thi đọ mắt giữa Akaashi Keiji và Bokuto Koutarou diễn ra dưới sự chứng kiến của những người đi đường. Hinata thì vẫn đang ôm Bokuto nên không biết gì hết.

................



- Này! Thả Chibi-chan của tôi ra!!
Vâng, Oikawa nhà ta đã xuất hiện trên danh nghĩa "Anh hùng cứu mĩ nam". Như một vị thần, anh lao đến kéo Bokuto ra khỏi người Hinata rồi ôm chặt Hinata vào lòng trước con mắt ngỡ ngàng của Akaashi. Mặt Oikawa lúc này đang kiểu:
"Ai cho cậu ôm bé con của tôi hả!?"
Nếu các bạn hỏi tại sao Oikawa lại xuất hiện ở đây thì câu trả lời là anh đi đến chỗ trạm xe buýt để đưa ví cho mẹ của Hinata ấy mà. Chả là mấy phút sau khi Hinata cùng mẹ đi thì Etsuko phát hiện bạn mình để quên ví ở trên bàn. Thế là cô mới giục Oikawa chạy ra trả lại cho mẹ Hinata. Oikawa sau đó chạy như bay đến điểm dừng xe buýt. Trên đường đi anh nhìn thấy một bóng dáng nhỏ bé với quả đầu màu cam đang cúi xuống ôm một người nào đó. Đến gần hơn thì anh nhận ra đó là Hinata của anh và người mà cậu đang ôm là tay đập nổi tiếng - Bokuto Koutarou, đội trưởng của đội bóng chuyền Fukurodani. Bên cạnh Hinata còn có cả đội phó kiêm chuyền hai của Fukurodani - Akaashi Keiji nữa. Và sau khi nhận thức được mối nguy hiểm, Oikawa lập tức chạy đến kéo Bokuto ra và ôm chặt Hinata.

- Cậu là ai mà dám cướp thiên thần của tôi hả!?
Bokuto tức giận nhìn Oikawa.
- Anh lại quên rồi à Bokuto-san. Đó là đội trưởng của đội bóng chuyền trường Cao trung Aoba Johsai mà mấy hôm trước chúng ta đã đấu tập cùng đấy.
Akaashi thở dài nói với Bokuto. Đúng là Bokuto ngoài bóng chuyền ra thì không nhớ được cái gì hết.
- A! Nhớ rồi! Cậu là cái người mấy hôm trước bị đánh vì tội tán gái trước trận đấu đúng không!?
Bokuto nói lớn.
- Pfff!
Akaashi bật cười.
- Ơ... Anh nói không đúng à?
Bokuto khó hiểu nhìn Akaashi. Dù anh không biết người trước mặt là ai nhưng nhắc đến cái vụ lần đó là anh nhận ra người này liền.
- Không. Anh nói đúng lắm Bokuto-san ạ.
- IM ĐI!!
Oikawa hét lên. Anh không hề muốn nhắc đến cái chuyện đáng xấu hổ đó một tí nào. Nhất là khi Hinata còn đang ở đây thì anh lại càng không muốn nói đến. Hinata ghét người nào mà hay đi tán gái lắm. Nghe thấy rồi nhỡ cậu ghét anh luôn thì sao!?
- Đi tán gái à... Ha ha...
Hinata nói với giọng điệu chán ghét.
- Chi... Chibi-chan!! Em đừng hiểu lầm!! Anh không có đi tán gái đâu!! Chỉ là... Chỉ là cô gái ấy bị lạc đường nên anh mới giúp cô ấy thôi!!
Oikawa buông Hinata ra và giải thích.
- À vâng, lạc đường đấy.
Akaashi chế nhạo Oikawa với lời giải thích ngây ngô của anh.
- Cậu thôi đi!
Oikawa tức giận mắng Akaashi.
- Đúng rồi! Cô Etsuko bảo anh đem trả cái ví này cho mẹ em nè!
Oikawa nhanh chóng đổi chủ đề. Anh đưa ví cho Hinata.
- Thế ạ! Bảo với cô Etsuko là em cảm ơn cô nhé!
Hinata vui vẻ nhận lấy cái ví.
- Thôi, em phải đi rồi. Tạm biệt mọi người nhé!
Hinata chạy đi mất. Cậu phải về chỗ mẹ mình trước khi xe buýt đến.
- Phù!
Oikawa lau mồ hôi trên trán.
- Đừng vội mừng Tooru-san! Em vẫn chưa tha lỗi cho anh đâu nhé! Từ sau anh đừng lại gần em nữa!
Trước khi đi Hinata không quên chốt hạ một câu khiến Oikawa đứng đơ người.

- Tại mấy người mà bé con tức tôi rồi đấy! Hứ!
Oikawa sát khí nhìn Bokuto và Akaashi rồi bỏ đi.

- Akaashi. Anh làm gì sai sao?
Bokuto nhìn Oikawa đi được một lúc rồi mới quay lại hỏi Akaashi.
- Như em nói lúc nãy đấy Bokuto-san. Anh không làm gì sai cả.
Akaashi đáp.

To be continued...

*Lời tác giả: Tôi là một người có khả năng viết văn không được tốt nên đừng chê nhé. Dù sao cũng cảm ơn các bạn vì đã đọc truyện của tôi.*

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top