Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

(JackJos) Bức tranh đẹp nhất

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

   Tui chỉ muốn nói tui chính là Âu Dương Y Lạc và Âu Dương Y Lạc cũng chính là tui. Nên truyện này vốn dĩ là của tui, đừng thấy truyện này giống hệt hai truyện AllJos kia trên mà nói tui ăn cắp nha. Tại ăn ở nghiệp chướng quá nên lập bốn nick mất hết hai nick rồi :))
Với lại Âu Dương Y Lạc vốn không phải tên thật của tui. Nếu bạn nào có hay lên face thì có thời kỳ có cái topic tên bạn dựa theo ngày tháng năm sinh. Và cái tên Âu Dương Y Lạc này ra đời :33
Nên bạn nào nói tui ăn cắp truyện là con này cắn cho đó!!!!!!!!
————————————————————————
Bầu trời tháng 1 phảng phất vẫn còn chút vương vấn cái lạnh cuối đông. Năm nay tuyết tan nhanh hơn hẳn những năm trước, sớm nhường chỗ lại cho những vệt nắng yếu ớt cố gắng len lỏi qua dải mây xám xịt cuối đường chân trời.
  Thời gian đầu xuân luôn khiến người ta cảm thấy dễ chịu, sau một mùa tuyết lạnh giá, trong không gian đều bao phủ bởi một màu trắng đơn điệu thì nay mùa xuân đã phần nào xoa dịu đi cái lạnh buốt ấy, từng tia nắng đã bắt đầu le lói qua kẽ lá vẫn còn mướt hơi sương, khiến chúng sang lên hệt như những viên ngọc quý, bầu trời sau mấy ngày độc một màu u ám nay đã trở nên xanh và tĩnh lặng như mặt hồ buổi sớm. Trên cành cây, những nụ xuân đã có dấu hiệu đâm chồi.
  London – cho dù năm nay tuyết có tan nhanh – nó vẫn hiện hữu đúng với cái tên xưa nay người đời đã đặt – Thành phố Sương Mù. Trong không gian vẫn tồn tại một lớp sương dày, thành phố thường ngày ồn ào náo nhiệt đã chìm sâu trong sự yên tĩnh lạnh lùng, sương xuất hiện khắp nơi trong các ngõ ngách của London, sương che khuất tầm nhìn, che luôn cả vẻ đẹp cổ của những con phố nhỏ. Chỉ có lúc này đây, London mới thật sự hiện diện đúng với nét cổ kính tĩnh lặng của nó.
    Jack luôn thích cái sự chuyển mùa giữa cuối Đông và đầu Xuân này, nhất là không khí ở trung tâm thành phos London. Mặc dù bản thân vốn là một họa sĩ có tiếng, chính anh cũng không biết mình đã du ngoạn bao nhiêu cảnh đẹp trên thế giới này nữa. Đối với khối tài sản từ việc vẽ tranh, anh hoàn toàn có thể tìm cho mình một ngôi biệt thử xa hoa đúng với cái danh mà bản thân đang sở hữu, nhưng Jack không làm như vậy. Người khác nhìn vào đều bảo anh khiêm tốn, không muốn phô trương như những đồng nghiệp khác của anh. Những lúc ấy, Jack chỉ lắc đầu mỉm cười cho qua bởi sự thật có phải như vậy hay không, thì chỉ có chính chủ mới là người rõ nhấ. Jack chỉ sống trong một căn nhà tầm trung dành cho hai người ở ven song Thames, không đến mức quá nhỏ, chính diện ngôi nhà hướng thẳng ra mặt song, buổi sớm còn có thể đón được ánh nắng đầu tiên tinh khiết của mặt trời, nét cổ điển của căn nhà như được bao phủ bởi vầng hào quang, khiến nó phút chốc nổi bật hẳn lên trong màn sương đang dần tan đi phần nào. Một ngôi nhà như vậy, đối với một người làm ăn công thương chăm chỉ tích góp khoảng hai đến ba năm đều có thể mua được.
———————————————————————————
Vẫn là một buổi sáng bình thường khác, Jack theo thói quen thức dậy vào lúc 7 giờ, đôi tay hướng đến chỗ bên cạnh mình, chợt nhận ra nơi đó đã sớm không còn một chút hơi ấm nào. Có lẽ người yêu của anh đã dậy chuẩn bị buổi sang từ lâu rồi, Jack thầm tự nhủ như vậy.
   Đã sống với Joseph được một khoảng thời gian dài, anh đã quen với thói quen dậy sớm của cậu. Có một người yêu là nhiếp ảnh gia, cậu vẫn thường chạy khắp nơi gần bờ sông Thames vẫn còn đang say giấc, để sẵn máy ảnh ở đó mà trực chờ để khắc ghi lại khoảnh khắc thành phố này dần bị đánh thức bởi những tia nắng đầu tiên như thế nào, khắc ghi lại vẻ đẹp cổ kính của thành phố hang trăm năm tuổi này, khắc ghi cả những sinh hoạt của con người nơi đây. Trong lúc ấy, vị nhiếp ảnh gia sẽ tự thưởng cho mình một tách hồng trà ở quán cà phê Mémoire sau khi đã chuẩn bị xong bữa sáng cho anh.
    Jack nhìn bữa sáng đã sớm nguội trên bàn, cậu thậm chí còn kỹ lưỡng bọc lại thức ăn để giữ vị tươi của chúng, việc của anh chỉ là hâm lại thức ăn rồi tự mình rửa bát mà thôi. Joseph lúc nào cũng chu đáo như vậy, cậu đột ngột ngồi xuống đối diện người mình yêu, mỉm cười nhìn tác phong ăn uống nhã nhặn một cách quý tộc của Jack, không khỏi bật cười thành tiếng, đây chắc chắn là học theo cậu đây mà!
   Chỉ được một lúc, anh đành bỏ cuộc, mỉm cười với cậu rồi lên tiếng tự trách chính mình.
   "Tôi tự hỏi vì sao em có thể ăn được như thế. Nó thật quá khó với tôi cho dù em đã dạy tôi đến mức phat điên lên. Lại khiến em chê cười rồi."
    Gạt đi giọt nước mắt do bản thân đã cười quá nhiều, cậu chỉ ôn nhu nhìn người yêu, không nói gì mà chỉ im lặng tiếp tục ngắm nhìn khung cảnh bình yên trước mắt, chắc chắn rằng anh đã ăn xong bữa sáng mới yên tâm tiếp tục là công việc chụp ảnh thường ngày của mình.
   "Tôi đi làm đây, em có muốn theo tôi không, Joseph? Hôm nay có một cuộc triển lãm tranh và họ hi vọng rằng tác giả của nó phải đến xem thành quả." Vừa dứt câu cũng là lúc anh đặt lên khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu một nụ hôn nhẹ, không vội vàng, không mang theo một chút dục vọng mà chircos ân cần cùng ôn nhu, quyến luyến không muốn rời xa.
     "Hiển nhiên rồi, em muốn xem anh đã thành công đến thế nào rồi." – Joseph mỉm cười trả lời, ánh mắt cậu sáng rực lên như mặt hồ buổi binh minh.
   Jack không biết rằng, cậu đã tự hào về anh như thế nào, cũng không biết được cậu đã hạnh phúc bao nhiêu khi khi ở bên cạnh anh, và anh lại càng không biết được tình yêu mà cậu trao cho anh còn rộng hơn cả biển. Như nguyện dành cả quãng đời còn lại chỉ để được ở bên anh vậy.
——————————————————————————
    "Thật mừng vì cậu đã đến, Jack.: -  Hastur nhìn thấy bóng dáng quen thuộc đã lập tức chạy đến bên cạnh anh, đặp bàn tay lên vai rồi kéo anh vào trong.
     "Đây nhé, tôi đã nói là tranh của cậu sẽ nổi như cồn mà. Tôi mới mở được vài phút là đã có người kéo đến rồi đấy." – Hastur, với tư cách là người tổ chức – kiêm luôn bạn cấp ba của anh – vừa đi vừa vỗ lên vai anh mấy cái rõ đau. Khóe mắt anh lập tức giật giật mấy cái rồi không một chút khách khí nào mà gạt cái tay đang có ý định tiếp tục kia.
      Hastur đã rất quen thuộc với tính cách khó ở của bạn mình, không nhừn không đập lên vai mà còn cố tình đánh một phát vào sau lưng, mặt còn là ra vẻ vô cùng đứng đắn lắm "Thẳng người lên nào, một họa sĩ nổi tiếng như cậu không thể để người ngoài đánh giá là không tốt được."
      Cái đánh ấy thành công làm nụ cười gượng trên khuôn mặt anh trở nên méo xệch hẳn đi.
       Joseph nãy giờ vẫn yên lặng đứng bên cạnh chứng kiến tất cả không khỏi nhịn được cười. Nếu đây không phải là phòng triển lãm, cần một sự yên lặng đến mức cả hơi thở của chính mình cũng nghe thấy, có lẽ Joseph đã rũ bỏ hình tượng mà phá lên cười rồi. Chờ đến khi bản thân trấn tĩnh lại liền khôi phục dáng vẻ đứng đắn như  bình thường, cậu quết định tách ra đi riêng một mình nhường lại bầu không khí thân mật cho hai người kia, bản thân thì đi loanh quanh khắp khu triển lãm, nhìn ngắm từng bức tranh do chính tay người yêu vẽ nên.
    Những tác phẩm của Jack đa số đều nói về phong cảnh, hầu hết là những nơi hai người đã cùng đi qua. Có thể nói, tuy đa số anh chỉ vẽ phong cảnh, có thể đó là một miền quê hẻo lánh hay thậm chí là những khu trung tâm với ánh đèn rực sáng khi ngả về đêm, chủ đề đều quen thuộc đến mức tranh về chúng không thiếu ở những người bán tranh ven đường hay những người chỉ có một chút tài năng hội họa. Điều làm các tác phẩm của anh nổi bật chính là cách phối màu có một không hai, chưa từng có một họa sĩ nào có thể mô phỏng lại cũng không ai có thể làm cho bức tranh có hồn được như thế. Chính điều đó đã làm tranh của Jack nổi hơn bao giờ hết.
    Joseph đi khắp triển lãm, ngắm nhìn từng bức tranh một cách kỹ lưỡng, lâu lâu còn gật gù tỏ vẻ mình hiểu, thoáng chốc lại lướt qua khu này đến khu khác, chắc chắn rằng bản thân sẽ không bỏ sót một ngõ ngách hay một bức tranh nào.
      "Này, cậu còn có dự tính gì không?" – Hastur ghé vào tai anh nói nhỏ, ttrong giọng điệu còn có phần châm chọc.
      "Gì đây? Bộ tính theo dõi tôi hay gì? Cậu cũng biết ngoài vẽ tranh và đi du lịch ra, tôi không còn dự định nào nữa mà." – Jack chậc lưỡi trả lời, không quên kèm theo ánh mắt khó hiểu hướng về người bạn thân chơi hơn 3 năm của mình.
      "Bởi vậy tôi mới nói con người cậu nhàm chán y hệt như tính cách của cậu vậy. Tôi cũng cảm thấy thật khâm phục bản thân có thể quen biết cậu lâu như thế." – Hastur giở giọng điệu than phiền, còn cố ý làm ra dáng vẻ suy tư về vấn đề hắn vừa nói để chọc tức anh.
       "Điều đó chứng tỏ rằng cậu cũng nhàm chán không kém gì tôi." – Jack nhếch khóe môi lộ vẻ khinh thường, một câu ngay chóc khiến Hastur phải câm nín, không còn đường nào phản bác lại.
       "Thôi, tôi có việc phải làm, cậu dạo chơi quanh đây đi." – Vừa dứt câu đã chạy biến không thấy tăm hơi đâu. Gì đây? Biết mình yếu thế nên bỏ chạy lấy người à?
        Chưa được 5 phút sau, Jack lại thấy bóng dáng tên kia chạy như bay lại bên cạnh.
       "Quên mất, cho tôi gửi lời hỏi thăm đến Joseph."
        Sau đó lại chạy đi rõ nhanh. Để lại một mình Jack đang giật giật khóe mắt, không biết dung từ gì để hình dung chuyện vừa xảy ra.
        Gửi lời hỏi thăm đến Joseph à?
        Nể mặt cậu là bạn tôi, tôi sẽ gửi lời đến em ấy. Không thì đừng hòng.
————————————————————————
      Joseph và Jack yên lặng song vai trên con phố sầm uất. Tuy hai người không nói với nhau câu nào, song khoảng cách giữa họ dường như không có một khoảng trống. Nhiều lúc, chính bản thân cậu chỉ cần những khoảng lặng đơn giản như vậy thôi, chỉ cần có người ở bên, cảm nhận được hơi ấm cùng sự hiện huwx của người yêu, cảm nhận được sự bảo vệ thầm lặng hay ánh mắt ôn nhu đôi khi sẽ nhìn về phía cậu một cách dịu dàng kia. Joseph yêu từng cử chỉ nhỏ của Jack, cũng dành trọn trái tim mình để yêu người bên cạnh này, một đời một kiếp...
      Nắng bắt đầu chíu rọi trong long thành phố, vệt nắng ấm áp nhè nhẹ, mang theo một chút mùi hương của cơn gió lạnh vẫn chưa tan đi, tinh nghịch đùa giỡn trên mái tóc bạch kim của cậu. Joseph ngước nhìn lên bầu trời thăm thẳm xanh ngắt, nhìn những tia nắng rọi xuống mà âm thầm liên tưởng đến bản thân mình trước đây. Cái thời mà cậu đã bắt đầu có tình cảm với Jack.
       Nhưng dù sao, đó cũng là quá khứ, những thứ đã qua rồi thì cũng chẳng thể quay lại được. Mặc dù đôií với cậu, cái khoảnh khắc mới lần đầu được yêu kia quý giá vô cùng, những những gì Joseph trân quý nhất bây giờ chính là tình cảm của họ vẫn vậy, vẫn như ngọn lửa nóng bừng đang cháy rực trên củi lửa, tưởng chừng như gió to bão táp cũng không thể dập tắt được nó, Ngược lại, có khi ngọn lửa ấy sẽ càng ngày càng dữ dội hơn.
       Nhưng có những lúc, cậu tự hỏi rằng liệu tình cảm mà Jack dành cho cậu có phai nhạt như nét chút chì để lâu trên trang giấy trắng kia không? Liệu có một ngày anh có rời xa cậu giống với khi Jack nhẫn tâm xé bỏ những bức tranh không hài lòng? Hay anh sẽ khiến cậu chờ đợi theo năm tháng như khối màu nước đã sớm khô lại trên bảng màu?
       Có lẽ, hoặc là...... câu trả lời ấy đã được dồn hết vào khoảng lặng này.
       Jack dường như không có ý định về thẳng nhà. Anh tiện đường bước chân vào quán coffee Mémoire mà cậu thường hay ghé. Bình thường, giờ này anh theo thói quen sẽ tạc ngang qua nơi này, chào chủ quán một tiếng thân thiện rồi dịu dàng đón người yêu về nhà. Joseph sẽ vừa đi vừa kể cho anh nghe những thứ cậu đã chụp, kể với anh rằng trà của quán ấy ngon như thế nào và câu cuối cùng mà cậu nói với anh, vẫn luôn luôn là giọng nói nhẹ nhàng mang theo chút sủng nịnh, đôi môi hồng nhỏ nhắn sẽ nói với anh rằng "Chúng ta về cùng nhau nha?"
    Nhưng có lẽ theo thói quen, anh vẫn bước vào cửa tiệm này, mặc dù Joseph vẫn luôn bên cạnh anh.
      Kêu phục vụ và gọi cho bản thân một tách hồng trà. Jack lựa chọn một chiếc bàn gần khung cửa sổ gỗ sậm màu, hướng thẳng tầm nhìn ra bờ sông Thames lúc chiều tà. Mùi hương nhẹ của tách trà xộc thẳng lên mũi, tạo cảm giác vô cùng dễ chịu, nhìn hoàng hôn đang hiện ra trên mặt sông yên ả, khung cảnh này chắc chắn phải được anh khắc ghi trên trang giấy mới được.
       Nhìn khung cảnh đẹp đẽ nhưng mang chút u buồn trước mắt, tâm trí anh bỗng chốc nhớ lại nơi xa xăm nào đó.
       Khẽ cười, có lẽ xa thật...
      Năm 20 tuổi, hai người họ gặp nhau lần đầu tại một trường Đại học Mĩ Thuật có tiếng ở Anh. Jack lớn hơn cậu 2 năm, anh vẫn còn nhớ ngày Joseph đại diện cho khoa nhiếp ảnh lên bục phát biểu, với vẻ ngoài toát lên nét thanh khiết của cậu, với cái chất giọng ấm áp điềm tĩnh của cậu, tất cả đã từng chút khắc ghi vào trong lòng anh. Và cũng là lần đầu tiên, anh mới biết đượccảm giác rung động trước một người là thế nào.
       Hai tháng sau, với tư cách là người đại diện cuar khoa vẽ đồng ý hợp tác làm một dự án lớn, bọn họ lần đầu tiên tiếp xúc với nhau. Anh không ngờ rằng, hóa ra hai người có nhiều điểm chung đến thế.
       Khi Joseph lên năm 2, Jack bước chân vào năm 4 đại học. Những dự án tốt nghiệp dồn dập đổ lên đôi vai hao gầy, cậu đã giúp đỡ anh rất tận tình, ngày ngày dành ra thời gian nghỉ trưa để xuống lớp giúp anh chuẩn bị, đem cơm cho Jack, luôn luôn nhắn tin phải giữ gìn sức khỏe, phải luôn luôn ngủ sớm, không được uống quá nhiều cà phê. Đến mức, cậu bạn thân Hastur của anh khi biết chuyện liền nhân cơ hội chọc mối quan hệ thân thiết quá mức của hai người một phen. Còn "tốt bụng" gọi Joseph là "em dâu" không một chút gượng miệng.
     Tháng 8, Joseph lên năm ba, năm nay mùa hạ khá gay gắt, ánh nắng đổ dòn lên khu thành phố đông đúc khiến không khí càng them khó chịu, Jack đã tốt nghiệp với thành tích cao nhất, hiện đang làm cho công ty thiết kế rất lớn, hứa với Joseph rằng sẽ kiếm tiền chăm sóc cho cậu.
      Giữa năm học ấy, cậu bị một trận ốm rất nặng, Jack vẫn luôn là người kế bên chăm lo từng chút, nói là bù lại những ngày tháng trước kia cậu đã lo cho mình.
       Năm học cuối cùng, dự án tốt nghiệp của khoa nhiếp ảnh không nặng bằng khong vẽ của anh năm xưa. Vị mỹ nhân nào đó vẫn còn dành thời gian đi du lịch qua những thành phố khác, mà bản thân Jack, lúc này đã đi công tác ở mọt nước khác. Tuy hai người vẫn liên lạc, song không biết khi nào mới trở về. Trước khi đi, anh đã trao cho cậu một chiếc nhẫn, chàng trai năm xưa vẫn thường cao ngạo giờ đây đã có thể kiên định nhìn thẳng vào mắt cậu, nói "Hãy chờ anh quay về."
       Người con trai ấy đã từ bỏ sự nghiệp tại một công ty lớn, quyết theo đuổi nghề họa sĩ mà anh ta hằng ao ước. Nhìn theo bóng lưng lúc tiễn anh ea sân bay, Joseph biết rằng cả hai đều đã trưởng thành lên rồi.
       Gần đến ngà tốt nghệp, bệnh của Joseph lại tái phát. Sau đó... cậu không qua khỏi.
        Đến khi nằm trên giường bệnh, ta cậu vẫn cầm chặt chiếc nhẫn, mỉm cười nhìn lên trần nhà độc một màu trắng xóa.
         "Em vẫn chờ anh trở về."
        Tại khoảnh khắc ấy, người con trai xinh đẹp đó mãi mãi dừng lại ở tuổi 22.

—————————————————————————-
Một năm sau Jack đặt chân về nước Anh. Song nơi đây không còn người mà anh yêu thương nữa.
        Lúc biết tin, mọi thứ xung quanh anh giống như bị một trận vũ bão điên cuồng quét qua, làm chao đảo mọi thứ.
        Những ngày tháng sau, anh gần như phát điên, bình thường nhìn ai cũng là hình bóng cậu, ngay cả trong mơ cũng mong muốn gặp được cậu. Đến mức Hastur phải đánh anh một trận đến nhập viện, Jack mới thực sự chấp nhận sự việc ấy.
         Nhưng mọi người không biết, Jack vẫn luôn giữ cho mình một bức tranh. Đúng vậy, là một bức tranh.
         Bởi cả hai không có ảnh chụp chung, nên mọi tâm huyết anh đều dồn vào một bức tranh duy nhất, chưa từng tiết lộ với ai.
         Bức tranh... về người con trai mà anh yêu bằng cả trái tim.
          Cậu... chính là bức tranh đẹp nhất!
          ...
          Bản thân Joseph giống như một chếc máy ảnh, nếu vậy tâm trí cậu là những bức ảnh khắc ghi lại những kỷ niệm đẹp nhất của bọn họ.
           Máy ảnh à?
          Ừ... có khi Joseph chính là máy ảnh thật, không chỉ là một chiếc máy, có khi còn là một bức ảnh nữa. Có lẽ chính vì như thế, cậu vẫn luôn ở bên cạnh Jack.
          Mặc dù anh sẽ không bao giờ thấy được cậu.
—————————————————————————
          Chiều tàn rồi, đêm cũng sắp buông xuống. Mọi thứ như dần chìm vào trong giấc ngủ miên mang.
           Joseph nắm chặt lấy tay anh, ngón áp út đeo nhẫn sáng lên dưới ngọn đèn vàng mờ ảo. Cậu mỉm cười dịu dàng, khẽ nói nhỏ chỉ đủ để hai người nghe thấy.
         "Chúng ta về cùng nhau nha?"

Hoàn
5-5-2020
Chỉnh sửa lại: 22-8-2020
Đăng lại: 17 - 6 - 2021
Âu Dương Y Lạc

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top