Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Oneshot

[Alljun] cuộc kiểm tra AB
Tác giả: zhanghaiqi0419
Edit: Ayujun

OOC

Cốt truyện chỉ là hư cấu, đừng áp đặt lên nhân vật có thật.

Editor note: Nay đổi gió qua một mẩu truyện sensual tý nha 😉
🌸

"Chào mừng bạn đến với cuộc kiểm tra AB"

🌸

【 Sao lại thế này... Đầu đau quá 】

Renjun chậm rì rì mà cố làm bản thân tỉnh táo lại. Cậu đưa mắt nhìn xung quanh, mặc cho đầu đau như búa bổ. Có lẽ do trạng thái không tốt nên phải một lúc sau cậu mới phát hiện ra mình đang ở trong một căn phòng trắng xa lạ.

【 Đây là đâu? Chẳng phải mình đang ở phòng tập sao? 】

Cậu hốt hoảng đứng lên. Nhưng không hiểu vì sao cả cơ thể lại bị kéo xuống ngồi vào chiếc ghế.

Xung quanh cậu là một khung cảnh có chút mờ ảo. Cửa sổ bị che kín, ánh đèn mờ trên trần rọi xuống làm cho người ta khó mà xác định được thời gian. Renjun lắc đầu, cậu bắt đầu đánh giá kĩ hơn tình huống của mình hiện tại.

Chiếc ghế mà cậu đang ngồi là loại ghế người ta thường thấy trong các văn phòng. Trước mặt Renjun là một chiếc bàn làm việc trắng hình chữ nhật. Trong căn phòng thỉnh thoảng lại có hai tiếng "tích tích" vang lên, cậu quay sang thì nhận ra đó là thanh âm phát ra từ chiếc máy tính bên tay phải.

Renjun kiểm tra thông tin trong máy tính thì cũng chỉ phát hiện ra một trang tính với vài tờ trống và tiêu đề "Cuộc kiểm tra AB".

【 Cái quái gì thế? Mình đang nằm mơ à? 】

Cậu cúi xuống nhìn lại bản thân mình thì nhận ra hiện tại cậu đang mặc một chiếc áo blouse trắng, quần tây và giày da. Cực kì giống ngoại hình của một bác sĩ.

【 Mình nhất định là đang nằm mơ 】

Renjun đang chuẩn bị nhắm mắt để cố đánh thức bản thân thì tiếng gõ cửa đột nhiên vang lên.

"Mời vào."

【 Là mình đang nói à???? 】

"Bác sĩ, người thử nghiệm đầu tiên đến rồi."

"Vậy mời người đó vào đi."

【 Khoan khoan, là cơ thể này đang tự nói chuyện. Tại sao mình không kiểm soát được nó thế? 】

Renjun có chút ngạc nhiên. Y tá ban nãy khiến cậu cảm giác khá quen thuộc.

Vị y tá này có dáng người cao gầy, cô mặc một bộ váy bó sát màu trắng. Nhìn không giống như là đồng phục thông thường của bệnh viện, thậm chí cô còn đeo một chiếc mũ với tấm bảo hộ trong suốt màu đỏ, cực kì giống chiếc mũ che nắng của dì giúp việc ở ktx.

Cậu tự hỏi một lúc rồi bừng tỉnh đại ngộ.

【 Đây chẳng phải là tạo hình của y tá trong MV Lucky One của tiền bối EXO sao! 】

Renjun bỗng cảm thấy hứng thú với giấc mơ này. Cậu thậm chí còn có chút sốt ruột mà gõ nhẹ ngón tay lên bàn.

Một lúc sau tiếng gõ cửa vang lên.

"Mời vào!"

🌸ANXIETY

Y tá đứng yên bên cạnh cửa, cô lật cuốn sổ trên tay ra rồi nói:

"Thời gian: 08:20. Người thử nghiệm đầu tiên: anxiety. Mời vào."

Nói xong cô liền lịch sự mà bước ra, dùng tay trái giữ cửa kính cho người bên ngoài thuận tiện tiến vào phòng. Khi cánh cửa phía sau người nọ hoàn toàn khép lại, Renjun kinh ngạc mà trừng lớn đôi mắt.

【 Mark hyung?? 】

Mark đi đến trước bàn, hơi hơi khom lưng:

"Chào bác sĩ."

"Mời ngồi."

Renjun còn chưa hoàn hồn thì cơ thể đã tự động trả lời.

"Cậu hãy nói qua tình trạng của mình đi."

Mark có chút do dự. Trạng thái của anh có vẻ không được tốt cho lắm, sắc mặt tiều tụy, quầng thâm dưới mắt hiện lên rõ ràng. Cả người anh thoạt nhìn có chút suy sụp, hoàn toàn khác hẳn một Mark Lee đầy lôi cuốn trên sân khấu.

"Tôi không biết nên nói như thế nào..."

"Cậu chỉ cần nói về cảm xúc hiện tại với "người nọ" là được."

【 Người nọ? 】

Renjun bắt đầu nghi vấn về giấc mơ kì lạ này.

Mark hít một hơi thật sâu rồi ôm lấy mặt mình.

"Tôi sắp tốt nghiệp."

Anh nhẹ nhàng cười một tiếng, có lẽ là sợ bác sĩ không hiểu nên mới bắt đầu giải thích:

"Công ty của chúng tôi chia ra thành rất nhiều nhóm, một mình tôi đã tham gia ba nhóm rồi..."

"Cậu hẳn là một người rất có năng lực."

Mark không nghĩ đến việc bác sĩ sẽ ngắt lời để khích lệ, anh chỉ biết cười cười đáp lại:

"Cảm ơn bác sĩ."

Ngay sau đó anh lại quay về vẻ mặt nghiêm túc.

"Trong ba nhóm mà tôi tham gia, có một nhóm hoạt động theo hình thức tốt nghiệp. Giống như là tốt nghiệp đại học vậy. Tôi chỉ cần ở trong khoảng thời gian làm việc với nhóm đạt một thành tựu nhất định là có thể tốt nghiệp, có thể tham gia vào nhóm khác. Nhưng dạo gần đây tôi rất lo lắng. Vì tôi không muốn rời nhóm này."

"Là bởi vì người nọ đúng không."

【 Người nọ? Là ai vậy...】

"Đúng"

Mark cười khổ.

"Tôi trước kia không giống như hiện tại.... Hồi đó tôi là một người rất lý tính. Khi tôi mới vào công ty, mọi người đã dạy tôi đối nhân xử thế như thế nào, dạy tôi lấy đại cục làm trọng. Khoảng thời gian đó tôi hoàn toàn không có dục vọng gì mà chỉ biết đặt công ty lên đầu."

"Cho đến khi người nọ xuất hiện?"

【 Lại là người nọ? Người nọ là ai 】

Renjun càng lúc càng tò mò.

"Đúng..."

Mark so với lúc mới bước vào nhìn càng mệt mỏi hơn.

"Tôi với người nọ ngay từ đầu không thân, nhưng trong lúc làm việc cậu ấy luôn hỏi tôi rất nhiều thứ. Tuy rằng nói chuyện với nhau không nhiều, nhưng chúng tôi rất hợp nhau. Sau đó cả hai dần thân thiết hơn, thậm chí khi tôi qua nhóm khác làm việc cũng nhớ đến người nọ."

"Theo những gì cậu kể thì mọi chuyện có vẻ bình thường. Hẳn là có lí do khác đúng không?"

"Đúng vậy... Tôi, bọn tôi ở một lần liên hoan chơi rất vui. Người nọ vì hưng phấn mà nhảy lên lưng tôi, do ngạc nhiên nên tôi liền đỡ lấy chân cậu ấy. Cũng chính lúc đó tôi nhận ra mình trở nên thật kỳ quái."

Mark ngẩng đầu, ánh mắt anh có chút sợ sệt.

"Tôi rất muốn dùng sức nhéo chân người nọ... Thật sự rất kỳ quái, tôi chỉ là rất muốn dùng sức nhéo chân người nọ thôi. Có một lần, cậu ấy cùng các thành viên nhóm khác uống rượu, bởi vì nhớ nhà nên bắt đầu khóc. Sau đó bị mọi người cười mà quay hình lại. Một thời gian sau, video đó được gửi đến group chat của nhóm tôi, hình ảnh cậu ấy khóc đỏ mắt tôi đã xem đi xem lại rất nhiều lần. Tôi thậm chí còn tưởng đến việc làm người nọ khóc."

Mark che lại mặt, anh cảm thấy thật ngượng ngùng.

"Tôi chưa bao giờ như vậy, tôi không biết chính mình bị làm sao nữa. Từ cái lần nhảy lên lưng tôi, không có việc gì người nọ cũng phải bắt tôi cõng một chút. Tôi thật sự không thể cự tuyệt cậu ấy nên đành phải tránh không để tay chạm vào chân cậu.
Hiện tại tốt nghiệp tới gần, tôi lại càng lo lắng. Trong lòng tôi không nghĩ rời khỏi người nọ, nhưng lý trí lại mách bảo tôi phải lấy đại cục làm trọng.
Tôi thật sự sắp điên rồi, tôi cảm thấy chính mình sẽ hỏng mất. Hiện tại tôi chỉ có thể ỷ vào lượng lớn công việc để rời đi suy nghĩ của mình, nếu không làm vậy tôi sẽ lại nhớ tới người nọ."

【...... Mark hyung có nhiều phiền não như vậy sao 】

Renjun có chút đau lòng, dù sao đây cũng là người anh chính mình sùng bái. Nhìn thấy người mình coi là tấm gương suy sụp như vậy cậu cảm thấy thật hụt hẫng.

"Cậu cảm thấy mình là A hay là B?"

【A?B? Đây là cái gì?? 】

Mark ngẩng đầu, tơ máu trong hai mắt hiện lên rõ ràng.

"Tôi không biết..."

"Nếu là A cậu sẽ làm gì?"

"Tôi sẽ ở lại."

"Nếu là B thì sao?"

"Tôi sẽ nghe theo quyết định của công ty."

"Cậu quả thật là một người lý tính."

Mark có chút nghi hoặc. Anh định hỏi lại bác sĩ thì bỗng nhiên bị tiếng gõ cửa cản lại.

Y tá tiến đến.

"Thời gian tham gia thử nghiệm của cậu đã hết."

Mark nhìn bác sĩ một chút rồi thở dài. Anh đứng lên, khom lưng chào.

"Tạm biệt bác sĩ."

"Khi có kết quả tôi sẽ gửi cho cậu. Chúc cậu một ngày thuận lợi."

Mark miễn cưỡng cười cười rồi xoay người rời đi, còn không quên hướng y tá cảm ơn.

Cửa kính vừa đóng lại khiến Renjun có chút kích động.

【 Sao lại thế này! Thời khắc mấu chốt lại không thể nói chuyện, không thể động! 】

【 Nhưng mà giấc mơ này là sao thế... Cái người khiến cho Mark hyung lo lắng đến vậy rốt cuộc là ai.】

Renjun nhàm chán mà di di con chuột, đột nhiên cậu phát hiện giao diện của trang tính thay đổi. Trên màn hình lúc này là hình của Mark cùng thông tin cá nhân. Bên dưới phần thông tin là kết quả thử nghiệm nhưng có vẻ như còn chưa điền xong.

Khi cậu kéo tiếp xuống bên dưới thì phát hiện có tổng cộng năm trang.

【 Tổng cộng có 5 người thử nghiệm sao? Nhưng mà AB là cái gì mới được cơ chứ? 】

Renjun đang định mở ngăn kéo kiểm tra xem có gì không thì tiếng gõ cửa lại vang lên.

【......WTF】

"Mời vào!"

🌸TOUCH

Y tá tiến đến rồi mở ra cuốn sổ trên tay:

"Thời gian: 06:06. Người thử nghiệm thứ hai: touch. Mời vào."

Renjun ngạc nhiên nhìn người thứ hai đi vào.

【 Haechan? 】

"Chào bác sĩ, tôi là Haechan~"

"Chào cậu, hiện tại cậu có thể chia sẻ một chút tình hình hiện tại của mình cho tôi được không."

"Tôi ư~ dạo này tôi khá đau lòng bởi vì có một người luôn cự tuyệt tôi chạm vào cậu ấy."

Bác sĩ gật đầu, ý báo Haechan nói tiếp.

"Tôi thực thích người nọ. Công ty của tôi có rất nhiều nhóm nhỏ, một mình tôi đồng thời tham gia hai nhóm. Bình thường công việc khá là bận....."

"Công ty của cậu cùng với người thử nghiệm lúc nãy rất giống nhau."

【 Không những giống mà hai người họ còn cùng làm việc với nhau ở cả hai nhóm cơ 】

"Vậy ư? Nhưng mà không quan trọng. Trong nhóm tôi là em út, nhiều khi nhìn các anh cũng khiến tôi có chút mệt mỏi theo. Còn với nhóm còn lại thì tôi cùng với người nọ là đồng niên. Ở chung lâu với nhau chúng tôi phát hiện ra cả hai rất ăn ý, cho nên tôi bắt đầu gọi cậu ấy là soulmate. Nhưng mà vị soulmate này, cái gì cũng tốt, chỉ là không muốn tôi chạm vào cậu ấy."

Haechan có chút ủ rũ mà nói.

"Lúc tâm tình của người nọ không tốt tôi sẽ để cậu ấy dựa vào, thế nhưng mà cậu ấy lại né tránh tôi. Còn giả vờ mà chưng ra bộ mặt ghét bỏ."

"Có một lần liên hoan chúng tôi chơi thắng, tôi phấn khích đến không kìm lại được mà hôn mu bàn tay người nọ. Kết quả cậu ấy lại chưng ra bộ mặt ghét bỏ kia, chậc chậc."

"Nhưng tôi không chịu thua. Có lần công ty tổng kết cuối năm, nhóm chúng tôi đạt hạng nhất. Tôi thấy người đó hưng phấn mà ôm lấy các thành viên nên đã nhích qua định hôn má cậu ấy. Nhưng mà vị soulmate này lại liều chết chống cự tôi. Thậm chí còn lỡ tay đánh vào miệng của em út."

Haechan càng nói càng uỷ khuất, mặt cũng nhăn lại.

"Nếu người nọ từ chối không cho ai chạm vào thì tôi đã không khó chịu như bây giờ. Cậu ấy từ chối tôi nhưng lại chủ động hôn một hyung cùng nhóm, cho phép một cậu bạn đồng niên khác nâng lên cao. Mặc dù đau lòng, nhưng tôi vẫn không nhịn được mà muốn chạm vào cậu ấy."

【 Haechan ah... phiền não của cậu mình thật sự không hiểu 】

"Kỳ thật tình huống của cậu có vẻ không nghiêm trọng. Cậu cảm thấy mình là A hay là B?"

"Hẳn là A đi, tôi không nghĩ mình sẽ đến mức là B."

Haechan cười nói.

Renjun nhìn cậu bạn đồng niên của mình rồi cũng không nhịn được mà muốn cười theo. Haechan quả thật giống như một mặt trời nhỏ, chỉ cần nhìn thôi cũng thấy thoải mái hẳn lên.

"Ha ha, cho nên cậu không cần lo lắng. Kết quả của cậu sẽ sớm có thôi."

"Cảm ơn bác sĩ. Hiện tại tôi có thể đi rồi phải không?"

"Đúng vậy. Chúc cậu có một ngày vui vẻ."

Haechan mỉm cười chào bác sĩ rồi nhẹ nhàng bước ra khỏi phòng.

Cánh cửa vừa đóng lại thì Renjun lại có thể tự do cử động. Cậu lập tức quay qua xem màn hình máy tính. Quả nhiên, thông tin của Haechan xuất hiện. Cậu kéo lên kiểm tra kết quả của Mark nhưng vẫn không thấy gì hiện ra.

【 Chậm như vậy sao? 】

Renjun cúi xuống mở ra ngăn kéo. Bên trái trống rỗng, nhưng bên phải lại có một cuốn sổ, thoạt nhìn giống hệt cuốn trên tay y tá.

Cậu mở trang thứ nhất ra thì xuất hiện thông tin của Mark, trang thứ hai là của Haechan.

【 Hoá ra là bảng thứ tự sao? 】

Renjun đang chuẩn bị mở trang thứ ba ra thì cơ thể cậu tự động đóng sổ lại và cất vào trong ngăn kéo.

【......WTF】

"Mời vào!"

🌸SEX

Y tá đi vào, lại một lần nữa mở ra cuốn sổ:

"Thời gian: 04:23. Người thử nghiệm thứ ba: sex. Mời vào."

【 4 giờ? Vừa rồi không phải là 6 giờ sao? Đúng rồi, Mark hyung mấy giờ tới vậy? 】

Renjun nghi hoặc nghĩ, nhưng khi thấy Lee Jeno bước vào thì cậu cũng không kinh ngạc nữa.

【 Đừng bảo tất cả người thử nghiệm đều là DREAM nhé 】

"Chào bác sĩ, tôi là Lee Jeno."

"Mời ngồi, cậu không cần khẩn trương đâu, cứ thả lỏng ra."

Jeno nghe thấy lời này thì lại càng khẩn trương hơn.

"Cậu hãy nói qua một chút về tình huống hiện tại đi."

Jeno nhắm mắt lại rồi hít vào một hơi. Một lúc sau cậu mới mở mắt ra, ánh mắt lạnh lùng, có chút tàn khốc. Hình ảnh này khiến Renjun nhớ lại lần đầu tiên hai người họ gặp nhau.

"Thực xin lỗi, chỉ cần tưởng tượng đến người nọ là tôi sẽ có chút mất khống chế."

"Sinh lý hay là tâm lý?"

Jeno trầm ngâm một lúc rồi trả lời.

"Cả hai."

【 Bọn họ đều đang nói về một người sao? Người nọ là ai vậyyyyyy?!! 】

"Vậy cậu tiếp tục nói đi. Càng nhiều thông tin thì càng dễ phán đoán hơn."

"Tôi giống như rất hay có suy nghĩ về tình dục với một vị đồng nghiệp."

【???? Lee Jeno, cậu đang nói cái gì cơ?? 】

"Không đúng..."

【 May quá không phải 】

"Không phải giống như mà là khẳng định có."

【 Rồi lúc tỉnh lại mình phải đối mặt với cậu ra sao hả Lee Jeno? 】

Renjun cảm thấy thật may mắn khi hiện tại cậu không thể điều khiển cơ thể. Nếu không cậu sẽ trợn mắt mà nhìn Jeno mất.

"Cậu có thể nói rõ hơn được không?"

【 Mình không muốn nghe!!! 】

"Tôi lúc nào cũng muốn chạm vào người nọ....."

"Nghe có vẻ giống vị thử nghiệm vừa rồi."

"Vậy ư?"

"Chỉ khác là cậu ấy không có cảm giác tình dục."

"Vậy thì chúng tôi không có gì giống nhau cả"

Jeno lạnh nhạt mà xua tay.

"Tôi không chỉ muốn chạm vào người nọ mà còn muốn hôn môi cậu ấy, đem cậu ấy đè ở dưới thân, muốn cùng cậu ấy.....làm tình."

Renjun nhắm mắt lại, không dám nhìn thẳng vào cậu bạn đồng niên.

Jeno dường như được mở ra công tắc mà bắt đầu trút hết tâm sự của mình.

"Tôi rất thích ôm eo người nọ, eo cậu ấy thực nhỏ, tôi có thể dễ dàng vòng tay qua ôm. Cổ người nọ cũng rất thon dài, tôi có đôi khi sẽ nhìn chằm chằm vào cổ cậu ấy. Còn có môi cùng với hầu kết nữa. Nhưng xinh đẹp nhất chính là đôi mắt cùng cái mũi. Mỗi khi người nọ nhìn tôi, tôi sẽ không kìm lại được mà hưng phấn, mà bắt đầu ảo tưởng việc hôn môi cậu ấy."

Jeno ngừng một chút.

"Có đôi khi công ty của chúng tôi sẽ tổ chức liên hoan, sẽ có rất nhiều người tham gia. Những lúc như vậy tôi đều không muốn người nọ rời khỏi tôi.
Tôi sẽ luôn nhìn chằm chằm về phía cậu ấy, sẽ vờ như ngẫu nhiên mà tiến đến bên cạnh chạm vào người cậu. Nhưng tôi không dám làm gì quá phận cả, bởi vì còn có rất nhiều người xung quanh. Nhưng thật sự cảm giác lúc đó rất kích thích. Gần nhất người nọ cũng không bài xích việc tôi nâng cậu ấy lên cao, tôi thực sự rất vui."

"Tôi không biết hiện tại mình nên làm gì nữa."

Thanh âm của Jeno mang theo chút nức nở.

"Tôi thực sự rất muốn có được cậu ấy."

Jeno nhìn thẳng vào bác sĩ, tâm tình phức tạp mà nói.

"Chân người nọ rất đẹp. Có một lần công ty liên hoan, tôi đã không kiềm chế được mà cọ đùi cậu ấy. Người nọ có vẻ sợ hãi, mấy ngày sau đó vẫn luôn tránh né tôi. Vậy nên tôi đành phải kiềm chế bản thân mình lại. Còn có điều này nữa, rõ ràng người đó rất gầy nhưng mông lại...."

【 đừng nói nữa! 】

Nhưng mà câu tiếp theo của bác sĩ còn khiến Renjun thẹn hơn.

"Cậu...... có phải hay không hiện tại có phản ứng?"

"Thực xin lỗi"

Jeno điều chỉnh một chút dáng ngồi.

"Như tôi đã nói trước đó. Chỉ cần nhớ tới người nọ là tôi không kiềm chế được bản thân mình."

"Tôi hiểu tình huống của cậu rồi. Từ câu chuyện của cậu tôi sẽ đưa ra phán đoán thích hợp."

"Thực mau sẽ có kết quả sao?"

"Còn cần một chút thời gian. Nhưng có vẻ cậu đã có kết quả cho mình rồi phải không?"

Jeno cười nhạt rồi trả lời.

"Tôi có thể sẽ là B."

"Cũng không chắc chắn, sau khi kiểm tra lại dữ liệu mới có thể đưa ra kết quả cụ thể. Hiện tại cậu ra ngoài có ổn không?"

"Không có việc gì, tôi sẽ bình tĩnh lại nhanh thôi"

"Tốt. Vậy chúc cậu một ngày vui vẻ."

Jeno nhẹ nhàng cười sau đó nhanh chóng rời đi. Renjun nghe thấy cửa đóng mới dám mở mắt ra.

Lúc này cậu không có một chút hứng thú gì với việc xem máy tính hay cuốn sổ kia. Tuy rằng đây là mơ, nhưng giấc mơ này quá chân thật, từ giọng điệu cho đến ánh mắt đều giống với các thành viên như đúc, nó khiến Renjun cảm thấy như mình đang ở hiện thực.

Cậu cảm thấy mệt mỏi, chỉ mong rằng có thể sớm chút thoát khỏi giấc mơ này.

Nhưng tất nhiên mọi thứ không theo mong muốn của cậu. Tiếng gõ cửa nhanh chóng vang lên.

"Mời vào!"

🌸POSSESSION

Y tá bước vào, vẫn như cũ mở ra cuốn sổ quen thuộc:

"Thời gian: 08:13. Người thử nghiệm thứ tư: possession. Mời vào."

【 Từ từ, hình như là sinh nhật, ngày 13 tháng 8 là...】

Renjun nghĩ đến đây thì Na Jaemin xuất hiện.

Jaemin ngồi xuống, nghiêng đầu cùng bác sĩ chào hỏi.

"Chào bác sĩ~"

"Chào cậu, mời cậu nói qua......"

"Hiện tại người nọ có thể nghe thấy cuộc trò chuyện của chúng ta sao?"

Jaemin ngắt lời bác sĩ, khoé miệng cậu cong lên, nhưng ngữ khí lại có phần lạnh nhạt.

【 Lại là người nọ? 】

"Cậu là người thứ nhất hỏi vấn đề này."

"Tham gia cuộc kiểm tra này đồng nghĩa với việc tiết lộ chuyện cá nhân. Tất nhiên tôi phải được biết tính bảo mật thế nào chứ."

"Những người trước đều không hỏi đến vấn đề này."

"Đó là do bọn họ ngốc."

Ánh mắt Jaemin trầm xuống, câu nói của cậu mang theo sự châm chọc rõ ràng đến mức khiến Renjun kinh ngạc.

"Cậu thực thông minh, hơn nữa rất cẩn thận."

"Nhưng là có thông minh đến mấy thì cũng vô dụng với người nọ. Cậu ấy là một đứa trẻ trong sáng, đơn thuần."

Nói đến đây nụ cười của Jaemin nhẹ nhàng xuất hiện.

"Cậu yên tâm. Người nọ có thể nghe thấy cuộc trò chuyện này nhưng không thể sử dụng khả năng liên tưởng."

"Bác sĩ có thể giải thích rõ hơn không?"

"Người nọ có thể nghe thấy nhưng không thể sử dụng thông tin mình mới nhận được để liên tưởng đến những gì bản thân đã trải qua."

【 Là sao? Vì sao mình nghe mà không hiểu gì cả 】

Renjun nghi hoặc, tiềm thức của cậu cảm thấy có chút đáng sợ.

"Ừm...vậy tôi yên tâm hơn rồi."

"Hiện tại cậu có thể bắt đầu chia sẻ câu chuyện của mình."

".....Tôi rất muốn chiếm hữu lấy người nọ."

Jaemin cúi đầu, khiến cho người ta không thấy rõ cảm xúc của cậu.

"Tôi không phủ nhận rằng sự chiếm hữu này bao gồm việc muốn cùng người nọ làm tình. Nhưng tôi muốn nhiều hơn thế, cái tôi muốn là thông báo chủ quyền của mình. Tôi muốn cho tất cả mọi người biết cậu ấy chỉ thuộc về tôi."

"Bác sĩ có thể nói cho tôi số người đến trước tôi không?"

Jaemin đột nhiên ngẩng đầu hỏi bác sĩ.

"Ba người."

"Hừ,"

Jaemin lộ ra vẻ mặt tức giận.

"Chỉ nghĩ đến việc tôi không phải là người đầu tiên cậu ấy nhìn thấy đã khiến tôi khó chịu rồi."

Jaemin điều chỉnh một chút dáng ngồi rồi tiếp tục nói.

"Lúc trước, do tai nạn lao động nên tôi phải nghỉ ngơi một thời gian. Tuy rằng công ty vẫn giữ lại vị trí cho tôi, nhưng tôi vẫn cảm thấy thật sợ hãi. Tôi sợ sẽ cùng đồng nghiệp xa cách, sợ công ty sẽ thay đổi quyết định, sợ sẽ trở thành người lạ đối với cậu ấy."

"Cậu bị thương ở phần eo?"

"Quả nhiên là bác sĩ có khác~ Đúng vậy, tuy rằng tôi đã phục hồi, nhưng không thể duy trì một dáng ngồi quá lâu."

Jaemin lại mỉm cười, nhưng Renjun chỉ cảm thấy đau lòng.

【 Nana a...】

"Tính cách của tôi bắt đầu thay đổi. Tôi trở nên trầm mặc ít lời, hơn nữa lại dễ dàng bị cảm xúc chi phối. Có một lần hai người nói chuyện, tôi nhịn không được mà bật khóc. Từ đó, cậu ấy càng quan tâm tôi hơn. Thậm chí còn sẽ thường xuyên đến nhà thăm tôi. Công ty không hay có kỳ nghỉ, rõ ràng cậu ấy có thể về nhà với bố mẹ nhưng lại vẫn lựa chọn tới thăm tôi."

Ngữ khí của Jaemin như thể cậu đang khoe ra.

"Từ ấy tôi nhận ra, tôi đã chiếm được sự chú ý và đồng tình của người nọ. Đối với việc quay lại công ty lại càng chờ mong, càng nghiêm túc mà làm hồi phục. Kết quả là sau một thời gian tôi nhận được thông báo phục chức."

"Nhưng mà tôi không ngờ rằng quay lại công ty đồng nghĩa với việc phiền não của tôi sẽ bắt đầu."

Jaemin ủ rũ.

"Có rất nhiều người muốn có được cậu ấy. Nhiều đến mức tôi thấy phiền, còn người nọ lại không hề biết. Đối với ai cậu ấy cũng ôn nhu, cũng nhiệt tình đến mức khiến tôi ghen ghét. Tôi muốn trói người nọ lại, muốn đánh dấu chủ quyền. Nhưng tôi sợ, sợ chính mình quá phận sẽ khiến cậu ấy tránh né tôi. Tôi nghĩ rất lâu, rồi sau đó quyết định mua một cặp vòng tình nhân."

"Chính là cái này~"

Jaemin nâng lên tay trái, chiếc vòng màu bạc sáng lấp lánh dưới ánh đèn hiện lên.

"Tìm người là trời sinh một đôi với bạn. Tôi mong cậu ấy có thể hiểu tâm ý của mình."

Nói đến đây, tâm trạng của Jaemin lại đi xuống.

"Nhưng mà người nọ lại thường xuyên quên đeo. Dù tôi có nhắc rất nhiều lần thì cậu ấy cũng sẽ không nhớ rõ. Tôi thật sự rất muốn trói lấy cổ tay cậu ấy."

【 đáng sợ......】

Renjun rùng mình.

"Có một lần công ty chúng tôi quay video tuyên truyền. Mỗi thành viên đều sẽ có tạo hình riêng, người nọ đeo một cái choker lụa có thêu tên cậu ấy. Nhưng mà tôi nghĩ, nếu như là tên của tôi thì tốt rồi."

Jaemin chậm rãi nở một nụ cười.

"Chỉ cần tôi có thể hoàn toàn chiếm hữu người nọ, thì kể cả khi biến cậu ấy thành tiêu bản tôi cũng thoả mãn rồi."

【... Trúc mã như hai người đều bị bệnh tâm thần rồi 】

Renjun dù không thể điều khiển cơ thể này nhưng cũng cảm thấy nổi da gà.

Jaemin toàn bộ quá trình đều có vẻ lười biếng mà ưu nhã. Tựa như một giống mèo cao quý, tưởng chừng như không thèm quan tâm, nhưng lại đối với thứ mình để ý cố chấp đến quá phận.

"Cậu cảm thấy mình là A hay B?"

"B đi, tự tôi cũng thấy bản thân mình có chút biến thái."

"Vậy cuộc kiểm tra của cậu đến đây là kết thúc. Kết quả sẽ được gửi cho cậu sớm nhất có thể. Chúc cậu một ngày tốt lành."

Na Jaemin chậm rãi đứng lên, cậu nhìn xuống bác sĩ, hay chính xác hơn là chăm chú nhìn vào Renjun.

"Kết quả đối với tôi không quan trọng. Hiệu quả từ thử nghiệm này với tôi mới đáng chú ý."

"Vậy chúc cậu sẽ nhận được đáp án mong muốn. Hẹn gặp lại."

"Hẹn gặp lại."

Ngay sau khi giành lại quyền kiểm soát, Renjun nhanh chóng kiểm tra máy tính.

【 Tại sao lại chậm như vậy? 】

Hiện tại đã có bốn trang thông tin, nhưng hoàn toàn không có một kết quả kiểm tra nào. Renjun ngửa đầu ra sau ghế dựa, cậu bắt đầu hồi tưởng lại những cuộc đối thoại vừa rồi.

【... Tại sao mình càng nghĩ lại càng không hiểu gì 】

【 Trang tính cuối cùng... Nếu như vẫn là DREAM thì người xuất hiện sẽ là Chenle hay Jisung? 】

Bỗng nhiên tiếng gõ cửa vang lên.

"Mời vào!"

🌸PROTECTION

Y tá đi vào, cô không mở cuốn sổ ra như mọi lần mà nói thẳng.

"Bác sĩ, đây là người thử nghiệm cuối cùng. Thời gian: 02:05. Người thử nghiệm thứ năm: protection. Mời vào."

【Ngày 5 tháng 2? Jisung sao? 】

"Chào bác sĩ."

Jisung đứng từ cửa mà chào người trong phòng.

"Chào cậu, mời cậu ngồi xuống."

Jisung vội vàng ngồi vào ghế, cậu khẩn trương mà xoa xoa tay, bất an mà nhìn khắp nơi.

【 Em út của chúng ta đáng yêu quá! 】

"Cậu không cần khẩn trương. Hiện tại cậu có thể chia sẻ với tôi tình huống của mình."

"Ừm...."

Jisung nghiêng đầu tự hỏi một chút.

"Tôi rất muốn bảo vệ anh của mình."

"Đúng vậy, bảo hộ anh của tôi."

Cậu kiên định mà gật đầu.

"Phần lớn mọi người đều thấy hẳn là anh trai nên bảo vệ em mình. Kỳ thận [ ] hyung vẫn luôn bảo vệ tôi rất tốt..."

"Cậu vừa mới gọi tên của người nọ."

"Cái, cái gì?"

Jisung trừng lớn mắt, ngay sau đó nhận ra sai lầm của mình rồi vội che lại miệng.

"Thực xin lỗi! Thật sự thực xin lỗi! Có nghiêm trọng không bác sĩ?"

【 Tên? Mình có nghe thấy cái tên nào đâu? 】

"Không có việc gì, chúng tôi đã tiêu âm rồi. Nhưng tốt nhất cậu vẫn nên nhớ dùng "người nọ" để gọi cậu ấy."

"Thực xin lỗi."

Jisung tỏ ra lo lắng nhưng rất nhanh liền bình tĩnh lại.

"Người nọ...... vẫn luôn bảo hộ tôi rất tốt. Kỳ thật trong công ty tôi là nhân viên nhỏ tuổi nhất nên có rất nhiều anh trai giúp đỡ, nhưng người nọ thực đặc biệt. Nói như thế nào đây, người nọ vừa ôn nhu lại còn cẩn thận, sẽ không câu nệ việc tuổi tác. Anh ấy sẽ giúp tôi chuẩn bị đồ cần mang, sẽ nhắc nhở tôi. Cùng người nọ ở bên nhau thực sự rất thoải mái."

Jisung thẹn thùng mà cười cười.

"Tuy rằng tôi không thích đi dạo phố, nhưng chỉ cần cùng anh ấy ra cửa tôi đều sẽ nguyện ý."

"Tôi biết người nọ cũng thực thích mình, anh ấy luôn ôm tôi một cái, còn sờ sờ đầu. Tôi cũng thực thích được người nọ chạm vào, mỗi lần anh ấy dựa lại gần, tôi đều cảm thấy thật mềm mại, cảm giác như so với tôi anh ấy càng giống như là em trai."

"Tay của anh ấy rất nhỏ."

Jisung cúi đầu nhìn tay mình.

"Tôi có thể dùng một bàn tay nắm lấy hai tay anh ấy. Chân của hyung cũng nhỏ nữa."

Jisung có chút ngượng ngùng.

"Lúc mới vào công ty, người nọ còn cao hơn tôi. Hiện tại thì tôi đã cao hơn anh ấy nửa cái đầu rồi. Mỗi lần cúi xuống nhìn đều cảm thấy hyung thực đáng yêu."

"Theo thời gian trưởng thành, tôi dần phát hiện ra một số thứ."

Giọng Jisung trầm xuống.

"Trong nhóm có rất nhiều người muốn chiếm lấy người nọ."

"Người thử nghiệm trước cũng nói như vậy."

"Vậy ư?"

Jisung trừng lớn đôi mắt.

【 Jisung của chúng ta vẫn là rất đáng yêu!! 】

"Cho nên quả thật người nọ rất có mị lực..."

Jisung tựa hồ thật buồn rầu.

"Nhiều khi tôi cảm thấy các hyung còn lại không có ý tốt."

"Vì sao cậu thấy như vậy?"

"Cảm giác?"

Jisung cau mày nói.

"Tôi cũng là con trai, vậy nên tôi có thể hiểu......cảm xúc của các anh."

"Nhưng tôi không giống họ."

Jisung ngẩng đầu nhìn bác sĩ

"Tôi muốn bảo vệ người nọ, giống cái cách mà anh ấy đã từng bảo hộ tôi. Tôi hy vọng những suy nghĩ không tốt của các hyung khác không ảnh hưởng đến người nọ. Tôi không muốn chiếm hữu mà chỉ mong bảo vệ ước mơ của anh ấy."

【 Cảm động quá Jisung ah 】

"Cậu có khuynh hướng A rất cao."

"Thật ư?"

Jisung vui vẻ hỏi lại bác sĩ.

"Đúng vậy, nhưng kết quả chính xác vẫn phải đợi một thời gian nữa chúng tôi mới có thể gửi cho cậu."

"Thật sự cảm ơn bác sĩ!"

Jisung đứng lên, cúi người cảm ơn.

"Vậy hiện tại cuộc kiểm tra của cậu đã kết thúc. Chúc cậu có một ngày vui vẻ."

"Tạm biệt bác sĩ ~"

Renjun cười cười mà nhìn theo hình bóng của Jisung. Khi cậu quay sang màn hình máy tính thì phát hiện cả năm trang tính đều đã đầy thông tin. Phía dưới cùng còn xuất hiện một cái nút "kiểm tra tập thể". Vì tò mò, Renjun không ngần ngại mà nhấn nút.

【 cái gì?? 】

Renjun ngạc nhiên mà nhìn màn hình. Cả năm người đều có kết quả là "A"

【Jeno với Jaemin không phải còn bảo cảm thấy chính mình là B sao? 】

【 Nhưng mà A, B rốt cuộc là gì vậy? 】

Renjun kéo xuống, lại phát hiện có thêm một cái nút.

【 Phác hoạ đối tượng của người thử nghiệm?】

Cậu di chuyển chuột, do dự một chút rồi nhấn xuống.

"Tiến độ phác hoạ đối tượng của năm vị thử nghiệm hiện tại là 99%"

Số liệu vẫn tiếp tục tải nhưng Renjun lại cảm thấy đầu nặng đi, tưởng chừng như có một quả bóng đang to dần lên.

【 buồn ngủ quá....nhưng phác hoạ vẫn chưa hoàn thành nữa 】

Cậu ngửa đầu ra sau, quả bóng đang không ngừng lớn dần, giống như sắp muốn nổ tung.

【 Nặng quá, sao lại thế này. Chẳng lẽ mình sắp tỉnh lại? 】

"Quả bóng" bỗng nổ mạnh. Cùng lúc đó có rất nhiều thứ bắt đầu hiện lên trong đầu Renjun.

"Renjun ah, anh không muốn tốt nghiệp.... Em cũng muốn anh ở lại phải không?"

【 Mark hyung? 】

"Renjun ah, soulmate không chỉ có tâm linh tương thông đâu. Thỉnh thoảng cũng nên chạm vào nhau nữa. Nào để mình hôn một cái~"

【 Haechan ah 】

"Renjun ah, hôm nay mình lại nhấc bổng cậu lên nha."

【...Jeno】

"Renjun ah, hôm nay nhớ đeo vòng tay nhé~"

【 Mình biết rồi, Jaemin 】

"Renjun hyung, hiện tại đến lượt em bảo hộ anh."

【 Jisung ah, hyung mới là anh nhé 】

【 Khoan! khoan! 】

Renjun đột nhiên mở to hai mắt, tất cả hồi ức ùa về khiến cậu không phản ứng kịp.

"Tích! Tích! Tích!"

Thông báo từ máy tính vang lên như kéo cậu về khỏi cõi thần tiên. Renjun nhìn vào bức tranh trên màn hình rồi sởn tóc gáy.

Đó là một bức hình đang mỉm cười, là cậu đang mỉm cười.

🌸

"Hyung?! Hyung tỉnh lại đi!"

"Cái gì..."

Renjun cảm thấy có người đang gọi cậu, nhưng mà đầu cậu lại nặng trĩu, mí mắt cũng vậy.

"Hyung! Mau tỉnh lại!"

"Không cần lay anh..."

Renjun ho khan hai tiếng, chậm rãi mở mắt ra.

Đập vào mắt cậu là khuôn mặt lo lắng của Jisung.

"Hyung!"

"Jisung?"

Renjun vô lực mà nhẹ gọi cậu.

"Anh bị sao vậy?"

"Nãy anh đã ngất đó, hyung"

Jisung nâng Renjun dậy, để cậu dựa vào người mình. Renjun lúc này mới nhận ra cậu đang ở phòng tập.

【 Vừa rồi mình đâu có ở đây đâu? 】

"Hyung, anh làm mọi người sợ đấy. Rõ ràng đang nhảy bình thường mà lại ngất xỉu."

Jisung lấy tay lau đi mồ hôi trên trán Renjun, tay còn lại tự động ôm chặt lấy anh trai.

"Những người khác đâu?..."

"Jeno hyung với Jaemin hyung chạy đi tìm người giúp. Chenle hôm nay bị bệnh không đến công ty. Hyung bị mất trí nhớ rồi sao?"

Renjun lắc đầu, cậu cảm giác giống như mình đã quên gì đó.

"Jisung!"

Jeno cùng Jaemin chạy vào, không nói hai lời liền bế lên Renjin.

"Xe của anh quản lý ở ngoài rồi, chúng ta đến bệnh viện mau."

Renjun bị ôm lấy, cậu có chút mơ màng mà gọi.

"Jaemin?"

"Gì vậy?"

"Vòng tay... Vòng tay không rơi phải không?"

Jaemin ngạc nhiên, sau đó nắm lấy tay trái của Renjun, hai chiếc vòng ở cạnh nhau, phát sáng lên. Cậu tiến tới gần bên tai Renjun, hôn hôn thái dương mà thủ thỉ.

"Không có việc gì, vòng tay vẫn còn."

Renjun cảm thấy tim mình đập mạnh dần, trong đầu cậu lúc này chỉ có một suy nghĩ "Thật tốt quá".

Chenle trở mình tỉnh lại, ngủ một ngày khiến cậu cảm thấy thoải mái hơn, sốt cũng lui dần.

"Ủa?"

Cậu nhìn phòng khách tối om, có chút nghi hoặc.

"Giờ này mà vẫn không có ai về...."

Cậu đổ một ly nước ấm, chuẩn bị về phòng gọi điện cho các thành viên. Kết quả, cậu phát hiện di động đã tắt nguồn từ lâu.

"Haizzz."

Chenle chán nản sạc điện cho máy rồi khó hiểu mà nhìn giao diện kì quái trước mắt.

"Chào mừng bạn tham gia cuộc kiểm tra AB? Cái gì đây......"

Cậu híp mắt nhìn màn hình rồi dùng sức ấn nút home nhưng cũng không thể thoát ra khỏi cái giao diện kì quái kia.

"What??"

Cậu tháo sạc ra nhưng màn hình vẫn như cũ hiện lên giao diện kia.

"Park Jisung lại dở trò à?"

Cậu lẩm bẩm mà nhìn màn hình:

"Chào mừng bạn đến với cuộc kiểm tra AB. Bạn có thể điền tên đối tượng của mình vào khung để bắt đầu kiểm tra bản thân. Kết quả A là...."

Chenle nhỏ giọng đọc xong thuyết minh. Cậu ở khung đánh ba cái Hán tự rồi ấn đồng ý.

"A... chóng mặt quá....."

🌸

"Chào mừng bạn đến với cuộc kiểm tra A ( ái ) B ( bệnh )"

==================================
Editor note:
(1) Lúc bác sĩ bảo Mark lí trí quá khiến Mark khó hiểu là do B đại diện cho bệnh. Với một người bệnh về tâm lý mà có thể quyết định nghe theo công ty thì quả thật rất lý trí.
(2) Truyện là alljun nhưng có vẻ tác giả ám chỉ cp chính là Najun rồi.
(3) Hụt hẫng nhất là không biết cốt chuyện của Chenle QAQ

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top